Lúc đi xuống anh mới nhận ra tay Hằng chỉ xước một chút thôi, người bị đau hơn là vợ mới đúng. Thế mà vợ gan thật, chả thấy nói gì, anh đưa bông còn không thèm dùng, chỉ rửa thêm một lần nước rồi dán miếng urgo nhỏ. Đến khổ cái bà vợ hay dỗi, chồng nói chút xíu thôi mà làm mình làm mẩy hại chồng phải nịnh bã bọt mép mới nguôi ngoai.
Chị Hoài ướp xong mấy món nướng thì dì Kỷ gọi chị lên phòng chọn đồ giúp dì, anh Hoàng ngấm ngầm nháy mắt vợ, chị tất nhiên hiểu ý anh, cơ mà trông dì đang tươi phới phới tự dưng chả nỡ nói chuyện không đâu. Dì ấy à, cả tủ quần áo mà vẫn cứ kêu không có đồ mặc đi đón con trai, nom dì phấn khởi chị thèm quá cơ, đời này liệu chị có được đi đón con như dì không nhỉ? Thôi chị chả dám mong xa, chỉ cần có con là được rồi. Mất cả tiếng dì mới tìm được bộ áo dài ưng ý, chị đeo thêm chuỗi ngọc trai cho dì rồi cẩn thận giúp dì dặm phấn. Dì Kỷ thích nhất là được con bé Hoài trang điểm cho, tại trông cái mặt nó tự nhiên chứ không loè loẹt như thợ làm.
- Ơ nay em chồng về mà chị dâu ăn mặc tuềnh toàng thế hả?
Tuy hai nhà chưa từng nói về chuyện nhận con nuôi nhưng trong thâm tâm mẹ Hoà và dì Kỷ luôn coi con của người kia như con mình, bởi vậy khi nhắc tới cậu Niệm trước mặt chị dì hay thích dùng từ “em chồng” cho thân mật.
- Có chứ ạ, lát nấu nướng xong con về nhà thay đồ.
- Thi thoảng phải bắt chồng dẫn đi mua sắm nhé. Bọn đàn ông mình không tiêu tiền của họ thì họ cũng cho gái thôi, cứ mạnh dạn con ạ. Thằng Hoàng khờ lắm, dì sợ nó vô tâm.
- Đâu có dì, anh chu đáo lắm. Đợt vừa rồi có tiền thưởng anh chủ động dẫn con ra trung tâm thương mại mua đồ mà.
Hình như tiền thưởng vì doanh thu quý tăng thì phải? Thấy ông Dũng khoe thế, ơ mà ông ấy sắp về hưu rồi nhỉ? Nhớ ra chuyện hệ trọng, trang điểm xong xuôi dì Kỷ liền tìm chồng bàn bạc. Chú Nhất gật đầu đồng tình, trên đường ra sân bay có thời gian nói chuyện với Hoàng chú kêu anh chuẩn bị tháng chín bổ nhiệm lên chức. Anh hay tin sướng muốn xỉu, ngay lập tức gửi ngàn trái tim về cảm ơn vợ yêu. Chị Hoài nhận tin nhắn của chồng ngẩn tò te chẳng hiểu mô tê gì sất. Chị đã nói cái gì đâu nhỉ? Nhưng thôi, công việc của chồng thuận lợi thì người làm vợ đây cũng mừng.
- Chị Hoài ơi hết sả rồi có cần đặt thêm không?
Giọng cô Bích lanh lảnh, cả cô Hồng Ngát, cô Ngọc Nhi, cô Gia Tuyến cũng sang giúp từ lúc nào, ôi chao cái bọn này bình thường bát ăn xong còn vứt cho mấy bà chị dâu mà bữa nay lại nhiệt tình dễ sợ. Chị cười tủm kêu các cô không cần gọi mất công, để chị ra vườn đằng sau nhổ cho. Nhà dì có bụi sả tốt lắm, đối diện đó là gốc táo mèo, nơi ưa thích của Niệm mỗi lần đọc sách. Thằng nhỏ học dốt nhưng ham đọc lắm, nó có cả phòng riêng chứa toàn sách kinh tế to như cái thư viện quê chị vậy. Mỗi khi chìm đắm trong những trang giấy Niệm lại hiền và im lặng đến lạ thường, nhất là khi ráng chiều vàng chiếu trên khuôn mặt không góc chết của nó, chị cảm giác như cái thằng vừa giấu buộc tóc của chị ban sáng và cái thằng trước mặt không phải một người. Phải tới khi chiếc máy cắt cỏ gặp vấn đề, chị mở miệng cầu xin sự giúp đỡ nó mới hiện nguyên hình là một con quỷ ác độc. Nó ngẩng đầu nhìn chị, hơi cười khẩy, cái nụ cười tà ma ấy thực sự khốn nạn không sao tả xiết. Thế rồi, nó chăm chú đọc tiếp, bỏ mặc chị phải ngồi trên chiếc máy cắt cỏ chạy lòng vòng quanh vườn mãi.
