Hạo Nhiên hoảng loạn. Vậy là Thiên Di biết. Vậy là Thiên Di rời xa hắn là do hắn? Thiên Di đã nhớ lại mọi chuyện. Vậy mà
Lúc Thiên Di cần hắn nhất, hắn lại đi cùng Uyển Nhã. Thiên Di đã cho
hắn cơ hội để thú nhận, sao hắn lại không chớp lấy. Hắn ngốc quá. Nhưng
hắn không thể xa Thiên Di. Không thể xa được. Hắn phải giữ Thiên Di lại
- "Minh Duy." Hắn nói nhỏ.
- "Sao thế?" Minh Duy trả lời hắn, giọng ngái ngủ.
- " Ông cho tôi địa chỉ của Thiên Di được không?"
- "Thiên Di? Chẳng phải con bé ở chỗ ông àk?" Minh Duy ngạc nhiên. "Mà ông cũng tệ thật. Tôi không ngờ ông lại như thế."
- "Tôi Chuyện đó hôm đó tôi say. Có biết gì đâu. Uyển Nhã nó ép tôi phải làm theo ý nó."
- "Dù sao thì Thiên Di nó tổn thương vì ông ghê lắm."
Hạo Nhiên cúp máy. Hắn biết Thiên Di vì hắn mà chịu tổn thương nhiều
lắm. Nhưng bây giờ, đến chỗ ở Thiên Di hắn cũng không thể biết được.
.
Thiên Di ngồi đong đưa trên chiếc xích đu. Hồi nó còn là đầu gấu ở khu ổ chuột, nó rất thích ngồi xích đu. Nhưng miếng cơm manh áo không cho
phép nó. Hồi đó thật khổ quá. Nó vừa tới thăm cha mẹ nuôi của nó. Thấy
nó bảo đi Mĩ, cha mẹ nó buồn lắm. Nhưng biết làm thế nào được. Ngoài
trốn chạy, nó không nghĩ ra được cách nào để quên Hạo Nhiên. Ngày mai
bay rồi. Dù hận, nhưng nó vẫn rất muốn gặp Hạo Nhiên.
- "Thiên Di."
Thiên Di ngước mặt lên, cười với Chấn Vũ
- "Em hẹn anh có chuyện gì thế?" Chấn Vũ cười thật tươi. Cũng phải thôi. Thiên Di chủ động hẹn gặp hắn mà.
- "Àk. Anh ngồi xuống đi đã"
Chấn Vũ hớn hở ngồi vào chiếc xích đu còn trống bên cạnh.
- "Anh Chấn Vũ này. Em sẽ đi du học."
Nụ cười của Chấn Vũ đông cứng.
- "Em Em nói gì cơ?"
- "Ngày mai em sẽ bay sang Mĩ."
- "Sao Sao tự nhiên lại " Chấn Vũ lắp bắp. Hắn không ngờ Thiên Di lại
quyết định như thế. Thiên Di không trả lời hắn. Hắn hiểu. "Vì Hạo
Nhiên?"
Thiên Di khẽ gật đầu. Chấn Vũ không nói gì. Chỉ im lặng
đứng lên, lặng lẽ bước đi. Thiên Di không giữ Chấn Vũ lại. Nó biết tình
cảm của Chấn Vũ. Chấn Vũ bao giờ cũng bên nó. Nhưng trái tim nó đã thuộc về Hạo Nhiên mất rồi.
.
Tại sân bay:
- "Di Di. Cậu nhìn gì thế?" San San hỏi con bạn thân đang ngoái nhìn.
- "Àk. Không có gì. Lần đầu tới đây nên thế?" Thiên Di nói dối. Nó thật sự muốn nhìn thấy Hạo Nhiên chạy tới, kéo nó lại. Nhưng nó biết, chuyện đó là không thể nào.
- "Đi thôi. Sắp tới giờ bay rồi." San San kéo tay nó. Chợt nó nghe thấy tiếng ai gọi nó. Nó quay người lại, ngạc
nhiên nhìn Chấn Vũ.
