Thành phố C.
Màn đêm lại buông xuống, Phương Tử Hạo vừa mới xuất viện liền bị hai người bạn thân kéo đi, Nam Phong còn dẫn theo cô bạn gái xinh đẹp giới thiệu với anh. Thật ra thì ai cũng hiểu anh tự đày đọa bản thân như vậy là vì Lạc Băng Ngưng, đêm đó anh và Thạch Đầu nói chuyện với nhau trong phòng bệnh rất lâu, sau đó Diệp Dịch Dịch Lỗi rời đi với vẻ mặt nghiêm túc, còn tinh thần Phương Tử Hạo cũng suy sụp. Thật ra cũng chỉ là một cô gái thôi mà! Làm gì đến mức nghiêm trọng như vậy chứ, lúc đó Nam Phong có suy nghĩ như vậy, nhưng anh ta không biết rằng sẽ có một ngày nào đó mình càng không thể buông bỏ hơn cả Phương Tử Hạo.
“Hôm nay kéo cậu ra ngoài là để thư giãn một chút, cũng không có uống rượu đâu.” Hạ Vân Tường vỗ vỗ vai Phương Tử Hạo. Thật tình... Yêu ai không yêu, tại sao lại yêu phải người của Thạch Đầu chứ. Nếu đổi lại là mình, cũng nhất định không chấp nhận được chuyện anh em tốt lại có tình ý với cô gái của mình.
“Thạch Đầu đâu?” Phương Tử Hạo cho rằng sau cuộc nói chuyện ở bệnh viện, mâu thuẫn của bọn họ đã được cởi bỏ rồi.
“Cậu không biết sao? Cậu ta ra nước ngoài công tác rồi!” Hạ Vân Tường nhìn Phương Tử Hạo nói, câu nói của anh ta khiến cho Nam Phong đang ngồi đối diện bọn họ chợt cứng đờ cả người, đợi chút, dường như cậu ta nhớ ra chuyện gì đó thì phải.
Thạch Đầu ra nước ngoài. Đột nhiên nhớ ra cuộc điện thoại cậu ấy gọi cho mình, cậu ấy nói muốn mình đến căn hộ của cậu ấy... Còn nói Băng Ngưng đang ở đó... Cô ấy còn đang bị bệnh...
“Chết rồi!” Nam Phong vỗ một cái thật mạnh vào sau gáy, đứng bật dậy kêu lên. “Băng Ngưng vẫn còn ở trong căn hộ của Thạch Đầu.”
“Cậu nói cái gì?” Phương Tử Hạo lớn giọng hỏi. Sau đó không đợi nghe trả lời đã chạy ngay ra ngoài, Hạ Vân Tường chỉ chỉ Nam Phong, bày ra vẻ mặt hết cách ‘cái đồ đầu đất nhà cậu’ , sau đó đi theo Phương Tử Hạo ra ngoài.
Mấy người bọn họ trước sau chạy tới căn hộ của Diệp Dịch Lỗi, bọn họ không biết mật mã mở cửa, nhưng Phương Tử Hạo quyết đoán nhập ngày sinh nhật của Tuyết Ngưng vào,cuối cùng cửa mở ra thật.
“Ngưng nhi!” Phương Tử Hạo vọt nhanh vào nhà, căn phòng bừa bãi bày ra trước mắt, không để ý đến những thứ đó, anh tìm kiếm khắp nơi, trong ngoài đều lục tung lên nhưng cũng không thấy bóng dáng của cô đâu, Phương Tử Hạo cảm thấy hoảng sợ, cô ấy không ở đây thì có thể ở đâu được chứ?
“Ngưng nhi! Em ở đâu? Ngưng nhi!” Anh gọi to.
“Tử Hạo, ở đây, ở đây này!” Trong phòng khách truyền đến tiếng gọi của Hạ Vân Tường, Phương Tử Hạo chạy như bay đến, trong nháy mắt khi nhìn thấy Băng Ngưng anh có cảm giác như bị sét đánh vậy, bất động không nhúc nhích được, đứng nhìn trân trân thật lâu.
Băng Ngưng đang nằm đó, những dấu vết chi chít trên cơ thể lộ ra ngoài của cô khiến anh nhìn thấy mà đau lòng, không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện đáng sợ như thế nào.
“Ngưng nhi!” Phương Tử Hạo cởi áo ngoài của mình bọc quanh thân thể nhỏ nhắn của cô, ôm cô thật chặt trong ngực, cơ thể cô nóng đến dọa người, như là đang thiêu đốt trái tim anh vậy, cánh tay đang ôm Băng Ngưng không ngừng run rẩy, một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh bế cô lao nhanh ra ngoài...
Gió đêm nay lạnh như vậy, dường như muốn làm buốt giá tim ai, làm lòng người tuyệt vọng...
**********
Nước Pháp
Lúc Diệp Dịch Lỗi tan họp đã là buổi chiều, cả người đau nhức ê ẩm, từ khi thức dậy liền bắt đầu làm việc đến tận bây giờ ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn, giờ đây anh mới cảm thấy may mắn khi có Lưu Duệ Hàng đi theo, nếu không một mình anh làm sao chịu nổi.
“Anh Dịch!” Điền Mộng Phỉ từ trong phòng họp nhảy ra trực tiếp ôm lấy anh. “Chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đi! Em đói sắp chết rồi.” Cô ta ôm bụng làm nũng.
“Anh còn chút việc chưa xử lí xong.”
