Hơn mười một giờ anh và cô với trở về, đi sang phòng thấy tiểu Vĩ đã ngủ. Hai người trở về phòng ngủ của mình, Quân Viễn đi vào pha nước tắm cho cô rồi trở ra lấy một chiếc váy ngủ trong tủ.
“ Em vào tắm đi, nước anh pha rồi. Trời lạnh đừng tắm lâu quá, không lại bệnh.”
Y Thần cũng đứng dậy, cô kéo vạt áo anh.
“ Tắm cùng em đi, không phải anh nói tắm muộn không tốt sao.”
Anh đứng hình vài giây, tránh né ánh nhìn của cô, nhưng hành động tiếp theo của cô làm anh không thể trở tay. Chiếc dây nịt được tháo ra, chiếc quần tây và quần lót cũng bị cô tuột xuống đến đầu gối.
Quân Viễn nhìn cô, anh thấy cũng không cần kiềm chế nữa, cúi người bế cô đi vào phòng tắm.
Hơi nước bốc lên, hai thân hình không mảnh vải quấn lấy nhau trong bồn tắm. Một phần là hơi nước, một phần là sự cháy bỏng giữa da thịt chạm nhau khiến mặt cô ửng hồng, thân thể cô lên xuống theo từng cú nhấp của anh.
Đường Quân Viễn bỗng nhiên dừng lại, anh quay người cô lại để thân hình nhỏ nhắn bám vào anh, bờ ngực nhấp nhô theo từng bước chân mà ma sát vào phần ngực rắn rỏi của anh. Nơi huyệt nhỏ của cô cũng cảm nhận được thứ ấm nóng của anh mỗi lúc anh di chuyển làm cô phải phát ra tiếng rên rỉ như lời mời gọi.
“ A, ư ưm...!” Hai tay cô choàng qua cổ anh, bám chặt hơn.
Anh ghé sát vào tai cô nói.
“ Bé yêu, em đang quyến rũ anh đấy à. Dù anh có giỏi chịu đựng thế nào nhưng với lời mời gọi của em anh không từ chối đâu, cho nên hôm nay anh phải ăn sạch em mới được bù lại cho thời gian qua nữa chứ.”
Dứt lời anh mạnh mẽ xâm chiếm nơi mềm mại đó của cô.
Người cô mềm nhũng, tựa vào anh. Hơi thở cũng gấp gáp, hai tay bấu chặt vào lưng anh tạo ra những vết xước.
“ A, sâu, sâu quá.”
Quân Viễn đặt cô xuống giường, anh cúi người hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt kia. Một giọt lệ rơi ra từ khóe mắt anh lại nhẹ nhàng hôn lên đó, hơi thở ấm nóng truyền vào tai cô.
“ Đừng khóc, em khóc anh sẽ xót lắm. Nên thay vì vậy em hãy thỏa mãn và sự sung sướng mà anh đem đến đi.”
Không biết qua bao lâu, cô cứ ngất rồi lại tỉnh. Cho đến khi cô không thể gắng gượng nữa, mà ngất trong lòng anh, thì người nào đó mới chịu dừng lại.
Đường Quân Viễn vào nhà tắm, giặt chiếc khăn ấm rồi lau người, bôi thuốc cô.
Sáng hôm sau, ngoài phòng tiếng gõ cửa liên tục. Tiểu Vĩ có lẽ vì lo lắng cho cô, nên cậu bé khí môi thức dậy liền sang phòng xem mẹ mình thế nào.
Anh bị tiếng gõ cửa của con trai làm tỉnh giấc, quay sang nhìn cô vẫn còn ngủ. Không muốn ảnh hưởng đến cô, anh đi lấy chiếc áo choàng mặc vào rồi đi ra mở cửa.
“ Ba, mẹ. Ba mở cửa đi, hai người đang làm gì vậy ạ.”
Tiểu Vĩ đang định gõ thêm, thì cánh cửa được mở ra.
“ Ba. Mẹ thể nào rồi ạ.”
Anh nhíu mày nhìn con trai, nghiêm giọng nói.
