Editor: Thiên Y
Phản ứng của Lâm Thanh Âm khiến Băng Ngưng có phần kinh sợ, bà ấy lại muốn quỳ xuống sao? Người phụ nữ cao ngạo không ai bì nổi này, hôm nay lại khóm lưng uốn gối đến mức độ như vậy, rốt cuộc bà ấy muốn làm cái gì, hoặc là . . . . Bà ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Bà làm cái gì vạy?” Cô vội vàng tiến lên, nhưng mà đã chậm một bước, Lâm Thanh Âm quỳ xuống. Bụp. Nghe thấy âm thanh kia, mặc dù không vang như vậy, thế nhưng nó giống như vang vào tận trong lòng của Băng Ngưng. Trong lòng của cô giống như trong nháy mắt đau đớn.
“Lâm Thanh Âm! Cái người này, bà định làm cái gì? Diễn khổ nhục kế ở đây sao?” Lạc Tử Úc giống như cũng có chút không chịu nổi, nói: “Đừng đóng kịch nữa, mau đi ra ngoài.”
“Tôi nói đều là thật.” Lâm Thanh Âm thề.
“Ngưng nhi! Tử Úc! Tôi thật sự không có phóng hỏa, không có hại chết ba mẹ của hai người, cầu xin con phải tin tưởng tôi!” Bà khóc thành tiếng: “Tin tưởng tôi một lần, có được không?”
“Trước tiên bà đứng lên rồi nói.” Băng Ngưng luống cuống muốn dìu nhưng mà Lâm Thanh Âm giống như kiên quyết muốn quỳ như vậy.
“Rốt cuộc và muốn thế nào?” Băng Ngưng cực kỳ tức giận.
“Ngưng nhi! Cầu xin con cho Dịch Lỗi một cơ hội nữa!” Lâm Thanh Âm nói nghẹn ngào: “Mẹ cầu xin con.”
Trái tim của Băng Ngưng nhói đau.
“Bà đứng lên trước đã! Tôi sẽ suy nghĩ.” Âm thanh của cô nhàn nhạt.
“Nếu bà không đứng dậy, vậy tôi cũng không cần cân nhắc nữa.” Thái độ của cô trở nên cứng rắn. Lạc Băng Ngưng, mày đang mềm lòng với bà ấy sao?
“Được! Được!” Nghe Băng Ngưng nói như vậy, Lâm Thanh Âm vội vàng đứng dậy, vừa nói cám ơn, vừa ho kịch liệt: “Ngưng nhi! Mẹ hiểu rõ hiện tại mình nói những thứ này cũng vô dụng, nhưng mà mẹ thật sự sẽ bồi thường, mẹ bảo đảm.”
Đối mặt với thái độ thành khẩn của bà, cô chỉ cười lạnh.
“Bồi thường sao? Coi như xong! Những thứ bà nợ tôi, bà bồi thường không nổi.” Băng Ngưng hít sâu một hơi, nói: “Trở về đi! Đừng đến đây nữa.”
Lâm Thanh Âm do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Băng Ngưng có thể nghe bà nói cho hết lời đã coi như là ‘ kỳ tích ’ rồi ! Nếu con bé nói bằng lòng cân nhắc, vậy thì cho con bé chút thời gian, hi vọng. . . . Tất cả vẫn còn kịp.
Mẹ thật sự sẽ bồi thường. Ngưng nhi! Tin tưởng mẹ một lần.
*****************
Sau khi Lâm Thanh Âm đi, Băng Ngưng vẫn ngồi ở cửa sổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, trong ánh mắt có chút trống rỗng, trong đầu trống không, dường như ngay cả sức lực để suy xét cũng không có.
“Thế nào, bởi vì bà ta làm vậy, em liền tin sao?” Lạc Tử Úc nhìn chằm chằm đứa em gái, có chút bất mãn.
“Không phải!” Cô lắc đầu một cái.
