Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 5: Chương 5




Sáng hôm sau Đoạn Nguyên về nhà.

Chập tối, Quý Biệt và Đoạn Trục vào cửa, Đoạn phu nhân đang ở trong phòng khách chỉ tay năm ngón bảo người giúp việc làm này làm kia, Đoạn Nguyên còn đang ở trên lầu ngủ.

Nhìn thấy hai người bước vào, Đoạn phu nhân khẽ giọng chào Đoạn Trục một tiếng, không để ý đến Quý Biệt.

Quản gia nhận lấy áo khoác của Đoạn Trục, cũng chỉ nói “Đại thiếu gia, cậu về rồi”, rồi học theo bà chủ vờ không nhìn thấy Quý Biệt đứng đằng sau Đoạn Trục, Quý Biệt thật lòng không để tâm mấy chuyện này, cậu tiếp tục đi vào trong, bước vài bước, Đoạn Trục đột nhiên dừng lại, Quý Biệt suýt nữa đã tông đầu vào anh.

Đoạn Trục quay người lại, cúi đầu nhìn Quý Biệt, tự tay cởi áo khoác của Quý Biệt ra, đi tới nhét vào tay quản gia.

Đoạn Trục tuy tuổi tác không lớn, nhưng rất có khí thế, anh chậm rãi hỏi quản gia: “Quý thiếu gia cũng về rồi, ông không nhìn thấy sao?”

Quản gia siết chặt áo khoác trong tay, mặt tái mét, không dám nhiều lời.

Đoạn phu nhân cũng không ngờ con trai lớn lại đột nhiên nổi giận, đứng một bên dựng thẳng lưng, suýt nữa làm rơi mất dây chuyền ngọc trai trong tay.

Quý Biệt cũng hơi kinh ngạc, vì Đoạn Trục trước giờ đều mặc kệ thái độ của người làm và Đoạn phu nhân đối với cậu, lần này không biết uống nhầm thuốc gì, đột nhiên quản chuyện không đâu.

“Lão Lý…” Đoạn Trục lạnh nhạt nói với quản gia, “Mẹ tôi không hiểu chuyện, ông cũng không hiểu chuyện theo à?”

Cách anh nói mang theo ý chỉ gà mắng chó, Đoạn phu nhân cũng giật mình, mấy giây sau, bà nói với Đoạn Trục, “Cái gì mà mẹ không hiểu chuyện?”

Đoạn Trục không trả lời bà, nhìn chằm chằm vào quản gia, kiên nhẫn lặp lại: “Quý thiếu gia về rồi, ông không nhìn thấy sao?”

“Ồ! Vâng!” quản gia lúc này mới như tỉnh ngộ, “ồ” vài tiếng, mới nói với Quý Biệt, “Quý, Quý thiếu gia về rồi!”

Quý Biệt lần đầu tiên được nhận đặc ngộ này, cũng cảm thấy buồn cười, liền giơ tay chào, nói: “Đúng rồi, con về rồi.”

Bầu không khí lúc ăn cơm cũng trở nên kì quái.

Người làm bưng thức ăn cũng không dám lên tiếng, Đoạn phu nhân nín nhịn cơn tức không dám phát tiết, ăn được vài miếng đã buông đũa lên lầu.

Quý Biệt thấy bà đi rồi, cũng buông bát đũa, sang ngồi bên cạnh Đoạn Trục, chống cằm hỏi anh: “Hôm nay anh làm sao thế?”

“Sao trăng gì.” Đoạn Trục liếc Quý Biệt một cái, nói.

Quý Biệt không nói thêm nữa, dưới lầu lúc nào cũng có người qua qua lại lại, cậu không dám quá thân mật với Đoạn Trục, chỉ ngồi bên cạnh Đoạn Trục nhìn anh ăn.

Đoạn Trục vừa ăn xong, cửa phòng ăn truyền đến tiếng bước chân, Quý Biệt quay đầu lại nhìn, Đoạn Nguyên mặc áo ngủ mang dép lê đi tới.