- "Chờ anh với."
- "Anh Chấn Vũ? Anh đi đâu đấy?"
- "Còn đi đâu nữa. Đi du học." Chấn Vũ nhìn nó cười tươi rói. Hắn quay
sang San San. "Em chắc là San San. Thiên Di nói nhiều về em lắm."
- "Chào anh." San San mỉm cười. "Anh chắc là Chấn Vũ. Em cũng có nghe
Thiên Di kể về anh. Cảm ơn anh đã an ủi nó lúc nó buồn giúp em."
- "Có gì đâu. Chấn Vũ gãi gãi đầu. " Vinh dự của anh mà."
- "Chấn Vũ. Sao anh lại đi du học?" Thiên Di hỏi Chấn Vũ
- "Vì anh muốn thế. Anh muốn thế lâu rồi mà."
- "Thế? Trường nào?"
- "Antelope"
- "A." San San cười. "Vậy cùng trường với Thiên Di rồi. Cũng may. Nó đỡ phải cô đơn."
Chấn Vũ giấu nụ cười mãn nguyện. Không giống sao được chứ. Hắn phải tốn rất nhiều tiền để tìm hiểu Thiên Di sẽ học trường nào cấp tốc cơ mà.
- "Nhưng mà San San này." Thiên Di ngập ngừng. "Không biết tiếng anh thì học kiểu gì bây giờ?"
- "Không sao." Chấn Vũ cười. "Chỉ cần học trong một tháng là được mà."
- "Ba." Hạo Nhiên mừng rỡ hét vào điện thoại. Trong lòng hắn như lửa
đốt. Chẳng hiểu sao hôm nay lại như thế này. Hắn không thể chờ được nữa. Cũng không còn thời gian để mà tìm hiểu xem Thiên Di ở đâu nữa. Tới
nước này chỉ còn một cách là cầu cứu ba hắn.
- "Con dzai đấy hử?" Ba hắn cười khà khà. "Sao? Con quyết định theo ba con về làm cho công ty rồi chứ?"
- "Bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó" Hạo Nhiên ngao ngán. Ba hắn lúc nào cũng chỉ chực cơ hội lôi kéo hắn về làm cho công ty thông tin
ngầm của ba hắn. "Con cần ba tìm giúp cho con một người."
- "Ui dời. Con cứ phải bình tĩnh. Ba là ba làm được hết" Ba hắn đắc chí
- "Bảo cái cô thư kí bên cạnh ba ra ngoài đi"
Ba Hạo Nhiên ngưng cười. Con trai ông đúng là quá lợi hại. Có thể Nói
chuyện thôi mà cũng biết có người bên cạnh. Nhưng mà ông đâu biết. Hạo
Nhiên còn lạ gì. Ba hắn cứ có máy cô chân dài là giọng đắc chí lại lộ
ra. Ba Hạo Nhiên bảo cô thư kí ra ngoài xong, Hạo Nhiên mới nói gấp.
Thiên Di ở đâu, ba hắn hẳn biết rõ. Lúc nào ba hắn chẳng có gián điệp.
Làm con của ba hắn 18 năm trời. Chuyện này hắn hiểu rõ hơn ai hết
- "Ba cho con biết Thiên Di, cô ấy đang ở đâu"
- "Con trai ba tay nghề còn kém thế?"
- "Nhanh lên ba. Chuyện này gấp lắm."
- "Cần gì gấp? Nó bay rồi."
- "Bay? Bay đi đâu?"
- "Sang Mĩ."
- "Làm gì? Với ai?"
- "Du học. Với con bé San San cùng con trai chủ tịch Cương."
- "Con trai chủ tịch Cương? Chẳng lẽ là tay Chấn Vũ đó?"
- "Ừ. Hình như tên thằng bé đó là thế."
- "Ba. Cô ấy bay lúc nào?"
