Chí dị huyền nghi hệ liệt

Chương 4: Chương 4: Dạ điếm




Vi Trường Ca Tô Vọng Ngôn nhìn thấy, nhưng không nói lời nào, chỉ coi như không phát hiện.

Vương Tùy Phong nói: “Xấu hổ, thực sự là xấu hổ! Ta chỉ biết là lúc mình đi ngủ vẫn còn tại phòng ngủ ở Kim Lăng, không hiểu sao vừa tỉnh lại đã ở đây? Thực sự là mạc danh kỳ diệu… Mã tổng tiêu đầu, ngươi tới đây thế nào? Có đầu mối gì không?”

Mã Hữu Thái nhăn nhó mặt mày, chỉ nói: “Ta cũng như Vương đại tiên sinh, lúc ngủ còn ở trên giường mình, tỉnh lại thì phát hiện đã nằm trong một cái quan tài lớn rồi! Phi, mụ nội nó thật là xui!”

Liền nghe Đằng Lục Lang ở bên âm trầm nói: “Ngược lại ta không nghĩ có gì xui xẻo cả —— vào quan tài, còn có thể tự bò ra, trải nghiệm như vậy cũng không nhiều, mấy lần sau vào lại quan tài, chỉ sợ không ra nổi nữa đâu.”

Mấy người ngồi đó mặt ai cũng không khỏi biến sắc.

Mã Hữu Thái nén giận nói: “Đằng lão bản, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi không sợ xui, nhưng Mã mỗ sợ!”

Sắc mặt Đằng Lục Lang chẳng hề thay đổi: “Ta nói là chuyện của ta, liên quan gì tới Mã tổng tiêu đầu?”

Mã Hữu Thái cười lạnh nói: “Ta thấy Đằng lão bản không phải là không sợ xui, mà là đang tìm xui xẻo!”

Đằng Lục Lang vẫn thản nhiên như trước: “Ta đây tuy hay thích cùng người khác tìm xui, nhưng còn chưa từng bị ai nhét vào quan tài. Nếu bàn về xui, sao có thể so nổi với Mã tổng tiêu đầu?”

Người áp tải, xác thực là sống trên vết đao, bởi vậy chú ý nhất chính là khởi đầu may mắn, vừa rồi Mã Hữu Thái vừa mở mắt, biết mình ngủ trong quan tài, trong đầu đã hô to ‘Xui xẻo’ rồi, lúc này lại còn đối mặt với Đằng Lục Lang cứ mở miệng là một chữ ‘Quan tài’, ngậm miệng là một chữ ‘Đen đủi’, khiêu khích hết lần này tới lần khác?

Nhất thời một ngọn lửa bốc lên, nhảy lên một cái, liền thay đổi sắc mặt.

Vi Trường Ca cười nói: “Đằng lão bản cũng là nhanh mồm nhanh miệng thôi, cũng không có ác ý, Mã tổng tiêu đầu bớt giận.”

Mã Hữu Thái vẻ mặt tức giận, lườm nguýt Đằng Lục Lang cả nửa buổi, hừ mạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Vi bảo chủ nếu đã mở miệng, vậy Mã mỗ lĩnh mệnh là được.” Lại lớn tiếng nói: “Đằng lão bản, Mã mỗ là người thô lỗ, mới vừa rồi có chỗ nào đắc tội thì mong thứ lỗi.” Nói xong, rốt cuộc vẫn cả giận, thong thả qua lại vài bước, xoay người nói với Vương Tùy Phong: “Chỗ quỷ quái này không phải quan tài thì là bình tro cốt, ngột ngạt không chịu nổi! Vương đại tiên sinh, ta ra ngoài xem, ngươi ở lại đây, hay là đi cùng với ta?”

Vương Tùy Phong lập tức đứng dậy nói: “Ta và Mã tổng tiêu đầu cùng đi.”

Đằng Lục Lang khom người ho hai tiếng, nói: “Hai vị khoan hẵng đi. Mã tổng tiêu đầu, Vương đại tiên sinh, các ngươi đều là lần đầu tới chỗ ta ở trọ, đừng chê ta dài dòng. Nơi đây có vài quy củ, không thể không nói trước một chút với hai vị.”

Mã Hữu Thái hừ lạnh nói: “Ngươi nói đi.”

Vương Tùy Phong vẫn cân nhắc chưa xong, cũng đồng ý theo.

Liền nghe Đằng Lục Lang nói: “Vốn có, quy củ thứ nhất của khách điếm này, là làm ăn với người chết, nhưng điều này, hiện nay đã sửa lại —— hôm nay bản điếm làm ăn với cả người chết, lẫn người sống. Bất kể là nhiều hay ít tiền, nam nữ già trẻ, bất luận phú quý nghèo hèn, gian giảo lương thiện, chỉ cần vào cánh cửa này của ta, thì đều được đối xử bình đẳng. Mỗi người một cái quan tài, không được chiếm thêm cũng không được bỏ trống, quyết không thiên vị.

“Điều thứ hai, phàm là người sống qua đêm ở khách điếm này, tới ban đêm, không được bước ra khỏi cửa điếm một bước.

