Abbie nhớ lại cô đã bực mình và chạm tự ái đến thế nào khi được biết cha cô sẽ không về kịp để đích thân giới thiệu cô trong buổi dạ vũ của phe Liên hiệp (miền Nam cũ). Cô đã không hiểu tại sao ông đã không về để làm việc đó. Tại sao ông phải ở lại California chỉ vì có một người quen lâu đời đã chết.
Buổi dạ hội khiêu vũ ở phe Liên hiệp là biến cố quan trọng nhất trong đời cô. Nó là dịp để cô bước vào xã hội thượng lưu. Người ta chờ đợi cha cô giới thiệu cô và nhảy bản valse đầu với cô. Cô không thể bước ra giữa phòng một mình: không ai làm vậy cả. Sau đó còn có cả hàng trăm buổi liên hoan và dạ vũ, tại sao ông lại vắng mắt ở buổi dạ vũ này?
Mẹ cô cố an ủi cô bằng cách bảo cô có thiếu gì các ông bạn cuả gia đình sẵn lòng thay thế cho cha cô. Lane Canfield đang ra nước ngoài, nhưng còn Kyle Mac Donnell hay Homer- nhưng Abbie đã bỏ nhà đi ra ngoài, nhất định bảo rằng nếu cha cô không có mặt thì cô cũng không đi dự.
Cô đã thắng yên một con ngựa Ả Rập và lao nhanh đến cuối con đường mòn, rồi phi ngựa băng qua các cánh đồng cỏ khô và các ruộng lúa đã cạn nước cuả nông trại kế cận do ông Hia làm chủ, đánh một vòng rộng và dài đến bờ sông Brazes, và dọc theo dòng sông trở lại River Bend. Ben chờ sẵn khi cô về tới chuồng ngựa. Cô nhớ ông ta không nói gì cả, nhưng lộ vẻ bất bình trong khi kiểm tra con ngựa cái vã mồ hôi đầy mình.
- Rất tiếc. Để tôi sẽ làm cho nó mát lại.
- Phải, cô nên làm vậy,- Ben đã trả lời- Cả cô và tôi. Cô phải cho tôi biết, có chuyện gì thế?
Sau khi cưỡi con ngựa đi một vòng, cô đã hết giận, nhưng còn tự ái và thất vọng ê chề. Như thường lê, cô trút hết tâm sự khổ đau cho Ben.
- Tôi đã bảo mẹ tôi rằng tôi sẽ không dự buổi dạ hội khiêu vũ của phe Liên hiệp, và bà có thể hủy bỏ mọi chuyện đã dự dịnh. Dù sao cũng không còn có nghĩa gì nữa. Năm nay là một ngàn chín trăm bảy mươi mốt rồi. Trong thời buổi này, ai còn cần ra mắt xã hội thượng lưu làm quái gì?
- Tôi nghĩ rằng còn cô.
Cô đã muốn nói với Ben vô cùng là cái đó không đúng, rằng cô là một cô gái mới lớn đã được giải phóng, và cái trò diễu hành trước mặt tất cả xã hội thượng lưu Houston như một đứa nô lệ Ở chỗ bán đấu giá có tính cách đề cao nhục dục. Có lẽ những nghi thức trang trọng và phô trương không hợp lý, nhưng đó là một giây lát của riêng mình cô, đứng dưới ánh đèn chiếu sáng vào cô, trong khi tất cả những con mắt của Houston sẽ dán vào cô.
- Tôi sẽ không chịu để cho bất cứ một ông bạn nào cuả mẹ hay cuả ba tôi dẫn tôi ra giới thiệu- cô đã cương quyết nói, nước mắt lại muốn trào ra.- Phải chi còn ông nội...nhưng không còn ông.