“Nhưng mà . . . . Em cảm thấy được lời của bà ấy cũng không phải là hoàn toàn không thể tin.” Băng Ngưng quay đầu lại nhìn chị mình.
“Dù sao chúng ta cũng đang điều tra chuyện này, điều tra cẩn thận một chút cũng không có hại. Ngộ nhỡ lời bà ấy nói là sự thật, chúng ta không điều tra, vậu thì không phải hung thủ đứng đằng sau sẽ được nhỏn nhơ ngoài vòng pháp luật ư!” Cô cố gắng làm cho giọng của mình nghe khách quan một chút. Chị gái có bao nhiêu nỗi căm hận với nhà họ Diệp, cô hiểu rất rõ.
“Cho dù lời của bà ấy là thật, vậy em định thế nào?” Lạc Tử Úc tiến lên, hỏi: “Chẳng lẽ bà ấy làm tổn thương em thế nào, em đã quên rồi ư? Lạc Băng Ngưng! Em có tiền đồ không vậy?”
Băng Ngưng sờ lỗ tai. “Nếu như chuyện của nhà họ Lạc không liên quan đến bà ấy, vậy thì bỏ qua đi!” Hận một người thật sự rất mệt mỏi. . . .
“Em có thể quên, nhưng chị không quên được.”
Lạc Tử Úc xoay người bỏ đi. Sự việc phát sinh như ngày hôm nay cũng nằm ngoài dự liệu của chị. Lạc Tử Úc không muốn ép buộc Băng Ngưng làm chuyện mà con bé không thích, càng không muốn Băng Ngưng khổ sở, nhưng mà không có nghĩa là chị sẽ buông tha.
“Được! Việc này em cũng đừng quan tâm, giao chuyện này cho chị!” Tay của chị từ từ nắm chặt, chị đã sớm thề sẽ không bỏ qua. Cho dù Lâm Thanh Âm không liên quan đến vự hoả hoạn của nhà họ Lạc, nhưng bà ấy không cách nào chối được việc đã làm tổn thương em gái của chị.
************************
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy làm cho Băng Ngưng hoàn toàn bị xáo trộn. Cô đi ra khỏi nhà vẫn cúi đầu đi từ từ, lòng dạ cô rối bời nên hoàn toàn không có chú ý tới, từ khi cô vừa ra khỏi nhà họ Lăng đã có người len lén đi theo cô.
Điền Quân ngồi ở trong xe. Vốn là ông ta coi như không thù không oán với nhà họ Diệp và nhà họ Lạc, nhưng Đường Sâm phân phó ông ta đối phó với Băng Ngưng nên ông ta sẽ nghe theo. Không có Đường Sâm sẽ không có ông ta của ngày hôm nay. Năm đó ông ta có thể trả thù nhà họ Điền cũng là bởi vì có Đường Sâm trợ giúp. Vì vậy ông ta thề, đời này cho dù chết cũng muốn báo đáp ân tình của Đường Sâm. Mắt nhìn chằm chằm Băng Ngưng ở trước mặt, tay lái ông ta lái từ từ nhanh hơn.
“Lạc Băng Ngưng! Cô không nên trở về, hoặc là. . . . Cô không nên là người phụ nữ mà Diệp Dịch Lỗi yêu sâu sắc, lại càng không nên có quan hệ với Lăng Vĩ Luân. Nhưng mà. . . . Tất cả đã như thế, như vậy chứng minh toàn bộ đều là số mệnh. Cho nên, cam chịu số phận đi!” Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Nhớ kĩ hành động sạch sẻ lưu loát, nhà họ Diệp và nhà họ Lăng đang ở gần đây. Nếu như lần này thất thủ, về sau hành động sẽ khó khăn.”
“Vâng!”
Trong xe, hai người ngồi sau cũng đã chuẩn bị. Xe từ từ đến gần, nhưng mà bọn họ còn không kịp mở cửa thì xe đột nhiên thắng gấp. Hai người không chút nào phòng bị liền lao người về phía trước.