- "Lúc sáng. Con làm gì khiến con dâu của ba giận hả?"
- "Không có gì."
Hạo Nhiên chào ba rồi cúp máy. Thiên Di đi rồi. Sao lại phải vội vàng
như thế? San San. Không ngờ cô bé ấy lại quyết đoán đến thế. Nhưng Sao
tên Chấn Vũ đó lại đi cùng? Chẳng nhẽ Không lẽ nào Thiên Di yêu hắn ta?
Không lẽ nào, Thiên Di thật sự muốn quên hắn?
Chẫn Vũ bần thần.
Thiên Di. Cô ấy muốn quên hắn thật sao? Cũng phải thôi. Thiên Di đã vì
hắn mà tổn thương như thế. Nhưng Hạo Nhiên không thể mất Thiên Di. Dù
thế nào hắn cũng không thể mất Thiên Di. Hạo Nhiên khoác vội áo, bước ra ngoài. Hắn nhấc máy, đặt vé máy bay.
Hạo Nhiên đang đứng ở sân
bay. Hắn phải gặp Thiên Di. Hắn phải giải thích cho Thiên Di tất cả. Vừa lúc hắn đinh bước vào phòng chờ thì có tiếng gọi.
- "Hạo Nhiên."
Hạo Nhiên quay lại. Là Uyển Nhã. Con bé đang ôm lấy ngực, thở hộc hộc
- "Sao em lại ở đây?" Hạo Nhiên ngạc nhiên
- "Anh định đi đâu."
- "Anh đi tìm Thiên Di"Hạo Nhiên lạnh lùng
- "Không được." Uyển Nhã hét lên. Mặt nó trắng bệch.
- "Sao không chứ?" Hạo Nhiên nhếch mép. "Chuyện của anh với em em cũng đã nói rồi. Anh còn gì phải sợ em nữa?"
- "Em Anh không được đi. Em Em đã có thai."
- "Cái gì?" Hạo Nhiên trố mắt. Chuyện này không thể nào. "Em Uyển Nhã.
Em đừng lừa anh. Anh không tin đâu. Hôm nay anh phải đi tìm Thiên Di"
- "Em không lừa anh." Uyển Nhã vội vàng lục túi xách. Chìa ra cho Hạo Nhiên một tờ giấy khám thai.
- "Cái này Cái này "
Thiên Di thả người xuống chiếc giường êm ái trong phòng San San. Con bé cảm thấy mệt mỏi quá. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ba mẹ nó chưa biết
nó và Hạo Nhiên chia tay. Vẫn cười nói. Còn bảo nó nhắn Hạo Nhiên sang
thăm. Buồn thật đấy. Nó xa Hạo Nhiên thật rồi. Thấy sao mà trống vắng
thế. Hạo Nhiên chắc giờ này đang vui với Uyển Nhã. Thôi thì cũng đành
thôi. Tình cảm là thứ không thể nào ép được. Thiên Di thở dài. Nó soạn
quần áo vào tủ. Đột nhiên, bức ảnh San San chụp nó với Hạo Nhiên lúc Hạo Nhiên tỏ tình với nó rơi ra ngoài.
Thiên Di nhìn bức ảnh. Rồi
chẳng hiểu sao, nước mắt nó cứ rơi ra. Sao thế này chứ? Nó lại khóc nữa
rồi. Nó cố gắng lau đi nước mắt. Nhưng nước mắt nó cứ chảy ra mãi thôi.
Nó bật khóc nức nở. Nó nhớ Hạo Nhiên nhiều lắm. Nó phải làm thế nào mới
quên được Hạo Nhiên? Sau này, nó phải làm thế nào để cân bằng lại cuộc
sống của nó đây?
Hạo Nhiên ngồi im lặng trong phòng. Uyển Nhã có
thai với hắn sao? Chuyện này sao có thể? Nhưng có giấy khám thai mà. Hạo Nhiên không thể thiếu Thiên Di được. Nhưng hắn không thể trốn tránh
trách nhiêm với Uyển Nhã.
