Đối với lần chạy trốn này, mặc dù bất ngờ, nhưng thật may là Tô Tranh đã tìm hiểu vị trí trước rồi, và thật sự rất vui khi phát hiện bên cạnh nơi này là một thành phố mà cô đã từng biết đến.
Chỉ cần đi khỏi ngọn núi này đến được đường cao tốc chặn ngang biên
giới, thì sẽ đến được thành phố Y. Tô Tranh đã bàn bạc xong với Mạc Cách Ly, bước đầu tiên cô định sẽ đến trốn tạm tại thành phố Y. Ngày trước
Tô Tranh đã từng đến nơi này và cũng có bạn bè thân thiết ở đây, vì vậy
việc ngụy tạo thẻ căn cước, lấy tiền để đến những quốc gia khác sẽ là
chuyện rất đơn giản.
Vấn để lớn nhất trước mắt bây giờ chính là có thể thuận lợi từ nơi này chạy đi qua mắt Nghiêm Lạc và gã đầu húi cua.
Ba người bắt đầu thảo luận bọn họ nên xuất phát từ hướng nào. Xét
thấy đám người kia đuổi theo bọn họ từ phía tây, Mạc Yên Nhiên đề nghị
nên đi về phía đông, đi vòng qua sườn núi phía đông rồi đi đến đường cao tốc. Tô Tranh trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn Mạc Cách Ly.
Mạc Cách Ly suy nghĩ một chút nói, chúng ta nên nên trực tiếp xuống núi.
Mạc Yên Nhiên đương nhiên là sẽ phản đối, nói dưới chân núi chú Tống nhất định đã chờ chúng ta rồi!
Mạc Cách Ly cũng giải thích là, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an
toàn nhất, cho dù có người canh giữ dưới chân núi, nhưng có lẽ sẽ có rất ít người, bởi vì bọn họ sẽ không thể ngờ được chúng ta đang trốn chạy
mà lại quay lại nơi đó. Mà hôm nay mặc dù có thể tạm thời lừa bọn họ,
nhưng nhất định họ sẽ phát hiện ra rất nhanh, lập tức sẽ tản ra tứ phía
để tìm kiếm, mà chúng ta chỉ là phụ nữ và trẻ con việc di chuyển sẽ khó
khăn hơn so với bọn họ, vì vậy rất dẽ dàng bị bắt lại.
Nghe Mạc Cách Ly phân tích đạo lý rõ ràng, Tô Tranh gật đầu liên tục
trong lòng âm thầm tán thưởng, còn Mạc Yên Nhiên há to mồm, đứng hình
ngạc nhiên. Cuối cùng bọn họ đã bàn bạc xong, từ nơi này đi thẳng hướng
xuống chân núi, mục tiêu là trước khi trời sáng sẽ chạy được xuống dưới
chân núi và đoạt được một chiếc xe.
Tay phải Tô Tranh nắm lấy tay của Mạc Yên Nhiên, tay trái dẫn Mạc
Cách Ly, ba người cẩn thận đi xuống núi. Trong núi sâu, lúc nửa đêm,
xung quanh khó tránh khỏi có những tạp âm, nghe rất khiếp người. Mà cũng bởi vì đêm hôm khuya khoắc, trong rừng rậm rạp tối tăm không thể nhìn
rõ đường mòn, bên cạnh có vô số cỏ dại và nhánh cây, hơn nữa sợ làm cho
chú ý ngay cả điện thoại thượng hơi yếu quang cũng không dám dùng, bọn
họ đi lại rất khó khăn, thỉnh thoảng còn phải lấy la bàn ra để tìm
phương hướng.Bình thường Mạc Yên Nhiên rất tiểu thư, thỉnh thoảng bị
nhánh cây xuyên qua mái tóc quăn, hoặc là bị tảng đá nhỏ lăn vào chân.
Tô Tranh cứ nghĩ rằng Mạc Yên Nhiên sẽ không chịu được mà oán trách, ai
biết tiểu cô nương này không nói hai lời, đi từng bước rõ ràng, tràn đầy hứng khởi thỉnh thoảng còn lấy tay nghịch nhưng nhanh cây dại đó.
