Chương 101: Thời buổi rối loạt (cuối)
Tần Tang Tử lại quấy rối lần nữa, để Tần Tĩnh ý thức được, cần phải mau chóng đem Tần Tang Tử gả đi.
Tần Tang Tử mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng Tần Mi Vũ không phải cũng lập gia đình lúc mười sáu tuổi sao? Huống chi Tần Tang Tử mặc dù thân cao không bằng Tần Mi Vũ, nhưng dáng người phát dục so với lúc Tần Mi Vũ mười sáu tuổi muốn thành thục hơn nhiều.
Ngoại trừ khuôn mặt em bé kia, chỗ đó của Tần Tang Tử như một đứa bé gái? Trang điểm tô son liền hoàn toàn nhìn không ra chỉ có mười sáu tuổi.
Tần Tang Tử phải gả tới Nghiêm gia là thích hợp nhất, dù sao tương lai Tần Tang Tử thật chọc ra đại họa gì, vậy cũng không chỉ Tần gia có phiền toái.
Nhưng Nghiêm Khang không phải Vương An, lúc trước Tần Mi Vũ mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, nhưng nàng kỳ thật nguyện ý gả cho Vương An, Tần Tang Tử lại không tầm thường, Tần Tang Tử chỉ coi Nghiêm Khang là tùy tùng thuận tiện sử dụng, thân phận Nghiêm gia nhị thiếu gia dùng rất tốt.
Ánh mắt Tần Tĩnh từ trên thân Tần Tang Tử dời đi, duy trì mỉm cười, đang chuẩn bị đem chủ đề kéo trở về, lại phát hiện cơ hồ tất cả mọi người đang chú ý nền nhà dưới bàn sách lớn bằng gỗ lim.
Rất hiển nhiên, người bình thường có trí khôn đều hiểu, có thứ gì ẩn giấu dưới nền nhà, gian phòng kia của Vương An ở trung tâm tài chính quốc tế cũng không phải là bí ẩn quá hiếm có, Tần Tĩnh đang suy nghĩ có phải hay không mọi người thấy tình cảnh bây giờ, khơi gợi lên lòng hiếu kỳ đối với gian phòng kia, đến mức đều đang cho rằng nơi này có phải hay không có bí mật để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Tần Tĩnh có thể khẳng định nơi này không có bí mật gì, bởi vì hắn và Vương An đã từng cùng đi qua, nơi này chỉ là một lối đi tiến về hải đăng mà thôi.
Đương nhiên, nếu là đường hầm chạy trốn, người biết khẳng định cũng không nhiều, nhìn xem ánh mắt của đám người, Tần Tĩnh cảm thấy để cho mọi người nhìn xem tràng cảnh của mật thất cũng không tệ.
Hi vọng càng lớn, thì thất vọng càng lớn, càng là cảm thấy hiếu kì, thần bí, sau khi công bố kết quả lại thường thường không có gì lạ, cái loại cảm giác thần bí kia trong lòng cũng sẽ không còn sót lại chút nào.
Ta vẫn luôn nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên giao thủ với Nippon Steel, một phong bưu kiện đến từ Brazil để Vương An cau mày, ta chỉ mơ hồ đoán được là lũng sông nước ngọt Brazil bên kia xảy ra vấn đề, Vương An đi vào trong tầng hầm phòng sách. . . Tần Tĩnh hoài niệm mà tò mò nhìn nền nhà ẩn chứa bí mật, Sau một lát, hắn lần nữa đi ra, quyết định tự mình đi một chuyến đến Brazil, sau ba tháng. . . Mọi người đều biết, công ty khai thác của chúng ta ở Châu Mỹ thu mua NVC, để thương xã An Tú cùng xí nghiệp sắt thép Nhật Bản ở bố cục toàn cầu, chiếm cứ tiên cơ trong lần thứ nhất tranh phong. Ta vẫn thường suy nghĩ, trong cái phòng dưới đất này, có phải hay không ẩn giấu lực lượng thần bí gì. . .''
Tần Tĩnh mỉm cười, càng là nâng lên cảm giác thần bí của tầng hầm, để cho người ta càng chờ mong Vương An có sức mạnh siêu tự nhiên thần bí gì , chờ đến phát hiện loại cảm giác thần bí này thất bại, bổ sung sự mất mát của loại cảm giác này, liền sẽ liên lụy đến Vương An, để cho người ta cảm thấy có lẽ hắn cũng không có chỗ gì đặc biệt để sùng bái, chỉ so mạnh hơn một chút so với người bình thường.
Lời nói của Tần Tĩnh làm ra một chút tác dụng, một chút nghị luận vang lên, Sau khi Vương An chết, Tần Mi Vũ phong bế lầu nhỏ, ngoại trừ quét dọn thường ngày, một chút kiểm tra tu sửa và bảo trì càng thâm nhập hơn thì hoàn toàn cấm chỉ, lúc này nhớ tới, tựa hồ mang ý nghĩa Tần Mi Vũ đang tiếp tục ẩn giấu bí mật gì của Vương An.
Đối mặt rất nhiều như ánh mắt bắn tới như có như không, Tần Mi Vũ mặt không biểu tình, chỉ nhìn xem Tần Tĩnh, mang theo phát hiện mất mát giật mình, bản thân đã không còn có được quyền nói chuyện duy nhất, còn có mấy phần giữ gìn và tôn trọng đối với tân chưởng môn nhân.
Trên mặt Tần Tang Tử lại xem thường, nguyên bản chính mình dự định lợi dụng bịa đặt di chúc Vương An cùng tin tức quốc tế An Tú chuẩn bị bơm tiền, hấp dẫn đám người này tiến vào mật thất, không nghĩ tới Tần Tĩnh lại ở chỗ này thêm mắm thêm muối, đều không cần mình nói nhảm thêm nhiều. . . Nếu như không phải chị mình bắt lấy Chu Lý, Tần Tĩnh này không phải tự tìm đường chết sao? Đồ ngu xuẩn.
Tần Mi Vũ không nói gì, dáng vẻ chỉ nghe lệnh Tần Tĩnh, tiếng nghị luận càng nhiều một chút, không có người chủ động nói ra muốn đến đi xem một cái, nhưng loại nghị luận này chính nó liền là một loại yêu cầu hàm súc.
Tần Tĩnh rất rõ ràng, Tần Mi Vũ chưa hẳn nguyện ý để mọi người vào xem một chút, chỉ là nàng chung quy là một người lấy đại cục làm trọng, Tần Tĩnh rất hài lòng thăm dò của mình, nàng thật dự định triệt để buông tay. Nếu không chiếu theo cá tính của nàng ngày xưa và duy trì đối với Vương An, không có khả năng dưới loại tình huống này, vẫn không nói một lời.
Ta nhớ được nơi này hẳn có mấy năm không có sử dụng. Đúng vào lúc này, Lâm Chi Ngôn ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ vuốt vuốt ở vùng ven mặt đất.
Có vấn đề gì không? Trần Thanh Vũ đi tới, ánh mắt từ trên thân Tần Tĩnh, Tần Nam, Nghiêm Vũ Nhàn, Tần Mi Vũ và Tần Tang Tử đảo qua, luôn cảm thấy buổi tối hôm nay đang ẩn giấu một cỗ mạch nước ngầm, tựa hồ có âm mưu gì đang ẩn nhẫn tích góp lực lượng bộc phát, Trần Thanh Vũ lại không cách nào xác nhận loại cảm giác này cụ thể đến từ địa phương nào, chỉ cảm giác được một loại nguy hiểm không nói nên lời, có rất nhiều chỗ không bình thường bị hắn lưu ý đến, giờ này khắc này bồi hồi trong đầu, nhưng không có tạo thành trực giác để hắn có thể trực tiếp làm ra quyết định.
Nếu như Vương An ở chỗ này, nhất định có thể phát hiện ra gì, Vương An am hiểu nhất từ đủ trên đủ loại dị thường nhỏ nhặt đạt được tin tức hữu dụng.
Quét dọn thường ngày sẽ không di động bàn độc sách này, nhưng vết tích tiếp xúc của bàn đọc sách và sàn nhà hoàn toàn không giống với năm năm chưa từng di chuyển qua. . . Lâm Chi Ngôn từ trong túi âu phục lấy ra một cái kính lúp, nhìn kỹ một chút, ngẩng đầu lên, lại nhìn chằm chằm Tần Tang Tử!
Làm gì? Tần Tang Tử lui về phía sau một bước, núp ở sau lưng Tần Mi Vũ, có chút chốt dạ không lý do, bất quá bây giờ kế hoạch của mình đã bị chị gái phá hủy, cũng không cần thiết sợ bị vạch trần cái gì, ngẫm đến đây, Tần Tang Tử lại ưỡn ngực.
Động tác này của Tần Tang Tử để Lâm Chi Ngôn không cách nào tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt Lâm Chi Ngôn nghiêm nghị mà nhìn xem Tần Tĩnh, Sàn nhà đã bị người vén lên, tuy nhiên đã không cách nào sưu tập chỉ tay, nhưng vết mồ hôi và đường vân của vân tay trên ngón tay vẫn sẽ luôn sinh ra ảnh hưởng đối với hình dạng tro bụi rơi và sự phân bố của nó.''
Lâm thúc, ngươi nói đã có người ra vào cái phòng dưới đất này? Tần Mi Vũ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lặng lẽ nhéo nhéo cánh tay của Tần Tang Tử.
Không phải ta! Tần Tang Tử nhỏ giọng nói với Tần Mi Vũ, mặc dù Tần Tang Tử thu được mật mã của mật thất, nhưng nàng cũng không có đi vào, chỉ thông qua hệ thống trung ương, kiểm tra hệ thống thông gió, các hạng máy móc công năng của thông đạo cùng mật thất vẫn như cũ vận chuyển bình thường.
Tần Mi Vũ quay đầu nhìn xem con mắt của em gái mình, xác nhận nàng không cần thiết tiếp tục nói láo vào lúc này, vậy mới nghi ngờ nghiêng đầu đi, nhưng không có nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nền nhà.
Tiểu Mi, ngươi không tiếp tục sử dụng qua? Tần Tĩnh cũng không phải rất để ý, có người sử dụng qua mật thất, có thể nói rõ Lệ Chi Viên tồn tại lỗ thủng an ninh, nhưng Tần Tĩnh cũng không cần Lệ Chi Viên không chút kẽ hở làm gì.
Tần Mi Vũ cau mày lắc đầu.
Mở ra xem một chút đi, loại chuyện này không thể qua loa, phải điều tra rõ ràng. Nghiêm Vũ Nhàn cảm giác được kỳ quặc, giống như Vương An, Nghiêm Vũ Nhàn không quá tin tưởng chuyện ngoài ý muốn , dựa theo lẽ thường phỏng đoán mà cho ra kết luận, nếu như cùng hiện thực khác biệt, như vậy nhất định lại có vấn đề, tuyệt đại đa số thời điểm, loại vấn đề này cũng sẽ không liên quan mà trùng hợp.
Lâm Chi Ngôn nhìn một chút Tần Mi Vũ, lại nhìn một chút Tần Tĩnh, Tần Tĩnh nhẹ gật đầu, thế là Lâm Chi Ngôn không còn tìm sự xác nhận của Tần Mi Vũ, trực tiếp xốc lên sàn nhà, lộ ra mặt bảng đưa mật mã vào mật thất.