“Điều thứ ba, phàm là người sống qua đêm ở khách điếm này, ban đêm không thể ngủ dù chỉ là một lát.”

Hơi ngừng một chút, nói tiếp: “Chỉ cần vào cửa này của ta, phải theo ba quy củ đó. Nếu không muốn, có thể đi ra, ta quyết không ngăn trở.”

Mã Hữu Thái ngẩn ra.

Vương Tùy Phòng thì có chút vô cùng kinh ngạc, cười hỏi: “Đây là quy củ gì? Không thể ra khỏi cửa, không thể ngủ, đây là vì sao?”

Đằng Lục Lang thản nhiên nói: “Bởi vì bên ngoài có một thi thể giết người”

Vương Tùy Phong ngẩn người, rồi ha ha một cái, cười nói: “Đằng lão bản đang đùa với ta đấy à.”

Đằng Lục Lang thản nhiên nói: “Hai mươi năm trước, có một đôi phu phụ ở khách điếm này, đêm đó, người chồng không biết vì sao, đứt đầu mà chết, thê tử cũng tự vẫn theo chồng.”

Hắn nói đến đây, không biết Mã Hữu Thái và Vương Tùy Phong nghĩ tới gì, đồng thời biến sắc, rồi lập tức lại khôi phục bình tĩnh như không có việc gì.

Đằng Lục Lang nói: “Rồi sau đó, ở đây có thêm một thi thể biết giết người. Cứ tới ban đêm, thường xuyên nghe được tiếng chân người nặng nề, từng bước, từng bước, chậm rãi đi trên đường… Sau đó, sẽ thấy một nam nhân không đầu, trong tay cầm một cây đao, đẩy cửa từng nhà —— nếu như trùng hợp nhà ai vận khí không tốt, quên cài cửa, tới sáng sớm hôm sau, cả nhà đó sẽ không còn một ai sống sót…”

Vương Tuy Phong bán tín bán nghi nói: “Đằng lão bản nói đùa —— người không có đầu, thì đương nhiên là sẽ chết, sao còn có thể bước đi, huống chi là giết người? Chẳng lẽ là quỷ sao?”

Cười gượng hai tiếng hắc hắc.

Nhưng Đằng Lục Lang chỉ cười cười, nói rằng: “Vương đại tiên sinh nếu không tin, có thể hỏi hai vị khách tới trước này, xem Đằng mỗ có nói giỡn hay không.”

Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái cảm thấy không tin, nhưng vẫn không nhịn được đều quay về phía Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca trầm ngâm trong chốc lát, cười nói: “Nơi này xác thực có chút cổ quái, nhị vị nếu tin ta, thì trước hết ở lại khách điếm này nghỉ ngơi một đêm, quan sát tình hình, những chuyện khác, để sáng mai bàn tiếp đi!”

Tim Mã Hữu Thái loạn nhịp trong chốc lát, gượng cười nói: “Đại thiên thế giới, lãng lãng càn khôn, lấy đâu ra quỷ? Sợ là có người cố ý giả thần giả quỷ đó thôi?”

Đằng Lục Lang cười nhạo nói: “Ta nói là quỷ lúc nào?”

Mã Hữu Thái sửng sốt, kinh ngạc nói: “Người không có đầu, sẽ không thể sống. Người đã chết còn có thể giết người, không phải là quỷ thì là cái gì?”

Đằng Lục Lang cũng không đáp lời, nửa mỉa mai nửa trào phúng mà bĩu môi, giương mắt nhìn bầu trời.

Nhưng Tô Vọng Ngôn thì hơi trầm ngâm, cười yếu ớt nói: “Cũng không hẳn vậy. Người không đầu mà có thể sống, kỳ thực xa xưa đã có.”

Đường nhìn của mọi người nhất thời đều rơi vào trên người cậu, chỉ chờ cậu nói nốt.

Vi Trường Ca tâm tư khẽ động, đã biết cậu muốn nói gì, tiếp lời: “Hình Thiên.”

Tô Vọng Ngôn gật đầu.

“Thời thượng cổ, Viêm đế cùng Hoàng đế tranh vị, chúc thần Hình Thiên của Viêm đế dũng mãnh hiếu chiến, nhưng khi giao chiến thì thất bại, bị Hoàng đế chém đứt đầu, chôn ở chân núi Thường Dương. Hình Thiên mặc dù đứt đầu mà chết, ý chí vẫn không tiêu tan, lại đứng lên, lấy nhũ làm mắt, lấy rốn làm miệng, cầm thuẫn bài, búa lớn tiếp tục huy vũ, muốn tiếp tục quyết thắng bại với Hoàng đế —— đó chẳng phải là ví dụ mất đầu nhưng vẫn có thể sống hay sao?”

Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong đều sửng sốt.

Liền nghe Đằng Lục Lang nói: “Hình Thiên vũ kiền thích, bất quá là thượng cổ thuật lại, Tô đại công tử nghĩ có thể tin sao?”

