Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Chương 53: Q.14 - Chương 53




Ăn xong điểm tâm, Miêu bà bà dẫn bọn trẻ đi nghịch cát. Mạc Phong và Tô Tranh thấy không khí quanh bọn trẻ có chút không tốt, vì vậy không hẹn mà cùng nói là mình có việc không đi được, như vậy bọn trẻ có thể chơi thoải mái hơn.

Bọn nhỏ đi ra ngoài rồi, Mạc Phong và Tô Tranh cũng bận việc riêng của mình mất một khoảng thời gian, đến tận hơn bốn giờ chiều, hai người thấy thời tiết bên ngoài khá tốt, nên đi ra bơi. Mặc dù đã qua một ngày nóng bức, nhưng nước biển vẫn rất mát mẻ. Tô Tranh cảm thấy khá vui thích. Mạc Phong cứ ôm sát đằng sau cô.

Tô Tranh ngẩng đầu. Thủy triều đã xuống, côcứ như vậy ngồi phiêu đãng trong nước biển, lại được tựa vào người anh, thật là thoải mái. Cô cảm thấy vai anh bóng loáng ẩm ướt , nhẹ nhàng cọ cọ, cảm nhận cánh tay kiên cố sau lưng mình cương cứng một chút, sau đó càng ôm cô chặt hơn.

Trong nước biển, bọn họ chỉ mặc một lớp đồ bơi thật mỏng. Tô Tranh nhanh chóng cảm thấy sau lưng có một vật cứng xuyên qua quần áo thật mỏng ngăn giữa họ. Cô tựa vào ngực anh, cúi đầu bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Lúc này ánh mặt trời đẹp như vậy, nước biển dịu dàng vỗ về thân thể cô như vậy, mà người đàn ông sau lưng ngắm biển cùng cô lại khiến người khác run sợ như vậy. Cô nhắm mặt lại. Lúc này cô cảm thấy ấm áp của mười năm trôi qua cũng chẳng bằng ấm áp trong nháy mắt thế này.

Mạc Phong một tay ôm cô từ từ tựa vào tảng đá bên cạnh, sau đó một tay khác mò xuống vùng bên dưới của cô. Ngón tay phác họa suy nghĩ muốn dọc theo thứ vật liệu thật mỏng này tiến vào. Tô Tranh không phối hợp cũng không cự tuyệt, chỉ tựa trên ngực anh, để cho nửa người dưới của mình bay bổng trong nước.

Hô hấp của Mạc Phong ngày càng nặng nề, phía dưới cũng ngày càng cứng rắn chĩa vào bộ vị mềm mại của Tô Tranh, mà bàn tay kia vốn đang đỡ eo cô cũng dần lục lọi đi lên, thăm dò đến nửa trên đồ bơi của cô, vuốt ve sự đẹp đẽ lấp ló trong nước.

Trong lòng Tô Tranh cũng đã nhộn nhạo lên như nước biển bên cạnh, cô ngước đầu nhìn lên xung quanh không một bóng người, nhất thời nổi lên ham muốn trêu chọc Mạc Phong, vì vậy cố tình động eo, động đậy dưới nước, thoát khỏi món đồ dán chặt kia.

Mạc Phong đương nhiên sẽ không thuận theo, bàn tay lớn vồ một cái, muốn đem cô bắt trở lại. Nhưng ở trong nước Tô Tranh lại giống như cá trơn trượt, hai chân nhẹ nhàng đạp một cái đã lập tức trườn ra thật xa. Mạc Phong không thể làm gì khác là đưa hai cánh tay ra gạt nước đuổi theo cô. Ai ngờ mặc dù kỹ thuật bơi lội của anh cúng không phải là kém, nhưng cô còn linh hoạt hơn cả anh. Hơn nữa đồ bơi ướt nhẹp trên người khiến cô càng trở lên trắng nõn, anh lại sợ làm trầy da cô. Đành bơi qua bơi lại lượn quanh tảng đá này. Giằng co cả buổi, anh mới thừa dịp cô không chú ý đem cô giữ chặt trong tay, sau đó ôm chặt vào lòng.