Hai người nhìn nhau một giây, Đoạn Nguyên liền dời tầm mắt, thấy Quý Biệt ngồi bên cạnh anh trai mình, nhướng mày trào phúng, miệng phun ra một chữ: “Chó.”

Mặt Quý Biệt cũng lạnh đi, đứng dậy đẩy ghế ra, đi lên lầu.

Khi đi qua Đoạn Nguyên, hắn đột nhiên thò tay ra định túm lấy Quý Biệt, Quý Biệt nghiêng người né tránh, lưng dựa vào khung cửa, chỉ vào Đoạn Nguyên, cảnh cáo hắn: “Con mẹ mày đừng có mà đụng vào tao.”

Đoạn Trục ngồi ở bên kia nhìn sang, Đoạn Nguyên không có gan đánh nhau trước mặt anh mình, chỉ nhếch miệng, đi đến bàn ăn.

Hắn ngồi xuống ghế của mình, phát hiện thiếu mất một cái thìa, đồ gắp thức ăn cũng không đặt trên bàn, đập bàn một cái rồi liếc sang đám người giúp việc đứng bên cạnh, quát: “Đứng đờ ra đó làm gì! Các người mù hết rồi hay sao?”

Quý Biệt về phòng, nhìn thấy điện thoại thông báo nhắc nhở tin nhắn của đội phó, nói sáng mai đừng đến trễ, còn liệt kê một danh sách những đồ cần mang, bảo cậu cứ theo đó mà làm.

Quý Biệt đặt điện thoại lên bàn, nhìn danh sách của đội phó mà sắp xếp đồ.

Sắp xếp xong, Quý Biệt phát hiện cậu không có túi du lịch ngắn ngày,

Người nhà họ Đoạn ra ngoài du lịch, chỉ cần Đoạn tiên sinh không đi, thì bình thường chỉ có Đoạn phu nhân và Đoạn Nguyên đi, Đoạn Trục và Quý Biệt đều không tham dự. đọc sstruyen kiếp sau làm tôm đầu cứt

Đoạn Trục là không muốn đi, Quý Biệt thì không nằm trong phạm vi hỏi ý của bọn họ.

Đến tết, Quý Biệt cũng chỉ cầm theo vài bộ đồ, Đoạn Trục sẽ cầm đồ của Quý Biệt sang bỏ vào hành lý của mình.

Cho nên sau khi Quý Biệt sắp xếp xong thì cậu ngồi trên giường suy tư, không biết có cần xuống lầu tìm một cái túi xách to hay không.

Cậu vừa mở cửa phòng, đúng lúc nhìn thấy Đoạn Nguyên đứng ngay trước cửa phòng cậu, đang nhấc chân định đạp cửa.

Hai người đều giật mình, dưới ánh đèn, Quý Biệt phản ứng nhanh nhạy cũng lập tức nhấc chân lên, đạp vào bụng Đoạn Nguyên, Đoạn Nguyên bị đau lùi lại hai bước, lưng dựa vào tường, mở miệng chửi Quý Biệt.

Quý Biệt không cho hắn cơ hội để xả hơi, lại vung nắm đấm vào mặt Đoạn Nguyên, hai người ở trên hành lang bắt đầu đánh nhau, Đoạn Nguyên hình như gần đây có tập đấm bốc, kỹ thuật đánh nhau cũng tốt hơn nhiều, Quý Biệt đã lâu không đánh nhau rồi, hai người nhất thời khó phân thắng bại, đến khi tiếng Đoạn Trục vang lên sau lưng bọn họ.

“Đoạn Nguyên.”

Quý Biệt dừng tay trước, nhưng Đoạn Nguyên lại không chịu thu tay về, ngực Quý Biệt trúng một đấm, đau đến quặn người.

Đoạn Trục đi tới, kéo Quý Biệt lại, Đoạn Nguyên lùi về sau một bước, nhìn anh mình và Quý Biệt, cười cười lấy lòng Đoạn Trục, nói: “Anh hai, anh quan tâm đến thằng ngu này làm gì?”

