Editor: Thiên Y
“Tổng giám đốc! không xong rồi.” Lúc ba người chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi kinh hoảng. Sau đó, tài xế nhà họ Diệp lảo đảo chạy vào, trên người của anh ta đều là máu, sẵc mặt đã trắng bệch.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Dịch Lỗi từ trên giường bật dậy. Không phải anh ta đi đón mẹ sao?
“Phu nhân bị đâm bị thương rồi! Tổng giám đốc! Anh nhanh đi xem xem!” Trong lúc nhất thời, do quá hoảng hốt, anh ta có chút không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
Đâm bị thương sao? Tất cả mọi người kinh sợ, sao sự việc có thể biến thành như vậy? Trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu hóa, họ chỉ có thể đi theo Diệp Dịch Lỗi chạy ra ngoài. Không ngờ, ở trước cửa phòng cấp cứu, họ nhìn thấy người giúp việc và Verney.
Mặc dù Verney không biết xảy ra cái gì nhưng cũng bị hù sợ. Cậu bé nằm ở trong lòng của người giúp việc, một cử động cũng không dám. Cho đến khi nhìn thấy Lạc Tử Úc và Băng Ngưng.
“Mẹ!” Tiểu tử giang hai cánh tay, khóc to gọi.
Lạc Tử Úc vội vàng đi tới ôm lấy đứa bé.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Băng Ngưng nhìn người giúp việc hỏi.
“Tiểu thư! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Đều tại tôi không chăm sóc tốt tiểu thiếu gia.” Người giúp việc bị sợ, thiếu chút nữa quỳ xuống. Bà khó khăn kể lại mọi chuyện một lần. Nghe chuyện đã xảy ra, không chỉ là Băng Ngưng, ngay cả Lạc Tử Úc cũng sợ ngây người. Chị nhìn bảo bối ở trong ngực, chẳng lẽ Lâm Thanh Âm là vì cứu Verney nên mới. . . .
Lạc Tử Úc nhìn Diệp Dịch Lỗi mỗi chút, vẻ mặt của anh của anh cũng khó tin như vậy.
Không biết tình huống bên trong phòng cấp cứu, Diệp Dịch Lỗi cảm thấy một giây như một năm, tay của anh nắm chặt ở bên người. Ngay cả khi mẹ đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng lúc này anh vẫn sợ, sợ mẹ mình sẽ xảy ra chuyện.
Băng Ngưng do dự, cuối cùng vẫn đi lên phía trước, cầm chặt lấy tay của anh. Diệp Dịch Lỗi xoay mặt nhìn Băng Ngưng một chút, lại nhìn một chút chỗ bàn tay được cô nắm lấy, trong lòng thả lỏng mấy phần.
“Không có việc gì, yên tâm đi!” Băng Ngưng vỗ vỗ tay của anh, kéo anh ngồi xuống. Do trong lòng cảm thấy lo lắng, thời gian tiến hành phẫu thuật giống như có phần dài hơn. Bọn họ chưa đợi đến Lâm Thanh Âm ra mà ngược lại, lại chờ được Hạ Vân Tường đến trước.
“Bác gái như thế nào?” Sau khi nghe báo án ở đồn cảnh sát, anh ta thật sự có chút sợ.
“Còn chưa biết.” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái: “Mấy người kia đã bắt được chưa?”
Anh giữ thật chặt lấy Hạ Vân Tường. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐ Đường Sâm thật sự quá kiêu ngạo rồi, hại ba anh thê thảm như vậy còn chưa đủ, bây giờ ngay cả đứa bé cũng không bỏ qua, còn muốn khiến mẹ của anh cũng trở thành như vậy.
“Người đã bắt được, bây giờ đang lấy lời khai, chỉ là. . . . Nếu muốn bọn họ mở miệng . . . . . Sẽ có chút khó khăn.” Giơ tay lên vỗ vỗ vai anh, an ủi: “Nhưng mà cậu yên tâm, bọn mình sẽ tăng cường điều tra! Chuyện của đồn cảnh sát, cứ giao cho minhg đi, cậu hãy dưỡng thương cho tốt.”
