Băng Ngưng ở nhà Kiều Kiều, hai cô gái lúc không có chuyện gì làm liền ở lì trong nhà. Kiều Kiều nấu ăn rất ngon, mỗi ngày đều làm rất nhiều món ăn, nhưng hai người cũng ăn rất ít. Mỗi người đều tự đắm chìm trong nỗi đau của mình, không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai.
Băng Ngưng đi tìm Lâm Thanh Âm nói ý định muốn dọn ra ngoài của mình, nhưng đã bị cự tuyệt. Lâm Thanh Âm nói có thể cho phép cô ở ngoài vài ngày để cô có thể yên tĩnh lại, nhưng bà không cho phép cô dọn ra ngoài ở, bà nói bà không yên lòng, sẽ rất lo lắng. Đối mặt với người mẹ mà mình yêu quý, cô không biết có nên tiếp tục tin tưởng lời nói của bà nữa hay không... Thái độ của bà dã dần lạnh nhạt, có lẽ cô nên hiểu ra từ sớm rồi mới phải. Bà đã nói là sẽ luôn tin tưởng cô, thế nhưng ‘tin tưởng’ cũng chỉ đến thế mà thôi...
Trường học.
Sự việc lần này Diệp Dịch Lỗi không hề ra mặt giải quyết nên ở trường Băng Ngưng luôn phải đối mặt với đủ mọi sự giễu cợt hoặc ánh mắt thương hại của người khác.
“Ngưng nhi, đừng để ý đến bọn họ. Chỉ là một đám nhiều chuyện mà thôi.” Kiều Kiều an ủi. “Đúng rồi, hôm nay giáo viên tìm cậu có việc gì vậy?”
“... Hả?” Một lúc lâu Băng Ngưng mới có phản ứng, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không có gì đâu!” Cô cười. “Đi thôi!” Cô nói xong rảo bước bước đi, Kiều Kiều cũng ngơ ngác không biết là có chuyện gì không.
Thật ra... Đã có chuẩn bị tâm lý từ trước là sớm muộn gì ngày này cũng đến nhưng cô không ngờ nó lại nhanh đến vậy. Cô giơ tay chạm lên tai, thính lực đã bị ảnh hưởng, cũng không thể múa theo kịp nhịp được.... Cô giáo có ý tốt khuyên cô nên từ bỏ. Ha ha... Ý tốt cơ đấy...
Lúc Dương Tư Thần xuất hiện, Băng Ngưng đang ngồi ngẩn người dưới gốc cây không biết đang nghĩ gì. Cậu vừa từ nước ngoài về, ban đầu là do không muốn cô phải áy náy vì vết thương của mình nên cậu mới tránh mặt cô, nhưng đến khi vết thương lành hẳn rồi thì cậu lại bận xử lý công việc của công ty. Không ngờ được trong khoảng thời gian cậu vắng mặt thì mọi chuyện đã biến thành như thế này.
“Ngưng nhi, em làm sao thế?”
“Tư Thần?” Băng Ngưng ngạc nhiên khi nhìn thấy Dương Tư Thần.
Thấy Băng Ngưng tiều tuỵ đi nhiều, trong lòng Dương Tư Thần cảm thấy thật xót xa, cố gắng kìm chế nội tâm của mình, nhưng bao nhiêu nỗi nhớ nhung và tình cảm bị đè nén bấy lâu khiến cậu ấy không nhịn được vươn tay kéo Băng Ngưng vào lồng ngực mình ôm thật chặt. Cuối cùng cũng có thể được nhìn thấy cô lần nữa, cậu ấy chỉ muốn ôm chặt cô như thế này mãi, không muốn buông tay.
Băng Ngưng không đẩy cậu ra, thậm chí cũng không nhúc nhích, đợi đến khi Dương Tư Thần từ từ buông cô ra. “Ngưng nhi, sao mọi chuyện lại thay đổi đến chóng mặt thế này? Có phải vì anh không...”