Lúc trốn khỏi biệt thự Tô Tranh đã chuẩn bị sẵn một ba lô lớn, bên
trong các loại băng gạc và thuốc men, dĩ nhiên cũng có nước và thức ăn.
Khi đi được khoảng hai giờ, mặc dù Mạc Yên Nhiên vẫn không oán trách gì, nhưng cũng đã thở hồng hộc vì kiệt sức, nên đã đề nghị nghỉ ngơi một
chút.Thể lực của Mạc Cách Ly vẫn còn tốt, nhưng nhìn lại hai người kia
đều là phụ nữ nhất là chị gái mỏng manh kia của mình nên cùng đồng ý
nghỉ ngơi một chút.
Tô Tranh lấy một ít cỏ khô ở bên cạnh mình trải lên trên đất, bảo Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly ngồi xuống đó , sau đó lấy socola từ trong túi ra phân cho mọi người ăn. Cô mang cũng không nhiều nước, chỉ có một
bình, cô lấy ra cho Mạc Yên Nhiên uống trước…, Mạc Yên Nhiên uống xong
vài ngụm rồi đưa cho Mạc Cách Ly. Mạc Cách Ly hình như không đói,
chocolate chỉ ăn một khối, sau đó nhấp một ngụm nước rồi trả lại cho Tô
Tranh ngay.
Tô Tranh thấy Mạc Cách Ly không ăn được mấy, suy đoán có lẽ là nó sợ
tối hôm nay bọn họ không thể chạy ra khỏi đây, lại phải lán lại núi này
một ngày, liền an ủi nói: “Nếu như ngộ nhỡ phải ở nơi này một ngày, thì trong núi này còn có rất nhiều thứ có thể ăn.”
Mạc Cách Ly không đoán được là Tô Tranh sẽ hiểu tâm ý của mình, ánh
mắt thâm trầm nhìn cô một cái, gật đầu nói: “Tôi hiểu, chẳng qua tôi
không đói bụng.” Tô Tranh nhìn cậu , cũng không cưỡng cầu nữa, nhận lấy
bình nước uống.
Sauk hi ba người nghỉ ngơi một lát, Mạc Yên Nhiên giùng giằng đứng
lên, đề nghị nói chúng ta nhanh chóng tiếp tục lên đường thôi. Mạc Yên
Nhiên lần nữa làm Tô Tranh ngạc nhiên, phải biết Mạc Yên Nhiên vốn là
đại tiểu thư ăn sung mặc sướng , cô biết Mạc Yên Nhiên thật sự đã rất
mệt mỏi, nhưng lần này cô bé lại là người chủ động gọi mọi người lên
đường.
Mạc Yên Nhiên thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Tranh, ngượng ngùng cười nói: “Trước khi trời sáng chúng ta phải đi đến chân núi, cháu không
muốn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nên hãy tranh thủ thời gian đi thôi!”
Tô Tranh vui mừng sờ sờ tóc của cô bé, cúi đầu đem mấy thứ dọn vào
túi ba lô, chuẩn bị đeo lên để lên đường. Mạc Cách Ly ở bên cạnh bình
tĩnh đề nghị: “Để tôi đeo giúp cô một đoạn.”
Mạc Yên Nhiên cũng nhận ra là cái ba lô đó rất nặng, nếu Dì Tô vẫn
phải đeo một mình thì sẽ rất vất vả, nhưng cô bé biết mình cũng không đủ sức để đeo giúp dì Tô nên đề nghị nói: “Không bằng để cháu và Cách Ly
cùng xách, nhiều người sẽ đỡ nặng hơn!”
Tô Tranh nhìn hai đứa bé hiểu chuyện này, trong lòng cảm động vô
cùng. Nhưng làm sao cô có thể để cho hai con của cô hai đứa bé còn chưa
trưởng thành phải vác cái ba lô nặng nệ này đây?
Cô cười lắc đầu mà nói: “Cái balo này cũng không nặng lắm, dì đeo
không hề có vấn đề gì, nếu các cháu muốn giúp đỡ thì khi nào dì mệt các
cháu có thể cầm giúp dì.”
Chờ mẹ mệt sẽ để cho các con, nhưng mẹ sẽ không mệt, vĩnh viễn sẽ không mệt.