“Anh Quân, sao vạy?” Bọn họ không hiểu.
Điền Quân không lên tiếng. Nhìn chiếc xe xuất hiện ở đầu đường, ông ta từ từ dừng xe lại.
“Là Diệp Dịch Lỗi!” Ông ta thầm mắng một tiếng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không phải cậu ta không trở về nhà họ Diệp ư, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Dịch Lỗi nghe lời nói của Văn Tuấn mới quyết định trở về xem. Văn Tuấn nói mẹ anh rất quái lạ, thật ra thì anh cũng cảm thấy. Nhất là năm nay, bà thay đổi khiến bản thân anh cũng sắp không nhận ra được. Nếu không phải là gương mặt đó, nhất định anh sẽ cảm thấy đó không phải là mẹ mình. Ngoài dự đoán, anh nhìn thấy Băng Ngưng. Nhìn thấy cô, trái tim của anh lại âm ỉ đau. Không dám kinh động nàng, Anh chỉ có thể đi theo phía xa, nhìn xa xa. Cô trở về lâu như vậy, nên giải thích anh cũng đều giải thích rõ, anh không muốn tin tưởng lời nói của Băng Ngưng, dù là lừa mình dối người cũng được! Cái câu không thương mà Băng Ngưng nói, anh vẫn đang cố gắng quên.
Băng Ngưng đi, vô tình lại đang đi tới nhà họ Diệp. Đứng ở ngoài cửa lớn, cô đi qua rồi nhìn vào bên trong. Thật kỳ quái, liếc mắt một cái, cô lại có thể tìm được phòng của mình, ha ha . . . . Cũng đúng! Cuộc sống của cô, một nữa là trải qua ở nơi này. Nhà họ Diệp. Cô đã từng tâm niệm muốn rời khỏi, nhưng đợi đến khi thật sự rời đi, cô mới phát hiện thế giới bên ngoài cũng không có tự do như vậy.
Diệp Dịch Lỗi dừng xe ở cách đó không xa, chậm rãi đi tới sau lưng Băng Ngưng. Không biết là bước chân của anh quá nhẹ hay là Băng Ngưng quá nhập tâm mà cô không quay đầu lại. Đã bao lâu rồi không có bên cạnh nhau ở khoảng cách gần như vậy, Sau đó im lặng đứng lại, tay của Diệp Dịch Lỗi từ từ nắm chặt, cảm giác mũi có chút chua xót.
“. . . . . .” Ngưng nhi! Thật sự anh rất muốn mở miệng gọi cô, nhưng cổ của anh giống như bị một bàn tay to nắm chặt, không phát ra được âm thanh nào. Tay đưa lên thử mấy lần, nhưng cuối cùng lại giống như không có dũng khí cầm tay của cô. Anh rất sợ thái độ lạnh lùng của Băng Ngưng.
Không biết có phải do nhìn chằm chằm một chỗ quá lâu hay không, mắt của Băng Ngưng có chút cay, còn có chút ẩm ướt, hít một hơi thật sâu cô xoay người.
“Á!” Quay lại nhìn thấy người phía sau, Băng Ngưng bị doạ sợ kêu lên một tiếng.
“Ngưng nhi!” Không ngờ cô sẽ xoay người, Diệp Dịch Lỗi cũng sợ hết hồn. Nhìn sắc mặt của cô thay đổi, Diệp Dịch Lỗi có một chút đau lòng: “Thật xin lỗi, doạ đến em!”
Gặp nhau dưới tình huống như vậy có chút ngoài dự liệu của cô, nhưng mà rất nhanh thay đổi cảm xúc của mình.
“Anh . . . .” Băng Ngưng định nói chợt dừng lại, cũng không thể nói sao anh lại ở chỗ này được!
“Tôi ngăn cản con đường của anh sao?” Đột nhiên cô nói rồi lùi sang một bên.