Tô Vọng Ngôn khẽ thở dài: “Ta vốn cũng thấy khó tin, thế nhưng nam nhân không đầu bên ngoài kia, không phải cũng giống như Hình Thiên sao?”

Vương Tùy Phong thất kinh hỏi: “Tô đại công tử, bên ngoài thật sự có thứ đó sao?”

Tô Vọng Ngôn cười khổ nói: “Không dối gạt nhị vị, thi thể không đầu mà lại bước đi được mà Đằng lão bản nói, mới vừa rồi ta và Vi Trường Ca đã gặp ở ngoài kia.” Nói đến đây, nghĩ tới thi thể không đầu đó đang cầm đao bồi hồi quanh thôn trấn, không khỏi có chút rét run.

Cậu dừng một chút, mới chậm rãi tiếp: “Không đầu có thể sống, không chỉ có Hình Thiên. Thời Tần, phía nam có một bộ tộc gọi là ‘Lạc đầu dân’. Người của bộ tộc này, có một nghi thức tế tự gọi là ‘Trùng lạc’, tới ban đêm, thân đầu sẽ tự động chia lìa, đầu bay ra ngoài cửa sổ, du đãng khắp nơi, tới hừng đông lại bay về kết hợp làm một với thân thể, liền có thể hành động như thường.

“《 Bác vật chí 》nói, đầu của Lạc đầu dân sau khi rời khỏi thân thể, sẽ dùng tai làm cánh để phi hành. Thời cổ đại, quân nam chinh cũng thường bắt được Lạc đầu dân, mỗi lần như thế, binh sĩ sẽ dùng chậu che lấy cái cổ của Lạc đầu dân, làm cho đầu không thể trở lại trên thân thể, như vậy, người nọ liền chết.

“Lại có ghi chép, thời Ngô, tướng quân Chu Hoàn có một tỳ nữ. Mỗi khi đêm tới, đầu của tỳ nữ này sẽ dùng tai làm cánh, bay ra ngoài cửa sổ. Những người khác thấy cổ quái, ban đêm đốt đèn đến xem, phát hiện nàng chỉ còn lại mỗi phần thân, thân thể hơi hơi run, nhưng còn hơi thở, chỉ là cực kỳ gấp rút. Vì vậy những người này liền dùng chăn phủ lên thân thể nàng. Lúc trời sắp sáng, đầu của tỳ nữ trở về, thần tình rất kinh khủng, muốn trở lại thân thể, nhưng cách chăn, không thể cùng thân thể hợp lại. Cuối cùng người ngoài vạch chăn ra, đầu của nàng mới có thể trở lại thân thể.”

Cậu kể rất sinh động, mọi người nghe tới nhập thần.

“Vào triều Nguyên, Trần Phu đi sứ An Nam, làm một bài thơ ‘Thủ kỷ sự’, nói là ‘Tị ẩm như linh đích, đầu phi tự lộc lô’. Đó là nói, thổ dân địa phương, có thể sử dụng mũi uống nước, cũng có việc ban đêm đầu rời thân thể bay ra biển ăn cá, tới tảng sáng lại quay về thân thể. Bởi vậy hậu nhân liền gọi những thổ dân mà Trần Phu thấy là ‘Lộc lô thủ’. Cũng có người nói, đây là chuyện của một đất nước tên là Lào.

(Tị là mũi, ẩm là uống, linh đích là bình nước có quai, lộc lô theo QT là ròng rọc kéo nước)

“Tới năm thứ mười Thái Hòa, Côn Sơn Phí Tín theo Tam Bảo Thái Giám đi sứ Nam Dương chư quốc, sau khi trở lại trung thổ đem những điều mình nghe thấy nhìn thấy viết thành một quyển《 Tinh tra thắng lãm 》. Trong sách ông nói: Người nước Chiêm Thành, có người đầu biết bay, đêm bay đi ăn phẩn tiêm của người (uhm phẩn = phân á = . =), nếu biết mà bọc lại, hoặc là di chuyển thân thể đi, thì tất chết. Có người nói đến chính ông cũng từng gặp qua loại quái nhân này. Sau đó Lang Anh soạn ra《 Thất tu loại cảo 》nhắc tới việc này, theo như ông khảo chứng, Cổ Thành gần với phía nam An Nam, còn Lào, lại chính là tiếp với Tây Bắc An Nam.”

Đằng Lục Lang nói: “Tô đại công tử quả nhiên bác học thấy nhiều biết rộng. Nói như thế, những điều Trần Phu thấy, rất có thể cũng giống như Phí Tín. Vậy, Lạc Đầu dân cũng được, Lộc Lô thủ cũng thế, ắt đều là những chuyện lạ có thật.”

Tô Vọng Ngôn cười khổ nói: “Lạc Đầu dân và Lộc lô thủ có phải chuyện lạ có thật hay không ta không biết, ta chỉ biết là, bên ngoài có một Hình Thiên không đầu thì lại là chuyện thiên chân vạn xác.”

Mã, Vương hai người đều không nói gì, sắc mặt âm tình bất định, cũng không biết là đã tin hay chưa, nhưng cũng không dám đi mở cửa nữa, một hồi lâu sau mới chậm rãi lùi lại.