Diệp Dịch Lỗi gật đầu một cái, anh còn tưởng rằng chuyện của Đường Sâm đã chấm dứt, tất cả cũng kết thúc, dù thế nào cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc đợi đến khi cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Vẻ mặt của bác sĩ nặng nề đi ra.
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?” Diệp Dịch Lỗi xông lên trước.
“. . . . . .” Bác sĩ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
“Có lời gì các người hãy mau nói đi!”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Diệp Dịch Lỗi níu lấy cổ áo bác sĩ: “Không phải nói bị thương không nặng sao?”
“Vốn là như vậy!” Bác sĩ gật đầu.
“Nhưng mà. . . . Tình hình của mẹ cậu có chút đặc biệt.” Bác sĩ đang nói thì Lâm Thanh Âm đã được đẩy ra. Lúc này sắc mặt của bà có chút trắng bệch, rõ ràng bà tỉnh, nhưng hơi thở nhìn qua lại yếu ớt như vậy.
“Mẹ! Mẹ làm sao vậy?” Diệp Dịch Lỗi nắm thật chặt bàn tay đã lạnh lẽo của Lâm Thanh Âm.
“Mẹ không sao!” Lâm Thanh Âm lắc đầu một cái, nói: “Con đừng lo lắng, mẹ không sao!”
Bà khẽ cười rồi quay sang nhìn một chút Băng Ngưng và Lạc Tử Úc. Ha ha. . . . . . Hoàn hảo. Họ đều ở đây, đều ở đây!
“Nói chuyện với ta, được không?”
Lỗ mũi của Băng Ngưng thấy đau xót, khống chế sự xúc động muốn rơi lệ, cô gật đầu một cái.
Trong phòng bệnh.
Khoé môi của Lâm Thanh Âm vẫn luôn nở nụ cười, trong lòng biết chuyện của mình nhưng dường như căn bản cũng không sợ. Ngược lại vẻ mặt buông lỏng, giống như rốt cuộc có thể thoát khỏi mọi thứ mà vui vẻ thoải mái . . . .
“Mẹ, chúng ta chuyển viện. Đến bệnh viện khác xem một chút, có được không? Mẹ sẽ không có chuyện.” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu, nắm thật chặt tay của mẹ.
“Chớ dại dột! Cơ thể của mình thì mẹ hiểu rõ!” Lâm Thanh Âm nói xong, ho nhẹ một tiếng. Mặc dù không xảy ra việc ngoài ý muốn này thì bà cũng không sống được bao lâu nữa.”Bây giờ thì theo mẹ, là được!”
“Bà cần gì phải tự làm khổ mình như thế chứ?” Lạc Tử Úc túm chặt lấy quần áo mình. Là bà ấy đã cứu Verney, nhưng lúc này bản thân lại không thể nói ra lời cảm ơn. Chuyện bà ấy là ân nhân của Verney thì cũng là ân nhân của bọn họ, nhưng chuyện của nhà họ Lạc. . . . Bà vẫn là kẻ thù không đội tròi chung với bọn họ.
“Tôi chỉ làm việc mình muốn làm, các người không cần phải cảm thấy gánh nặng, cũng không cần vì vậy mà tha thứ cho tôi.” Bà ho rất kịch liệt, mỗi một lần ho cũng động đến vết thương: “Tôi đã làm quá nhiều chuyện sai lầm. Mặc dù chuyện này không đủ để đền bù được cái gì, nhưng mà xin hãy tin tưởng tôi. Tôi thật lòng muốn bồi thường, thật lòng hối hận về những gì mình đã làm.”