- Nút tắt ở đây, ngốc!
Còn chửi chị nữa chứ, ngay từ đầu đã biết chiếc máy không có vấn đề gì thì chạy ra tắt cho người ta một cái có mất tý sức nào đâu mà cũng phải đợi đọc xong quyển sách mới chịu đứng dậy.
- Giận à?
- Chả giận thì thôi à? Tránh ra! Nom ghét dễ sợ!
- Ghét thế có ăn trứng nướng không?
- Cũng được, nhưng Niệm nướng cho chị cơ.
- Ừ.
Những lúc Niệm ừ trông thằng nhỏ bớt đáng ghét hẳn đi, chị vui vẻ chạy vào bê một rổ trứng ra, cậu ở ngoài gom lá khô rồi hì hụi hun ở chỗ bụi sả thơm lừng hết cả lên, dụ cả cô Bích và anh Hoàng chạy sang ăn trực. Ngoảnh đi ngoảnh lại thế mà cậu cũng xa nhà tám năm rồi, chị cắt cho xong chỗ sả đem vào cho các cô ấy, chỉ đạo nốt những món cuối cùng rồi tranh thủ về thay đồ lúc mọi người sắp cỗ. Cái Hằng nó đã diện váy xinh của Bích từ đời thủa nào rồi, nó xúng xính chạy ra đầu ngõ đứng hóng hớt với tụi con Giang. Ôi chao nay nhà ông Nhất trưng đèn rực rỡ quá cơ, trời tối mà nom sáng trưng như ban ngày ý, nhất là mấy cái đèn nhấp nháy lấp lánh đủ sắc màu, cậu về mà cứ như Tết về. Vui thật, vui đáo để, cả nhóm bọn nó gần chục đứa tụ tập vừa cắn hướng dương vừa chém gió, chẳng mấy chốc đã nghe con Giang kháo ầm ĩ.
- Xe...xe của ông Nhất kìa tụi bay.
Hằng giật mình ngó lên, đúng thật, cái xe dài như cái chuồng lợn nhà nó, không sai đi đâu được. Tụi con gái rú inh ỏi, lần đầu gặp người đi nước ngoài về nên Hằng cũng háo hức ghê lắm. Nó rướn cái cổ ngó từng người bước ra khỏi xe, ông Nhất bà Kỷ, ông Thuận bà Hoà, chú Hoàng, chú Bách và cả Bông diện váy công chúa lộng lẫy nữa, người cuối cùng mặc vest màu đen lịch lãm, cũng cao to đấy, nhưng sao cái mặt chẳng giống trên tivi gì cả. Tụi kia nghe nó thắc mắc chợt cười như nắc nẻ.
- Đồ điên, đấy là vệ sĩ của ông Nhất.
Vệ sĩ á? Thế cậu Niệm đâu? Không lẽ chưa về hả? Cả mấy xe sau chở các ông bà già trong họ cũng làm gì thấy cậu? Hằng chưa kịp hỏi thì đã thấy một đoàn toàn xe thể thao lần lượt tiến về phía này, là xe của bạn cậu đây mà, trước khi ra sân bay các bạn cậu tập trung ở nhà ông Nhất nên Hằng nhận ra. Cái Giang nhéo tay Hằng, chỉ trỏ vào chiếc xe màu ánh bạc ở sau cùng. Chiếc xe di chuyển khá chậm, cho tới khi tất cả các xe bên trên đã ổn định được chỗ đậu thì Hằng bắt đầu nghe tiếng gầm rú của động cơ, chiếc xe màu bạc tăng tốc nhanh khủng khiếp, lao vun vút qua chỗ bọn Hằng rồi quẹo một phát phi thẳng vào nhà, chễm chệ dừng chính giữa cổng lớn. Eo ôi cái xe đó chỉ có hai chỗ thôi, cái cửa xe cũng không kéo ra đẩy vào như bình thường, lúc mở lên nó bật ra y như đại bàng dang cánh ý. Đặc biệt, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bước ra từ chiếc xe đó, cả người Hằng sững sờ như bị thôi miên. Trái tim Hằng, dường như cũng vừa bị rớt ra khỏi lồng ngực mất rồi.
- Cậu đó mày. Cậu Niệm nhà tao đó!
Bé Giang thủ thỉ, gớm chẳng cần nó nói Hằng cũng biết, chuẩn phóc cái người phỏng vấn trên truyền hình hôm nọ rồi. Cơ mà sao ngoài đời nom đẹp dữ tợn vậy hả trời? Kiểu như này ở quê Hằng người ta hay bảo là không ăn hình đó, với cả xem qua tivi thì đâu có biết cậu cao như vậy đâu? Ô kìa cái vòm ngực rộng với săn chắc thế kia dựa vào sướng phải biết ý nhỉ? Chỉ là một chiếc áo phông cộc tay và quần jean được thiết kế xắn lên hai ống thôi mà sao trông vẫn chất chơi ghê gớm? Ôi chao ôi người hay là tranh vẽ thế? Hay là người bước ra từ tranh vẽ? Trời đất quỷ thần ơi ai đánh cắp tim Hằng thì trả lại cho Hằng đi, chưa bao giờ Hằng thấy ngột ngạt khó thở đến như vậy. Con Giang bên cạnh run run, cô Bích thì ôi thôi, khóc như điên luôn à. Các thím các dì cũng xúc động rơm rớm nước mắt, chú Hoàng phải chạy ra an ủi mọi người mãi, ơ nom chú Hoàng già nhỉ? Tính ra chú kém ba Hằng có vài tuổi chứ mấy, eo già đau đớn luôn à, eo sao mọi khi mắt Hằng lác hay sao không nhận ra cái sự già của chú nhờ? Cả cái anh giúp việc nhà chú Nhất đi ra lái xe vào gara cho cậu Niệm nữa, mọi khi Hằng thấy anh được lắm ý, cớ sao bữa nay đứng cạnh cậu lại lu mờ thế?
- Thôi, thôi, tôi xin mấy chị, để đến đêm khóc sau nhé. Giờ vào mâm đi không nuội hết thức ăn.
Dì Kỷ nói vậy thôi chứ mắt dì cũng đỏ hoe suốt từ lúc gặp con trai ở sân bay. Con dì giờ dễ thương lắm chứ không bướng như xưa đâu, dì bảo Niệm thắp hương báo cáo với các cụ và ông bà nội ngoại con về Niệm cũng ngoan ngoãn nghe lời. Con ngồi cùng mâm với dì, gắp đồ ăn cho dì mà dì cứ ngỡ như mơ. Thằng bé càng lớn càng giống ông Nhất, hai cha con ngồi gần nhau mà ngỡ như hai bản sao. Gia đình nhà dì, anh Thuận, chị Hoà, cháu Hoàng, cháu Bích, cả bé Bông đều vào mâm rồi, chỉ thiếu mỗi cái Hoài thôi nhỉ? Con bé lại chạy đi đâu không biết? Liếc qua một lượt phát hiện nó đang hớt hải tiếp đồ ăn cho khách, dì nhíu mày gọi.
- Hoài ơi con để đấy tụi em Giang làm cho.
Chị Hoài nghe lời dì đưa luôn cái khay cho bé Giang rồi tươi cười chạy vào dùng cơm với cả nhà. Ban nãy chị thấy Niệm về nhưng chưa chào hỏi em nó được câu nào, giờ ngồi cùng mâm mới có dịp mở lời.
- Ui nom Niệm phong độ chững chạc hơn ngày xưa đó nhỉ? Đi máy bay đường dài mệt không cậu?
