BÀI HÁT THỨ HAI MƯƠI CHÍN
Lướt qua từng cái lại từng cái, nội tâm của Từ Thanh Viễn tràn đầy thỏa mãn, vẫy sao cũng không đi.
Anh không lăn lộn ở trong giới, tiếp xúc với nó chẳng qua cũng chỉ là bất ngờ. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ vì mấy bài hát cùng giọng nói kia, lại chịu trách nhiệm cho việc thích nhiều như vậy.
So với việc chìm đắm đầu tiên, thì người thắng lại là Hướng Tình Tình.
Từ lúc rất sớm, anh chính là có ý đồ quấy nhiễu em, không phải dùng thân phận Duệ thần này, mà là Từ Thanh Viễn tồn tại một cách chân thật. Là Từ Thanh Viễn, không liên quan đến internet, không liên quan đến người khác.
Từng nút yêu thích cứ thế nhấn xuống, Từ Thanh Viễn có chút không thở nổi.
Trong lòng đè nén lại thêm hưng phấn, toàn thân cao thấp tế bào khắp nơi đều kêu gào, ầm ĩ muốn đem Hướng Tình Tình vào trong xương tủy, vào trong máu, nghiền xương vào bụng.
Cô gái nhỏ này, trời sinh chính là muốn tới lấy mạng anh.
Anh hát S&M, cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng này lại ra oai với anh một đạo. Một khúc hát《 Thanh mị hồ 》lọt vào tai, tựa như dây đàn ngâm cổ độc, dây đàn siết lấy cổ họng anh, càng siết càng chặt, rướm máu, dây dương cầm lại khảm vào da thịt, còn kèm theo cổ độc.
Hiện tại...
Anh suy nghĩ, muốn chiếm cô làm của riêng.
So với lúc trước, ham muốn mạnh mẽ hơn bao giờ hết, muốn chiếm lấy cô cho riêng mình, cho dù một giây tiếp theo là chết.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
*
Ở con phố buôn bán bên cạnh trường học, Hướng Tình Tình cầm một ly pudding socola, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay do chuyển từ ấm sang lạnh.
Lúc Từ Thanh Viễn đẩy cửa tiến vào, liếc mắt liền trông thấy cô gái nhỏ ở trong góc đang cầm ly giấy. Cũng giống như lúc trước, đỉnh đầu nhỏ nhỏ lộ ra nằm nhoài ở trên bàn.
Đi vào, anh cong tay, mặt không đổi dùng lực búng vào trán cô gái nhỏ một cái.
"Đau --"
Một tay Hướng Tình Tình che trán, một tay siết chặt ly giấy, ly giấy bị bóp có chút biến dạng, có thể thấy nếp gấp thật sâu nhàn nhạt trên vỏ.
Bàn tay còn mang nhiệt độ của ly pudding socola, che lại cái trán đang bị máy lạnh thổi vào, chóp mũi Hướng Tình Tình ê ẩm.
"Thích anh như vậy." Hai tay Từ Thanh Viễn chống lên bàn gỗ, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Hướng Tình Tình.
Hướng Tình Tình không lên tiếng.
Cô không nói được đây là tâm trạng gì, thật giống như toàn bộ bí mật của mình đều bị lột sạch không còn một mống.
Bắt lại cái tay của cô, Từ Thanh Viễn không nhẹ không nặng thay cô xoa trán, "Rất đúng lúc, anh cũng thích em như thế."
Anh không khéo ăn nói, không thể giống như Hướng Tình Tình, mỗi ngày đều dùng chữ để ghi lại, nhưng mà dùng tâm để ghi thì cũng giống như nhau.
Trước kia, hiện tại, tương lai, đều như vậy.
Hướng Tình Tình vẫn im lặng.
Từ Thanh Viễn: "Đại thần?"
"Không phải đại thần." Hướng Tình Tình quay mặt đi, "Em không phải."
"Anh vì thế mà phải vào đồn cảnh sát."
"Là chính anh muốn hát mà."
"..." Từ Thanh Viễn cười nhẹ, "Có được không đại thần?"
"Em không có xấu hổ." Hướng Tình Tình phản bác.
"Ừ." Ngồi xuống trước mặt cô, Từ Thanh Viễn nghiêm túc nói: "Sau này vẫn sẽ hát cho em nghe, mọi lúc mọi chỗ."
"Hay là anh đi cùng chú cảnh sát uống ly sữa rồi ôn chuyện một chút đi."
Ba chữ ôn chuyện một chút* bị nuốt mất. (nguyên văn: tự tự cựu)
Từ Thanh Viễn không nói lời nào liền hôn cô, mượn cây xanh ở trong góc che đi tầm nhìn bên ngoài, cắn cánh môi của Hướng Tình Tình, liếm láp.
Từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong.
Tiếng thở dốc của Từ Thanh Viễn ngày càng nặng, cuối cùng khẽ cắn môi trong của Hướng Tình Tình một cái, hỏi: "Tối nay đến chỗ anh?"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đến chỗ anh đi:D
Uống trà trà...