Uyển Nhã đứng thập thò ngoài cửa, nhìn
lén Hạo Nhiên rồi khẽ thở dài. Dù nó có xấu xa đi chăng nữa thì tình cảm nó dành cho Hạo Nhiên vẫn rất thật lòng. Trước đây là thế. Bây giờ thế
và cả sau này cũng thế. Con bé lặng lẽ bước ra khỏi nhà Hạo Nhiên. Tay
tài xê trông thấy nó vội lật đật ra mở cửa cho cô chủ khó tính. Uyển Nhã không nói gì. Nó lặng lẽ ngồi vào xe. Khuôn mặt không chút cảm xúc.
Thật ra, nó làm thế này là đúng hay sai đây?
- "Uyển Nhã." Hạo
Nhiên cười rang rỡ. Uyển Nhã cũng cười, vẫy vẫy tay với Hạo Nhiên. Trông Hạo Nhiên mới hạnh phúc làm sao. Chắc cả đời này Uyển Nhã cũng không
thể nào thấy lại nụ cười của Hạo Nhiên nữa. Uyển Nhã khẽ cười một mình.
Nụ cười buồn in rõ nỗi đau. Rồi Uyển Nhã lại nhìn thấy nó nép vào lòng
Hạo Nhiên, thì thầm
- "Cả đời này Em sẽ chẳng yêu ai ngoài anh hết"
Uyển Nhã bước vào phòng, ngã sấp xuống giường. Nước mắt rơi ra thấm ướt gối. Sao nó lại thấy cô đơn thế này chứ? Hạo Nhiên có bỏ nó đi nữa đâu. Nó biết. Hạo Nhiên là người có trách nhiệm. Hạo Nhiên sẽ không bỏ mặc
nó lúc này dù người Hạo Nhiên thật sự yêu là Thiên Di. Nhưng sao nó lại
đau đến thế khi thấy hình ảnh Hạo Nhiên bần thần? Uyển Nhã với tay lấy
quyển nhật kí trên bàn, lật từng trang. Nó khẽ cười.
Ngày Tháng Năm
Hôm nay Hạo Nhiên tỏ tình với mình. Vui quá đi. Chờ mãi, cố gắng mãi.
Cuối cùng Hạo Nhiên cũng tỏ tình với mình. Cứ tưởng cả đời này cậu chàng sẽ không bao giờ nói với mình cơ đấy.
Ngày Tháng Năm
Lúc
chiều Hạo Nhiên có đưa mình tới một cánh đồng rất đẹp. Bồ công anh đàng
hoàng nhá. Đẹp không tả nổi luôn í. Xoay xoay thế nào mà lại ngã. Hạo
Nhiên tái cả mặt. Lạ thế? Mình ngã chứ có phải Hạo Nhiên ngã đâu. Cứ
mắng mình. Nhưng mà mình biết, lão lo ghê lắm.
Ngày Tháng Năm.
Tình cảm mình dành cho Hạo Nhiên, rốt cuộc là nhiều tới mức nào? Sao
lại có thể làm cho mình ích kỉ như thế này. Hạo Nhiên chỉ nói chuyện với cô bạn thôi. Sao mình lại khó chịu đến thế?
Ngày Tháng Năm
Tay Thanh Phong cứ bám lấy mình. Gì vậy chứ? Mình
là bạn gái của bạn thân hắn. Thế mà hắn cũng dám tán tỉnh mình. Vẻ ngoài lịch lãm mà ai dè lại như thế? Tay này sao có thể là bạn thân Hạo Nhiên chứ? Hạo Nhiên ngốc của mình thì vẫn vô tư chẳng biết gì.
Ngày Tháng Năm
Hôm nay là ngày valentine đấy. Hạo Nhiên làm ra vẻ chẳng biết gì. Lúc
tối gọi mình ra. Ngạc nhiên lắm luôn ý. Hạo Nhiên với 2 tên kia đứng
cười tươi rói trước cai hình trái tim to oành xếp bằng nến. Lung linh
lắm luôn. Hj. Iêu anh Hạo Nhiên của mình quá. Mà mình thấy tay Thanh
Phong cười cứ đểu đểu thế nào ý.