Không thấy cậu đáp, chả biết do đông người ồn ào quá cậu không nghe thấy hay do cậu lãng tai nữa, nhưng chị cũng chả hỏi lại lần hai mà chỉ gắp thịt gỡ cho Bông. Bông đi ra sân bay đón cậu sướng thì sướng thật nhưng nhớ mẹ Hoài ghê á, trông thấy mẹ một cái là bám rịt luôn à, làm nũng ghê lắm. Trên mâm dì Kỷ mẹ Hoà rôm rả buôn dưa, chú Nhất ba Thuận anh Hoàng cũng có chủ đề riêng, cô Bích bữa nay nghẹn ngào ít nói hẳn, cậu Niệm thì chắc đi đường xa mệt nên không ăn được nhiều lắm, dì Kỷ gắp miếng nào thì cậu ăn cho mẹ vui thôi. Xong xuôi mẹ dắt cậu đi các bàn chào hỏi mọi người trong họ, cậu Bách từ xa nheo mắt nhìn thằng bạn mà nhịn cười không nổi. Bao nhiêu năm rồi Niệm vẫn vậy, vẫn rất sợ những cái thơm má của các thím các dì. Nhớ hồi tiểu học hai đứa đi thi học sinh giỏi thành phố, Bách được giải Ba, Niệm ôm về giải Nhất khiến dì Kỷ sung sướng mở tiệc lớn thết đãi cả họ. Dì Kỷ cái gì cũng tốt, chỉ trừ tật hay khoe con, từ điểm mười Toán đến điểm bảy Văn, dì đem ra khoe tuốt. Các mẹ thấy thằng bé cưng quá thi thoảng đi qua lại bất ngờ thơm cho một cái, ký ức ấy mãi sau này vẫn là ám ảnh kinh hoàng với Niệm, từ đó trở đi có cho tiền bạn cũng không bao giờ dám làm bài thi trên bảy điểm.
- Chú Bách ơi mẹ Hoài bận chú bồng Bông lát nha!
Chị Hoài nịnh mãi Bông mới chịu chơi với chú Bách. Bông thì ai thơm má con bé cũng cười khanh khách à, chả bù cho cậu Niệm. Cơ mà Niệm chỉ lặng lẽ chịu trận thôi chứ tiệc lớn thế này đâu thể tỏ thái độ được, gớm chào hỏi họ hàng xong mà gương mặt nó dãn ra như vừa thương thảo được hợp đồng trăm tỷ không bằng. Cậu Bách cũng mong lắm giây phút này để hội bạn thân có dịp tụ họp ở quầy bar dưới tầng hầm nhà chú Nhất. Ngày xưa thấy các bạn được gán mác “Rich Kids” thú thực cậu hơi ác cảm, chỉ khi thân rồi mới biết, các bạn tuy ăn chơi thật nhưng đều là những người có tâm và có tầm. Hội của bọn cậu tính cả cậu và Niệm là mười hai đứa, bảy nam năm nữ, trong năm bạn nữ đó ngoài một bạn thích con gái ra thì cả bốn bạn kia đều từng “crush” Niệm, qua năm tháng ba bạn đã bỏ cuộc, chỉ còn duy nhất Hoài Đan, ái nữ duy nhất của chú Tám, cô gái mà sau khi lấy được bằng MBA đã không về tiếp quản chuỗi siêu thị gia đình mà trốn ở lại để làm thuê cho Niệm. Giờ Niệm về rồi, tất nhiên Đan không có lý do để ở lại. Đan tốt tính với thương trẻ con ghê lắm, nãy giờ cứ sấn lại chơi với Bông nhà cậu suốt à, còn đút bánh cho con bé nữa.
- Ai đặt bánh kem thế?
- Niệm chứ còn ai nữa? Năm chiếc cỡ bự hẳn hoi nhé, hôm nay là kỉ niệm một năm ngày Niệm đưa Đan sang Pháp đó Bách ạ.
Cô bạn Phương Lam hồn nhiên tâm sự, cả lũ rú ầm lên hại Hoài Đan ngượng chín hồng, ngoài miệng Đan lí nhí bảo các bạn chỉ là đi công tác vì lý do công việc thôi, nhưng lòng lại bồi hồi khi nhớ lại khoảnh khắc Niệm gục vào vai Đan, đúng vào ngày này của một năm về trước, rồi Niệm khẽ mắng.
- Hoài...Hoài hâm.
Là mắng yêu đấy, chưa từng có ai gọi tên đệm của Đan một cách da diết như thế, phải chăng Niệm cũng rung động giống như Đan? Đan rụt rè đưa tay nắm lấy tay Niệm, Niệm cũng đan những ngón tay vào tay Đan, nhưng chẳng được bao lâu Niệm đã giật mình gỡ ra. Niệm xin lỗi Đan do Niệm uống hơi nhiều, nhưng Đan tin chắc là do hiềm khích giữa ba Đan và ba Niệm nên Niệm mới trốn tránh Đan như vậy. Sau đó Niệm điều Đan sang bộ phận khác, thái độ lạnh lùng của Niệm suốt một năm qua và ngay cả lúc này đây cũng không thể che giấu được sự quan tâm Niệm dành cho Đan. Năm chiếc bánh ngọt phủ kem ngọt lịm chính là minh chứng rõ nhất, cho dù Niệm sai bé Giang mang bánh cho các thím các dì, giả bộ như Niệm mua bánh cho cả nhà thì Đan vẫn đủ tinh tế để hiểu tâm ý Niệm.
