Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 181: Chương 181: Chương 156.1: Chỉ là hiểu lầm quá sâu.




Editor: Mèo ™

Diệp Dịch Lỗi nhìn về phía cửa vừa đúng lúc nhìn thấy Phương Tử Hạo nắm tay Băng Ngưng, đáy mắt xẹt qua tia thất vọng tràn trề. Nhìn thấy cô bị Phương Tử Hạo lôi kéo, dù biết rất rõ là giữa bọn họ không có gì nhưng vẫn không thể thoải mái được.

“Thạch Đầu.” Không ngĩ đến anh đã nhìn sang đây nhanh như vậy, Phương Tử Hạo vội buông tay Băng Ngưng ra. “Mình vừa gặp Băng Ngưng ở bên ngoài nên cùng nhau vào đây.” Anh ấy nói xong đi vào, còn không quên đóng cửa phòng lại, như sợ Băng Ngưng chạy đi mất. “Cậu sao rồi?”

Vốn là vô cùng tốt, nhưng bây giờ... Không ổn chút nào.

Lúc nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, cơ thể Băng Ngưng rõ ràng hơi khựng lại. Không ngờ anh bị thương nặng như vậy.

“Ngưng nhi...” Diệp Dịch Lỗi cố gượng ngồi dậy, nhưng dù thử mấy lần cũng không thể ngồi lên được.

“Vết thương nặng như vậy thì ngoan ngoãn nằm im đi!” Phương Tử Hạo nói xong thì bước đến. “Mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi nên cũng không có thời gian đến thăm cậu. Cậu khoẻ không?”

“Ừm! Khoẻ vô cùng!” Anh gật đầu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Băng Ngưng, rốt cuộc cũng chờ được cô đến thăm anh rồi, nhưng... Sao không giống với lúc tưởng tượng. Anh và Băng Ngưng cứ chăm chú nhìn nhau, không ai lên tiếng, cũng không quay mặt tránh đi mà cứ đối diện nhìn nhau như vậy...

Phương Tử Hạo đứng ở một bên, lúc này nếu lên tiếng nói chuyện cũng không được, mà nếu không thì chẳng lẽ để hai người họ nhìn nhau như vậy sao. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên để anh phá vỡ sự im lặng này vậy.

“Bên Vân Tường đã điều tra thế nào rồi?” Nghe Phương Tử Hạo hỏi như vậy, lỗ tai Băng Ngưng cũng bất giác dựng lên, bây giờ bên phía cảnh sát không để lộ ra bất cứ tin tức nào, bên trong do Hạ Vân Tường chỉ đạo nên Lăng Vĩ Luân không dò la được gì, bọn họ cũng vốn không biết gì về tình trạng của Lạc Tử Úc.

“Cậu ấy chỉ nói là đang điều tra!” Diệp Dịch Lỗi nói xong nhìn Băng Ngưng. “Yên tâm đi! Chuyện này có thể không liên quan gì đến chị ấy.” Thật ra thì anh cũng không hi vọng chuyện này có dây dưa đến Lạc Tử Úc.

“Nếu có liên quan thì sao?” Băng Ngưng hỏi. “Anh định làm gì?”

“...” Diệp Dịch Lỗi ngẩn ra. “Vậy em muốn anh làm thế nào?”

“Hai người các cậu không cần vừa thấy mặt đã nói mấy chuyện này được không?” Phương Tử Hạo ở một bên gấp gáp nói. Có lẽ mình không nên nhắc tới đề tài này, lại không nên dùng nội dung này để nói chuyện phiếm, chỉ là Vân Tường cũng không muốn bên phía Băng Ngưng biết chuyện này. Bây giờ chuyện đó cũng không được rõ ràng lắm, nếu như đúng như những gì bọn họ suy đoán thì Thạch Đầu gặp rắc rối không chừng là do mấy người Băng Ngưng làm.

