Editor: Thiên Y
Diệp Dịch Lỗi vừa đi vào đại sảnh của khách sạn đã nhìn thấy Băng Ngưng từ trong thang máy ra ngoài, dáng vẻ giống như là rất vội vàng, trên người còn mặc đồ ngủ đã đi ra. Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng thì có chút lắc đầu bất đắc dĩ, lúc nào thì cô mới có thể biết phải chăm sóc mình đây.
Nhìn Băng Ngưng chạy về phía mình, anh thấy có chút kỳ quái, đây là cái chuyện gì.
“Ngưng nhi!” Anh mở miệng kêu một tiếng.
Băng Ngưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt lại giống như là không có nhìn về phía anh ở bên này. Sau đó một giọng nói non nớt, trong trẻo vang lên.
“Mami!” Đứa bé ở bên cạnh anh gọi, sau đó nhanh chóng chạy về phía Băng Ngưng: “Mami! Con rất nhớ người nha!”
Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng ngồi xổm xuống, đứa bé mập mạp liền nhào vào trong ngực của Băng Ngưng, ôm cô thật chặt, hôn xuống một cái thật kêu ở trên mặt của Băng Ngưng.
“Verney! Sao con lại tới đây?” Băng Ngưng đang xoa đầu của đứa bé, nhìn cái mặt nhỏ tròn phúng phính của bé liền không khống chế được mà dùng sức hôn ở trên mặt bé một chút, hai người cười híp mắt. Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dạng của đứa bé, trùng hợp vẻ mặt có chút giống với Băng Ngưng, trong nháy mắt tim của anh giống như nhói một cái. Sau đó, một người đàn ông khí thế bất phàm chậm rãi tiến lên, dừng lại ở bên cạnh của Băng Ngưng.
“Sao đến không gọi điện thoại nói trước.” Băng Ngưng ôm tiểu bảo bối đứng dậy.
“Không phải là đã gọi đấy sao?” Lăng Vĩ Luân thờ ở nói, nhưng Băng Ngưng cũng không để ý. Hình thức hai người bọn họ ở chung vẫn là như vậy, nếu như ngày nào đó quan tâm tới nhau mới là có vấn đề.
“Cha. . . .” Verney nói một câu làm Diệp Dịch Lỗi như bị sét đánh, những lời phía sau của đứa bé, anh đã không nghe được nữa.
Anh nhìn gò má của người kia, hình như. . . . . . Có chút quen thuộc, đúng rồi! Chính là người đàn ông và đứa bé trên báo chí. Đứa bé mà Băng Ngưng ôm trong ngực cực kì giống với người đàn ông kia . . . .
Diệp Dịch Lỗi có chút chậm chạp tiến lên. Đột nhiên anh xuất hiện làm Lăng Vĩ Luân và Verney đều nhìn anh một cách kì lạ, giống như anh là một vị khách không mời mà đến.
“Ngưng nhi! Anh ta là ai?” Diệp Dịch Lỗi mở miệng hỏi.
Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, không hiểu tại sao anh lại ở chỗ này, lại càng không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế.
“Mami! Chú này là ai vậy!” Verney mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi, đồng thời còn ôm sát cổ của cô, giống như chỉ sợ Băng Ngưng bị cướp đi .
“Anh ta là. . . . . .” Băng Ngưng suy nghĩ một chút.”Verney! Anh ta là cậu con.” Chị gái cũng là chị của Diệp Dịch Lỗi, gọi là cậu chắc không sai! Không tính là mình nói dối anh ta.
Cậu sao? Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, bàn tay xuôi ở bên người từ từ nắm chặt.
“Ngưng nhi! Em nói cái gì?” Cậu sao? Cho nên. . . . Cô có ý tứ gì? Nói cho anh biết đây là đứa bé của cô, hay là nói anh chỉ là anh trai của cô thôi?
Dáng vẻ khiếp sợ, kinh ngạc của Diệp Dịch Lỗi khiến Băng Ngưng có chút không giải thích được. Nhưng cô dần hiểu, chẳng qua là, không sao cả! Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi tiến lên, vốn muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng một giây trước khi anh đến gần, Lăng Vĩ Luân đã vươn cánh tay ngăn anh lại.
“Anh muốn làm cái gì?” Sắc mặt của anh không tốt.
Diệp Dịch Lỗi nhìn người đàn ông trước mắt vẫn duy trì dáng vẻ đó, từ từ nắm chặt quả đấm.
“Tôi có việc tìm Ngưng nhi, anh là ai?” Rõ ràng anh mang bộ dạng mình làm gì cũng không liên quan đến người khác.
“Anh cảm thấy tôi là ai?” Lăng Vĩ Luân cười lạnh, từ trước đến giờ tất cả mọi chuyện đều do anh ấy làm chủ, làm sao sẽ để Diệp Dịch Lỗi ở trong mắt.
Băng Ngưng có chút buồn cười nhìn Lăng Vĩ Luân. Hiện tại là tình huống gì vậy? Đây là anh ấy đang giúp cô sao? Nếu như không phải đang ôm Verney, cô thật sự muốn nhìn mặt trời bên ngoài kia đang mọc hướng nào.
“Ngưng nhi, chúng ta nói chuyện một chút. . . . . .”
“Chúng ta lên đi!” Không để ý lời nói của Diệp Dịch Lỗi, anh ấy nắm vai của Băng Ngưng, đi về phía thang máy.
“Ngưng nhi!”
Còn nhiều lời muốn nói, làm sao Diệp Dịch Lỗi có thể để cho Băng Ngưng rời đi. Nhưng khi anh mới đến gần được hai bước, phía sau liền có hai người đàn ông tiến lên giữ lấy hai bên cánh tay anh. Diệp Dịch Lỗi coi như đã quen với cảnh này, nhưng hai người kiềm chế khiến anh lại không có cách nào tránh thoát được, chỉ có thể nhìn Băng Ngưng và người đàn ông kia đi vào thang máy, nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại. Tất cả tâm tư của Băng Ngưng đều dồn vào đứa bé trên người, mà người đàn ông kia lại dịu dàng nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh . . . .
Đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, cũng không nhìn thấy gì nữa, Lăng Vĩ Luân mới thả cánh tay xuống. Diệp Dịch Lỗi chạy thẳng đến trước thang máy, nhìn thang máy từng lên từng tầng . . . .
Trong thang máy, đôi tay của Lăng Vĩ Luân đút ở trong túi quần, mặt không thay đổi nhìn Băng Ngưng trêu chọc Verney ở bên cạnh.
“Cậu ta chính là người kia!” Anh ấy đi thẳng vào vấn đề, khiến cả người Băng Ngưng cũng sửng sốt.
Từ lúc vừa thấy ánh mắt của Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi thì Lăng Vĩ Luân đã xác định được. Khi Verney gọi cô là mami, dáng vẻ khổ sở của cậu ta . . . . .
“Không giống nhỉ!” Băng Ngưng để cho Verney đùa bỡn ngón tay của cô, nhưng nụ cười trên mặt đã dần thay đổi, ai có thể tin tưởng anh ta sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
“Nhưng sự thật chính là như vậy.” Băng Ngưng nhìn xuống, không ai có thể so với cô hi vọng tất cả chuyện đó đều là giả, hi vọng tất cả là hiểu lầm, ha ha. . . . . . Có thể, trời không cho người ta toại nguyện chính là như vậy sao.
Lăng Vĩ Luân thở dài, tay giơ lên muốn vỗ vai an ủi Băng Ngưng một chút, cuối cùng tay hại xuống đầu của Verney.
“Có anh và chị em, những chuyện khác em không phải lo lắng.” Thật ra thì. . . . Anh ấy không phải ghét Băng Ngưng. Cô là em gái Tử Úc, đương nhiên anh ấy cũng sẽ coi cô như em gái mà chăm sóc.