“Không phải!” Băng Ngưng lắc đầu. Thật ra dù không có lần đó thì giữa bọn họ vốn đã tồn tại vấn đề không cách nào xoá bỏ được. Cho dù mỗi ngày cô đều ngoan ngoãn, cẩn thận từng li từng tí nhưng cũng khó mà ngăn cản được biến cố xảy ra, bởi vì... Chuyện đó vốn đã được trù tính từ trước rồi.
“Ngưng nhi...”
“Tư Thần, em thật sự không sao đâu.” Cô lắc đầu.
“Vẻ mặt này của em giống như không có việc gì sao?” Dương Tư Thần tức giận. “Không phải đã nói chúng ta là bạn bè àh. Sao xảy ra chuyện mà không nói với anh.” Nắm chặt tay Băng Ngưng. “Ngưng nhi, quên anh ta đi, được không...” Cậu ta thương lượng. “Hãy để anh chăm sóc em.”
“Nhưng... Em không còn là Băng Ngưng trước kia nữa rồi.” Băng Ngưng cười chua chát. “Mọi người đều tin rằng em mới mười sáu tuổi đã... Lẳng lơ dâm đãng. Xấu xa mất nết nên mới bị chồng chưa cưới vứt bỏ, còn là một người tàn phế mất đi thính giác...”
“Đủ rồi!” Dương Tư Thần lớn tiếng ngắt lời cô. “Anh không cho phép em tự nhục mạ mình như vậy, chỉ cần một mình anh biết em không phải loại người đó là được rồi!” Cậu nói xong ôm lấy Băng Ngưng. “Anh không quan tâm đến những tin đồn thất thiệt đó, em mất đi thính giác cũng không sao hết, em vẫn còn có anh.”
‘Em còn có anh?’ Băng Ngưng ngẩng đầu lên nhìn Dương Tư Thần. Hình như... Cho đến bây giờ cũng chưa từng có người nào nói với cô những lời này.
“Em không nghe được, anh có thể nói sát bên tai em, còn có thể viết lên giấy cho em xem. Cho nên, hãy để anh chăm sóc em thật mạnh khoẻ vui vẻ...” Ôm cô gái mỏng manh trong lòng, cậu đau lòng khôn xiết.
Băng Ngưng tựa vào lồng ngực anh, nước mắt không cầm được lăn xuống. “Không kịp nữa rồi.” Băng Ngưng nghẹn ngào. “Em sắp hoàn toàn mất đi thính giác rồi, sẽ rất nhanh thôi. Anh... Xứng đáng có được người con gái khác tốt hơn em.”
“Trong lòng anh, em mới là tốt nhất.” Dương Tư Thần vội vàng thổ lộ. “Coi như em hoàn toàn không nghe được, anh nguyện sẽ làm đôi tai cho em, có thể phiên dịch cho em. Chờ đến khi sau này chúng ta già đi, không còn nghe được nữa, thì có thể viết những lời muốn nói lên giấy cho nhau xem, được không?”
Băng Ngưng nghẹn ngào không thốt nên lời, tay siết chặt vạt áo Dương Tư Thần, vẫn lắc đầu không dám đồng ý.
“Anh yêu em!” Anh khẽ nói bên tai trái cô. “Em là cô gái đáng để trân trọng, đáng để yêu, em xứng đáng có được người tốt hơn, có lẽ... Anh không phải là người tốt nhất, nhưng anh bảo đảm sẽ toàn tâm toàn ý yêu em, sẽ quý trọng em hơn cả sinh mệnh của mình, cho nên... Hãy để anh chăm sóc cho em, được không?” Giọng của cậu nhẹ nhàng như vậy, ôn nhu như vậy, từ từ lay động lòng người làm cô xúc động đến rơi lệ.
“Dương thiếu gia, nếu tôi đoán không lầm thì anh đang dụ dỗ vợ chưa cưới của tôi thì phải?” Không biết từ lúc nào Diệp Dịch Lỗi đã đến gần đó.
Hai người nhìn sang nơi phát ra tiếng nói. Diệp Dịch Lỗi một tay đút túi quần. Lúc nhìn thấy anh, Băng Ngưng chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh liên hồi. Giống như... Không gặp anh một thời gian, dài như một thế kỉ, khi nhìn thấy anh rồi mới biết thì ra cô nhớ anh đến thế. Nhưng... Lúc này Băng Ngưng ngược lại càng thấy đau khổ, bởi vì nhìn thấy người ngồi trong xe anh là Đinh An Nhu.
Nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, Dương Tư Thần càng nắm tay Băng Ngưng chặt hơn. “Diệp thiếu gia, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy! Đã lâu không gặp!” Diệp Dịch Lỗi bước lên vài bước. “Lâu lắm mới xuất hiện một lần, nhưng sao lần nào cũng để tôi thấy cậu quấn lấy vợ chưa cưới của tôi thế?”
Quấn lấy? Đột nhiên Băng Ngưng rất muốn cười, cô xoay sang một bên gạt đi nước mắt trên mặt. ‘Quên đi Băng Ngưng, mày không cần quan tâm đến lời nói của anh ta, cũng không cần giải thích làm gì, đừng tự rước lấy nhục nữa.’
Nhàn nhạt nhìn Dương Tư Thần, Diệp Dịch Lỗi bước tới gần Băng Ngưng, tách tay hai người ra. “Ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi, mẹ kêu tôi đến đón cô về.” Anh nói rõ mục đích đến đây.
“Em ở nhà Kiều Kiều rất tốt.”
“Tôi nói đi về!” Giọng anh lạnh lùng. Nắm lấy tay Băng Ngưng, lúc cầm tay cô, lòng anh chợt thắt lại. Cô vốn là một cô gái mong manh, lúc này lại càng gầy hơn, có cảm giác chỉ còn da bọc xương.
“Được thôi!”
“Ngưng nhi!” Dương Tư Thần không cam lòng gầm nhẹ. Tên khốn này luôn làm tổn thương cô ấy, bây giờ còn dám dẫn theo tình nhân đến thị uy với cô ấy nữa.
“Tư Thần, em ra ngoài ở cũng lâu rồi, nếu không về nhà thì mẹ em sẽ lo lắng.” Cô nói xong cười cười. “Cám ơn anh đã nói những lời đó với em, nhưng...” Băng Ngưng lắc đầu tỏ ý cự tuyệt. “Phiền anh nói với Kiều Kiều giùm em, em không về nhà cô ấy nữa. Còn khoá học múa... Em cũng không tham gia được!”
Dương Tư Thần nhìn Băng Ngưng xoay người bước đi, anh đưa tay kéo cô lại theo bản năng, lại bị Diệp Dịch Lỗi không khách khí gạt ra. “Dương thiếu gia, tôi ghét người khác đụng vào đồ của tôi, sau này mời anh cách xa cô ấy ra một chút.”
Băng Ngưng ngồi vào trong xe. Cô tháo máy trợ thính bên tai phải xuống, lấy tai nghe nhét vào tai trái. Sau đó nhắm mắt lại. Như vậy sẽ không nghe thấy gì nữa, cũng sẽ không thấy gì nữa...
Diệp Dịch Lỗi kìm chế tức giận, đưa Đinh An Nhu về trước. Lúc dừng xe, không biết là vô ý hay cố ý mà đột ngột thắng gấp. Băng Ngưng mở mắt xem tình hình phía trước.
“Thạch Đầu, cám ơn anh đã đưa em về!” Nhìn qua kính chiếu hậu, Băng Ngưng thấy Đinh An Nhu hôn lên má của Diệp Dịch Lỗi, sau đó mới xuống xe. Băng Ngưng làm bộ như không thấy, tiếp tục nhắm mắt lại.
Diệp Dịch Lỗi siết chặt nắm tay, cô không thèm để ý cũng không thèm giải thích làm anh cảm thấy bức bối như có một cây gai trong ngực. Anh vẫn kìm chế con giận, nhưng đúng là vẫn không thể nào nhịn được lâu. Dừng xe ở ven đường, anh nhanh chóng bước xuống mở cửa xe phía bên cô ngồi ra.
“Xuống xe!” Anh gầm nhẹ.
Băng Ngưng tháo tai nghe xuống nhìn người đàn ông đang tức gận hầm hầm kia. Sau đó ngoan ngoãn bước xuống xe.
