"Chị Hai" Huyền Thoại 12D-1

Chương 16: Chương 16: Quyển Sách Kì Lạ Và Những Giấc Mơ




"Chú chim nho nhỏ... vui hót rộn ràng...một bầy chim lớn....cất cánh bay cao...." ai đang hát đó? Nó vừa mở mắt, liền ngây người nhìn xung quanh. Là một khu vườn lớn, nhưng nó đang ở lớp học mà? Nhưng là ai đang hát? Nó liền chạy về nơi phát ra tiếng hát, chạy được một đoạn, nó dừng lại, tiếng hát phát ra sau bụi cây này, nó đưa tay vén bụi cây lên. Bỗng một ánh sáng vô cùng chói mắt phát ra khi nó vén cao bụi cây, nó liền nhắm tịt mắt đồng thời hét lên....

-Lớp trưởng!!!

-Lớp trưởng...dậy...dậy...tan học rồi!

Nhật Lam mơ mành tỉnh dậy đúng hơn là bị tát đau nên mới tỉnh. Vừa mở mắt , thấy Linh Đan chuẩn bị giáng thêm cái tát nữa, nó liền bật dậy, né người:

- Hây, tôi tỉnh rồi, bình tĩnh, đừng nóng..

-Vậy thì tốt, cuối cùng cũng được về- Ling Đan thở phào nhẹ nhõm, vừa định về thì bị tụi nó bắt ở lại kêu nhỏ này dậy. Mà gọi nó ư? Thôi rồi...Lượm ơi!

-Tôi về trước nhé?

-Ừ, bye bye!

-Bye!

Nó thu dọn sách vở, ngoáp ngắn ngoáp dài đến nỗi nước mắt cứ chảy ra. Lại giấc mơ đó. Nó đã mơ giấc mơ đó mấy ngày hôm nay rồi.

"Bộp"

Vừa quay đầu nó liền thấy 1 quyển sách lạ rơi từ trong ngăn bàn ra, màu sẵc rất kì dị, xanh xanh đỏ đỏ, càng kích thích nỗi tò mò của nó. Quái lạ, quyển sách này từ đâu ra đây? Nó ngồi đây một thời gian rồi mà có thấy gì đâu? Nghĩ vậy, Nhật Lam nhanh chóng cúi xuống, ngó, mầy mò một hồi nhưng......

chẳng thấy gì cả!

-Haizzz, mình lại nghĩ xa rồi. Nhưng...- nó giơ quyển sách lên, trên đó ghi : "歴史:伝説の戦士たち

-tiếng Nhật ư? Rekishi:..... Densetsu no....sen..shi-tachi... ?- nó ngạc nhiên, sao một quyển sách Nhật lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa nếu dịch ra, dòng chữ ấy có nghĩa là: "Lịch sử: Chiến binh huyền thoại?" Sự ngạc nhiên khiến nó không kìm được mở trang đầu tiên ra, trong đó lại toàn là...tiếng Việt?

- Chiến binh huyền thoại: là những người tham gia chiến đấu bằng nhiều cách khác nhau để chống lại tổ chức MG- một tổ chức luôn nghiên cứu những phát minh điên rồ, để chống lại toàn thế giới...

......

-haizzz chắc là đứa nào bị chuunibyou* để lại đây mà- nó lắc đầu định đem quyển sách vứt vào thùng rác nhưng...

-Á- Nhật Lam đưa tay lên xem, thì thấy ngón cái bị cắt một đường, xem lại thì thấy kẹp cuối quyển sách có lưỡi của một con dao rọc giấy, lúc này ánh chiều tà hắt vào khiến nó lóe lên một màu sắc kì dị:...đỏ như máu!

Nhật Lam giật mình, liền làm rớt quyển sách xuống dưới đất, đúng lúc này từ quyển sách bung ra một bức ảnh.

Nó cúi người nhặt tấm ảnh lên, là ảnh chụp một cô gái, chắc tầm tuổi nó, cô gái có mái tóc dài, hơi rối, mặt mũi cũng hơi lem, cô vận một bộ quần áo màu đen bó sát, trên ngực đeo một chiếc huy hiệu hình bông hoa hướng dương, ở giữa có 2 chữ nổi: SS. Nền khung cảnh là một buổi chiều tà, cô gái đang hơi cúi người, hai tay vòng ra sau, bàn tay phải nắm lấy bàn tay trái,đằng sau là một chiếc xe màu đỏ méo phần đầu, kính thì vỡ, lốp xe cũng bị xịt, nói chung là thảm hại vô cùng. Cô ấy cười tươi, tuy mặt mũi tèm nhem nhưng, chắc cô ấy có một ngũ quan rất thanh tú, nhất là nụ cười có thể làm bừng sáng cả bức ảnh mặc dù khung cảnh có tàn tạ thế nào.

Nhưng cô gái này nhìn đi nhìn lại, lại có vẻ hao hao ...giống nó? Lật mặt sau ảnh ra, bức ảnh ghi ngày 9 tháng 12 năm 1995, còn ghi chú: nhiệm vụ 4: hoàn thành, ký tên : Sunshine.

Đây là ai? Sao người này lại giống nó thế, nhìn sơ sơ cũng phải đến 7-8 % chưa chẳng đùa. Nhưng, đôi mắt cô ấy có vẻ già dặn và dịu dàng hơn nó nhiều. Người ta nói: con mắt là cửa sổ tâm hồn quả không sai. Nhìn vào đôi mắt ấy nó như nhìn thấy cả một thế giới khác, nó dần đắm chìm, bên tai văng vẳng tiếng hát của hai người, một lớn một nhỏ:

"Chú chim nho nhỏ... vui hót rộn ràng...một bầy chim lớn....cất cánh bay cao...."

Là giọng của một đứa bé gái, non nớt, giọng hát rất hay, còn có cả giọng của một phụ nữ, giọng rất trong và cao. Hai giọng hát hòa với nhau. Nó mơ màng nhắm mắt, thấy mình đang đứng trong một khu vườn lớn, có rất nhiều cây, còn có hoa nữa, là hoa oải hương, một vườn rộng toàn mùi hoa oải hương thơm ngát, nó bước đi trên con đường dài trải đầy sỏi đá, dần dà Nhật Lam nhìn thấy 1 người phụ nữ, một đứa trẻ đang vui đùa, miệng còn cất cao bài hát vừa rồi, bỗng người phụ nữ quay ra gọi tên nó...

- Nhật Lam...

- Nhật Lam...

-NHẬT LAM, EM SAO VẬY?

-Hả?!!- nó choàng mở mắt, ngây ngốc nhìn khung cảnh xung quanh, vẫn là lớp học, nhưng khung cảnh bên ngoài trời đã tối om. Còn trước mặt nó là chị gái nó, đằng sau còn có mấy vệ sĩ. Cúi đầu nhìn lại tình trạng hiện giờ, thấy mình đang ngồi bệt dưới đất và dựa vào chân bàn, tay phải vẫn cầm tấm ảnh đó, sách vở có nó rơi bung vãi trên sàn nhà, nó hốt hoảng bới tung đống sách vở thì thấy quyển sách kì lạ kia vẫn còn nguyên trên sàn nhà.

-Lam, em sao vậy? Có gì không ổn à?- Nguyệt Nữ lo lắng khi thấy bộ dạng hốt hoảng của nó.

-Không, không có gì- Nhật Lam cố gắng đều chỉnh nhịp thở ổn định lại. Không hiểu sao, khi không nhìn thấy quyển sách đó, nó lain cảm thấy sợ hãi và mất mát.

-Sao chị lại ở đây?- nó ngẩng đầu hỏi chị nó.

-À, chị thấy mãi em không về nên mới đi tìm, điện thoại em thì không gọi được, chị liền gọi hỏi bảo vệ thì bác ấy bảo chưa thấy em về, chị liền đến đây thì thấy em đang ngồi ở đây khiến chị sợ hết hồn. Nhưng sao em lại ngồi ở đây? Không khỏe chỗ nào? Có cần đi bác sĩ không?

- Em ổn mà, về thôi.

-Thật chứ?

- Thật mà, đi thôi.- nó đứng dậy cầm cặp bước ra ngoài. Chị nó thấy thế cũng chạy theo.

...

Ngồi trên xe, nó lôi từ trong cặp quyển sách kia ra, chắc chắn đây không phải quyển sách của ai đó mắc chứng chuunibyou như nó nghĩ. Hơn nữa, quyển sách này lại xuất hiện trong ngăn bàn nó. Đối với việc vào dãy Kd này đã khó, vào lớp 9D-1 này còn khó hơn. Chứng tỏ, chủ nhân quyển sách này không đơn giản. Quyển sách này còn phủ một lớp bụi khá dày ở trước nhưng ở sau lại không có, chứng tỏ nó nằm đây đã khá lâu, hơn nữa, nó lại không hề biết gì. Tấm ảnh này, cả lưỡi dao dĩnh cuối sách, dòng chữ tiếng Nhật, rồi cả giấc mơ kì lạ khi nhìn vào mắt người phụ nữ trong ảnh nữa, nó đã mơ giấc mơ đó rồi, chỉ là lần này rõ ràng hơn rất nhiều. Tại sao nó lại xuất hiện vào thời điểm nó và 9D-1 đang gặp rắc rối?Tất cả chỉ là sự trùng hợp đến bất ngờ hay là một sự xắp xếp tỉ mỉ đến từng milimet?

*hội chứng mà người mắc thường vì xem nhiều anime và manga và tưởng mình có siêu năng lực kèm theo những việc làm khác thường, cái này đã dựng thành một anime mang tên : Hội chứng tuổi teen, bạn nào muôn biết rõ hơn thì xem nhé.

T/g: với chương mới này mình có hơi chỉnh sửa lại chương trước một chút nhé, chỉ một chút thôi, nên nếu không có thời gian thì mọi người không phải xem lại đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.