Hơn bốn năm trước, anh ấy đã gặp qua cô gái nhỏ này, Tử Úc cũng vừa mới nhận ra cô. Khi đó hai lỗ tai cô đều mất đi thính giác, tuy nhiên cô vẫn đơn thuần, thiện lương. Nếu không phải biến cố sau này. . . . Có lẽ, cô và Tử Úc cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc. Qua nhiều năm như vậy, anh có thể nhìn thấy Tử Úc khổ sở như thế nào. Nhìn toàn bộ người nhà vùi trong biển lửa, đúng là một đả kích trí mạng với một đứa bé mười lăm tuổi. Nếu như không trải qua, ai cũng không có tư cách giảng đạo lý. Tử Úc vẫn luôn muốn báo thù, muốn tìm được người phụ nữ xuất hiện trong hỏa hoạn tại nhà họ Lạc. Anh ấy có điều tra, nhưng khi biết kết quả vẫn muốn giấu Tử Úc, bởi vì anh ấy không mong chị báo thù. Nhưng sau khi phát hiện chuyện của Băng Ngưng, chị nhận ra em gái ở nước Anh nên muốn trở về nước xem cô có sống tốt không. Kết quả lại nhìn thấy em gái trúng đạn phải nằm viện, sau đó biết chuyện cô bị “ép phá thai”, thậm chí còn bị cắt bỏ tử cung, chị giận dữ như muốn nổ tung, cuộc sống của bọn họ liền hoàn toản đảo ngược. Nếu như không phải là Băng Ngưng cần nằm viện trị liệu, cộng thêm việc có Verney, Tử Úc sẽ không an phận sống ở Toronto bốn năm. Mà bây giờ nhìn thái độ của hai chị em họ, chính là một khắc cũng không muốn chờ đợi nữa.
“Đang suy nghĩ gì?” Băng Ngưng nhìn người đàn ông bên cạnh trầm mặc không nói, ngay cả Verney cũng coi như không khí.
“Mami. . . . . .”
“Không sao.” Băng Ngưng hôn lên khuôn mặt của cậu bé hỏi: “Chị ấy đi khi nào?”
“Ba ngày trước đến thành phố C, anh phái người tìm nhưng cũng không tin tức.” Lăng Vĩ Luân khổ sở cười cười, cảm thấy bản thân không có biện pháp nào nắm bắt được cô gái ấy. Từ trước đến giờ anh ấy luôn làm việc tàn nhẫn, nhưng chỉ duy nhất người vợ này . . . .
“Có muốn Tư Thần giúp tìm kiếm không? Cho dù nói thế nào thì nhà họ Dương ở thành phố C đã nhiều năm như vậy. . . . . .”
“Tự bọn anh sẽ tìm!” Lăng Vĩ Luân lắc đầu một cái. Băng Ngưng không thích Dương Tư Thần, anh ấy cũng không muốn bởi vì chuyện của bọn họ mà Băng Ngưng phải nợ cậu ta thêm nữa. Chỉ khi nào Băng Ngưng hạnh phúc, Tử Úc mới có thể an tâm.
Diệp Dịch Lỗi vẫn nhìn thang máy lên không ngừng, đến khi dừng lại ở tầng của Băng Ngưng. Vừa rồi đứa bé kia gọi Băng Ngưng là mẹ, gọi người đàn ông kia là cha, lúc này anh mới nhớ đến tin tức qua báo chí, trong nhiều năm Andy ở Toronto, bên cạnh luôn xuất hiện một thương gia và có một đứa bé. . . . Tuổi đứa bé không lớn lắm, khoảng ba tuổi, độ tuổi đúng với khoảng thời gian đó, nhưng. . . . Anh không tin, anh không tin Băng Ngưng ở chung một chỗ với người khác nhanh như vậy. Chuyện của đứa nhỏ, hôm nay bất luận như thế nào anh cũng muốn cô giải thích rõ ràng.