“Ngưng nhi.”
Nụ cười tự nhiên của Băng Ngưng làm anh hoảng hốt. Nghĩ là cô lại muốn rời đi, trong lúc nhất thời, không suy nghĩ được nhiều như vậy, anh liền tiến lên ôm lấy cô, ôm lấy thật chặt.
“Đừng nữa đi được không, chúng ta về nhà đi! Trở về nhà của chúng ta!”
“Diệp Dịch Lỗi! Anh làm cái gì vậy?” Băng Ngưng giãy giụa, trong anh mắt tràn ngập đề phòng: “Anh. . . .”
“Đi với anh tới một chỗ.” Không muốn nghe những lời tuyệt tình kia nữa, anh kéo thẳng Băng Ngưng về phía xe của mình. Không dự liệu được anh sẽ đột nhiên có phản ứng này, nhất thời cô chưa chuẩn bị đã bị nhét vào trong xe.
“Anh làm gì đấy?” Băng Ngưng chưa kịp xuống xe thì Diệp Dịch Lỗi đã ngồi vào .
“Dẫn em đến một chỗ.” Anh nói xong liền khởi động xe, tốc độ lái xe có chút nhanh, giống như không kịp chờ đợi mà muốn chạy tới nơi đó.
“Diệp Dịch Lỗi! Anh có phải điên rồi hay không? Chậm một chút!” Băng Ngưng nắm thật chặttay vịn.
“Anh không muốn sống nhưng tôi còn muốn!” Đối với tốc độ xe quá nhanh, ở trong lòng của Băng Ngưng vẫn còn có chút sợ hãi: “Dừng xe lại, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!”
“Anh không điên!” Anh lắc đầu. Chẳng qua là muốn đưa cô tới căn hộ của bọn họ nhìn một chút, muốn cô biết nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn luôn đợi cô trở lại. Nếu những lời giải thích vô dụng, vậy dùng một chút thủ đoạn cưỡng chế thì thích hợp hơn. Anh không muốn cho cô thêm cơ hội để trốn tránh.
Bởi vì tốc độ xe rất nhanh, trong lúc lơ đãng anh đã cắt đuôi xe của Điền Quân, cũng đến ‘ nhà ’ của anh rất nhanh.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, không vui hỏi: “Anh dây dưa như vậy có ý gì?” Cô hối hận. Mình không nên xuất hiện ở cửa nhà họ Diệp, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
“Nếu đã đến rồi, đi vào xem một chút được không?” Anh kéo Băng Ngưng đi vào, mật mã cửa chính vẫn như cũ. Nhìn anh ấn mật mã, đột nhiên Băng Ngưng bật cười. Vẫn là sinh nhật Tuyết Ngưngsinh nhật.
“Chẳng lẽ. . . . Em cũng không có nghĩ tới, ý định ban đầu của mật mã này thật ra là vì em sao?” Anh xoay người nhìn Băng Ngưng, trong mắt có chút đau thương: “Ngay từ đầu, trong lòng của em phủ định tình cảm của anh, anh làm cái gì em cũng nhận định là vì Tuyết Ngưng. Nhưng ngày nay cũng là sinh nhật của em!”
“Vậy chính là tôi hiểu lầm anh sao?” Băng Ngưng không khỏi giễu cợt nhìn Diệp Dịch Lỗi: “Tôi nên cám ơn anh sao?”
Hít một hơi thật sâu, anh không tranh cãi nữa mà là lôi kéo Băng Ngưng vào cửa. Nơi này. . . . dường như lần đầu tiên trở nên đầy đủ, bởi vì rốt cuộc người anh chờ đã trở lại. Cuối cùng thì anh không cần đối mặt với căn hộ trống rỗng mà đau lòng, ngẩn người một mình nữa.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
“Nếu là anh nói là bắt cóc em thì thế nào?” Trên tủ giày, anh lấy ra một đôi dép nữ, đặt ở trước mặt cô.
“Đặc biệt vì em mà chuẩn bị.” Hoặc là nên nói nơi này vẫn luôn chỉ có hai đôi dép, chia ra thuộc về hai bọn họ.”Những năm này, anh vẫn luôn đợi em trở lại, hiện tại. . . . Rốt cuọc nó cũng không còn là vật trang trí nữa.”
Băng Ngưng hơi ngẩn ra. Ngay sau đó cười một tiếng.
“Anh đừng nói những thứ này đều là chuẩn bị cho tôi.” Cô nhíu mày, hiển nhiên là dáng vẻ không tin.
“Phải!” Diệp Dịch Lỗi đáp: “Thời gian trước kia đều là anh nghe em nói, hôm nay em nghe anh nói, được không?”
“Tôi nghe anh nói còn chưa đủ nhiều sao?” Băng Ngưng không hiểu, nói: “Giữa chúng ta, những gì nên nói cũng đã nói rõ, tôi không hiểu anh còn cái gì phải nói nữa.”
“Anh chỉ muốn biết, phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh!” Anh nghiêm túc nói: “Nếu chuyện đã qua cũng đã giải thích rõ, tại sao không chịu tha thứ anh? Nếu như em lấy hết tất cả tổn thương anh đã gây ra trả lại cho anh, em có nguyện ý cho anh một cái cơ hội không?”
“Anh có ý gì?” Băng Ngưng hỏi.
“Anh chấp nhận bất kì sự trả thù nào của em, dù gấp mấy lần cũng được, đến khi em hết giận. Sau đó chúng ta bắt đầu lại lần nữa, để cho anh ở bên cạnh chăm sóc em, được không?” Trong mắt của anh tràn ngập nghiêm túc.
“Anh cho tôi bao nhiêu tổn thương, bản thân tôi cũng không nhớ rõ, vậy thì trả thù thế nào?” Cô cười.
“Như đã nói, tôi muốn không phải là chuyện trả thù. Diệp Dịch Lỗi! Cho dù tôi trả thù, cũng không có suy nghĩ sẽ trở lại bên cạnh anh.” Cô nói xong liền ngồi xuống.
“Vốn là tôi còn không biết phải làm sao, nhưng bây giờ . . . . Dường như tôi biết phải làm thế nào rồi.” Cô gật đầu một cái, nói: “Đó chính là vĩnh viễn cũng không tha thứ cho anh, sau đó để anh cả đời trải qua trong hối hận, muốn anh đau lòng cả đời, áy náy cả đời. . . .”
Diệp Dịch Lỗi ôm ngực, ha ha. . . . . . Thật sự là hiểu rõ sự trả thù nào độc ác nhất.
“Rốt cuộc muốn anh phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh? Chẳng lẽ thật sự muốn anh chết sao?” Anh khổ sở hỏi.
“Sống chết của anh cũng không liên quan một chút nào tới tôi, hoặc là. . . . Tôi nên nói sống chết của anh không hề liên quan đến sự tha thứ của tôi.” Đúng là Băng Ngưng vẫn không muốn nói lời quá tàn nhẫn, nhưng hiển nhiên lúc này muốn thay đỗi đã không kịp.
“Em thật sự hận anh đến vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi xốc Băng Ngưng lên. Siết chặt lấy cánh tay của cô, anh cố gắng khống chế cơn giận của mình.
“Đứng!” Cô gật đầu, thoải mái thừa nhận: “Tôi hận anh!”
“Em . . . .” Diệp Dịch Lỗi nổi giận, ngay sau đó lại cười khổ sở: “Ngưng nhi! Em nói xem là do trái tim em quá sắt đá, hay là do anh không có lòng tự trọng?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Băng Ngưng cười hỏi: “Có ai mà không trải qua sự ngu ngốc khi còn trẻ, người nào mà không ti tiện một hai lần chứ. Có người nói mọi thứ đã từng trải qua cũng có thể cứu vãn, vì duy nhất chỉ có bị coi thường là không thể cứu vãn được. Mà tôi lại không cảm thấy như vậy. Chỉ cần bị tổn thương đủ sâu, cũng đã không thể tiếp tục nữa rồi. Tôi chính là ví dụ.”