Đoạn Trục nhìn Đoạn Nguyên, lát sau, thấy Đoạn Nguyên cũng hơi chột dạ rồi, mới nói: “Em qua đây một lát.”

Đoạn Trục dẫn Đoạn Nguyên đi, Quý Biệt về phòng nằm trên giường, ngực và chân đều nhoi nhói đau, liền đắp chăn lại, quấn người mình tròn vo.

Cậu đợi một lúc, cầm điện thoại lên, trả lời lại hai tin nhắn, bỗng nhiên nhớ ra, liền gửi tin nhắn cho Đoạn Trục, hỏi anh: “Anh có túi du lịch không, cho em mượn dùng với?”

Năm phút sau, có người gõ cửa phòng Quý Biệt, cậu đi ra mở cửa, bước chân hơi loạng choạng, mở cửa ra, Đoạn Trục xách theo một cái túi đứng bên ngoài.

Quý Biệt định cầm lấy, Đoạn Trục không đưa, Quý Biệt chỉ đành để Đoạn Trục vào trong.

Đoạn Trục rất cao lớn, ở nhà đều mặc áo sơ mi và quần dài, vô cùng nghiêm chỉnh, Quý Biệt chỉ mặc một cái áo thun cũ rộng thùng thình, đùi để trần, hai người vô cùng đối lập.

Quý Biệt ngồi lại về giường, chỉ vào chân giường nói: “Anh để ở đó đi, sáng mai em xếp.”

Đoạn Trục nhìn đống quần áo đã xếp gọn đặt một bên, hỏi Quý Biệt: “Chỉ bao nhiêu đây?”

Quý Biệt “dạ” một tiếng, Đoạn Trục ngồi xổm xuống, mở túi ra, giúp Quý Biệt bỏ đồ vào.

“Chủ nhật kết thúc, anh tới đón em.” Đoạn Trục đột nhiên nói.

Quý Biệt trốn trong chăn, nghe xong hỏi anh: “Em trai anh khi nào mới đi vậy?”

“Thứ tư.” Đoạn Trục nói.

“Vậy anh đừng tới đón em.” Quý Biệt rầu rĩ nói, “Đoạn Trục, học kì sau em muốn ở trong trường, anh hỏi giúp em được không.”

Đoạn Trục xếp đồ xong, đi đến bên giường cậu, cúi người nhìn cậu, anh cũng không hôn Quý Biệt, nhưng khoảng cách rất gần, mặt Quý Biệt chợt nóng lên.

Đoạn Trục vẫn cứ im lặng nhìn Quý Biệt đăm đăm, Quý Biệt liền nói: “Sau này em sẽ trả lại mà.”

Đoạn Trục hồi sau mới nói: “Nói sau đi.”

Quý Biệt không dây dưa nữa, cậu dời tầm mắt, vô cùng hứng thú hỏi Đoạn Trục: “Anh dạy dỗ thằng đần kia thế nào vậy, nói em nghe với.”

Đoạn Trục không đáp, kéo chăn Quý Biệt lên, ấn lên vai Quý Biệt, hỏi cậu, “Ở đây có đau không?”

Quý Biệt cười cười, một tay cậu túm lấy cổ tay Đoạn Trục, một tay vén áo lên, lộ ra lớp da thịt trắng nõn.

Dưới xương quai xanh của cậu hơi phiếm đỏ, cậu kéo tay Đoạn Trục, đặt lên đó, tố khổ với Đoạn Trục một cách không hề đứng đắn: “Đại thiếu gia, em trai anh đánh người ta đau lắm ó.”

Vốn dĩ cậu chỉ đùa chút thôi, ai biết Đoạn Trục lại trông như rất chân thành, cẩn thận nhìn lồng ngực Quý Biệt, Quý Biệt bị anh nhìn đến xấu hổ, định kéo áo xuống nhưng Đoạn Trục không cho.

Quý Biệt đành nhổm dậy hôn hôn Đoạn Trục, mới nắm bắt được cơ hội mặc áo lại đàng hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.