Liệu có phải hai vợ chồng chị? Không đâu, anh Hoàng thương chị lắm, anh không bao giờ bỏ chị đâu. Vả lại trước mặt anh chị nào có bánh bèo với nhõng nhẹo như thế. Cái đứa con gái điệu chảy nước đó, không thể nào là chị đâu, chị mạnh mẽ lắm chứ đùa à. Chắc là bộ phim nào đó chị từng xem nhưng lâu rồi nên quên, chắc mẩm như vậy nên lòng chị nhẹ nhõm hẳn, chị vui vẻ ngồi vào bàn vẽ vời. Kể ra đống thuốc chồng đặt cho chị bên nước ngoài tốt phết, chị chịu khó bôi đúng giờ mấy bữa nay tay bớt run hẳn đi đấy.
Chị mê vẽ khủng khiếp, có hôm vẽ ở nhà chưa xong chị mang máy đến lớp học tiếng Anh, đợi cô giáo cho ra chơi liền lấy ra tỉ mẩn tô màu. Có anh bạn cùng lớp trông thấy tranh chị mừng như vớ được vàng, căn bản tại công ty sách do anh quản lý vừa bị đổ mấy cái bìa, mà sắp tới hội sách rồi nên anh đang căng não lắm. Anh thấy bạn bên cạnh tài năng quá nên đưa luôn ý tưởng bìa truyện nhờ vẽ thử. Khác với một số hoạ sĩ nổi tiếng còn bận rộn nhiều dự án cứ khất lần mãi, bạn Hoài ở nhà nội trợ nên có khá nhiều thời gian rảnh. Ngay đêm hôm đó bạn gửi cho anh bản phác thảo, tác giả chỉ nhìn qua đã ưng. Lúc lên màu có một số chỗ tác giả chưa hài lòng nhưng chỉ cần bảo là Hoài sẽ sửa lại ngay, mất ba ngày liền xong cái bìa đầu tiên. Anh sung sướng đẩy Hoài sang vẽ bìa cho các tác giả khác, cứ thế sau hai tuần, một mình bạn chiến gọn năm cái bìa. Hoài là hoạ sĩ chưa có tên tuổi nên giá dao động tầm triệu rưỡi tới hai triệu một bìa, nhưng vì bạn nhiệt huyết quá nên anh thoáng tay trả luôn một cục mười lăm triệu.
Chị Hoài cầm tiền trong tay mà ngỡ như mơ, đã lâu lắm rồi chị mới được cầm những đồng tiền do chính mình làm ra. Chị phấn khởi gửi mười triệu về quê cho ba Hùng mẹ Quỳnh, còn lại đem mua quà cho chồng, em chồng, ba mẹ chồng, chị Thư và thêm cả dì Kỷ nữa. Chị ít khi thì thụt với mẹ Hoà nhưng với dì Kỷ thì lần nào cũng buôn cả tối không hết dưa, dì nghe Hoài kể mà mừng thay con bé. Gớm nhà họ Dương được cô cháu dâu giỏi ghê, không khéo mấy nữa thành nhà thiết kế hay hoạ sĩ nổi tiếng dì thơm lây ý chứ.
- Mình có tài thì mình cứ đi làm con ạ, dì ủng hộ. Mà thuốc em Niệm mua con bôi có thấy đỡ hơn không?
- Ơ...thuốc...con tưởng nhà con mua chứ ạ?
- À, Hoàng bận nên gửi tiền nhờ Bích mua, tài khoản con bé không thanh toán được ở bên nước ngoài nên em nhờ Niệm, là Niệm chọn thuốc cho con đó.
- Dạ, vậy để lát con lên cảm ơn cậu.
- Ừ, em đang đánh cờ với chú Nhất và ông Thuận trên lầu đấy. Gớm hai ông già cứ dụ thằng bé uống, ghét.
Dì Kỷ càu nhàu, chị Hoài ngồi chém gió với dì thêm một lúc mới lên phòng ới Niệm chị cảm ơn. Niệm chả thèm đáp luôn, cái thằng, dạ một tiếng thì chết à? Hư hỗn! Nhiều lúc ghét Niệm cơ mà ngẫm thấy may thật đấy, nếu không có cậu xỉa xói chị lấy đâu ra động lực tập vẽ lại? Rồi em nó không bán rẻ máy tính bảng thì làm sao chị có công cụ kiếm cơm? Nghĩ vậy nên chị soạn tin nhắn.