“Thật sao?” Anh cười, nói: “Cho nên em nói là em đều quên.”
Bất chợt, Diệp Dịch Lỗi ôm cô vào trong ngực, cánh tay ôm chặt eo của Băng Ngưng. Bất ngờ hôn lên môi của cô, đôi môi dán chặt. Anh nhìn trong mắt của Băng Ngưng bình tĩnh như vậy, sau đó chậm rãi buông ra.
“Băng Ngưng! Chúng ta đánh cuộc thử xem, đánh cuộc em chưa quên anh!” Âm thanh của anh có chút run rẩy, bởi vì đau lòng, cũng bởi vì tức giận.
“Anh muốn đánh cuộc như thế nào?” Băng Ngưng nhíu mày.
“Thì đánh cuộc em sẽ không thực sự hận anh đến mức muốn anh chết.”
“Vậy thì chỉ sợ anh phải thua rồi.”
“Vậy sao!” Bên môi Dịch Lỗi hiện lên một nụ cười.
“Bây giờ, chúng ta hãy thử xem.” Anh nói xong liền kéo Băng Ngưng sải bước lên lầu. Động tác của anh rất nhanh, Băng Ngưng lảo đảo bước theo, mấy lần cũng suýt ngã trên mặt đất. Mãi cho đến khi lên tới phòng ngủ, anh mới buông Băng Ngưng ra. Sải bước đi tới trước két sắt, mở ra, anh lại lấy ra một khẩu súng ở bên trong. . . .
Vật này ở chỗ của Lăng Vĩ Luân, Băng Ngưng đã từng nhìn thấy, lúc đó cô cũng thấy bình thường. Nhưng bây giờ nhìn trong tay Diệp Dịch Lỗi cầm khẩu súng, cô liền thấy kinh sợ.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi nở nụ cười. Anh đã từng dùng chính khẩu súng này trả thù Hứa Kiệt, bởi vì anh ta tổn thương Băng Ngưng. Hôm nay. . . . Cũng đến đến anh rồi. Dù sao chuyện đó vì anh mà xảy ra.
“Anh muốn làm gì?” Hơi thở Băng Ngưng có chút không ổn.
“Không phải nói hận anh sao? Báo thù cho em!” Anh lạnh nhạt nói.
“Lúc trước, Hứa Kiệt hại em đều là vì anh, cho nên chúng ta liền bắt đầu tính toán từ đây đi.” Dứt lời, anh lên đạn.
“Hứa Kiệt nổ súng vào ngực em, phải không?” Anh nhắm khẩu súng ngay ngực mình rồi nói: “Anh trả lại em hai phát, có thể . . . . Em hận anh mọi thứ, vậy thì tính ra, hôm nay hãy tính hết một lượt đi.”
“Diệp Dịch Lỗi! Anh điên rồi có phải không!” Băng Ngưng quát lớn.”Nhàm chán.”
Cô hoảng hốt quay người, muốn rời khỏi nơis này ngay lập tức. Không! Là thoát đi! Cô thấy được sự nghiêm túc của Diệp Dịch Lỗi.
“Em không dám sao?”
Diệp Dịch Lỗi đuổi theo. Lần này, giống như anh không có ý định sẽ bỏ qua cho Băng Ngưng như vậy. Nếu như không dồn ép cô, có lẽ vĩnh viễn bọn họ cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Không ép cô, vĩnh viễn cô sẽ không đối mặt với tình cảm chân thật trong lòng mình. Anh giữ chặt Băng Ngưng, nhét khẩu súng vào trong tay cô.
“Diệp Dịch Lỗi! Anh làm gì vậy, thả tôi ra!” Thân súng lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay, từ từ truyền vào toàn thân cô.