Nhất thời tất cả mọi người đều không nói gì, đôi bên nhìn mặt lẫn nhau, trong lòng đều mang tâm tư riêng.

Trong lúc an tĩnh, thình lình nghe Tô Vọng Ngôn cười ha ha.

Đằng Lục Lang cười hỏi: “Tô đại công tử cười chuyện gì?”

Tô Vọng Ngôn nghe vậy lại cười tiếp, cuối cùng, chậm rãi nói: “Ta cười những người dưới mái hiên này, ngoại trừ Đằng lão bản, có lẽ không một ai biết vì sao mình lại ở đây.”

Vi Trường Ca nghe vậy trong lòng khẽ động, Mã Vương hai người cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Đằng Lục Lang thần tình tự nhiên, phủi phủi bụi trên áo, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Mỗi người tự có nhân quả riêng, bản thân còn không hiểu rõ, người ngoài làm sao mà biết được?”

Nói xong thì cười.

Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, chỉ cảm thấy trung niên bệnh hán xanh xao vàng vọt này, trong lúc cười, bỗng lại lộ ra khí độ ung dung.

Đằng Lục Lang chậm rãi đảo mắt quanh mọi người, thong dong cười nói: “Tô đại công tử, tại hạ khi còn bé từng tập được thuật nhìn người, khó có được cơ hội, hôm nay thỉnh cho thử một lần, trò chuyện để tiêu khiển đêm trường, có được không?”

Tô Vọng Ngôn cười nói: “Cầu còn không được.”

Đằng Lục Lang nói: “Thuật sĩ tầm thường, nhìn người đầu tiên là nhìn mũ áo, tiếp là xem vũ khí, rồi tới ngôn ngữ cử chỉ, rồi xem tới chân mày, lời nói ra có lẽ được tám chín phần mười, kì thực không quá am hiểu thế đạo, chỉ là uốn năm tấc lưỡi mà thôi. Thuật nhìn người này của tại hạ, bất đồng với thuật sĩ tầm thường, tên là nhìn người, kỳ thực là nhìn tâm, chỉ cần nhìn nhất tọa nhất động của người ta, nhiều, thì có thể biết thiên tính lòng dạ của người đó, mà ít, thì có thể tra ra tâm sự phiền não.”

Hơi cười một chút, giơ ngón tay chỉ vào mọi người, nói: “Tô đại công tử, ngươi thấy vị trí mọi người trong phòng đang ngồi rồi chứ?”

Hắn nói lời này, không riêng Tô Vọng Ngôn, mấy người còn lại cũng đều không nhịn được mà quay đầu đánh giá vị trí mỗi người.

Sáu người trong phòng, ngoại trừ người nọ còn đang ngủ dưới đất chưa tỉnh, Đằng Lục Lang thản nhiên ngồi dưới đèn, Tô Vọng Ngôn ngồi cách hắn vài bước, Vi trường Ca ngồi sát với Tô Vọng Ngôn, vị trí giữa hai người Tô, Đằng, Vương Tùy Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất cách đó không xa lắm, Mã Hữu Thái một mình ôm ngực đứng bên cửa sổ.

Đằng Lục Lang cười nói: “Tô đại công tử, mới vừa rồi ta mời các vị ngồi xuống, ngươi tuy rằng nghi ngờ ta, nhưng vẫn không hề do dự ngồi bên cạnh ta, ngươi không sợ ta đột nhiên gây khó dễ, là thiên tính hào hiệp, là tài cao mật lớn, hay là tự phụ có chỗ dựa? —— Tô đại công tử, ngươi ngoài miệng thường nói ‘Phụ lòng đa phần là người đọc sách’, kỳ thực đối với vị bằng hữu Vi bảo chủ này, ngươi thật ra lại rất yên tâm!”

Tô Vọng Ngôn vẻ sợ hãi cả kinh, nhếch môi.

Đằng Lục Lang nói tiếp: “Vi bảo chủ, lòng nghi ngờ của ngươi đối với ta, so với Tô đại công tử, ắt chỉ có nhiều hơn, không hề kém, nhưng người như vậy lại ngồi gần ta nhất, vì sao? Chỉ vì Tô đại công tử ngồi ở chỗ này —— ngươi biết Tô đại công tử tâm tư linh xảo, nhưng không đủ tinh tế ổn trọng. Ngươi sợ hắn bị ta hại, như ta đã nói, vậy nên đặc biệt ngồi giữa hắn và ta, để ngừa vạn nhất, có đúng không? Hắc hắc, Vi bảo chủ, ngươi đúng là hết lòng vì bằng hữu, khiến người ta bội phục.”

Vi Trường Ca cười nói: “Đâu có.”