“Chị vẽ năm cái bìa kiếm được mười lăm triệu đó, vẽ trong có hai tuần thôi. Chị giỏi không?”
Gửi tin đi rồi chị mới thấy mình hâm hấp, chẳng hiểu sao tự dưng lại đem khoe với Niệm? Số tiền đó với cậu đâu là gì? Với cả đâu phải lúc nào chị cũng được nhờ vẽ nhiều bìa thế đâu? Biết là thế mà sao chị vẫn cứ hồi hộp nhìn màn hình điện thoại, cho đến khi nó nhấp nháy.
“Hỏi làm gì? Liên quan à?”
“Gớm hỏi có một câu làm gì mà phũ thế?”
Chị mỉa mai, Niệm rất nhanh đã nhắn lại.
“Có phũ đến mấy cũng không bằng ai đó.”
Ơ, Niệm bâng quơ cái gì vậy? Điên à? Chị bĩu môi quay người, lúc đi xuống đụng trúng cái Hằng, hình như chú Nhất gọi Giang mang thêm rượu lên nhưng Hằng đem hộ thì phải. Con nhỏ bữa nay cứ là lạ kiểu gì ý nhỉ? Thiếu thiếu cái gì đó? Là...Ôi khiếp! Đàn bà con gái với nhau chị ngượng thay nó luôn, cậu Niệm nào có hiền như anh Hoàng mà giở cái chiêu đó? Hồi xưa có bận chị quên đem áo nhỏ vào buồng tắm, cứ ngỡ phòng không có ai nên khoác tạm cái áo sơ mi rồi chạy vù ra ngoài lấy. Nào ngờ Niệm với Bách qua chơi, Bách thấy chị liền ghé tai Niệm trêu chọc cái gì đó. Niệm đỏ bừng hai bên má, một đạp đá Bách lăn ra sàn, tóm cổ thằng bạn lôi ra khỏi phòng, còn không quên vọng vào quát chị.
- Còn như thế một lần nữa thì đây bóp chết đấy.
Tất nhiên, chị đâu có ngây dại mà hai lần mắc cùng một lỗi. Chị tưởng mấy bạn giúp việc trong nhà phải lấy chuyện của chị ra làm gương, ấy thế mà vẫn có bạn bạo gan y như bé Hằng bây giờ, kết cục được dì Kỷ lên mời về quê. Dì xuất hiện quá đúng lúc khiến chị không thể không nghi ngờ Niệm, bởi vậy nên chị mới mủi lòng dặn Hằng.
- Liệu cơm mà gắp mắm nghe con, cậu Niệm nguy hiểm lắm, không động được đâu. Đến cô nhiều lúc còn thua cậu nữa là con còn trẻ dại.
Gớm cô ghen tỵ với Hằng thì cô cứ nói ra, việc gì phải giả bộ cao cả khuyên nhủ. Hằng nghe nhức cái tai ghê cơ, nó bĩu môi rõ dài, chẹp miệng cảm thán.
- Ôi chao với loại đàn bà sân si tầm thường như cô cậu mới phải chấn chỉnh chứ với con thì không có chuyện đấy đâu ạ. Cô khỏi lo nhiều già người cô nhé, cô cũng đâu còn trẻ nữa nhỉ? Cố gắng giữ sức đẻ lấy thằng cu không sau này chú Hoàng rước vợ bé về thì nhục lắm cô ạ.
Ôi cái con này, không vì đang ở bên nhà dì thì chị vả cho nó vài cái rồi. Ăn với chả nói, kênh kiệu láo toét, chị bực mình mặc xác nó chả thèm quan tâm nữa. Giá kể lúc đó chị kiên nhẫn khuyên bảo con bé hơn một chút, hoặc giá kể sáng hôm sau mẹ Hoà sai chị sang dì kêu ba về chị đi liền có phải hay không. Đây chị lại cứ cố nấn ná vẽ nốt hại mẹ sốt ruột, lật đật xỏ dép đi tìm chồng, khiến mẹ phải chứng kiến cảnh đau thương nhất trong cuộc đời một người đàn bà. Tiếng mẹ la thất thanh, cớ sao thảm thương đến thế?
- Ới bà con làng nước ơi, ới hàng xóm láng giềng ới các con ơi, sang đây mà xem này. Sang đây mà xót xa cho cái thân già này này. Cả đời lam lũ tần tảo, hết lòng hi sinh vì chồng vì con, để rồi rốt cuộc tôi nhận được cái sừng dài sừng sững thế này hả?