“Cái người điên này, thả tôi ra!”
“Em vẫn còn hận anh sao? Đây chính là cơ hội báo thù của em. Nếu như em không đành lòng nổ súng, đã nói lên em còn thích anh!” Anh cao giọng nói.
“Anh đừng ép tôi!” Băng Ngưng thét chói tai.
“Nếu như hôm nay em thật sự nổ súng vào anh thì anh tin em không yêu anh nữa, về sau cũng sẽ không dây dưa với em nữa. Nếu như em không dám nổ súng, như vậy thì cho anh một cơ hội!” Anh từng bước ép sát vào cô.
“Không có khả năng!” Băng Ngưng dùng sức muốn rút tay ra, nhưng Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay của cô. Họng súng dính chặt vào trước ngực của anh, thậm chí ép buộc cô bóp cò. Băng Ngưng bị dọa sợ.
“Diệp Dịch Lỗi! Cái tên khốn kiếp này, thả tôi ra, thả ra!” Băng Ngưng lắc đầu, nhưng lúc này người đàn ông này giống như một kẻ điên, không nhìn thấy sự khẩn trương của cô, không nhìn thấy nước mắt của cô.
“Không phải hận anh sao? Nổ súng đi! Lạc Băng Ngưng! Hôm nay em nổ súng anh liền chết tâm.” Anh nói xong, ngón tay dùng lực mạnh.
“A ——” Băng Ngưng nhắm mắt lại thét chói tai, sau một khắc tiếng súng vang lên.
Đoàng ——
Thời gian giống như trong nháy mắt dừng lại, trong không gian chỉ quanh quẩn âm thanh tiếng súng kia vang lên. Băng Ngưng quên mất lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn Diệp Dịch Lỗi. Nhịp tim của Diệp Dịch Lỗi giống như cũng dừng lại tại thời điểm đó, anh từ từ cúi đầu. . . .
Anh nhìn họng súng vẫn còn bốc khói, nhìn bức tường bị đạn bắn trúng. . . .
Vừa rồi, anh thật sự có ý định khiến phát súng kia bắn trúng mình. Nếu như Băng Ngưng có thể hết giận, nếu như cô có thể tha thứ hắn, vậy thì anh nguyện ý mạo hiểm. Có thể tưởng tượng lúc đó Băng Ngưng phải dùng lực lớn đến mức nào để dời nòng súng đi. . . .
Cả người của Băng Ngưng giống như cũng cứng lại, nước mắt vì hoảng sợ mà rơi xuống. Cô trừng mắt nhìn vách tường, lại nhìn Diệp Dịch Lỗi một chút, thật sự quá nguy hiểm. . . . . .
Bùm! Trong nháy mắt, giống như hơi sức toàn thân đều bị hút hết, cô ngã ngồi trên mặt đất. Nhìn thứ đoạt được trong tay, cô giật mình, vứt khẩu súng qua một bên. Băng Ngưng run rẩy, nước mắt một giọt lại một giọt lăn xuống, cuối cùng liền khóc thật to.
“Ngưng nhi!” Nhìn dáng vẻ run rẩy của cô, Diệp Dịch Lỗi cực kỳ đau lòng: “Thật xin lỗi, anh . . . .”
“Anh là đồ khốn kiếp! Cút đi.” Băng Ngưng tức giận mắng, một cái tát giáng xuống.
Chát ——
Một tát này dùng rất nhiều lực, lòng bàn tay của Băng Ngưng cũng đã tê rần.
“Như vậy có thể chứng minh cái gì?” Băng Ngưng hỏi: “Anh cho rằng như vậy là có thể chứng minh tôi yêu anh sao?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cảm xúc của Băng Ngưng kích động như thế nằm ngoài dự liệu của anh: “Ngưng nhi! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Anh chỉ rất muốn chứng minh. . . . . .”