“ Ở nhà bảo con thế nào, gõ cửa phòng người khác như vậy là không lịch sự có biết không hả.”
Tiểu Vĩ biết mình làm sai, nên cúi đầu xuống dè dặt nói.
“ Con, con xin lỗi. Tại vì lo cho mẹ nên mới như vậy ạ, bây giờ con xuống nhà đây ạ.”
Như nhận ra anh hơi quá lời, liền ngồi xuống trước mặt con trai.
“ Con quan tâm, lo lắng cho mẹ ba biết. Con cũng không có lỗi, ba cũng nặng lời rồi, xin lỗi con, con trai...”
Đường Quân Viễn không nghe thấy con nói gì, biểu cảm của cậu cũng thay đổi dần trên khuôn mặt anh lo lắng liền hỏi.
“ Tiểu Vĩ, con sao vậy. Vì ba la nên không vui sao...”
Chưa để anh nói hết, cậu bé la lên.
“ Có quái vật, mẹ ơi cứu, cứu.”
Cô cũng vì tiếng hét của con trai mà tỉnh giấc, Đường Quân Viễn, quay lại nhìn cô thấy cô vẫn còn nằm trong chăn nên cũng yên tâm, nhưng khi ánh mắt anh va phải con khủng long của mình thì hiểu câu vừa nói của con trai, anh ngượng ngùng đứng dậy.
Mọi người đang ngồi ở dưới phòng khách, vì nghe tiếng hét của tiểu Vĩ đều chạy lên. Hạ Anh không thể đứng yên, vội chạy lại.
“ Tiểu Vĩ, con sao vậy. Nói cho bà nội nghe con đã gặp hay thấy gì sao, đừng làm bà lo lắng.”
Lúc này cậu bé mới ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu lên mọi người.
“ A, không có gì ạ.”
Bà nội Đường cũng đi đến.
“ Không có gì, sao con lại hết lên vậy hả. Làm mọi người lo lắng đó có biết không, nhanh nói cho bà cố biết con đã thấy gì được không nào.”
Cậu bé không nói gì, mà nghiên đầu nhìn anh lém lỉnh nói một câu.
“ Đúng thật là con đã thấy thứ đáng sợ, nó quá khủng bố rồi.”
Đường Quân Vũ đứng một bên xem, với vẻ mặt hứng thú.
Bà nội Đường lại hỏi tiếp.
“ Là thứ đáng sợ gì hả, nó ghế lắm sao.”
Câu bé lắc đầu, ngậm nghĩ rồi lại nói lảng tránh đi.
“ Con cũng không biết đó là thứ gì, chỉ biết là nó rất đáng sợ và còn... Là như vậy đó à, hihi.!”
Vừa lúc này bà nội Đường và mẹ anh nhìn anh, thấy anh vẫn chiếc áo choàng ngủ. Hai người cũng đã hiểu ra được sự việc, bà nội Đường thì rời đi mẹ anh trừng mắt.
“ Thật là không thể hiểu được, con không mặc đồ tử tế được à. Cũng phải nghĩ đến tình hình của tiểu Thần chứ, cả tiểu Vĩ nữa không làm gương gì cả.”
Trở lại vào phòng, Y Thần vội vàng ngồi dậy. Cô nhăn mặt, tay đỡ phần eo của mình. Đường Quân Viễn hối hả chạy vào, lại bị cô nhéo vào hông.
“ A, đau. Em tính mưu sát chồng mình à.”
Cô liếc anh một cái, nói.
“ Anh không biết mặc đồ cho đàng hoàng rồi mở cửa sao, lại để con thấy được những hình ảnh không tốt.”
Đường Quân Viễn vòng tay qua người cô, cúi đầu hôn lên vai.
“ Tên nhóc đó sao, vì em không thấy biểu hiện lúc nãy trên mặt con thôi. Nếu em mà thấy thì sẽ không nói anh như vậy được nữa đâu, với lại con có thế nào không phải là tùy thuộc vào cách giáo dục của ba mẹ sao.”