Chị cất vội chiếc máy tính bảng để lao sang với mẹ, sốc muốn xỉu khi thấy ba Thuận và bé Hằng đang ôm nhau ngủ khì khì dưới sàn. Chí ít trên người ba chị vẫn còn cái quần xà lỏn, chứ con Hằng, ôi thôi, nó chả còn cái gì sất. Mẹ Hoà dường như cũng chả thiết tha cái gì nữa, thể diện, phép tắc, tự trọng, quẳng hết cho chó gặm đi. Mẹ Hoà của ngày hôm nay chỉ là một người đàn bà bình thường thôi, một người đàn bà hừng hực xắn ống tay áo lao tới giật tóc con đàn bà khác đang nằm e ấp trong lòng chồng mình.
- Mày bố láo bố toét hả con? Mày tính giật chồng bà hả con? Hôm nay mày chết với bà nghe con!
Hằng nghe ồn ào bên tai giật mình tỉnh giấc. Ơ bà Hoà? Ơ sao bà Hoà lại đánh nó? Ơ cả ông Thuận nữa? Ơ sao ông Thuận lại nằm cạnh nó? Rõ ràng tối qua lúc nó mang rượu lên thì ông Thuận và ông Nhất say khướt rồi mà, chỉ có cậu Niệm vẫn tỉnh táo thôi. Hằng thấy cậu đang trầm ngâm nghiên cứu thế cờ dang dở trên bàn thì bẽn lẽn tiến tới tiếp thêm rượu vào chén của cậu. Cậu cũng cười cười rót rượu cho nó, nó và cậu cùng uống cùng cười, thế rồi, khi phát hiện ra cậu đã ngà ngà say, nó bạo gan tháo cởi những mảnh vải mỏng tanh rồi điệu đà nép vào lồng ngực cậu. Chẳng phải lúc say là lúc người ta sống thật với lòng mình nhất hay sao? Hằng cho cậu cơ hội để mở lòng, nó tin người thông minh như cậu sẽ biết chớp thời cơ để tiến tới. Những tưởng sẽ là một đêm mặn nồng và những tháng ngày trải hoa hồng phía trước, nào ngờ thức giấc, mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nó chẳng những không được làm dâu của tập đoàn Nhất Kỷ mà còn bị bà Hoà dần cho một trận thừa sống thiếu chết.
- Bà ơi con xin bà mà. Con xin bà đó. Là hiểu nhầm thôi mà. Bà đánh con thế nào cũng được, xin bà nhỏ tiếng thôi kẻo cậu Niệm thức giấc cậu biết cậu đau lòng lắm đó bà.
Hằng thống khổ nhìn sang chiếc sập gỗ phía trên, nơi mà cậu Niệm với ông Nhất vẫn đang say giấc nồng. Nếu như nó biết đêm qua chính cậu là người đạp nó xuống dưới sàn, để nó lăn lông lốc rồi tưởng ông Thuận là cậu, lao tới xà nẹo thì chắc nó sẽ chẳng thương cậu đến thế đâu. Tiếc rằng nó bị rượu làm cho lú lẫn nên tâm can vẫn cứ cảm thấy có lỗi với cậu. Hằng lừa lừa bà Hoà, với chiếc váy mặc vào rồi chạy vội ra khỏi phòng, nó mong cậu Niệm đừng bao giờ biết, nhưng hỡi ôi, cuộc sống mà, cậu dậy, đi ngang qua đúng lúc bà Hoà túm được nó, và không hề liếc qua lấy một cái.
- Con biết cậu giận con, cậu đau, tim con cũng đau lắm. Nhưng mà cậu ơi cậu hiểu cho con, lòng con chỉ có mình cậu thôi. Cậu à, đừng vì con mà buồn nghe cậu.
