Băng Ngưng ở bệnh viện theo dõi một đêm. Sau khi xác định không có việc gì, Diệp Dịch Lỗi mới từ từ yên tâm. Nhưng từ khi tỉnh lại, Băng Ngưng vẫn không chịu lên tiếng, thậm chí nhìn anh một cái cũng không muốn. Lần này mặc dù trong lòng Diệp Dịch Lỗi có oán trách nhưng cũng không tranh cãi với cô lúc này. Mặc dù Dương Tư Thần giữ được tính mạng, nhưng bị thương rất nặng. Về phía mình, Diệp Dịch Lỗi cũng không dám nói cho Băng Ngưng.
Nhà họ Diệp.
Sau khi biết chuyện Băng Ngưng ngã từ trên lầu xuống, Diệp Thiệu Quân đã to tiếng trách mắng Diệp Dịch Lỗi. Lâm Thanh Âm ở một bên nghe, vừa an ủi Băng Ngưng vừa khuyên Diệp Thiệu Quân: “Ông cũng không cần tức giận, cũng may không có hậu quả gì nghiêm trọng.”
“Còn muốn nghiêm trọng như thế nào, xảy ra án mạng mới coi là nghiêm trọng sao?” Diệp Thiệu Quân lớn tiếng quát: “Lúc này tại sao bà còn có thể nuông chiều nó như vậy.”
“Tại sao tôi không thể nuông chiều nó. Chuyện nhà họ Dương chỉ là ngoài ý muốn, Ngưng nhi tuổi còn nhỏ ầm ĩ với Dịch Lỗi còn chưa tính, làm sao ông lại trách thằng bé!” Lâm Thanh Âm nói xong liền chĩa mũi nhọn vào Băng Ngưng: “Ngưng nhi! Nói đến chuyện này, mẹ muốn nói với con mấy câu. Nhà họ Diệp có chỗ nào có lỗi khi giúp con, con lại dám nói muốn theo người khác rời đi!”
Băng Ngưng trong nháy mắt giận không kiềm được, vẻ mặt của mẹ lại cực kỳ lạnh nhạt. Nhà họ Diệp nuôi lớn họ, đúng là không có chỗ nào có lỗi với họ. Nhưng cũng bởi vì phần công ơn nuôi dưỡng này mà muốn cô phải bồi thường suốt đời sao!
“Con muốn hủy bỏ hôn ước.” Băng Ngưng nghiêm túc nói.
Lâm Thanh Âm sửng sốt một hồi lâu. Cho tới nay, Băng Ngưng là người nhu thuận, luôn nghe theo ý bà, vậy mà bây giờ cô lại nói lên yêu cầu như thế.
“Băng Ngưng! Con có biết mình đang nói gì không?”
Lâm Thanh Âm có chút nổi giận. Nhà họ Diệp cho cô mọi thứ, cô lại dám hủy bỏ hôn ước. Cho dù muốn cũng là nhà họ Diệp có quyền nói ra.
“Băng Ngưng, không nên nói bậy!” Diệp Thiệu Quân cũng mở miệng nói. Năm đó không có chăm sóc tốt mẹ của con bé là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời mình, vì vậy ông không thể đứng nhìn Băng Ngưng cũng rời đi.
“Ba, mẹ, cân nhắc một chút đi! Thật ra thì mọi người đều biết, con không xứng với anh Dịch Lỗi !” Băng Ngưng bình tĩnh nói: “Hai người cần gì phải nhìn chúng con hành hạ lẫn nhau!”
“Đủ rồi!” Diệp Dịch Lỗi kéo Băng Ngưng đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nói: “Ai cho phép em nói điều này!”
“Ba mẹ! Mâu thuẫn của chúng con thì giao cho chúng con tự mình giải quyết được rồi!” Anh nói xong liền lôi kéo Băng Ngưng lên lầu.
Bùm! Lúc này ở trong sân truyền đến một tiếng phanh xe. Mấy người từ cửa sổ nhìn sang, chỉ thấy Lưu Duệ Hàng vội vã ở trong xe xuống, dáng vẻ vội vàng giống như người mất hồn. Có lẽ vì vậy mà xe dừng ở trong sân liền đâm vào xe của Lâm Thanh Âm.
Lưu Duệ Hàng nghiêng ngả, lảo đảo đi vào. Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh âm rồi chạy tới trước mặt bà.
“Cháu . . . .”
“Lâm Thanh Âm!” Lưu Duệ Hàng kéo lấy cổ tay của bà.
“Là bà làm, có đúng không?” Anh nghiến răng gào thét, dáng vẻ giống như hận không thể xé nát bà ra.
“Lưu Duệ Hàng! Cậu điên rồi có phải không? Cậu đối xử với mợ cậu như vậy sao! Cậu buông ra cho tôi!”
“Là bà hại mẹ tôi, có phải không?” Anh ta gào thét.
Lâm Thanh Âm nhìn dáng vẻ của anh ta, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt. Cái gì?
“Lưu Duệ Hàng! Anh thật láo xược!”
Diệp Dịch Lỗi thấy mẹ mình bị lôi kéo liền dùng sức ngăn anh ta. Không ngờ Lưu Duệ Hàng giơ tay lên đấm một quyền, Diệp Dịch Lỗi không phòng bị chút nào bị đánh đến mức lùi lại hai bước mới đứng vững.
“Các người nghe rõ cho tôi! Nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi muốn cả nhà các người chôn theo.”
Trong mắt Lưu Duệ Hàng đều là oán hận. Lúc đi ngang qua bên cạnh Băng Ngưng, anh ta dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng lên lầu. Không lâu sau xách một cái vali xuống, sải bước đi ra ngoài.
Cả nhà lo lắng rất lâu, tình huống này là thế nào? Băng Ngưng lại càng không rõ nguyên do. Cô mơ hồ nghe Lưu Duệ Hàng nói đến mẹ, nhìn dáng vẻ kích động của anh ta, chẳng lẽ Diệp Thiệu Kỳ xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Thanh Âm nhìn dáng vẻ của chồng đang quan sát mình nhưng vẫn bỏ qua một bên. Diệp Thiệu Kỳ đã xảy ra chuyện, vậy tại sao bà không có nghe được tin tức. . . .
****************
Diệp Thiệu Kỳ xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng ở nước Pháp. Hiện tại người còn ở trong bệnh viện cấp cứu, sống chết không rõ. Nghe tin tức này Lưu Duệ Hàng chạy đến trước, Diệp Triển Bằng cũng sang, đương nhiên hai vợ chồng Diệp Thiệu Quân cũng muốn đi cùng.
Lâm Thanh Âm chuẩn bị, đồng thời cũng đứng ngồi không yên.
“Chẳng lẽ bọn họ làm được việc rồi sao?” Lặp đi lặp lại trong suy nghĩ, cuối cùng bà vẫn lấy điện thoại ra gọi.
“Cái gì? !”
Không phải bọn chúng! Lâm Thanh Âm mất đi chống đỡ ngồi ở trên giường, không phải là người của bà, chuyện này phiền phức rồi! Nếu như là bọn họ thì còn có thể tiêu hủy chứng cớ, nhưng nếu như không phải, vậy thì có người cố ý đổ tội rồi. Chứng cớ kia, bà không có cách nào phi tang được . . . . . .
“Hiện tại cô ta thế nào, chưa chết!” Bà khẩn trương hỏi.
“Mặc kệ có chuyện gì, trước tiên các người tìm một chỗ trốn đi!” Lâm Thanh Âm run giọng nói xong, hoàn toàn không biết có người đứng ở cửa từ lúc nào.
Lâm Thanh Âm gấp đến độ xoay quanh, khi nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi đứng ở cửa phòng, lòng của bà chợt trầm xuống.
“Dịch Lỗi!” Lâm Thanh Âm kêu lên, nhìn một chút thấy không có người khác mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Làm sao con lại ở đây, con. . . . Con nghe thấy cái gì rồi?”
“Cái gì nên nghe, không nên nghe, đều đã nghe.”
Diệp Dịch Lỗi nhìn người trước mắt mình, dường như có chút không nhận ra bà. Ngườ mẹ đã từng dịu dàng lương thiện vậy mà bây giờ lại làm ra những chuyện như thế.
“Không phải vậy! Dịch Lỗi! Con hãy nghe mẹ nói.” Nhìn ánh mắt thất vọng của con trai, Lâm Thanh Âm đột nhiên khẩn trương: “Không phải mẹ giết cô ta. Không phải là mẹ làm.”
“Rốt cuộc mẹ có bao nhiêu chuyện gạt con?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Không có, thật không có.” Lâm Thanh Âm hoảng loạn nói.
“Dịch Lỗi! Con hãy nghe mẹ nói!” Lâm Thanh Âm nói xong, kéo Diệp Dịch Lỗi vào trong phòng, xác định không ai nhìn thấy mới đóng cửa phòng lại.
Diệp Dịch Lỗi nắm tay thật chặt. Anh không yên lòng mới tới xem một chút, nhưng mà lại nghe thấy mẹ mình đang gọi điện thoại. Nếu như không phải là chính tai nghe, có đánh chết thì anh sẽ không tin mẹ mình lại thuê người giết cô anh.
“Tại sao muốn giết cô?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Dịch Lỗi! Thật sự không phải mẹ!” Lâm Thanh Âm gấp đến độ suýt khóc.
“Mẹ thừa nhận là mình muốn giết cô ta, nhưng còn chưa kịp . . . . .” Bà nói xong mới ý thức được mình lỡ lời, vội vàng che miệng, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp rồi.
“Không phải, không phải. . . . . .” Càng hốt hoảng thì bà càng phạm sai lầm. Bất luận kẻ nào nghe lời này bà cũng có thể không thèm để ý, nhưng anh là con trai duy nhất, bà làm sao có thể không vội vàng.
Ánh mắt Diệp Dịch Lỗi nhìn mẹ mình tràn ngập thất vọng. Thật ra thì mấy tháng qua, anh không phải không nhìn ra mẹ kiêng dè Diệp Thiệu Kỳ.
“Có phải cô nắm trong tay ngược điểm của mẹ không ?”
“Không có, không có!” Bà xua tay, lớn tiếng phủ nhận.
“Vậy tại sao mẹ muốn giết cô!” Diệp Dịch Lỗi gào lên. Chuyện gì nghiêm trọng khiến cho mẹ thuê người giết bà ấy.
“Dịch Lỗi! Con tin tưởng mẹ, thật sự không phải là mẹ. . . . . .“.
“Mẹ thật sự coi con là con trai của mẹ sao?” Diệp Dịch Lỗi hỏi: “Vậy mẹ nói cho con biết, mẹ và Ngưng nhi có chuyện gì gạt con!”
Nhắc tới cái này, mặt của Lâm Thanh Âm cứng đờ. Đúng là anh vẫn còn nhắc tới chuyện này, nhưng dù có chết, bà cũng không thể chính miêng nói ra chuyện này được.
“Làm sao con lại đề cập đến chuyện này? Lẽ nào vì lời nói của Băng Ngưng , thì ngay cả mẹ con cũng hoài nghi sao?”
“Cái gì cô ấy cũng không nói với con, là con muốn biết mà thôi!” Anh vẫn nhìn Lâm Thanh Âm hỏi: “Mẹ muốn con tự điều tra sao?”
“Trước mắt chuyện này không nên nói nữa!” Bà lắc đầu, điều tra ư? Làm sao có thể!
“Việc cấp bách là chuyện của Diệp Thiệu Kỳ. Người phụ nữ kia gặp chuyện không may, tất cả mọi người sẽ giống như Lưu Duệ Hàng, người đầu tiên nghĩ đến sẽ là mẹ. Nhưng mẹ không có làm, việc này đã nói lên là có người hãm hại mẹ.”
