Mọi việc xong cô liền gọi cho Chu Tịnh Nguyệt.
- Alo, là ai lại gọi vào giờ này vậy có biết làm phiền giấc ngủ của tôi không hả: Chu Tịnh Nguyệt cáu gắt nói vào điện thoại.
- Xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ của Chu tiểu thư nhưng cô có thể đến căn hộ Cao Trung đón tôi được không.
Chu Tịnh Nguyệt nghe giọng nói trong điện thoại quen quen liền đưa điện thoại trước mặt nhìn kĩ rồi vội vàng bật dậy.
- Thần Thần giờ này không làm việc sao lại gọi cho mình là một giáo sư mà lại rảnh rỗi như vậy sao.
- Là giáo sư thì phải làm việc ngày đêm thì mới được gọi là giáo sư à:cô không ngờ cô bạn thân này của mình sao IQ lại thấp đến vậy.
Bỗng Chu Tịnh Nguyệt như nhận ra được điều gì thì hét vào điện thoại.
- Cậu nói cậu đang ở đâu.
- Mình đang ở căn hộ Cao Trung thay vì ngủ cậu đến đây làm tài xế cho mình có hơn không.
- Cậu không giỡn mình đó chứ.
- Không, mình vừa mới về nước sáng nay nhanh đi mình đợi gặp mặt rồi nói chuyện sau.
Không đợi Chu Tịnh Nguyệt nói cô liền tắt máy nếu còn nói nữa không biết khi nào mới xong trực tiếp tắt máy là tốt nhất.
Không để Lương Y Thần đợi lâu Chu Tịnh Nguyệt chạy xe đến trước mặt cô cười rồi cũng lên xe.
- Nè, cậu về nước sao không nói cho mình hả chỉ mới hai ngày trước còn ở Pháp mình nghĩ phải tới khi mình đính hôn thì mới gặp được cậu chứ. Chu Tịnh Nguyệt không hài lòng trách cô.
- Cuối cùng cũng chịu chấp nhận người ta rồi
à. Lương Y Thần không mấy quan tâm lời trách móc của bạn mình mà nói chuyện khác.
- Chỉ là gặp mặt rồi nói thôi chứ nói đến chuyện đính hôn thì chưa tính đến.
- Với lại ai chấp nhận anh ta chứ, đúng là anh ta rất đẹp trai, có khí chất một người đàn ông chuẩn mực nhưng như vậy không có nghĩa là mình thích.
- Ừ. cô gắn gọn một câu rồi không nói nữa
- Thôi đừng nói chuyện của mình nữa, nói về cậu đi.
- Cậu về đây là có việc hay là...
Chưa đợi Chu Tịnh Nguyệt nói hết cô cắt ngang.
- Về ở luôn.
- Hả về, về luôn bộ công việc bên Pháp không tốt sao.
- Tốt tất nhiên là tốt chỉ là có tuổi rồi không muốn bôn ba nữa nên về quê thôi.
- Cậu đừng có như vậy chứ chúng ta chỉ mới hai lăm tuổi thôi đó.
Nói rồi hai người nhìn nhau rồi cười một cách thoải mái không câu nệ.
- Thật ra viện trưởng Lý ông ấy gọi cho mình muốn mình trở lại An Thành làm lúc đầu mình từ chối nhưng lại suy nghĩ liền trở về.
- Ừ, mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi.
- Mà giờ cậu muốn đi đâu.
- Đi xem nội thất, bàn ghế những thứ cần thiết dù sao cũng trở về nên phải cần mua sắm chứ. Cô nói
- Vậy căn nhà ở bên đó thì sao cả xe nữa.
- Nhà thì mình không bán hàng tuần sẽ có người tới dọn dẹp, xe thì ngày mai mới đến nơi.
- Cậu nói về đây ở luôn nhà lại không bán tính làm mua giới nhà đất à. Chu Tịnh Nguyệt nói đùa.
- Ý này cũng được đó dù là nhỏ nhưng sau vài năm chắc cũng có tiếng trong giới kinh doanh có thể lấn sang nước ngoài nữa: Cô cũng không ngại mà thêm lời để nói.
- Cậu cũng tính dài lâu thật, vậy giờ cậu đang ở đâu khách sạn à.
- Ừ ngày mai mới chuyển về đó được nên giờ phải ở khách sạn.
- Thay vì ở khách sạn cậu đến nhà mình không phải tốt hơn sao.
- Như vậy thì làm phiền quá.
- Cậu có coi mình là bạn không. Chu Tịnh Nguyệt không hài lòng nói.
- Có, vậy thì về nhà không được từ chối.
- Để mình gọi điện thoại cho mẹ nói chuẩn bị những món mà cậu thích ăn nhất.
Lương Y Thần cũng không nói gì mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Sau khi gọi điện xong Chu Tịnh Nguyệt nói.
- Hay là đi mua sắm đi dạo này mới ra một chiếc túi đẹp lắm nếu mà không mua thì sẽ hết đó là bản giới hạn chỉ có hai chiếc thôi.
- Ừ, như vậy cũng được. Từ lúc cô đến Pháp cô cũng không đi mua sắm cũng không sài hàng hiệu nữa vì cô chỉ ở bệnh viện nên có mua cô cũng không có cơ hội để mặc cô cũng không có hứng thú với đồ hiệu.
Chạy một lúc cả hai đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Ninh Thành.
- Nè cậu xem đi chiếc váy này rất hợp với cậu đó. Chu Tịnh Nguyệt đưa chiếc váy cầm trên tay ướm vào người cô gật đầu tán thưởng.
- Mình thấy nó hợp với cậu hơn là mình đó.
Lương Y Thần đẩy chiếc váy về lại bên Chu Tịnh Nguyệt nói thêm.
- Mình cũng không phải tiểu thư như cậu phải thường xuyên đi dự tiệc mình chỉ đi duy nhất một nơi là phòng phẫu thuật không lẽ cậu kêu mình mặc cái này đi phẫu thuật sao.
- Vậy thì sau này cậu đi dự tiệc cùng mình như vậy không phải được rồi sao.
- Là phụ nữ thì phải làm đẹp đó là một đặc quyền riêng của phụ nữ chúng ta cho nên cậu hãy đi thử nó ngay cho mình cậu nhìn cậu bây giờ xem.
- Suốt ngày chỉ áo sơ mi quần tây chỉ toàn những màu là đen,xanh,trắng rồi áo blue thật là lạc hậu bây giờ là thế kỉ 22 rồi ai lại mặc như vậy nữa.
- Mau vào thay những bộ này cho mình. nói rồi cô đưa đống đồ cho Lương Y Thần.
Sau một hồi cô cũng lấy một chiếc đầm và một bộ đồ để cho Chu Tịnh Nguyệt không nói nữa rồi tính tiền ra về.
- Thật là đưa cho cậu một loạt đồ mà chỉ lấy có hai bộ.
- Cậu mà còn nói nữa là mình để cậu mặc luôn đó.
Khi nghe Lương Y Thần nói vậy Chu Tịnh Nguyệt cũng không phàn nàn nữa vì cô thật sự nói là sẽ làm.