Chú hiểu không Ben? Tôi không muốn được bất cứ ai giới thiệu. Phải là một người nào- cô đã định nói "giống như ba tôi", nhưng quay qua nhìn Ben,- giông như chú. - Một người nào biết và yêu thương cô, một người nào mà cô quan tâm đến.- Ben, chú biết nhảy valse không?
- Tôi?- Ông ta giật nảy mình làm Abbie phải phì cười.
- Vâng, chú. Chú chịu dẫn tôi ra giới thiệu không?
- Tôi? Tôi chỉ là...- Ông khoát tay chỉ vào chuồng ngựa, nhưng Abbie đã giữ tay ông lại.
- Ngoài ba tôi ra, chỉ có chú tôi mới chịu để dẫn tôi ra chỗ đó- Cô thấy mắt ông ta rưng rưng ngấn lệ trong khi cúi đầu xuống nhìn bàn tay cô đang giữ tay ông.
- Cô làm tôi vinh dự- Giọng ông khản đặt vì xúc động, đó là một dịp hiếm thấy khi ông biểu lộ cảm xúc. Rồi ông lắc đầu, như để từ chối.
- Không có gì khó đâu, Ben. Chú không phải làm gì khác là bước ra đó với tôi trong khi tôi được giới thiệu tên tuổi, và người xướng ngôn viên kể về lai lịch cuả tổ tiên tôi trong phe Liên hiệp. Rồi chúng ta sẽ nhảy bản valse đầu, sau đó người đi theo tôi sẽ vào thay cho chú. Sẽ phải mướn cho chú một bộ dạ phục màu đen và một cái cà vạt trắng...và đôi găng tay. Chú sẽ trông rất bảnh trai. Và tôi sẽ bảo mọi người rằng chú là người bạn thân nhất cuả gia đình tôi ở châu Âu. Với giọng nói lạ cuả chú họ sẽ khoái chú lắm.- Thấy ông hơi xiêu lòng, cô đốc tới:- Ben, chú vui lòng giúp tôi. It nhất chú đến dự buổi tổng diễn tập với tôi. Họ sẽ đưa chú đi qua tất cả các tiết mục.
- Tôi không hề nhảy lại điệu valse từ khi còn trẻ.
- Để xem chú đã quên đến mức nào- Tay vẫn cầm dây cương con ngựa cái, Abbie cầm tay ông đặt lên hông cô, và giơ cao tay kia lên- Sẵn sàng chưa? một điệu nhạc valse, họ bắt đầu nhảy, thoạt đầu ngừng tới ngừng lui rồi thì càng lúc càng ung dung hơn.- Chú thấy không, Ben, dễ như cưỡi ngựa. Thật ra chú chưa bao giờ quên đâu- Họ nhảy quanh sân chuồng ngựa, con ngựa cái có vẻ mệt và ngạc nhiên.
Đêm dạ vũ ấy, Abbie măc một chiếc áo dài kiểu tiền chiến bằng xa tanh trắng, có cổ áo thấp dưới vai, do St. Laurent vẽ kiểu, tóc búi lên cao ở chóp đầu thành lọn quăn tít, đi xe ngựa đến hội quán đồng quê và được tiếp đón bởi một hội viên của trại Abbart Siđney Johnston trong hội Coney, các Cựu chiến binh cuả phe Liên hiệp, và hội bảo trợ buổi dạ vũ. Theo điệu nhạc cuả bản "Lorena", Ben thẳng người, vuông vai, hoàn toàn biến đổi hẳn trong bộ áo quần dạ hội màu đen, chiếc cà vạt trắng, và đôi găng tay trắng, bước đi đầy vẻ tự hào bên cạnh Abbie, trong khi cô được giới thiệu và thực hiện kiểu chào thật thấp ở triều đình trước đám đông quan khách nhiệt liệt vỗ tay hoan hô. Sau khi tất cả các thiếu nữ mới vào đời được giới thiệu xong, Abbie nhảy điệu "Valse Tennessee" với ông, cho đến khi người đi theo cô trong buổi tối nay là Christopher Atwell vào thay ông và buộc vào cổ tay cô một bó hoa nhỏ, theo một nghi thức truyền thống có nghĩa rằng kể từ nay cô chịu trách nhiệm về số phận cuả cô trong xã hội thượng lưu.