Đinh. . . . . . Thang máy dừng lại, Diệp Dịch Lỗi sải bước đi ra ngoài, bước tới trước của phòng của Băng Ngưng. Anh không có suy nghĩ nhiều, tay giơ lên đập cửa. Đông —— đông ——
“Đến đây!” Băng Ngưng nói xong liền đi tới. Mở cửa nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng ngẩn ra, mà rất dễ nhận thấy dáng vẻ của Băng Ngưng cũng hù doạ Diệp Dịch Lỗi. Toàn thân cô ướt đẫm, nụ cười trên mặt còn chưa tản đi, trong phòng tắm truyền ra tiếng cười của đứa nhỏ.
“Mami, cứu mạng. . . .” Verney lớn tiếng kêu.
“Ai vậy!”
Lăng Vĩ Luân không giải quyết được Verney. Vốn là Băng Ngưng đang giúp cậu bé tắm, khi Băng Ngưng đi mở cửa thì anh ấy mới đi vào, nhưng tên nhóc Verney này lại dội cho anh một gáo nước.
Diệp Dịch Lỗi nhìn đi ra Lăng Vĩ Luân một thân cũng ướt đẫm như vậy. . . . Trái tim chợt căng thẳng.
“Tiên sinh! Cậu có chuyện gì sao?” Lăng Vĩ Luân lau nước ở trên người, đi tới cửa.
Diệp Dịch Lỗi không ngờ anh ấy sẽ ở chỗ này, càng không có nghĩ tới khi anh tới gõ cửa lại nhìn thấy một màn sẽ mập mờ này.
“Anh, Băng Ngưng! Anh có việc muốn nói với em.”
“Diệp tiên sinh! Tôi lại không có một lời nào muốn nói với anh.” Băng Ngưng lau nước ở trên mặt. nói: “Có chuyện gì anh có thể nói luôn ở đây.”
Diệp Dịch Lỗi nhìn Lăng Vĩ Luân một chút nói: “Đây là chuyện riêng của anh và em . . . .”
“Bốn năm trước, tôi và anh đã không còn chuyện riêng rồi.”
“Em chắc chắn chứ?” Diệp Dịch Lỗi nhìn Lăng Vĩ Luân.
“Anh muốn nói với em về chuyện đứa nhỏ.” Anh nghiêm túc nói: “Con của chúng ta.”
Lăng Vĩ Luân ở một bên vốn không muốn tham dự chuyện này, dù sao cũng là chuyện riêng của Băng Ngưng. Nhưng người đàn ông kia sau khi làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, lại còn dám nhắc tới.
“Ngưng nhi! Em vào xem Verney một chút đi.”
Băng Ngưng nhìn Lăng Vĩ Luân một chút rồi xoay người đi vào, cô không chút do dự tiếp nhận một người đàn ông khác giống như là một con dao đâm vào trong lòng của Diệp Dịch Lỗi.
“Có chuyện gì, không ngại có thể nói với tôi.” Lăng Vĩ Luân nghiêng người, hào phóng mời anh vào.
Nắm thật chặt quả đấm, anh chịu đựng kích động không đấm cho Lăng Vĩ Luân một quyền.
“Tôi có việc muốn nói với Băng Ngưng.” Không phải thương lượng, mà là thông báo.
“Cậu nói với tôi cũng vô dụng, còn phải xem Ngưng nhi có muốn nói với cậu hay không.” Khi hai người còn đang nói chuyện, Băng Ngưng đã ôm đứa bé đi ra.
Cậu nhóc được bao bọc ở trong khăn tắm, chỉ lộ ra đầu nhỏ với đôi mắt đen long lanh. Tắm rửa xong, toàn thân thoải mái, đứa bé giống như càng thêm hoạt bát. Cậu bé tựa vào trên người của Băng Ngưng.
“Mami, cái chú kì lạ đó tại sao lại tới!”
“. . . .” Băng Ngưng nhìn đứa bé một chút.
“Có thể là đi nhầm phòng!” Băng Ngưng cười, giải thích với đứa bé.