Ôm cô gái tuyệt đẹp có bản lĩnh có thể so với mỹ nhân ngư này vào lòng, anh mới phát hiện cô đang cười với mình. Trong nụ cười đó có mấy phần kinh bỉ và hài hước, Mạc Phong vừa buồn cười vừa hiếu kỳ, cúi đầu hung hăng hôn cô.

Tô Tranh đưa hai chân trong nước, quấn bên eo anh. Động tác này khiến Mạc Phong lập tức không kềm chế được, hô hấp ngày càng dồn dập, anh khàn khàn cảnh cáo: “Em đừng đùa với lửa!”

Tô Tranh nhìn xung quanh một chút. Tuy là bên cạnh không có ai, nhưng xa xa lại có người. Những người đó nếu như dùng ống nhòm là có thể nhìn rõ hai người bọn họ. Mạc Phong hiển nhiên là cố kỵ cái này, mới không dám có động tác gì.

Cô thấy lửa đang bốc lên trong mắt Mạc Phong mạnh đến mức đỏ cả mặt, bên dưới đã sớm dựng thẳng đứng chĩa vào mình, nhưng ngoài miệng còn đang cảnh cáo mình, không khỏi càng cảm thấy buồn cười, dứt khoát nâng nửa người trên dán vào lồng ngực anh. Hai lồng ngực ướt nhẹp. Một bình thản cứng rắn, một mềm mại đầy đặn, cảm giác áp sát vào nhau khiến hai người không nhịn được liền bật ra một tiếng rên rỉ. Mạc Phong rốt cuộc không nhịn được, gầm nhẹ một tiếng, để cho cô nằm tựa trên tảng đá. Sau đó thò tay xuống kéo đồ bơi của cô ra, lại lấy “ chân thứ ba” cương cứng của mình từ trong quần bơi ra.

Tô Tranh thấy anh bị trêu chọc hẳn là nôn nóng sốt ruột muốn xông vào, liền cố ý uốn éo né tránh. Mạc Phong rất bất mãn giữ chặt thắt lưng cô, đặt cô lên tảng đó rồi tách hai chân cô ra. Tô Tranh nhìn ra ý đồ của anh, vội nhỏ giọng cảnh cáo: “Ở xa có người kìa.” Mạc Phong lúc này cũng không nghĩ nhiều như vậy, gầm nhẹ: “Không sợ” Nói xong lập tức tiến vào bên trong cô.

Ở trong nước biển, động tác tiến vào này dễ dàng hơn rất nhiều. Bên trong so với nước biển vây quanh bên ngoài còn ướt át trắng nõn hơn. Nhưng ấm áp và chặt chẽ hơn so với nước biển bên ngoài, loại tương phản này khiến cho Mạc Phong có cảm giác hưởng thụ khó nói nên lời. Anh trầm giọng rên rỉ, muốn thử thăm dò. Nhưng trong nước thì một động tác hơi nhỏ cũng gây chú ý như vậy. Hơi động đậy chút nước biển xung quanh lập tức bắt đầu dâng sóng lên, giống như đang chứng kiến đôi nam nữ mập mờ vụng trộm trong nước.

Tô Tranh nắm chặt cánh tay của anh, lại phát hiện cánh tay của anh vì ướt át mà trở nên trơn trượt. Ngón tay của cô gần như bấu chặt da thịt anh. Cô chau mày thở hổn hển nhỏ giọng nói: “Đừng nhanh quá. Nhỡ có người thấy.”

Thật ra nửa người dưới của họ đều ngâm trong nước biển, chỉ có nửa người trên mặc quần áo là lộ ra, do dù người ở xa có cảm thấy tư thế của đôi nam nữ này mập mờ, cũng không dám liên tưởng quá mức. Nhưng nếu động tác của anh quá lớn, người ta có muốn không liên tưởng cũng không được ! Nhưng Mạc Phong lại tiếp tục hành động của mình, không nhanh không chậm, chậm rãi đâm vào rút ra. Đối với Tô Tranh mà nói, loại tư vị này rất đặc biệt. Cả người đều được nước biển vây đỡ. Loại cảm giác bị xâm nhập đó còn mang theo mấy phần nhu tình. Đây là chuyện chưa từng có.