Đằng Lục Lang cũng cười, dừng một chút, ánh mắt rơi vào trên người Vương Tùy Phong: “Vương đại tiên sinh là người thẳng thắn vô tư, ngươi tuy có nghi ngờ tình huống lúc này, nhưng không nghi ngờ Vi bảo chủ, Tô đại công tử và ta. Nhưng mà, vừa rồi ngươi vẫn ngồi lên quan tài theo chúng ta mà không chút phật lòng, giờ lại ngồi xa xa một bên, không dám tới gần căn phòng đầy quan tài tro cốt, đây là vì sao? Ngươi là kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh, dưới kiếm vong hồn vô số, nếu nói người như ngươi lại sợ chết, ta trăm triệu lần không tin. Vương đại tiên sinh, vì sao ngươi sợ? Lại vì sao ngươi lúc trước không sợ, mà lại để sau khi nghe xong chuyện về vô đầu thi mới sợ? Ngươi nghĩ tới cái gì, mới sợ như thế?”

Vương Tùy Phong mặt trầm như nước, môi mấp máy, một chữ cũng không nói nên lời.

Đằng Lục Lang cười lạnh một tiếng, vỗ áo đứng dậy, chậm rãi mà đi.

“Mã tổng tiêu đầu mới vừa nói mình là người thô kệch, cũng là khiêm tốn rồi. Theo như ta thấy, Mã tổng tiêu đầu là trong thô có tế (tế trong tinh tế, tỉ mỉ), rất khôn khéo đó —— ngươi cứ nói xui xẻo, không chịu ngồi cùng chúng ta, kỳ thực ngươi sợ không phải là xui, miệng ngươi không nói, trong lòng âm thầm nghi ngờ tất cả những người khác. Vậy nên ngươi đứng một mình ở xa xa, đến ngồi cũng không chịu, chỉ sợ lúc động thủ, sẽ chậm một khắc nửa khắc!”

Mã Hữu Thái đen mặt, chỉ chốc lát liền trả lời: “Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, người trong giang hồ, luôn cẩn thận chút mới tốt. Vi bảo chủ, Tô đại công tử, nhị vị đừng trách.”

(dùng cẩn thận thì thuyền có thể chạy vạn năm – đại khái thế – ý là nếu cẩn thận thì không dễ xảy ra lỗi lầm, có thể phát triển bình ổn lâu dài)

Đằng Lục Lang đã nói tiếp: “Không sai, người trong giang hồ, luôn cẩn thận chút mới tốt, tâm tư đó của Mã tổng tiêu đầu, ta minh bạch, Vi bảo chủ đương nhiên cũng minh bạch. Mã tổng tiêu đầu, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi và Vương tiên sinh cách xa như vậy, là vì sao? Các ngươi đều là trong lúc mơ hồ bị người ta nhét vào quan tài đưa đến đây, chính là cái gọi là đồng bệnh tương liên, bất luận kẻ nào tới hoàn cảnh như các ngươi, có lẽ đều có rất nhiều lời muốn hỏi đối phương, nhưng vì sao ngươi và Vương đại tiên sinh, giữa hai ngươi đến một câu cũng không nói? Hai người các ngươi rõ ràng giao tình cũng không mỏng, vì sao lại muốn giả bộ không liên quan gì?”

Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong hai người nghe vậy sắc mặt đều đại biến, đôi bên liếc nhìn nhau, rồi lại vội vàng rời ánh mắt đi.

Đằng Lục Lang lặng lẽ cười, cũng không hỏi lại, tiện tay cầm lấy một cái kẹp bạc, dập tắt bấc đèn trên vách. Thong thả xoay người lại, nói với Tô Vọng Ngôn: “Tô đại công tử, ngươi xem thuật nhìn người đó của tại hạ, có ổn không?”

Tô Vọng Ngôn gượng cười, nói: “Thần hồ kỳ kỹ, Vọng Ngôn bội phục. Bất quá có một vấn đề, muốn thỉnh giáo Đằng lão bản —— nghe lời vừa rồi của Đằng lão bản, đến khẩu đầu thiện của tại hạ cũng biết rõ, như là sớm đã biết nội tình của mấy người chúng ta. Bỏ qua cho ta ánh mắt vụng về, lại không nhìn ra các hạ là cao nhân phương nào? Sao lại nhận ra chúng ta?”

(khẩu đầu thiện theo QT là phật đầu lưỡi, mình nghĩ ý đoạn đó giống như “đi guốc trong bụng” vậy đó? ‘_’-)

Đằng Lục Lang thản nhiên nói: “Người làm ăn tự nhiên có cách thức của người làm ăn, huống hồ các vị đều là những nhân vật đại danh lừng lẫy trên giang hồ, Đằng Lục Lang nếu một mực làm bộ không nhìn ra, ngược lại thành làm kiêu rồi.”

Nói rồi khép mắt dưỡng thần, biểu hiện không muốn nói thêm gì nữa.

Những người còn lại hoặc nghi hoặc quẫn hoặc kinh hoặc sợ, nhất thời đều im lặng không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, thình lình nghe bên cạnh có tiếng rên rỉ khe khẽ, mấy người cùng nhau quay đầu lại, thì ra là lão nhân trên mặt đất kia đã tỉnh từ bao giờ, vẫn đang ngồi dưới đất nhìn xung quanh, mờ mịt hỏi: “Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”

Mã Hữu Thái bước một bước tiến lên, túm lấy cổ áo lão nhân nọ, quát hỏi: “Ngươi là ai? Có phải ngươi đem chúng ta tới chỗ này không?”