Băng Ngưng cúi đầu suy nghĩ. “Vậy vết thương của anh thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

Diệp Dịch Lỗi cười khổ. “Không sao!” Anh lắc đầu trả lời. Thì ra dù có kiên trì đến mấy cũng vô dụng, càng tiếp xúc thì càng nhận ra được khoảng cách giữa bọn họ ngày càng xa...

“Nếu chuyện này có liên quan đến chị tôi...”

“Nếu chuyện này có liên quan đến chị em thì đây là một vụ án hình sự, cho dù anh không truy cứu thì cũng không thể cho qua được.” Diệp Dịch Lỗi ngước mắt nhìn Băng Ngưng, cô đến đây thăm anh hoàn toàn là vì Lạc Tử Úc chứ không phải vì lo cho anh.

“Chị ấy cũng là chị của anh.”

“Nhưng chị ấy muốn giết anh!” Anh cố chống đỡ cơ thể mình. “Ngưng nhi, em phải phơi bày ý muốn của mình ra rõ ràng vậy sao? Thật ra thì em có thể lừa dối anh một lần mà.”

“Nhưng tôi không muốn tự lừa dối mình.” Băng Ngưng đi tới bên giường. Vết thương Diệp Dịch Lỗi còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ. Bây giờ trong ngoài khách sạn đều bàn luận chuyện này, có người chính mắt chừng kiến vụ tai nạn xảy ra, Băng Ngưng nghe bọn họ miêu tả đã cảm thấy tóc gáy dựng ngược”. Thậm chí có chút... Đau lòng.

“Em nhất định phải thành thật như vậy sao?” Anh cười khổ.

“Hôm nay tôi tiện đường nên ghé thăm anh một chút, dù sao chuyện của anh tôi cũng có một phần trách nhiệm.” Cô nêu rõ lí do.

“Trách nhiệm?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “Vậy em muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”

Băng Ngưng cười nhạt. “Thế anh muốn gì?”

“Ví dụ như cho anh một cơ hội.”

“Không!” Băng Ngưng từ chối không chút do dự, khiến cho cuộc trò chuyện này không còn lý do để tiếp tục.

Phương Tử Hạo ở một bên cảm thấy nóng ruột, nếu như Băng Ngưng vân cứ giữ nguyên thái độ này thì bọn họ sẽ kết thúc thật đó. Lòng anh nóng như lửa đốt nhưng Băng Ngưng lại không hề để tâm đến! Anh ấy không cho rằng Băng Ngưng thật sự quên đi Diệp Dịch Lỗi, bọn họ chỉ là hiểu lầm quá sâu mà thôi.

Diệp Dịch Lỗi không nói gì, chỉ im lặng nhìn Băng Ngưng, mà hình như Băng Ngưng cũng cảm thấy lời nói của mính có hơi thẳng thắng, cô ho nhẹ một tiếng rồi đi tới cửa sổ.

“Mặc kệ như thế nào, chuyện này tôi nợ anh một lời xin lỗi.” Cô nói xong xoay người lại. “Chuyện này tôi sẽ không cầu xin anh làm gì, tôi cũng tin tưởng chị ấy sẽ không làm những chuyện như vậy.” Nói xong như trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm. “Tôi không quấy rầy nữa, anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi!”

“Ngưng nhi, ngồi thêm một chút nữa đi.” Phương Tử Hạo chạy đến cửa níu kéo cô ở lại.

“Tử Hạo.” Diệp Dịch Lỗi lắc lắc đầu. “Cô ấy đã không muốn thì có ép cũng vô dụng thôi!”

“Mình bắt gặp cô ấy ở cửa bệnh viện thật mà.” Phương Tử Hạo vội vàng nói.

“Cho nên cậu kéo cô ấy vào đây àh?” Thấy Tử Hạo không nói gì tức là ngầm thừa nhận, Diệp Dịch Lỗi cười bắc đắc dĩ. “Thật ra thì mình nghĩ cô ấy sẽ không chủ động đến đây đâu!” Vốn đã mặc kệ sao cũng được, chỉ cần cô ấy đến là được, nhưng khi cô tới thật thì anh lại mong cô ở lại bên cạnh mình càng lâu càng tốt. Đúng là... Không biết đủ, có được rồi lại muốn nhiều hơn. “Hôm nay cậu sao vậy? Hình như hơi là lạ.”

“Mình... Hôm nay mình đi xem mắt!”

“Ừm!” Không thèm để ý ừm một tiếng. “Cái gì?” Diệp Dịch Lỗi giật mình kinh dị nhìn Phương Tử Hạo.

“Cô gái đó cũng không tệ lắm, là con gái của bạn ba mình, mới từ nước ngoài về.”

“Sau đó thì sao?”

“Muốn tìm hiểu thử xem sao!” Phương Tử Hạo nói xong đứng dậy. “Cho nên các cậu phải hạnh phúc đấy.” Như vậy... Anh ít nhất cũng có thể cam tâm một chút.

“Tử Hạo...” Diệp Dịch Lỗi nhìn Phương Tử Hạo. “Cậu thật xấu xa!”

“Mình không phải vì các cậu. Là vì chính bản thân mình thôi!” Anh ấy ngồi xuống. “Mình cũng không còn trẻ trung gì nữa, mẹ mình mỗi ngày đều càm ràm mãi bên tai, còn luôn so sánh mình với Vân Tường nữa, phiền muốn chết rồi.” Tử Hạo nói xong cười cười. “Thật ra mình cũng muốn ổn định, nhiều năm nay vẫn luôn bận rộn nên vẫn một thân một mình, cậu đừng nản chí, Băng Ngưng cũng không phải hoàn toàn tuyệt tình với cậu, nếu không cũng sẽ không đến đây thăm cậu!”

“Mình nghe nhiều lời an ủi giống vầy rồi.” Hết tác dụng rồi.

“Mình về nhé?”

“Cậu về thật àh!” Thấy Tử Hạo đứng dậy, Diệp Dịch Lỗi vội hỏi. “Nói thật, nghe Vân Tường nghi ngờ là do Đường Sâm dàn dựng vụ này, dù mình không biết tình báo của cậu ấy từ đâu tới nhưng mình cũng cảm thấy cậu ấy nói đúng. Cũng bởi vì năm đó mình buộc ông ta rút công ty ra khỏi thành phố C, ông ta có lý do để ghi hận mình.”

“Yên tâm! Mình sẽ giúp cậu trông chừng Băng Ngưng, cô ấy còn có Lăng Vĩ Luân bảo vệ, mình nghĩ là sẽ không có việc gì đâu.”

Diệp Dịch Lỗi gật gật đầu, lúc trước đã liên luỵ đến cô nhiều rồi, anh không muốn bây giờ lại tiếp tục ảnh hưởng đến cô nữa, cũng không thể chịu được cảnh Băng Ngưng bị thương vì mình thêm lần nào nữa, thật không chịu đựng nổi.

——— ——————

Tại một căn hộ ở thành phố C.

Bẵn đi ba năm, Đường Sâm ngồi trên xe lăn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Năm đó công ty không thể nào trụ được ở thành phố C nữa, trước khi rời đi ông còn bị tập kích bất ngờ, một cái chân còn lại cũng bị đánh gãy, người mà ông ta nghĩ đến đầu tiên là Diệp Dịch Lỗi. Sau vụ bắt cóc năm đó, Băng Ngưng được tuyên bố là tử vong, Hứa Kiệt thì mất tích, thi thể cũng không tìm thấy. Bây giờ ông ta trở về đây, cũng chính là lúc nên tính sổ hết các món nợ cũ rồi! Lạc Băng Ngưng đã trở về! Cả kẻ thù cũ cũng quay về...

“Tổng giám đốc, tới giờ uống thuốc rồi!” Tư Đồ Mạch đẩy cửa bước vào.