Tô Tranh chỉ cảm thấy có cảm giác mềm mềm từ bên tai nhộn nhạo dâng lên, sau đó từ từ khuếch tán toàn thân, điều này khiến cho hai chân cô không nhịn được kẹp chặt một chút, đồng thời thân thể giơ cao, nhích tới gần anh hơn. Động tác này của Tô Tranh khiến cho Mạc Phong hít sâu một hơi. Anh cau mày nhìn bốn phía một chút. Anh muốn tiếp tục dứt khoát dây dưa. Nhưng gần đây có người. Nếu quả thật bị người khác nhìn thấy, là một phiền toái rất lớn.

Ánh mắt Mạc Phong rất nhanh nhìn thấy chiếc ô che nắng bên bờ. Chiếc ô che nắng này buông nửa xuống nghiêng nghiêng dựa trên bờ cắt. Khéo cái là nửa mở của ô đối mặt với biển rộng, lại vừa đúng chặn được tầm mắt du khách trên bờ biển phụ cận bên cạnh. Mạc Phong cử động, dứt khoát ôm Tô Tranh bơi lên bờ. Vật thể khác thường vẫn còn trong thân thể Tô Tranh, lại bị Mạc Phong ôm đi như vậy, nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng vòng tay ôm chặt cổ Mạc Phong.

Thân thể Mạc Phong cường tráng, bắp thịt trước ngực rắn chắc. Khi anh đạp nước, bắp đùi hữu lực đong đưa, khiến cho bờ hông hẹp mà chắc thịt chuyển động. Những động tác này sẽ dẫn theo nơi nào đó phía dưới động theo. Mà sự luật động này lại tác động đến bên trong thân thể Tô Tranh, chính là kinh hãi! Cô bám thật chặt người anh, không dám lộn xộn. Cô nhắm chặt mắt thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Cô thậm chí còn cảm thấy động tác khỏa nước so với động tác trên giường còn khiến người ta điên cuồng hơn! Cô cảm thấy mình chính là khoảng nước kia. Mạc Phong khỏa nước gì đâu? Rõ ràng là đang bơi trong cô a!

Thật may là khoảng cách từ tảng đá này đến bờ biển cũng không phải xa lắm. Động tác giày vỏ khỏa nước của người đàn ông này rốt cuộc tạm chấm dứt. Anh dùng tư thế đặc biệt ôm cô đặt trên tảng đá dưới ô che nắng. Mà trong quá trình đó từ đầu đến cuối hai người không hề tách ra. Điều này khiến cho Tô Tranh muốn hỏng mất, cô cảm thấy cả người mình đang run rẩy. Cô nóng lòng muốn được người đàn ông này an ủi. Nhưng đến khi được đặt dưới đất mới phát hiện, phía dưới không phải chỉ có cát, mà là một tảng đá. Tảng đá kia không lớn không nhỏ, vừa đủ đệm hạ bộ của cô. Làm miếng lót mềm mại cho cô, để cho hai chân cô vì bị tảng đá kia lót mà không thể không tách ra, cũng làm cho vẻ đẹp tự nhiên của cô hiện ra bên dưới anh, cho anh càng tự do thâm nhập hơn. Tô Tranh “Hừ” một tiếng kháng nghị, đôi tay đánh vào lồng ngực anh mấy cái.

Mạc Phong cúi đầu cười, cười đến mức ổ bụng chấn động, mà chấn động này cũng truyền đến chỗ họ kết hợp, lại từ chỗ kết hợp truyền tới tứ chi của cô. Tô Tranh lần này không còn muốn lộn xộn nữa. Cô chỉ mong, anh nhanh một chút, nhanh chút giúp cô …….. Vì vậy hai chân cô hơi dùng sức hai chân kẹp chặt anh lần nữa. Quả nhiên tiếng cười của anh đột nhiên ngừng lại, hít thở dồn dập, cúi đầu nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên thò tay ôm lấy eo thon của cô, bên dưới dùng sức động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.