Người nọ thấy Mã Hữu Thái, bỗng trừng lớn mắt, một đôi lão nhãn vẩn đục như là muốn rơi ra khỏi viền mắt, lấy tay chỉ vào Mã Hữu Thái, nhưng toàn thân đều run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.

Mã Hữu Thái ngẩn ra, lực đạo trên tay không khỏi nới lỏng: “Ngươi chỉ vào ta làm gì?”

Người nọ vẫn không ngừng run, một lát nói: “Ta… Ta đang ở chỗ nào? Sao, sao ngươi lại ở đây?”

Mã Hữu Thái giật mình nói: “Ngươi quen ta?”

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, lão nhân đã nhảy dựng lên, như là mũi tên rời khỏi dây cung, lao thẳng ra cửa điếm, nhanh nhẹn tới độ không giống một người già.

Mọi người đều sửng sốt, cũng không biết có nên ngăn lão hay không.

Liền thấy lão kéo cửa, chạy thẳng ra ngoài nền tuyết, cũng không biết là nhìn thấy gì, đột nhiên toàn thân như run lên, dưới chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống tuyết, thở dốc một lúc lâu, chậm rãi quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng phía sau, lại nhảy mạnh lên, ‘Cạch’ một tiếng đóng lại đại môn, lảo đảo chạy vội vào. Vừa vào phòng, không nói một lời, cuộn người ngồi xuống ngay tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, không ngừng run, nhãn thần vừa dại ra lại vừa tuyệt vọng, viết rõ ràng bốn chữ ‘kinh hãi gần chết’.

Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái nhìn nhau, trầm giọng hỏi: “Các hạ là ai?”

Người nọ như là không nghe thấy, chỉ tiếp tục há mồm thở dốc, khàn giọng nói: “Là Lai Quy khách điếm! Là Lai Quy khách điếm! Sao ta lại ở chỗ này… Sao ta lại ở chỗ này…”

Vương Tùy Phong nhíu mày nói: “Sao? Ngươi cũng không biết là mình tới đây như thế nào à?”

Ánh mắt lão đầu xoay lại bắn thẳng về phía hắn.

Vương Tùy Phong không tự chủ được, rụt lui một bước.

Một lúc lâu, lão nhân kia mới hít sâu một hơi, ánh mắt dạo một vòng trên người hắn, lại liếc nhìn Mã Hữu Thái, vùi đầu cười thảm: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, nhiều năm không gặp, lâu nay có khỏe không?”

Liền nghe một tiếng động lớn, chính là Mã Hữu Thái lảo đảo lùi lại mấy bước, trong lúc bị sự hoảng hốt bao phủ, đã dùng sức quá mạnh, đẩy một cái nắp quan tài ở phía sau đập xuống đất, phát ra âm thanh lớn.

Vi Trường Ca bất động thanh sắc chăm chú nhìn hướng Vương Tùy Phong.

Vương Tùy Phong nọ trên mặt cũng là vẻ khiếp sợ, thốt nhiên đứng dậy, nhảy đến bên cạnh đứng sóng vai với Mã Hữu Thái.

Mã Hữu Thái xanh cả mặt, đứng lặng tại chỗ, không hề nhúc nhích, lát sau mới run giọng nói: “Ngươi… ngươi gọi cái gì…”

Người nọ cười khổ nói: “Lý đại hiệp, thực sự là quý nhân hay quên, chẳng lẽ nào đã quên lão bằng hữu này rồi sao? Ai, ngươi và Trương đại hiệp ăn ngon mặc đẹp, hai mươi năm rồi, dáng vẻ một chút cũng không thay đổi, ta liếc nhìn một cái, đã nhận ra các ngươi. Dáng vẻ như Triệu Lão Thực ta, trời sinh mệnh cùng!(nghèo nàn) Nhiều năm như vậy, chưa từng trải qua một ngày yên ổn, cũng khó trách các ngươi không nhận ra ta…”

Lúc lão nói tới “Trương đại hiệp”, đầu vai của Vương Tùy Phong chấn động, còn bắt đầu không ngừng run.

Mã Hữu Thái đột nhiên nhảy lên trước, đưa tay bóp cổ Triệu Lão Thực, âm trầm nói: “Lão già chết tiệt này, nói bậy bạ cái gì đó! Ta biết ngay mà, ắt là ngươi ra tay! Nói! Ngươi đem chúng ta đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Triệu Lão Thực bị hắn bóp cổ hô hấp khó khăn, mặt mũi tím tái, hai tay không ngừng quơ quào trên mặt đất, không ngừng giãy dụa.

Vi Trường Ca nhíu mày, đang muốn tiến lên ngăn lại, bên cạnh đã sớm có người lao tới kéo Mã Hữu Thái. Vương Tùy Phong giật Mã Hữu Thái lại, nhưng chỉ là sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, đây… đây… rốt cuộc là nơi nào?”

Triệu Lão Thực phủ phục trên mặt đất, ho nửa ngày mới tỉnh táo lại.

Lão dùng tay chống thân thể chậm rãi ngồi dậy, thở phì phò, cười thảm: “Hóa ra các ngươi hoàn toàn không biết đây là nơi nào? Các ngươi mà lại không biết đây là đâu sao? Ha, ha, Trương đại hiệp, hai mươi năm trước, chính ở nơi này ngươi nói với ta ‘Triệu lão bản, ta vốn là tới tặng bạc’! Trương đại hiệp, bây giờ hẳn là ngươi đã biết, đây là nơi nào rồi chứ?!” Nói đến cuối, thanh âm thê lương không gì sánh được.

Vương Tùy Phong ngây ra như phỗng, hơn nửa ngày, mới rên rỉ thì thào tự hỏi: “Quy Lai khách điếm? Nơi này, nơi này là Trường Nhạc trấn, Quy Lai khách điếm?!”

Đằng Lục Lang kinh ngạc cười nói: “Không sai, chính là Quy Lai khách điếm Trường Nhạc trấn. Chỉ là điếm nhỏ, sao Vương đại tiên sinh lại biết tới, chẳng lẽ trước đây cũng từng ở chỗ này?”

Liền thấy trên trán Vương Tùy Phong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thần tình trên mặt, giống như bị sét đánh, nhưng vừa xoay đầu liền nhìn về phía Mã Hữu Thái —— hai người này từ sau khi được Vi Trường Ca cứu tỉnh vẫn không chịu nhìn thẳng vào đối phương, giờ lại ăn ý nhìn một hồi lâu.

Ánh mắt Mã Hữu Thái chớp động, như là gật đầu một cách kín đáo.

Ngay trong nháy mắt đó, hai người gần như đồng thời đứng bật dậy, lao về phía cửa.

Vi trường Ca và Tô Vọng Ngôn như nhận ra điều gì, liền chỉ im lặng quan sát diễn biến.

Quả nhiên, thấy trước mắt nháng lên, một bóng đen xẹt qua, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hai người Mã Hữu Thái và Vương Tùy Phong —— Thân pháp cực nhanh, kẻ khác trố mắt; thân hình ưu mỹ, như hồi phong vũ tuyết.

Mã, Vương hai người cũng không thương lượng, một sải bước sang bên phải, một tránh nhanh sang bên trái, chia ra đi qua hai bên người nọ, lại lao về phía cửa. Người nọ mặt mang tiếu ý, dưới chân khẽ nhích, mặc kệ bọn họ luồn lách thế nào, trước sau vẫn chắn trước mặt họ, Mã Vương hai người không thể tiến về phía trước. Ba người lại quay tới quay lui, khiến người xem hoa cả mắt.

Mã Hữu Thái và Vương Tùy Phong vừa sợ vừa giận, đồng thời nhảy về phía sau chừng vài trượng.

Mã Hữu Thái quát lớn: “Đằng lão bản, làm cái gì vậy?”

Đằng Lục Lang đứng chắn trước cửa, cười lành lạnh: “Vương đại tiên sinh, Mã tổng tiêu đầu, nhị vị đã quên rồi sao? Trong trấn này có một con quỷ giết người, khi bầu trời tối đen, không nên ra khỏi cửa.”

Mã Hữu Thái lạnh lùng nói: “Chân ở trên người ta, ta muốn ra ngoài, có liên quan gì tới ngươi đâu nhỉ?!”

Đằng Lục Lang nói âm u: “Đã muốn ở trọ, thì phải theo quy củ của ta.”

Mã Hữu Thái cả giận nói: “Được, ta không ở cũng chẳng sao!”

Lần này Đằng Lục Lang không cản trở, tránh sang bên một bước: “Quy củ đã nói rõ, khách nhân muốn đi, ta đây cũng sẽ không giữ. Bất quá nhị vị nhớ kỹ, ra khỏi cửa này, có lẽ không thể quay đầu lại được nữa.” Vừa nói, vừa thản nhiên quay trở lại ngồi xuống. Mã, Vương hai người đều sửng sốt, dưới chân liền chậm một bước.

Liền nghe ở một bên có người cụt hứng thở dài, nói: “Lý đại hiệp, cánh cửa này xác thực là không ra được.” —— người nói, là Triệu Lão Thực.

Mã Hữu Thái quát lên: “Vì sao không ra được?! Mã mỗ hôm nay càng muốn ra khỏi cánh cửa này, để xem, ai dám ngăn cản ta!”

Triệu Lão Thực uể oải cười, đưa tay lên lau mặt, thấp giọng nói: “Ngươi không sợ người sống, lẽ nào đến người chết cũng không sợ sao…”

Mã Hữu Thái chấn động, không khỏi hỏi ngược lại: “Có ý gì?”