Ở dưới bếp mấy chị em dâu rửa bát dọn dẹp xong xuôi túm tụm xúm lại một góc cắt bánh. Bánh xịn có khác, đắt xắt ra miếng, mấy bà ngồi chén tỏm tẻm khen tấm tắc luôn à. Riêng chị Hoài nhìn đĩa bánh tự dưng thấy hài, thế nào mà lại được ăn bánh kem đúng ngày sinh nhật chứ nị, số chị hên ghê. Chỉ là, hình như có ông chồng nào đó từng bảo yêu chị nhất trên đời thì phải? Có lẽ việc yêu nhất trên đời và việc nhớ sinh nhật vợ chẳng hề liên quan nhỉ? Đồng hồ tích tắc từng giây, anh xã chị vẫn đang nhởn nhơ ngồi đánh tá lả với đồng nghiệp. Chị Kim cũng ngồi cùng chiếu với anh, hai người bữa nay thắng lớn hay sao mà ôm vai bá cổ nom vui quá!
Cô Bích thấy chị dâu mặt mũi ỉu xìu không đành lòng chạy qua ghé tai anh trai thủ thỉ. Anh Hoàng nghe em gái nhắc giật nảy cả người, sốt sắng nhờ cô câu giờ hộ, còn mình thì ba chân bốn cẳng lao ra ngoài phố mua đồ. Tuy khuya không kiếm được bánh sinh nhật nhưng may con Dung thức cày phim nên tiệm tạp hoá nhà nó vẫn mở, vẫn còn rất nhiều hoa hồng và nến. Anh vội đến mức chả có thời gian đợi người ta trả tiền thừa, hối hả đem nến về thắp sáng lung linh căn phòng nhỏ, liếc qua điện thoại thấy mới mười một rưỡi liền thở phào nhẹ nhõm nhắn tin cho cô Bích. Lúc chị Hoài đẩy cánh cửa phòng cũng là lúc anh đứng ở cửa cầm bó hồng tặng chị.
- Chúc mừng sinh nhật bà xã. Anh biết vợ thích hoa hồng nhất nên cố ý mua bó tám bông, tượng trưng cho tháng tám, tháng mà có một người anh hết mực yêu thương ra đời, và cũng tượng trưng cho tình cảm tám năm của đôi ta.
Thực ra loài hoa chị thích nhất là baby trắng, nhưng nếu chỉ mỗi baby trắng đứng một mình cảm giác cứ mong manh yếu ớt ý, bởi vậy mỗi lần cắm hoa chị thường chen hồng đỏ vào chính giữa trông cho tràn trề sức sốc. Cơ mà tội nghiệp ông xã bị vợ hiểu nhầm. Anh chẳng hề quên sinh nhật chị đâu, hơn thế còn bài trí lãng mạn tạo bất ngờ cho chị mới cưng chứ. Chị ôm anh nghẹn ngào cảm ơn, định tâm sự với chồng dự định tuổi mới mà mắt anh đã díu lại rồi nằm vật luôn ra giường. Biết chồng tiếp khách cả tối mệt nên chị không đánh thức mà chỉ ngồi cặm cụi dọn đống nến đang chảy sáp ra nền nhà. Ông xã ngốc thật, không mua nến có chân đế hại chị cạo cạo chùi chùi mất nửa tiếng đồng hồ, xong xuôi chị tranh thủ chợp mắt lấy sức vì tầm năm giờ phải qua nhà dì rồi.
Phần vì chú Nhất quan hệ rộng, phần vì rơi đúng vào kỉ niệm ngày cưới của chú dì nên khách của ngày cỗ thứ hai so với ngày thứ nhất chẳng hề kém cạnh. Dì Kỷ bữa nay mặc chiếc áo dài cách tân màu xanh lục bích, sánh vai bên chú Nhất nom rõ đẹp đôi, thi thoảng bị hội chị em phụ nữ trêu trông như gái son dì lại ngượng chín hồng hai bên má.
- Cha bố mấy chị cứ thích đùa dai, con trai người ta lớn tướng đến tuổi cưới vợ rồi, còn son rỗi cái gì? Mà chị Hoài nhớ chín rưỡi mang phở lên cho Niệm rồi gọi em dậy giùm dì nhé.