“Băng Ngưng! Anh muốn nói chuyện với em.” Anh cảm giác mình đã sắp điên rồi, không! Đã điên rồi.
“Được!” Băng Ngưng gật đầu, nói: “Verney! Con ngủ trước, mami sẽ trở lại rất nhanh, có được không?”
Đứa nhỏ bị lệch múi giờ làm sao có thể ngủ, nhưng vẫn gật đầu một cái, bởi vì cha ở đây, cha rất hung dữ , ô ô. . . . . . Mami rất tốt bụng, cho nên có lẽ trước mắt nên ngoan ngoãn trước mặt mami.
Diệp Dịch Lỗi chờ Băng Ngưng ở ngoài của. Vốn tưởng rằng cô sẽ đổi quần áo, nhưng không ngờ cô chỉ khoác thêm một cái áo ra ngoài. Ha ha. . . . . . Lúc trước cô đi lên thay quần áo, chỉ vì người đàn ông kia tới. Đây chính là sự đối xử khác biệt sao!
Lầu dưới có một tiệm cà phê. Bởi vì đã đêm khuya, lúc này đã không có ai ra vào, cho nên rất yên tĩnh.
“Muốn nói cái gì, nói đi!” Băng Ngưng đi thẳng vào vấn đề, rất dễ nhận thấy cô không muốn nói nhiều với anh.
“Chuyện với người đàn ông kia là sao?”
“Tôi có nhiệm vụ trả lời vấn đề này của anh sao?” Băng Ngưng ngồi xuống.
“Vậy chuyện của Dương Tư Thần thì sao?” Diệp Dịch Lỗi giận đến nổi điên.
Ngày đó rõ ràng cô nói Dương Tư Thần là chồng chưa cưới của cô. Nhưng hôm nay thậm chí còn có cả người đàn ông dẫn theo đứa nhỏ tìm tới cửa. Ngưng nhi, qua bốn năm, rốt cuộc em đã trải qua cuộc sống như thế nào vậy.
“Chúng tôi xảy ra huyện gì có cần thiết phải giải thích với anh sao?” Băng Ngưng buồn cười hỏi: “Diệp tiên sinh! Con người tôi như thế nào, người nào đến tìm tôi cũng là chuyện của tôi. Anh làm gì mà dùng dáng vẻ giống như gặp vợ ngoại tình mà nhìn tôi thế?”
“Lạc Băng Ngưng! Em nhìn lại mình xem, có còn nhận ra mình không?”
“Không nhận ra!” Băng Ngưng lắc đầu một cái.
“Nhưng vậy thì thế nào?” Cô hỏi: “Diễn xuất của anh và mẹ anh đều giống nhau, chẳng lẽ cả đời Lạc Băng Ngưng tôi đều để cho các người bắt nạt sao?”
“Ngưng nhi! Chuyện đã qua anh có thể giải thích.”
“Nhưng tôi không có thời gian nghe anh giải thích.” Băng Ngưng nhìn lên nói: “Có lời gì thì nói đi! Verney vẫn còn chờ tôi trở về.”
“Verney sao?” Tên thật đáng yêu: “Đứa bé kia là sao?”
“Con tôi.” Băng Ngưng không có chút do dự.
“Anh không tin!” Phản ứng của anh có chút kịch liệt. Cái này không thể nào, anh không tin Ngưng nhi rời khỏi anh sẽ vì người đàn ông khác mà sinh con.
“Xem ra . . . . Tôi còn có thể nữa sinh con khiến anh rất thất vọng.” Dáng vẻ lạnh nhạt của Băng Ngưng giống như đang nói về việc của người khác.
“. . . . . .” Có ý tứ gì? Tại sao lúc này lời của cô, anh nghe một chút cũng nghe không hiểu.
“Ngưng nhi! Hôm nay anh tới tìm em là muốn nói xin lỗi với em.” Anh có chút khẩn trương giải thích: “Thật xin lỗi!”
“Anh có chuyện gì mà phải xin lỗi?” Băng Ngưng nhíu mày.