“Anh đừng chạm vào tôi!” Băng Ngưng gào thét đẩy Diệp Dịch Lỗi ra.
“Tại sao đối xử với tôi như vậy, vì sao phải ép tôi?” Cô mất khống chế quát lên, giống như tất cả oán hận giữ trong lòng được giải phóng ra: “Chứng minh tôi không dám nổ súng, anh rất hả hê phải không?”
“Không phải. . . .”
“Diệp Dịch Lỗi! Anh đừng nằm mơ.” Dùng sức gạt nước mắt, cô vừ nói vừa lắc đầu: “Tôi không thể giết anh, chỉ vì không muốn làm dơ bẩn tay của tôi. . . . Không đúng. Cho dù anh thắng cuộc, cho dù trong lòng tôi có anh, tôi cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với anh, đời này cũng sẽ không.”
Cô đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài. Chuyện vừa rồi chấn động lớn với cô khiến chân của cô còn có chút mềm nhũn.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi đuổi kịp cô ở cầu thang.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Một bên anh vừa nói xin lỗi vừa lau nước mắt cho Băng Ngưng. Thân thể của cô run rẩy, dường như ngay cả đứng cũng không vững, Diệp Dịch Lỗi chỉ có thể ôm thật chặt cô.
“Anh buông ra! Diệp Dịch Lỗi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, cả đời này cũng không muốn.” Băng Ngưng gào thét, nhưng không cách nào tránh thoát.
“Ngưng nhi! Anh cũng sẽ không buông em ra, sẽ không bao giờ nữa!” Trong mắt của anh rơi xuống một hàng nước mắt.
“Ngưng nhi! Anh yêu em!” Anh nghẹn ngào .”Lạc Băng Ngưng! Em có nghe không? Anh yêu em, bắt đầu từ khi em mười sáu tuổi!”
“Tôi không tin. Tôi không nghe. Coi như tôi cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi! Bỏ qua cho tôi . . . . Ưmh . . . .” Băng Ngưng kêu gào bị Diệp Dịch Lỗi áp môi xuống chặn lại, đè thân thể của Băng Ngưng ở trên vách tường. Anh hôn chặt lấy môi của cô, cho dù giữa môi hai người lúc này đều là mùi vị mặn chát của nước mắt, cho dùBăng Ngưng cắn nát môi anh, anh cũng không buông ra.
Đầu của Băng Ngưng kêu ong ong, giống như hít thở không thông. Lúc này bên tai đều vang vọng âm thanh tiếng súng vang lên, giống như lại nhìn thấy viên đạn xuyên qua cơ thể của cô bốn năm trước . . . .
Bùm ——
Diệp Dịch Lỗi ôm chặt Băng Ngưng. Người ở trong ngực giãy giụa dần dần không phản kháng nữa, thậm chí. . . . Động tác cũng không có! Tim của anh chợt trầm xuống. Nhìn Băng Ngưng đã bất tỉnh, sau khi kinh ngạc ngạc đi qua, anh ôm chặt Băng Ngưng vào trong ngực, nước mắt rơi xuống ướt nhẹp vai áo của Băng Ngưng.
“Ngưng nhi! Đừng rời đi nữa, đừng rời khỏi anh... anh yêu em, chỉ yêu em . . . .”
Đặt Băng Ngưng đã ngất xỉu ở trên giường lớn, anh chậm rãi ngồi xuống lau nước mắt trên mặt của Băng Ngưng, lau vết máu ở bên cô. Nhìn Băng Ngưng, anh lại không nhịn được đến gần, nhẹ nhàng hôn môi của cô, từng chút từng chút, khẽ liếm môi cô . . . .
Bởi vì vừa rồi giãy giụa quá kịch liệt, nút áo của cô bị bung mấy nút. Nhìn làn da trắng mịn lộ ra dưới nút áo lúc này, anh từ từ duỗi tay, chậm rãi cởi ra từng nút áo của cô. . . .