Ngày Tháng Năm
Mình vừa đi
khám định kì. Bác sĩ bảo mình có một khối u ác tính. Sao lại thế chứ?
Bác Sĩ bảo mình phẫu thuật. Nếu không có thể chết bất cứ lúc nào. Mình
Không thể phẫu thuật. Nhưng Mình phải làm thế nào đây?
Ngày Tháng Năm
Hạo Nhiên vẫn nhìn mình cười thật tươi. Nụ cười đó, mình nhất định sẽ giữ mãi mãi. Nụ cười đó sẽ luổn ở trong tim mình.
Thanh Phong tơi tìm mình. Hắn bảo chào để đi du học. Còn định giở trò
với mình. Sợ thật đấy. Cũng may mà mấy tên vệ sĩ luôn kè kè bên cạnh
mình.
Ngày Tháng Năm
Mình đang ngồi trên máy bay. Lúc nãy đã
gọi cho Hạo Nhiên rồi. Mình đã chọn đúng chiếc máy bay bay sang Nhật mà
Thanh Phong đi. Tất cả, mình đều sắp xếp để Hạo Nhiên thấy mình thay
đổi. Lúc nãy mình đã cố dập máy thật nhanh. Nếu không Hạo Nhiên sẽ nghe
thấy tiếng nấc của mình mất. Buồn quá. Sau này mình phải làm sao đây?
Hạo Nhiên. Tạm biệt anh nhé. Thà anh đau vì bị phản bội còn hơn là đau
vì đột nhiên mất người mình yêu vĩnh viễn.
Uyển Nhã gấp quyển nhật
kí lại. Nước mắt nó cứ rơi không ngừng. Nó đã phải vượt qua nỗi sợ để
phẫu thuật, đã phải cố gắng dành giật lại sự sống. Nhưng lúc này đây. Nó hiểu ra rằng, cuộc đời này nó thật sự mất Hạo Nhiên rồi.
Tối hôm
đó, Uyển Nhã đã khóc rất nhiều. Tưởng như có thể ngập cả phòng vậy. Cuối cùng, nó thiếp đi lúc nào không hay. Sang hôm sau, vừa bước chân xuống
bếp, nó đã nhìn thấy Hạo Nhiên lụi cụi.
- "Hạo Nhiên?" Nó ngạc
nhiên, dụi dụi mắt. Kiểu này chắc phải lên ngủ thêm thôi. Sang ra mà đã
bị ảo giác thế này. Uyển Nhã toan quay người bước lên thì Hạo Nhiên gọi
giật nó
- "Em dậy chuẩn bị rồi ăn sáng đi"
Nó quay lại. Nhìn
thấy Hạo Nhiên đang cười với nó. Quái thật. Ảo giác này còn biết cười cơ đấy. Nói được nữa. Nó lắc lắc cái đầu.
- "Em làm cái gì thế?" Hạo Nhiên xáp lại gần nó. Chạm tay vào má nó, mặt lộ vẻ lo lắng.
- "Em Em cứ tưởng tưởng là em chưa tỉnh hắn." Nó khẽ cúi đầu. Nhưng Hạo Nhiên lại nhìn nó cười.
- "Tỉnh được rồi đấy. Lên nhà chuẩn bị mà ăn sáng đi."
Uyển Nhã cười lại với Hạo Nhiên. Rồi nó quay người bước lên phòng tắm.
Nụ cười của Hạo Nhiên, sao mà gượng đến thế? Sao lại làm nó đau bằng
cách này. Nhưng dù sao đi nữa, tối qua nó cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Suy
nghĩ để tiến đến quyết định cuối. Cả đời này nó chỉ có thể làm Thế cho
Hạo Nhiên thôi.