“Diệp tiên sinh! Thật ra, bây giờ với quan hệ của chúng ta, còn ngồi chung một chỗ thì rất kì quái.” Băng Ngưng cười: “Đúng hay sai cũng đã qua. Các người không cần xin lỗi, chỉ cần trả nợ là tốt rồi.”
“Chuyện đứa nhỏ.” Diệp Dịch Lỗi khó khăn mở miệng.
Vốn là thái độ lạnh nhạt, khi Băng Ngưng nghe thấy hai chữ đứa bé, thân thể giống như cũng dần trở nên cứng ngắc.
“Ngưng nhi! Chuyện không phải như em nghĩ . . . . . .”
“Ha ha. . . .” Băng Ngưng lạnh lùng cười nhẹ
.”Vậy là cái gì?” Cô đứng dậy, nói tiếp: “Diệp Dịch Lỗi! Tôi thật sự không hiểu, tới bây giờ, làm sao anh còn có mặt mũi ở trước mặt tôi nói chuyện này. Xem ra anh cũng không cảm thấy áy náy nhỉ?”
“. . . . . .”
“Đôi tai của tôi, cuộc đời của tôi, đứa bé của tôi. . . . Tất cả tất cả đều bị các người phá hủy.”
“Ngưng nhi! Chuyện đứa nhỏ anh có thể giải thích.”
“Nhưng tôi đã không cần nữa!” Băng Ngưng cởi ra nút áo khoác, vạch cổ áo ra, trên làn da trắng như tuyết lưu lại một vết sẹo màu đỏ chướng mắt, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Bùm ——
Giống như lại nghe thấy một tiếng súng kia vang lên, Diệp Dịch Lỗi đau lòng, run rẩy một hồi.
“Ngưng nhi. . . . . .”
“Nhớ lúc đó tôi nói gì không?” Băng Ngưng hỏi: “Tôi nói nếu như tôi không chết, cầu xin anh bỏ qua cho tôi. . . .”
“Ngưng nhi! Không phải là anh muốn bỏ em.” Anh lắc đầu, nói tiếp: “Là Hứa Kiệt tự ý nổ súng. Ngưng nhi. . . . Cho dù để anh chọn cái chết, anh cũng không muốn để em chịu một chút tổn thương nào.”
“Nói thật dễ nghe, giống như nói sự thật vậy.” Băng Ngưng ưu nhã cười cười.
“Ngưng nhi! Anh yêu em.”
“Thế nào? Đinh An Như mang theo thận của Tuyết Ngưng lập gia đình rồi, anh cũng chỉ có thể uỷ khuất bản thân, yêu ‘ dáng vẻ ’ của chị ấy thôi hả?” Cô cười: “Nhưng làm thế nào bây giờ! Gương mặt của Tuyết Ngưng này cố tình làm nhiều chuyện anh không thể tiếp nhận được như vậy.”
“Ngưng nhi, người anh yêu chính là em . . . .”
“Tôi nhớ được anh đã từng đã cảnh cáo tôi, anh nói: Lạc Băng Ngưng, không nên tin những lời mình có thể nghe được!”
Cái gì? Hiển nhiên là Diệp Dịch Lỗi đã quên mất, anh nói cái gì, lúc nào thì nói vậy.
“Anh nói. . . . Những gì tôi nghe thấy chẳng qua chỉ là những lời anh nói dối để dụ tôi. Thật ra thì. . . . . . Cho tới bây giờ anh cũng không yêu tôi, cũng không bao giờ yêu tôi. . . . . .”
“Không phải vậy!” Anh khẩn trương nắm lấy tay của Băng Ngưng: “Ngưng nhi! Anh yêu em, vẫn luôn như vậy.”
Ha ha. . . . . . Băng Ngưng cười nhẹ.