“Ừm!” Ông ta gật đầu. Thành phố C đã đến mùa mưa, đôi chân mỗi khi đến mùa này đều đau nhức không chịu nổi, mà lúc này hầu như ông ta cũng không cách nào đứng dậy được, chỉ có thể ngồi trên xe lăn. “A Mạch, tôi biến thành như vậy, phải để cậu chăm sóc cho, vất vả cho cậu rồi. Bây giờ cũng chỉ còn mình cậu ở lại bên cạnh tôi.”

“Tổng giám đốc, sao ông nói vậy, lúc trước cái mạng của tôi là nhờ ông cứu mới sống được tới nay.” Khi năm xưa rời khỏi nhà họ Điền, mới vừa ra nước ngoài liền phát bệnh nặng, tiền ăn còn không có thì lấy đâu ra mà đi khám bệnh. Cho nên cũng chỉ cố gắng gượng qua ngày, anh ta cho rằng mình sẽ phải chết như vậy, nhưng sau đó Đường Sâm xuất hiện. Là ông ta cứu anh một mạng, cũng là ông ta dẫn dắt anh đến con đường không thấy ánh sáng, không có điểm cuối này.

“Ừ, vậy chuyện tiếp theo phải dựa vào các cậu rồi.” Ông ta dựa vào thành ghế. Diệp Dịch Lỗi, ngay cả ba mày cũng không phải là đối thủ của tao, huống chi là mày...

“Tổng giám đốc yên tâm!” Tư Đồ Mạch cung kính nói, nhưng Đường Sâm không nhìn thấy trong đáy mắt anh ta toàn là hận ý.

“Điền Quân đâu rồi?”

“Chắc là... Đi thăm Tưởng Lam rồi!” Tư Đồ Mạch đoán, năm đó Điền Quân điên cuồng trả thù nhà họ Điền, Điền Tuấn Nam bị tai nạn giao thông, mặc dù giữ được tính mạng nhưng mang thương tật cả đời. Điền Mộng Phỉ bởi vì công ty bị phá sản, cả nhà lụn bại nên đành phải làm gái hầu rượu ở quán bar, tiếng xấu đồn khắp thành phố C, sau lại bất hạnh bị nhiễm bệnh, đã qua đời từ một năm trước. Điền Mộng Manh cũng vì độ loan truyền chóng mặt của đoạn clip trong lễ cưới mà ‘đâm lao theo lao’, trở thành diễn viên phim AV nổi tiếng, chỉ ‘đáng tiếc’, cuối cùng lại chết bởi tai nạn giao thông, cũng không biết là do người khác trả thù hay là do tai nạn ngoài ý muốn. Nhà họ Điền đã thân bại danh liệt nên cũng không có ai rỗi hơi truy cứu những chuyện này làm gì.

“Tưởng Lam?” Đường Sâm hỏi. Hình như cái tên này nghe rất quen.

“Là vợ của Điền Quân, ba năm trước đã uống thuốc ngủ tự tử!” Tư Đồ Mạch nói như báo cáo, mà Đường Sâm cũng dần thay đổi sắc mặt. Là bà ta?

“Được! Tôi biết rồi!” Tư Đồ Mạch đi ra ngoài, trước khi quay người đi, ánh mắt anh ta xẹt qua viên thuốc màu trắng lẫn trong mấy viên thuốc khác, đáy mắt loé lên tia tính toán. Đường Sâm, người như ông vốn không nên sống trên đời này nữa.

“Đúng rồi! Giúp tôi hẹn với Lưu Duệ Hàng, tôi trở về nên báo cho cậu ta biết một tiếng!”

“Được!” Tư Đồ Mạch gật đầu.

Lưu Duệ Hàng? Hừ! Đường Sâm, những người bên cạnh ông, nếu như bọn họ biết tất cả âm mưu của ông, biết mình bị ông lợi dụng, thì sẽ không ngần ngại trở mặt thành thù với ông đâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.