Băng Ngưng mím chặt môi, dáng vẻ của Lâm Thanh Âm khiến cho trong lòng của cô có cảm giác đau đớn mơ hồ. Không. . . . Là rất đau. Mặc dù làm chuyện sai lầm, mặc dù bà ấy tổn thương cô như vậy, nhưng lúc này bản thân lại chỉ nhớ tới những điểm tốt của bà. Là bà đã dẫn các cô rời khỏi cái cô nhi viện quái quỷ kia, hơn nữa còn nuôi lớn họ, lúc này cũng chỉ nhớ tới thời gian mười mấy năm mẹ con của bọn họ, hôm nay bà lại bất chấp tất cả cứu Verney. Vào giờ phút này cô lại không hận bà được . . . .
“Ngưng nhi!” Lâm Thanh Âm yếu đuối gọi Băng Ngưng: “Đến gần. . . . Đến bên cạnh mẹ có được không?”
“Mẹ!” Trái tim của Diệp Dịch Lỗi run rẩy. Lúc này trong lòng của anh chỉ có hối hận, tự trách bản thân của mình đã quá coi thường mẹ mình, tự trách mình không quý trọng thật tốt. Hiện tại, rốt cuộc anh cũng ý thức được, nhưng tất cả dường như đã trễ rồi. . . .
Băng Ngưng do dự, nhưng vẫn đi từ từ đến bên giường. Lâm Thanh Âm cầm tay của cô, Băng Ngưng cứng đờ, cuối cùng cũng không cự tuyệt.
“Ngưng nhi! Thật vui vì con đã hoàn thành tâm nguyện nhìn ta một cái.” Bà suy yếu cười: “Tin tưởng ta được không? Thật sự ta đã thật lòng coi con như con gái mà yêu thương.”
“Hiện tại trước đừng nói những thứ này, tốt nhất bà hãy bảo trọng thân thể đi!”
“Ta sợ nếu không nói sẽ không có cơ hội rồi!” Không đúng, không nói thì thực sự sẽ không còn cơ hội nữa.
“Đừng nói nữa! Bây giờ còn nói những việc này có ích sao!” Băng Ngưng quay mặt sang một bên, cô thật rất sợ mình sẽ dao động.
“Cũng đã đến lúc này rồi, ta còn lừa con làm gì!” Lâm Thanh Âm cười khổ: “Ngưng nhi! Ta cũng coi như người chết rồi, làm sao có thể còn lừa con.”
“Bà sẽ không chết!”
“Đúng vậy!” Diệp Dịch Lỗi gật đầu.
“Mẹ! Người sẽ không có chuyện gì.” Nắm thật chặt tay của Lâm Thanh Âm, anh nói.
“Ha ha. . . . Thân thể của bản thân, chính ta là người hiểu rõ!” Bà cười, nói yếu ớt: “Ung thư phổi giai đoạn cuối. . . . Làm sao có thể không có việc gì.”
Ung thư phổi giai đoạn cuối sao? Cả thân thể của Diệp Dịch Lỗi cũng cứng đờ, ngay cả Băng Ngưng và Lạc Tử Úc cũng vậy.
Bởi vì biết mình bị ung thư phổi, cho nên. . . . Bà làm điều mà cả đời này cũng cho là sẽ không có khả năng làm là hạ thấp mình, chỉ hy vọng không có tiếc nuối gì trước khi chết.
“Mẹ!” Diệp Dịch Lỗi thất thanh kêu. Tại sao có thể như vậy, bệnh của mẹ nghiêm trọng như thế, nhưng mình lại không biết.
“Con không phải tự trách.” Lâm Thanh Âm khẽ vuốt mặt của con trai.
“Ngay cả mẹ cũng là sau này mới biết.” Khi bà biết đã không còn kịp nữa. d Biết bản thân đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, hiện tại cũng bị báo ứng.
“Dịch Lỗi! Mẹ thực sự xin lỗi mọi người, thật xin lỗi!”
“Mẹ.” Trong mắt của Diệp Dịch Lỗi đều là nước mắt: “Con đồng ý với mẹ lập tức chuyển về ở. Mẹ đừng có chuyện, con còn không kịp hiếu thuận với mẹ thật tốt!”
Ha ha. . . . Lâm Thanh Âm cười nhạt.
“Mẹ không xứng làm một người mẹ.” Trong mắt của bà rơi nước mắt.
“Đừng trở về, hãy sống một cuộc sống thật tốt với Ngưng nhi trong nhà của hai đứa.” Cái nhà kia có quá nhiều chuyện không vui.
“Quên đi những chuyện không vui, ở bên ngoài bắt đầu lại lần nữa!” Bà nói xong, dùng hết hơi sức của mình, nắm tay của hai người đặt chúng tại một chỗ: “Ngưng nhi! Những chuyện sai đều là do ta, không cần vì vậy mà trách Dịch Lỗi, nó vẫn luôn yêu con đấy! Con hãy tha thứ co nó, được không?”
Băng Ngưng kìm nén nước mắt của mình, giờ phút này trái tim của cô dường như bị người ta giữ chặt lấy, cảm thấy thật đau đớn . . . .
“Những chuyện khác ta không muốn giải thích, cũng không nguỵ biện. Nhưng mà Ngưng nhi, ta thật sự không có phóng hỏa, còn có. . . . Diệp Thiệu Kỳ, không phải là do ta làm, không phải!” Bà nói xong, tâm tình kích động. Mặc dù bị nhiều người hiểu lầm nhiều năm như vậy, bà cũng chưa từng giải thích qua. Nhưng mà hiện tại không giống nhau, bà không muốn ân oán của thế hệ bọn họ kéo dài lan tràn. . . .
Khi Diệp Thiệu Quân được y tá đưa tới phòng bệnh, nhìn mọi người ở trong phòng, rất lâu cũng không tìm được âm thanh của mình. Lâm Thanh Âm bị ung thư phổi sao? Ở cùng một mái hiên nhưng chính mình không có phát hiện. . . . Trong lòng tràn đầy đều là áy náy và đau đớn với bà. Trải qua thời gian dài ông vẫn luôn trách Lâm Thanh Âm, nhưng quay đầu nghĩ lại, mình có tư cách gì trách người khác, ông mới là người làm sai chuyện! Ông có lỗi với Phương Úc Đình, có lỗi với Lâm Thanh Âm, càng có lỗi với bọn nhỏ, người đáng chết phải là ông mới đúng. . . .
“. . . . . .” Nhìn người vợ ở cùng mình mấy chục năm, ông lại không nói nên lời, chỉ nhìn bà như vậy, sau đó trong mắt chảy xuống hàng nước mắt hối hận. Nhưng mặc dù nói ngàn vạn câu thật xin lỗi, lúc này cũng không thể bù đắp được.
“Dịch Lỗi! Chờ mẹ chết rồi, hãy đem tro cốt của mẹ rải xuống biển!” Bà nói như vậy, ánh mắt lại nhìn Diệp Thiệu Quân. Cả đời bị chán ghét, cũng dây dưa với ông cả đời, mệt quá! Không muốn sau khi chết cũng như vậy. Bà không biết mình có phải vẫn còn thích ông hay không, chẳng qua là đã không quan trọng, tất cả đều phải kết thúc. . . . . .
Hiện tại, tất cả mọi thứ với bà đều rất thỏa mãn. Người bà yêu thường, để ý, đều ở bên cạnh. Tội ác cả đời mình, có kết quả này cũng coi là trời cao ưu ái rồi, bà thấy như vậy là đủ rồi.
Những lời muốn nói cũng đã nói xong, bà chậm rãi thở phào một cái, cứ như vậy mà ra đi!
Môi Băng Ngưng run rẩy, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong mắt rơi xuốn. Mắt thấy Lâm Thanh Âm nhắm mắt lại, bàn tay nắm tay của cô không còn sức lực rơi xuống. . . .
“Mẹ. . . .” Cô nhỏ giọng gọi, nhưng giờ phút này, rốt cuộc Lâm Thanh Âm cũng không nghe được. . . .