“Tuyết Ngưng cũng là Ngưng nhi.” Băng Ngưng ngồi thẳng người, nói: “Diệp Dịch Lỗi! Nếu như chỉ muốn nói như vậy, tôi liền đi thôi! Lời của anh nói thật cũng được, giả cũng được. Tôi đã nghe xong, anh cũng nói xong rồi! Vậy tôi đi trước!”
“Đợi đã nào...!” Thấy Băng Ngưng đứng dậy, anh vội vã đưa tay kéo cô.
“Anh còn chuyện chưa nói.” Diệp Dịch Lỗi nhìn hai người đang đi về phía bọn họ, vội vàng mở miệng: “Ngưng nhi! Năm đó không phải anh muốn bỏ đi đứa nhỏ, anh cũng không phải cố ý muốn nói những lời tuyệt tình kia. Là Lưu Duệ hàng nói cho anh biết em không muốn đứa bé. . . . . .”
“Buông tay.”
“Băng Ngưng! Sao chúng ta có thể tin tưởng lời nói của Lưu Duệ Hàng!” Anh lo lắng hô.
“Tiểu thư.” Hai người đến canh Băng Ngưng, cung kính nói: “Tiên sinh muốn chúng tôi tới xem cô một chút.”
“Có cần chúng tôi giúp xử lý anh ta không?” Một người khác hỏi.
“Không cần, chúng tôi đã nói xong rồi.” Băng Ngưng đẩy Diệp Dịch Lỗi ra, nói: “Diệp tiên sinh! Nếu như không có chuyện gì, tôi hi vọng anh đừng quay lại.”
“Băng Ngưng! Tại sao em không bình tĩnh nghe anh giải thích một chút, lời nói của anh so với lời của Lưu Duệ Hàng khó tin đến vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi hướng về phía bóng lưn của Băng Ngưng lớn tiếng nói. Đêm khuya, trong đại sảnh khách sạn vang vọng âm thanh tràn đầy thất vọng, cũng đầy bi thương và bất đắc dĩ.
Băng Ngưng dừng một chút, nhưng vẫn không có bất kì phản ứng gì, theo hai người hộ tống đi vào thang máy.
Diệp Dịch Lỗi nhìn dáng vẻ dứt khoát của Băng Ngưng, trái tim giống như bị bóp chặt. Tại sao Băng Ngưng không chịu nghe lời giải thích của anh, tại sao ngay cả sự chân thành của anh cũng không tin.
Băng Ngưng tựa vào tường trong thang máy, đợi đến khi cánh cửa khép lại, cô cũng đã đứng không vững. Tay của cô vẫn che bụng, giống như vết sẹo vẫn còn là vết thương, vết thương vào tận trong lòng. Là Lưu Duệ Hàng lừa người. . . . . . Ha ha, lý do thật tốt. Vì cái gì chứ? Anh quá tức giận, kêu bác sĩ cắt mất tử cung của tôi. Cô cắn môi thật chặt, vậy có nghĩa là..., thật ra chuyện này cũng là Lưu Duệ Hàng đổ tội cho anh . . . .
Lưu Duệ Hàng? Ha ha. . . . . . Chuyện đến giờ, Diệp Dịch Lỗi, anh cảm thấy tôi sẽ tin lời nói của anh sao?
*****************
Lúc Băng Ngưng trở về, Verney đang thận trọng nhìn cha, sắc mặt của anh ấy rất không tốt.
“Mẹ.” Thấy Băng Ngưng trở lại, Verney lập tức đưa ra cánh tay nhỏ ra hỏi: “Cha làm sao vậy?”
“Cha đang có chuyện cần suy nghĩ.” Băng Ngưng hôn lên khuôn mặt nhỏ của đứa bé: “Để dì dẫn dẫn con đi ngủ, được không?”
Verney thức thời gật đầu một cái. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng mà cậu bé biết nhìn sắc mặt của người khác, hiện tại dù không buồn ngủ cũng phải đi.
“Báo thù thật sự quan trọng với các người như vậy sao?” Lăng Vĩ Luân hỏi. Anh ấy cũng đã từng hận, cũng biết hận một người rất mệt mỏi.