Chị Hoài uể oải dạ, dì hay thật, cứ nhằm việc khó nhất để giao cho chị thôi. Ngày xưa cũng thế, trước mặt dì chị làm bộ vâng dạ ngoan ghê lắm, xong đâu đấy lên phòng Niệm liền đóng chặt cửa rồi lao tới đập cho nó một trận. Cái thằng này nói ngọt nó không để vào tai đâu, tốt hơn hết cứ dùng biện pháp mạnh, cào cấu cắn xé, véo má, xoắn tai, hành hạ đến khi nào nó chịu mở mắt mới thôi. Tất nhiên, số lần chị bị Niệm đạp bay xuống đất quả thật không đếm xuể. Cơ mà chị chưa từng rơi một giọt lệ, vẫn luôn quật cường xông lên tiếp tục chiến đấu.
- Dậy đi Niệm, nhanh lên, sắp mười hai rưỡi tới nơi rồi.
- Có thật sắp mười hai rưỡi không?
Niệm nghi ngờ hỏi, do từng bị lừa rất nhiều lần nên thằng bé không tin tưởng chị cho lắm. Còn chị, vì đã chỉnh kim đồng hồ nên đầy tự tin giơ lên trước mặt nó. Thằng yêu nghiệt chồm dậy rửa mặt mũi xong nhìn thấy mặt trời đang nhú dần từ phía đông thì tức nghẹn họng, hầm hầm đi qua phá không cho chị gấp chăn màn, còn tính trùm chăn cho chị nghẹt chết.
- Chị chết cũng không hối tiếc, chỉ tiếc túi cherry trong tủ lạnh thôi. Niệm cho chị ăn vài quả trước khi chết được không?
Chị giả giọng em bé xin xỏ, Niệm mím môi mãi cuối cùng nhịn không nổi, ôm bụng lăn ra đệm cười ngặt nghẽo.
- Cười gì? - Chị tò mò hỏi.
- Cười đằng ấy. Tham như lợn, sắp chết rồi còn tham. Con gái con lứa thế này kiểu gì mai sau cũng ế.
- Gớm đây còn lâu mới ế, đây chỉ cần chớp mắt thì ối anh rụng tim nhá! Nè, chớp nè, xinh không? Xinh phết nhờ?
Niệm cốc trán chị, thở dài ca thán.
- Đến khổ, người đâu mà...đã xấu còn hoang tưởng.
Công nhận thằng này nó có những phát ngôn rất gợi đòn. Ra nước ngoài tám năm tưởng tiến bộ, nào ngờ vẫn chứng nào tật nấy, vẫn láo như xưa. Ai đời chị dâu bưng đồ ăn sáng hầu đến tận miệng rồi mà thằng em chồng không nói được lấy một lời cảm ơn, cũng không thèm dậy luôn, nheo mắt nhìn chị như kiểu trêu ngươi ý. Chị hỏi Niệm ăn phở hay ăn đòn? Niệm nhàn nhạt chọn ăn đòn. Cái thằng khỉ gió, nó cứ phải thách thức chị thế đấy, cứ phải đợi chị đi đến xoắn tai lôi dậy mới chịu hợp tác cơ.
- Không vì nể tình cậu hôm qua bay đường dài thì chị úp thẳng bát phở vào mặt rồi nhé! Mau nốc đi cho nóng!
Chị đã tưởng Niệm sẽ phản đòn, nhưng không, không hề có động thái tự vệ gì cả. Tai bị chị xoắn đỏ ửng cũng mặc kệ, mà hình như cậu đau hay sao ấy, thấy mắt hơi đỏ. Chết toi, không lẽ thằng nhỏ ốm? Nom mặt thất thần thiếu sức sống lắm, chị sốt sắng hỏi Niệm mệt lắm không, thằng bé đáp câu xanh rờn.
- Rất mệt. Trông thấy chị là thấy mệt mỏi.
Gì thế? Chị có làm gì nên tội đâu nhỉ? Kiểu này chắc cáu cô nào xong đổ lên đầu chị đây mà. Thôi dẫu sao phở đã mang lên, cậu cũng dậy rồi, chị thấy mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dì giao nên định lủi xuống nhà. Chỉ là, chưa kịp bước ra khỏi phòng đã nghe tiếng vỡ choang, chị theo phản xạ ngoảnh lại...là chiếc lọ đựng sao của chị và Niệm...vừa bị ném vào tường...Rơi...vỡ tan thành những mảnh thuỷ tinh nhọn hoắt!