Bà Hoà nghe con nhỏ ỉ ôi lại càng ngứa tai, cái thứ gì đâu hết đòi đẻ con cho con trai bà, quyến rũ chồng bà rồi giờ lại lả lơi với cháu bà. Cái thứ mất nết này tẩn vài ba trận cũng không ăn thua đâu, phải trói rồi quẳng xuống hồ cho cá rỉa thịt mới đáng. Nghĩ là làm, bà hùng hổ lôi Hằng ra vườn, con dâu bà thấy tình huống nguy kịch vội xông tới cản mẹ chồng. Ôi mẹ chị uống có chút dấm chua như kiểu uống nước tăng lực ý, túm áo đẩy con dâu một phát đập đầu vào tường. Trán chị sưng một cục to tướng, nhưng sợ xảy ra án mạng nên vẫn phải gắng gượng đứng dậy lao vào ôm mẹ rồi kêu con Hằng mau chạy. Mẹ điên máu đẩy chị phát nữa, lần này may có cậu Niệm đứng đằng sau, đập vào người cậu vẫn hơn đập vào tường cứng. Cậu giúp chị giữ mẹ Hoà, Hằng thấy cậu tuy vừa phải trải qua cú sốc chấn động tâm lý nhưng vẫn bảo vệ mình thì cảm động khủng khiếp. Đúng là lúc nguy nan mới hiểu lòng người, tụi con Giang thân với Hằng như thế mà chả dám xông ra cứu nguy, chỉ có cậu Niệm can đảm thôi, cả cô Hoài nữa, dù cô ấy đáng ghét nhưng được cái nghĩa khí.
- Bà Kỷ đi thể dục về biết chuyện thì kiểu gì bà cũng đuổi con, thôi con về quê luôn cho đỡ nhục. Chuyện ầm ĩ tới mức này sĩ diện con gái của con bị quẳng hết cho chó gặm rồi, con không còn mặt mũi nào mà đối diện với bạn bè cũng như hàng xóm láng giềng sống ở cái khu này nữa. Nhưng con còn thương cậu nhiều lắm á, nên nếu cậu không quên được con thì cậu cứ gọi cho con bất cứ lúc nào cậu nhé, con sẽ bất chấp bắt xe lên ngay với cậu.
Hằng nói xong thì sụt sịt chạy về nhà gom áo quần. Cứ nghĩ tới cái cảnh ôm ông Thuận nó lại buồn nôn không sao tả nổi, nó khóc miết, nó khinh bỉ chính bản thân mình. Chị Hoài thấy thương thương nên dúi cho mấy trăm ngàn rồi kêu lên cô đèo ra bến xe Giáp Bát. Hằng ngồi sau xe máy của cô, nức nở ôm cô tâm sự.
- Con cảm ơn cô. Thực ra nhiều lần con bực cô vì cô cứ lanh chanh xía mũi vào chuyện của con. Cơ mà sống lâu con biết cô không hèn như chú Hoàng, thôi thì đời cô vớ phải thằng chồng như thế là oan nghiệt rồi. Bữa nào được mùa con sẽ gửi yến gạo tám thơm lên biếu cô trả ơn cô nhé!
Chị Hoài nghe nó nói phì cười, thở dài dặn con nhỏ còn trẻ thì cố gắng học cái nghề mai sau tự chủ kinh tế đỡ khổ. Đưa nó đi có vài cây số thôi mà lúc về nhà đầu óc chị choáng váng dễ sợ, ban đầu cứ tưởng trúng gió, sau soi gương nhìn thấy cái chỗ sưng vù trên trái mới tá hoả. Ôi to dữ, thảo nào đau thế, dưới nhà mẹ Hoà còn đang chửi ầm ầm nữa chứ, mặc cho vợ chồng chị động viên mẹ vẫn cứ khóc lóc thảm thiết. Ba Thuận thanh minh ba say chả biết gì, mất gần một tiếng năn nỉ ỉ ôi rốt cuộc mẹ chị cũng nguôi, còn chị đầu càng lúc càng đau, ong ong như có cả tổ ong bò vẽ bay qua bay lại, chị lí nhí khều ông xã.
- Chồng ơi đưa em đi khám.
Anh đang thắt cà vạt, quay lại nom vợ mà xót hết cả ruột. Anh lấy dầu xoa cho vợ rồi vỗ về chị.
- Giờ anh bận mất rồi. Vợ chịu khó nằm nghỉ đợi anh nhé, lát xong việc anh về, vợ thích đi đâu anh đưa đi đó.