“Anh giận em vì đã nói những chuyện này cho chị ấy phải không?”
Lăng Vĩ Luân không lên tiếng xem như là ngầm thừa nhận. Nhưng mà có một số việc dù không phải Băng Ngưng nói thì sẽ bỏ qua, Tử Úc vẫn luôn điều tra về chuyện đó. Giống như chị từng nói, nếu như không vì ba mẹ mà báo thù, vậy thì cả đời này chị cũng sẽ không an tâm, càng không có mặt mũi nào đi đối mặt với ba mẹ.
Bị cha đẻ vứt bỏ, lại bị bọn họ hại chết mẹ và người ba mình yêu thương nhất, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia mỉm cười nhìn cả nhà họ Lạc vùi mình trong biển lửa. . . . . .
“Anh rể!” Băng Ngưng rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với anh ấy như vậy: “Không phải em cố ý muốn phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của các người. Em sẽ khuyên chị ấy trở về với anh!”
Thật sự Lăng Vĩ Luân rất yêu chị, bằng không cũng sẽ không vì chị mà giải tán tổ chức của mình, đến Toronto trải qua cuộc sống của một người bình thường. Mối thù của nhà họ Lạc, một mình cô báo là được rồi.
“Trong lòng của em cũng rõ ràng, cô ấy không hy vọng em để ý đến chuyện này.” Anh ấy thở dài: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng cho hai người. Nhưng mà trước khi tìm ra mọi chuyện, không cho phép em làm loạn, em chỉ cần chăm sóc Verney thật tốt. Lầu dưới anh để lại hai vệ sĩ bảo vệ các người. Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi một chút đi!”
Sau khi nói xong, mặc kệ quần áo bị Verney làm ướt vẫn đi ra ngoài. Đứa nhỏ này hoàn toàn di truyền từ mẹ nó, đến để đặc biệt hành hạ anh ấy. Chẳng lẽ là do mình làm nhiều chuyện xấu sao?
Diệp Dịch Lỗi ngồi ở trong xe, rất lâu cũng không hề rời đi. Anh ngẩng đầu hút từng điếu từng điếu, chỉ trong chốc lát, hộp thuốc đã không còn. Cả buổi tối đều đau lòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy một chút chuyện vui, đó chính là nhìn thấy người đàn ông kia đi ra. Anh ta rời đi, không có ngủ lại ở đây . . . .
Cho nên, Ngưng nhi, em lừa gạt anh có phải không? Em không có quan hệ với người đàn ông này, không có. . . . . .
Băng Ngưng nhìn Verney vì đi đường xa mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, càng nhìn càng đau lòng. Cô nghĩ đến đứa bé của mình, cô chỉ kịp biết đến sự tồn tại của nó, chưa từng được ở cạnh bên nó. Cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được vết sẹo kia. Mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin mà nói mình sẽ không tin tưởng lời của anh, nhưng một lát sau, cô cũng đã tự nuốt lời hứa, có lẽ. . . . . . Anh nói đúng. Năm đó Lưu Duệ Hàng hận nhà họ Diệp như vậy, chuyện này là do anh ta nói để gạt người cũng không chừng
“Nhưng. . . . . . Vậy thì thế nào đây?” Băng Ngưng đứng dậy.
“Lạc Băng Ngưng! Ân oán giữa các người không chỉ là mỗi đứa bé này! Còn có ba mẹ của mày, còn có. . . . . . Vết thương trong ngực kia nữa.” Chậm rãi kéo cổ áo thấp xuống, nhìn vết thương kia, Băng Ngưng cười cười.
Cho nên, lúc đầu giữ lại vết sẹo này là đúng. Nhìn thấy chúng, mình liền có thêm sức lực để hận. Diệp Dịch Lỗi, coi như chuyện đứa nhỏ không liên quan gì tới anh, anh cũng không thoát khỏi chuyện của nhà họ Lạc được. Vậy đời này chúng ta nhất định chỉ có thể làm kẻ thù. . . . . .