Đầu óc của bà suy nghĩ thật nhanh, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là ai. Nhưng người có lợi trong việc gây mâu thuẫn giữa bọn họ, lại hiểu rõ công ty không phải số ít. Bà nghĩ đến đầu tiên là nhà họ Điền, nhưng cũng bác bỏ đầu tiên. Vì công ty đang có nguy cơ phá sản, bây giờ họ tự lo bản thân còn không xong, sẽ không có ý định đi đối phó bà.
“Nếu là gài tang vật thì chính là hướng về phía mẹ, nói không chừng là hướng về phía nhà họ Diệp. Cho nên khi chúng ta không ở nhà, mọi chuyện con phải cẩn thận.”
Diệp Dịch Lỗi tỉnh táo nhìn mẫu thân. Lúc này còn nghĩ công ty được sao?
“Con còn có thể tin tưởng lời nói của mẹ sao?” Anh hỏi.
Bây giờ anh cũng không biết nên tin ai. Người thân, người yêu, cả hai đều lừa dối anh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, đột nhiên anh phát hiện, từng người thân nhất cũng trở nên thật xa lạ.
“Diệp Dịch Lỗi! Ta là mẹ con. Cho dù toàn bộ thế giới đều tổn thương, phản bội ngươi, mẹ cũng sẽ không làm vậy!”
Thật sao? Khóe miệng Diệp Dịch Lỗi nhếch lên một nụ cười. Thật ra thì. . . . . . Anh thật sự có chút sợ, sợ việc người yêu anh nhất sẽ là người làm cho anh tổn thương sâu nhất.
Sự tình bị con trai phát hiện nhưng Lâm Thanh Âm cũng không có quá nhiều lo lắng. Đợi nguy cơ trước mắt được gỡ bỏ, bà sẽ giải thích chuyện này thật tốt. Lúc này, tất cả mọi người không biết, chính vì biến cố này khiến nhà họ Diệp lâm vào nguy cơ, cũng vì biến cố này mà cuối cùng ép tình yêu của Băng Ngưng và Diệp Dịch Lỗi đến đường cùng. . . . . .
*******************
Người nhà đều đi nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại Diệp Dịch Lỗi và Băng Ngưng. Mặc dù vẫn bị ‘ nhốt ’ ở nhà nhưng Băng Ngưng cũng không la hét muốn rời khỏi. Dương Tư Thần trải qua cấp cứu đã giữ được tính mạng, nhưng mà vì bị thương rất nặng nên đã đưa ra nước ngoài điều trị. Biết được tin tức này Băng Ngưng không biết nên vui vẻ hay không. Anh ấy vẫn còn sống, nhưng cuối cùng vẫn là mình hại anh ấy thảm như vậy. lúc tối, Thậm chí cô không dám ngủ, nhắm mắt lại liền nhìn thấy Dương Tư Thần được ra khỏi tai nạn xe cộ, bên tai sẽ vang lên lời nói của Diệp Dịch Lỗi.
“Mặc kệ Dương Tư Thần xảy ra chuyện gì đều là do cô làm hại!”
Khi Diệp Dịch Lỗi trở lại, Băng Ngưng đang núp ở trên sô pha, mắt không có tiêu cự mà nhìn chằm chằm vào TV. Lúc này màn hình rõ ràng không có hình ảnh, nhưng cô lại giống như không nhân ra. Gần đây chuyện của công ty đều đặt ở trên một mình anh khiến anh cảm thấy thở không nổi. Vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dạng này của Băng Ngưng khiến anh càng cảm thấy phiền muộn khác thường.
“Ngưng nhi!”
Băng Ngưng kinh ngạc, quay lại nhìn Diệp Dịch Lỗi một chút rồi lại quay mặt đi, giống như không nhìn thấy hắn.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi cầm cánh tay của cô.
“Làm sao vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn tức giận vì chuyện kia sao? Tôi không phải đã nói cho em biết, câu ta không có chuyện gì rồi sao!”
“Là tôi hại anh ấy thành ra như vậy!” Băng Ngưng tự trách:“Đều là tôi làm hại. . . . . .”