Chị suýt quên khuấy mất hôm nay dì Kỷ khai trương đồng loạt chuỗi nhà hàng Kỷ Niệm chuyên phục vụ các món chay. Vụ làm ăn này chồng chị có góp vốn chung, là một trong mười người được cắt băng khánh thành nên anh hứng khởi ghê lắm, đêm qua cứ nhờ vợ tư vấn mãi bộ vest nào mặc lên phong độ cơ mà. Chị hiểu là việc quan trọng nên kêu chồng cứ đi đi, chỉ là, chị ở nhà đầu óc cứ mỗi lúc một buốt. Rốt cuộc, chịu không nổi, chị vùng dậy thay đồ, tự mình lết ra trạm xá gần nhà. Mọi khi chạy vù cái đến, nay người nó làm sao ra tới đầu ngõ đã toát mồ hôi hột, toàn thân nhức mỏi, xương cốt rã rời kiệt quệ. Đã thế còn nghe tiếng còi xe rõ chói tai. Vẫn như mọi lần, chị lại bị giật mình. Cơ mà lần này không có đồ để rơi, chỉ có chị chân tay loạng choạng đổ rầm xuống lòng đường. Ở mạn xa xa, có người hoảng hốt lao xe về phía chị, chính là cái người ban nãy vừa cười khoái trá khi bấm còi trêu ngươi chị. Chị muốn lắm chửi cho nó một trận, tiếc rằng, sức cùng lực kiệt, mi mắt chị sụp xuống lúc nào không hay.
Lúc chị tỉnh táo trở lại đã thấy mình ở một nơi xa lạ, giường êm đệm ấm, chăn gối sạch sẽ tinh tươm, bên cạnh còn có em y tá xinh tươi ghê lắm, chị sốt sắng miêu tả triệu chứng đau đầu của mình cho em ấy, em vỗ vai chị trấn an.
- Cục sưng trên trán không có gì nguy hiểm đâu ạ, mấy hôm là lặn thôi chị. Còn chị choáng và xỉu em đoán do chị thức nhiều đêm liền nên căng thẳng, tại em thấy quầng mắt chị hơi thâm. Dạo này chị gặp áp lực ạ?
- Không đâu em, tại chị ham vẽ quá ấy mà. Nếu không có vấn đề gì chắc chị về được rồi nhỉ? Chị phải đóng tiền viện phí ở đâu hả em?
- Ơ...chị cứ nằm truyền thêm bình nước đi đã, viện phí có người đóng rồi chị...anh kia...
Chị theo tầm mắt cô ý tá ngoảnh lại đằng sau, sực nhớ ra kẻ xấu xa hại mình ngã chổng vó ngay ngoài ngõ, đã thế phải trả thù hắn triệt để.
- Vậy chị nghe em, bé cứ lấy cho chị loại xịn nhất nhé, em chồng chị sẽ trả tiền đầy đủ, Niệm nhỉ?
Chị nháy mắt trêu Niệm rồi thiu thiu ngủ mất. Thường thì trong thời gian bệnh nhân nghỉ ngơi y tá không cần ngồi bên cạnh túc trực, nhưng Ngân lại không nỡ rời khỏi. Ánh mắt cô dính chặt vào người đàn ông đang ngồi làm việc ở ghế sô pha phía đối diện. Đây là bệnh viện tư có chi phí đắt đỏ nhất nhì thành phố, vậy mà lúc chọn phòng VIP anh còn chẳng thèm liếc qua bảng giá, chỉ đơn giản ký giấy rồi đưa cô chiếc thẻ bạch kim. Nhờ đó cô biết tên anh, Nhất Niệm, một cái tên thật lạ, và cũng thật hay. Thủ tục xong xuôi gửi lại anh chiếc thẻ, nghe hai tiếng cảm ơn từ người con trai đó tim cô tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chị dâu anh không những dáng dấp chuẩn như người mẫu mà đường nét trên khuôn mặt cũng rất thanh thoát, người đẹp như này chắc anh trai anh phải có tiềm lực lắm mới rước được, điều đó chứng tỏ xuất thân của anh Niệm không hề tầm thường. Giá như chai nước truyền của chị Hoài đừng bao giờ hết thì tốt, để cô có cơ hội gần anh thêm chút nữa. Tiếc rằng, thời gian trôi qua nhanh quá, ngay khi cô vừa rút kim truyền, anh đã đi qua đề nghị.
- Phiền em ra ngoài một chút được không?
Cách anh nói chuyện sao mà lịch sự đến thế? Hai má Ngân nóng bừng, dạ nhẹ một tiếng rồi ngoan ngoãn nghe lời. Khi cánh cửa phòng khép lại, có người khẽ ngồi xuống vị trí của y tá ban nãy. Ban đầu chỉ tính ngồi vậy thôi, nhưng rồi, lại không nhịn nổi đưa tay sờ sờ lên cục u kia. Có kẻ thấy đau, thức giấc lườm nguýt.
- Đau! Tại cậu đó! Tại cậu chơi con Hằng hại mẹ Hoà đẩy chị. Tại cậu bóp còi xe hại chị giật thót cả người. Nói chung tất cả là tại cậu.