“Cô có ý gì?” Nắm cổ tay cô, Diệp Dịch Lỗi rống lên giận dữ. “Sao? Có Dương Tư Thần chống lưng nên cô không xem ai ra gì nữa đúng không? Có thể lạnh nhạt với tôi rồi đúng không?”
“Em không theo anh ấy.” Băng Ngưng nhỏ giọng nói.
Nghe Băng Ngưng trả lời, ngực Diệp Dịch Lỗi như nhẹ đi mấy phần, tay từ từ buông lỏng.
“Một người tàn phế như em thì xứng với ai chứ!” Băng Ngưng nói xong khoé miệng lộ ra nụ cười tự giễu.
“Cô nói cái gì?” Anh dồn lực nắm lấy cổ tay Băng Ngưng, cắn răng hỏi. “Cô nhắc lại lần nữa xem.”
“Đây là sự thật.” Băng Ngưng chậm rãi nói, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Dịch Lỗi. “Anh Dịch Lỗi cũng cảm thấy vậy mà, không phải sao?”
Mắt Diệp Dịch Lỗi đỏ ngầu, cơ thể run lên. Lời nói của cô như muốn xé rách tim anh, ở trước mặt Dương Tư Thần rõ ràng vẫn là dáng vẻ nhu nhược đáng thương, tại sao đối mặt với anh lại là dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng thế này...
Nhà họ Diệp.
Khi Băng Ngưng vào nhà, người trong nhà đều đang có mặt ở đây. Nhìn thấy cô trở về, Lâm Thanh Âm bước lên trước chồng một bước. “Trời ạ! Ngưng nhi!” Bà kêu lên. “Sao con lại gầy thế này!”
“Mẹ.” Băng Ngưng lộ ra nụ cười quen thuộc. “Vài ngày trước có hơi mập nên con đang giảm cân.”
“Sao ở ngoài lâu như vậy cũng không thèm về nhà, nếu như mẹ không kêu Dịch Lỗi đi đón, chắc con sẽ ở lì bên ngoài luôn đúng không?”
“Kiều Kiều sống có một mình, con cũng muốn ở đó bầu bạn với cậu ấy.” Băng Ngưng nói xong đưa tay ôm lấy bà. “Đã khiến mẹ lo lắng rồi!”
Trong lòng Lâm Thanh Âm hơi xao động. “Mẹ đồng ý cho con ở bên ngoài vài ngày là muốn con được thoải mái vui vẻ chứ đã đồng ý cho con ở luôn đâu, điều kiện sống ở ngoài kém như vậy, sao so được với nhà mình chứ!” Khẽ vuốt ve hai gò má cô, Lâm Thanh Âm cảm thấy chua xót. “Sau này không được nhắc lại chuyện dọn ra ngoài ở nữa, biết chưa hả?”
Dọn ra ngoài? Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng. Thì ra ở ngoài lâu như vậy là do có ý định này.
“Con lên phòng nghỉ ngơi trước đi!” Lâm Thanh Âm nói. “Thật là, sao Kiều Kiều không chăm sóc con gì hết vậy, xem con gầy thành như vầy rồi này.” Bà sờ sờ gương mặt xương xương của Băng Ngưng. “Để mẹ bảo nhà bếp hầm chút canh bổ cho con.”
“Cám ơn mẹ.” Băng Ngưng cười cười. “Con lên phòng đây!”
Ở bên ngoài cũng chỉ có hơn một tháng nhưng lần này cô trở về lại cảm thấy có chút xa lạ. Trong phòng cô không có ai dọn dẹp, trên mặt thảm vẫn còn lưu lại một vết máu lớn. Nhìn vết máu, tay Băng Ngưng bất giác sờ lên gáy, ở đó để lại một vết sẹo rất sâu...
Dường như lại nghe thấy tiếng động kia, Băng Ngưng khổ sở nhắm mắt lại.
Lúc Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng Băng Ngưng thì thấy cô đang cầm máy ghi âm trong tay thất thần không biết đang nghĩ gì. Đến bây giờ anh cũng không biết sao hôm đó cô lại ngất xỉu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao...