Khi Mạc Phong trở về, trong lòng không có tư vị gì cả.
Chuyện ân oán của đời trước, anh không có tư cách đi hỏi, nhưng tiếng xin lỗi của cha vẫn vang vọng trong tai anh.
Thật xin lỗi, chỉ ba chữ đơn giản như vậy, cũng đã chôn trong lòng nhiều năm như vậy.
Nếu như nói sớm một chút, có phải mọi chuyện đã đổi khác rồi không?
Trước khi đi, cha vỗ vai anh mà nói, cha đã tới trường học xem bọn nhỏ rồi, chúng rất tốt, hiện tại giao chúng cho con cha rất yên tâm.Về sau sống tốt với mẹ chúng, lúc nào rảnh thì về nhà chơi một chút.
Trong lòng Mạc Phong thở dài, lên lầu, mở cửa, lại thấy Tô Tranh đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy anh mở cửa, quay đầu nhìn sang.
Mạc Phong nhạy cảm thấy được chút lo lắng trong mắt cô.
Anh cười với cô, khàn khàn nói: “Anh đã về.”
Tô Tranh gật đầu: “Uhm.”
-------------
Cuộc sống của bọn họ, cứ tiếp tục trôi qua như vậy.
Tô Tranh từ từ hiểu rõ hạnh phúc trong từng ngày, hạnh phúc này không liên quan đến tình yêu, nhưng vẫn là hạnh phúc.Ai nói hạnh phúc nhất định phải từ tình yêu?
Đã trải qua hai đời, Tô Tranh đã mất đi cảm giác với tình yêu.
Cô chỉ có thể thưởng thức hương vị hạnh phúc.
Rốt cuộc có một nửa đêm kia, cô bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt thấy Mạc Phong cả người đầy mồ hôi ngồi đó, hai mắt đờ đẫn.
Tô Tranh cau mày, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?” Cô cầm tay anh, toàn mồ hôi, thậm chí đang run rẩy.
Mạc Phong ngây ngốc quay đầu, nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt, chặt tới mức Tô Tranh đau đến tận xương.
Thân hình Mạc Phong đang run rẩy, như là rụng trong gió.
Tô Tranh không biết có chuyện gì xảy ra, cứ mặc cho anh ôm mình như vậy.
Qua hồi lâu, rốt cuộc cảm xúc Mạc Phong mới ổn định được, vì thế Tô Tranh chờ, chờ anh nói.
Cuối cùng, Mạc Phong khàn khàn, nhỏ giọng nói: “Anh nằm mơ thấy em máu me đầy người, anh ôm em….. em cứ máu me đầy người ở trong lòng anh.”
Trong giọng nói của anh bắt đầu run rẩy nức nở: “Anh ra sức gọi em, nhưng em cứ đi xa, anh kêu nhưng em không trở lại!”
Tô Tranh bình tĩnh mở miệng: “Đó là giả, em còn sống.”
Nhưng căn bản Mạc Phong không nghe thấy, nói tiếp: “Anh thấy tượng gỗ con nít trong tay em định đưa cho bọn nhỏ, trên tượng gỗ con nít đầy máu…..”
Tô Tranh không lên tiếng, cô không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết cảnh trong mơ của Mạc Phong đã xảy ra.
Mạc Phong buống cô ra, nhìn mắt cô chằm chằm, nâng mặt cô lên hỏi: “Nói cho anh biết, em phải sống tốt, em không có chuyện gì, chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Anh chăm chú nhìn cô, hy vọng cô lên tiếng phản bác.
Nhưng Tô Tranh không lên tiếng, trong con mắt cô lạnh nhạt, một câu cũng không nói, cuối cùng yên lặng hạ mắt xuống.
Khi Mạc Phong cho rằng căn bản cô không tự nói với mình cái gì, thì Tô Tranh nhẹ nhàng mở miệng: “Có một số việc, không cần truy xét thật giả, anh chỉ cần biết rằng em ở đây, anh ở đây, các con ở đây, là được rồi.”
Nhất thời hô hấp Mạc Phong cứng lại, trong đầu anh thoáng hiện qua rất nhiều mẩu chuyện và lời nói.
Cô nói, nếu em không tồn tại, anh và Phùng Mính Nhi vốn nên chung với nhau.
Cô nói, nếu em chết, anh sẽ như thế nào?
Cô nói…..
Mạc Phong khổ sở nhắm mắt lại, lâu thật lâu sau, bỗng nhiên nặng nề lắc đầu, mở mắt ra, nghiêm túc nhìn Tô Tranh, nhìn cô đang lạnh nhạt ngồi bên cạnh mình, lẳng lặng nhìn mình.
Anh vươn tay, nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, sau đó cố gắng nở nụ cười dịu dàng với cô: “Em nói đúng, chỉ cần em ở đây, anh ở đây, các con ở đây, tất cả đều tốt.”
HOÀN