Triệu Lão Thực liếc vội Đằng Lục Lang một cái, hít một hơi thật sâu: “Hắn, hắn không lừa ngươi… trong trấn, thật sự có một thi thể không đầu đi quanh giết người… Nếu ngươi gặp phải hắn, thì không xong rồi…”

Mã Hữu Thái cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà người sống với chả người chết, người không có đầu, chính là đã chết. Người đã chết còn có thể làm gì?! Các ngươi coi Mã Hữu Thái ta là hài tử ba tuổi dễ bị lừa vậy sao?”

Triệu Lão Thực lặng lẽ trong chốc lát, thở dài một tiếng, nói: “Lý đại hiệp, ngươi thật sự không biết vì sao ngươi bị mang tới đây sao?”

Lão vừa nói ra lời đó, Mã Hữu Thái liền sửng sốt, chốc lát sau mới nói: “Ta không biết gì hết, cũng không muốn biết! Nói chung bây giờ ta sẽ ra ngoài. Vương đại ca, ngươi có đi hay không?”

Hắn đã thừa nhận Vương Tùy Phong là người quen, đến cả cách xưng hô cũng thay đổi.

“Thế nhưng ta lại biết rõ đấy,” Triệu Lão Thực cười chua chát, thanh âm của lão vốn già nua, lúc này tận lực đè thấp giọng, nghe lại càng âm trầm đáng sợ: “Tuy rằng ta không biết mình tới đây thế nào, nhưng lại biết vì sao mình ở chỗ này… Ta vừa thấy các ngươi, thì đã hiểu tất cả…”

Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong chỉ lặng lẽ không đáp.

Đằng Lục Lang ngồi nghiêm chỉnh, thờ ơ nhìn ba người bọn họ, trong mắt lộ ra chút vẻ trào phúng nhàn nhạt.

Triệu Lão Thực lộ vẻ sầu thảm: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, các ngươi muốn đi, là muốn đi đâu? Nếu các ngươi đã tới Trường Nhạc trấn, còn tưởng rằng mình sẽ có đường sống trở về hay sao…”

Hơn nửa ngày, Vương Tùy Phong mới thở dài rất khẽ, rốt cuộc chậm rãi quay lại.

Mã Hữu Thái đứng ở cửa, như là nhất thời không biết nên tiến lui thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn Vương Tùy Phong và Triệu Lão Thực.

Vương Tùy Phong đi tới trước mặt Triệu Lão Thực, ngồi xuống đất, trong khoảnh khắc như là đã già đi vài tuổi, chua chát nói: “Triệu lão bản, đã lâu không gặp.” —— cũng là thừa nhận lời Triệu Lão Thực vừa nói.

Vi Tô hai người trao đổi một ánh mắt, vô thanh vô tức, chỉ nghe mấy người kia nói chuyện.

Vương Tùy Phong than thở: “Hiện giờ ta cuối cùng cũng rõ rồi… Thì ra là thế… Thật không ngờ, sự việc đã qua hai mươi năm, vậy mà lại có một ngày chúng ta gặp lại…” Xoa xoa mặt một chút, ngẩng đầu nói: “Vi bảo chủ, ta muốn thỉnh giáo ngươi một việc —— ngươi và Tô đại công tử, thực sự là ngẫu nhiên đi ngang qua đây?”

Tô Vọng Ngôn chớp mắt, không đợi Vi Trường Ca trả lời, nghiêm mặt nói: “Thực không dám dấu diếm, chúng ta cũng không phải là đi ngang qua, mà là đặc biệt tới Cẩm Thành. Chân tướng trong đó, ta nghĩ Vương đại tiên sinh, Mã tổng tiêu đầu còn có Triệu lão bản nữa, nhất định đều rất hứng thú muốn biết. Có điều, trước tiên ta muốn nghe xem, vì sao các ngươi lại ở đây.

Ba người đó không hẹn mà cùng trầm mặc một lúc lâu, ai cũng không chịu lên tiếng trước.

Một hồi sau, vẫn là Triệu Lão Thực gãi đầu, cười khổ nói: “Chuyện này, phải bắt đầu kể từ hai mươi năm trước.”

Mã Hữu Thái quay mạnh đầu lại nhìn Triệu Lão Thực.

Còn Vương Tùy Phong thì lại phất tay áo, than thở: “Việc đã tới nước này, Mã lão đệ, ngươi để hắn nói đi!”

Triệu Lão Thực ngưng thần suy nghĩ hơn nửa buổi, mới chậm rãi kể: “Hai mươi năm trước, ta là lão bản của Quy Lai khách điếm này. Khi đó, trong đại đường bày không phải là quan tài. Khi đó, phía trước đặt bàn ghế, ở giữa dùng một bức tường ngăn cách, đằng sau là đại thông phô (giường ghép) nơi đám tiểu nhị ở, trên lầu còn có tròn mười gian phòng khách. Khách điếm này là gia gia lưu lại cho cha ta, cha ta để lại cho ta, tới thời của ta, đã kinh doanh tròn bốn mươi năm rồi.”

Hồi tưởng lại tình hình khi đó, thở dài, thần sắc buồn bã, ngừng một lúc, thấp giọng nói: “Bắt đầu của sự tình này, là một đôi phu thê tới khách điếm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.