Mặc dù không bằng có mặt cha ở đấy, Abbie vẫn giữ những kỷ niệm êm đềm về buổi tối ấy- vì Ben đã chịu khó với cô, dù rất lúng túng.
Đến khi cha cô về nhà sau cả tuần vắng mặt, Abbie bị lôi cuốn bởi các cuộc liên hoan quay cuồng, các tiệc trà, và các buổi dạ vũ, nên không để ý lắm đến vẻ lạnh lùng của cha cô. Cô làm sao biết được ông vừa bị mất mát quá nhiều do người yêu của ông từ trần.
Abbie nhớ rất rõ, vẻ im lặng trầm ngâm, những cái nhìn sững vào cõi xa xăm, vẻ đau khổ trong mắt ông. Môi cô ươn ướt, cô bậm môi để làm cho khô, và cảm thấy vị mặn của nước mắt...nước mắt cuả cô. Cô có thể cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài xuống hai má, hết giọt này đến giọt khác.
Không lấy gì làm lạ, cô đã không bao giờ là đứa con gái mà cha cô mong muốn.
Không người cha nào hay người mẹ nào yêu các con đồng đều, dù cố gắng hay giả vời đến mấy. Luôn luôn có một đứa được yêu nhiều nhất, một đứa đặc biệt. Nhưng cô đã không phải là đứa ấy. Chưa bao giờ. Rõ ràng đứa ấy là Rachel, luôn luôn như vậy, đứa con gái của người đàn bà ông đã yêu quá lâu. Tuy nhiên suốt trong bao nhiêu năm ông đã để cho cô tin rằng cô là đứa con gái độc nhất; suốt thời gian ấy, cô đã từng tự hỏi mình có điều gì sai trái, và chắc chắn phải có điều gì- bằng không ông đã yêu thương cô. Vừa đau khổ vừa tức giận, vì bị lừa gạt, Abbie cấu móng tay vào lòng bàn tay, để cái đau thể chất làm dịu bớt nỗi đau trong lòng.
Cửa văn phòng mở ra sau lưng cô. Tức thì cô trân mình, mở to mắt để bớt cay mắt vì khóc.
- Bà bảo tôi đi tìm cô.
Nghe tiếng nói điềm tĩnh cuả Ben, Abbie ngồi phịch xuống. Cô không cần phải giấu cảm xúc của mình với Ben.
- Ben, chú có biết về người đàn bà và người con gái ba tôi giấu ở California không?
Ông im lặng rất lâu, rồi nói:
- Tôi có nghe nói...trong đám người làm.
- Không phải chỉ người ta nói. Chuyện ấy có thật
Cô kể hết chuyện đau lòng cho ông nghe, và nói cả những kết luận hiển nhiên của nó.
- Tại sao vậy Ben?- Cô nấc lên một tiếng, chờ đợi ở ông câu trả lời như xưa nay vẫn đòi hỏi ở ông- Tại sao? Cô cảm thấy bàn tay to lớn của ông áp lên vai cô và xoay cô lại đối mặt với ông- Tại sao ba tôi đã không thể yêu tôi như người khác?
- Xuỵt, cô bé- Ông dịu dàng ôm choàng cô và hát nho nhỏ với cô bằng tiếng Ba Lan.
Cô dựa vào ông và nắm hai bàn tay lại.
- Tôi thù ghét ba tôi vì ông đã làm vậy. Ben. Tôi thù ghét ba tôi!
- Không, cô không ghét ông- Ông dịu dàng vuốt tóc cô- Cô quá đau đớn vì yêu thương ông.
Abbie khóc, lần này cô khóc vì mình.