“Đi mà!” Điền Mộng Phỉ không đồng ý nài nỉ. “Người ta đói bụng thật mà, không phải anh đã đồng ý với ba anh là sẽ chăm sóc em thật tốt sao!” Cô ta mím môi làm vẻ đáng thương nói.
“Anh Dịch, em thật sự rất đói, không tin anh sờ thử xem.” Cô ta nói xong cầm lấy bàn tay anh đặt trên bụng mình, còn vô tình cọ cọ ngực mình vào cánh tay anh.
Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, thu tay lại. “Vậy đi thôi!”
“Ăn cơm xong chúng ta đi shopping nhé, được không?” Điền Mộng Phỉ ôm lấy cánh tay Diệp Dịch Lỗi. Anh Dịch, ngày tháng chúng ta ở bên nhau còn dài, em không tin không chiếm được anh.
Dáng vẻ hai người thân mật ngọt ngào không khỏi dẫn đến nghị luận ầm ĩ, dù sao Diệp Dịch Lỗi cũng đã có vợ chưa cưới, nhưng vẫn cùng với phụ nữ khác ra vào công khai, không chút kiêng dè gì cả. Lưu Duệ Hàng đứng ở cửa phòng họp nhìn hai người họ cùng nhau rời đi, bên môi gợi lên một chút ý cười, Diệp Dịch Lỗi, bây giờ cậu cứ tha hồ mà đắc ý đi, sau này sẽ cho cậu biết thế nào là đau khổ.
Cả một buổi chiều, Diệp Dịch Lỗi bị kéo đi dạo chơi khắp nơi, mà khi đó ở trong nước, Băng Ngưng được đưa đến bệnh viện, hạ sốt, tiêu viêm, lặp đi lặp lại giày vò đến rạng sáng mới ổn định lại. Bởi tin tức ở lễ đính hôn lúc trước, dĩ nhiên nhiều người đều biết đến Băng Ngưng, mà dáng vẻ thê thảm của cô càng làm cho nhiều người đau lòng không dám nhìn thẳng. Phát sốt đến 39 độ, thiếu chút nữa đã chuyển sang viêm phổi, vết thương trên người bởi bị dính nước mà đã sưng tấy lên, nơi nào đó trên cơ thể cô cũng bị thương nghiêm trọng, khiến cho những bác sĩ đã có nhiều kinh nghiệm cũng cảm thấy lạnh sống lưng...
Đám người Phương Tử Hạo vẫn luôn đợi ở bên ngoài, Nam Phong gấp đến mức cứ đi tới đi lui, nếu Băng Ngưng có mệnh hệ gì, anh ta không dám chắc Diệp Dịch Lỗi sẽ xử lí mình như thế nào nữa, Phương Tử Hạo nhất định cũng sẽ giết mình, thật là... Hối hận chết đi được, nếu như mình không quên mất cuộc điện thoại đó thì băng Ngưng cũng sẽ không đến mức như vậy, gãi gãi đầu chán nản, anh ta dựa vào tường tự trách.
“Được rồi, hai người đừng như vậy nữa, đã không sao rồi!” Hạ Vân Tường lên tiếng an ủi, anh cảm thấy chuyện lần này có chút kì lạ, coi như Nam Phong quên mất, nhưng mà... Người nhà họ Diệp đâu hết rồi, cũng không ai phát hiện ra sao? Băng Ngưng ‘mất tích’ chẳng lẽ không có ai tìm kiếm à...
Thạch Đầu, cậu xác định cậu sẽ không hối hận chứ, sao cậu lại nhẫn tâm hành hạ một cô gái thành ra như vậy, cứ coi như cậu không yêu cô ấy, nhưng ít ra cô ấy cũng là em gái của người cậu yêu mà. Chẳng lẽ khi nhìn thấy gương mặt giống hệt Tuyết Ngưng cậu cũng không mảy may mềm lòng sao? Phương Tử Hạo ôm lấy đầu mình, đang trong trạng thái đau khổ không cách nào kiềm chế được, Ngưng nhi, anh Tử Hạo phải làm thế nào mới có thể giúp em đây...
Băng Ngưng được chuyển sang phòng bệnh thường, may mắn là đã hạ sốt, vết thương cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi là được. Băng Ngưng đã không sao nữa, hai người bọn họ cũng ra về, chỉ còn Phương Tử Hạo ở lại chăm sóc cô, có lẽ anh cần một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại. Nhưng... cuối cùng kết quả cũng không có gì thay đổi, Phương Tử Hạo sẽ không tranh giành vợ chưa cưới của bạn thân mình, mặc kệ Thạch Đầu có yêu Băng Ngưng hay không, chỉ cần cô ấy mang danh phận đó ngày nào, Tử Hạo nhất định sẽ không vượt qua giới hạn của mối quan hệ này ngày đó, mà Thạch Đầu cũng sẽ không cho phép bất cứ ai mơ ước đến người của cậu ấy, bao gồm cả anh em tốt của mình...
Phương Tử Hạo vẫn luôn túc trực bên giường bệnh, cẩn thận từng li từng tí nắm tay Băng Ngưng, sau lễ đính hôn của cô đây là lần đầu tiên anh gặp Băng Ngưng, mặc kệ quá khứ có lo lắng như thế nào, có nhớ nhung như thế nào, anh cũng chưa từng đến gần Băng Ngưng dù chỉ một chút, toàn là đứng từ xa âm thầm chứng kiến an ủi những đau thương của cô mà thôi...
“Ngưng nhi, xin lỗi em.” Anh khổ sở cúi đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.