- Ừ.
Ừ thôi á? Không bao biện gì à? Thằng này bữa nay hiền lạ? Chị được thể càng đanh đá.
- Xin lỗi chị đi, em xin lỗi chị Hoài ạ.
- Xin lỗi.
Chị biết ngay nó không chịu ạ mà, nhưng thôi, biết xin lỗi là ngoan rồi. Niệm rảnh quá hay sao mà lấy táo ra ngồi gọt. Ôi hồi xưa thấy chị gọt được cái vỏ dài ơi là dài Niệm cũng thích thú học đòi, tiếc rằng học mãi không xong, thằng bé chán nản mè nheo.
- Chẳng được, hay đấy bắt tay đây đi?
Dân miền biển bọn chị mới nghe cô giáo bắt tay học sinh rèn chữ chứ chưa từng nghe bắt tay gọt táo bao giờ cả. Chị chả biết phải làm sao, đành cầm tay Niệm hỏi han.
- Chắc sợ dao nên run tay hả? Chị xoa một lúc hết run thì gọt tiếp nhá!
Mỗi lần chị cầm kim thêu bị run tay mẹ Quỳnh cũng làm thế đó. Chị xoa tay cho Niệm mà má nó lại nóng, nhưng xong rốt cuộc cậu cũng gọt được chiếc vỏ dài không đứt đoạn. Rồi Niệm sung sướng bổ thành miếng đưa chị.
- Ngon không? Táo đây gọt ngon nhỉ?
- Ai gọt chả thế? Quan trọng là do quả táo chứ.
Chị lý sự, Niệm đểu cáng không cho chị ăn nữa. Cái thằng, cứ phải nịnh táo Niệm gọt ngọt nhất quả đất nó mới chịu cơ. Ngày ấy chị em vô tư lắm, có cái gì cầm tống thẳng vào miệng nhau luôn à, giờ lớn rồi thì khác, cậu bổ táo xong chỉ để vào chiếc đĩa bên cạnh thôi. Chị ăn được vài miếng thì chồng gọi điện thắc mắc vợ đang ở đâu, anh về nhà không thấy. Chị hỏi Niệm rồi nói anh nghe địa chỉ bệnh viện, chồng kêu sẽ đến đón vợ ngay, đoạn anh càu nhàu.
- Ôi dồi hôm nay bực hết cả mình vợ ạ, đợi suốt cả buổi mà không cắt được băng khánh thành. Rõ ràng cậu gọi điện báo không tới rồi mà dì Kỷ cứ nhất định đòi đợi cậu. Anh hiểu lòng dì, nhưng anh điên cậu dã man, có gì thì phải báo trước một hôm chứ, đằng này cứ làm việc theo cảm tính thế thì bao giờ cho trưởng thành được?
- Cậu...cậu đưa em vào viện chồng ạ.
Chị ấp úng giải thích, anh cáu.
- Đưa vợ vào viện thì mất bao lâu? Giỏi lắm nửa tiếng là cùng chứ gì? Cậu kiếm cớ thì có, tác phong chả chuyên nghiệp gì sất, tối ngày chỉ thích ra vẻ ta đây gây khó dễ cho người khác, đến nản.
Chị Hoài đang định nói đỡ cậu vài câu thì chồng đã kêu anh có cuộc gọi đến. Chị cúp máy xong ngẩng lên thì thấy căn phòng trống không, chẳng rõ Niệm đã rời đi từ lúc nào rồi? Trên bàn ngoài đĩa táo còn rổ cherry chín căng mọng, chị mỉm cười ôm chiếc rổ nhâm nhi từng quả một. Tầm năm phút sau chồng gọi lại cho chị, anh bảo dì Kỷ vừa gọi báo cậu Niệm đang trên đường tới rồi, anh vòng lại cắt băng khánh thành xong sẽ qua đón vợ ngay. Chỉ là, lúc xong việc anh nhận được tin nhắn báo tin vui. Rõ ràng là tin vui, nhưng sao anh lại hoảng hốt đến thế? Tay anh cầm điện thoại mà run cầm cập, anh căng thẳng bấm số gọi em gái thông báo.
- Bích à, mày sắp được lên chức cô rồi đấy!
- Hả? Thật hay đùa thế? Mụ Hoài dính rồi hả? Nhất ông rồi còn gì? Mới lên chức Giám đốc giờ lại lên chức ba.