Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 93: Chương 93: Chương 81: Xem tôi là công cụ để phát tiết sao?




“Đau rồi thì sẽ không còn nhớ nữa. Tựa như. . . . . . Câu chuyện về nước nóng và chiếc ly.”

“Cô chắc chắn chứ?” Ôm sát lấy eo của cô, trong ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi hiện lên một tia nguy hiểm.

“Cô có biết có những nỗi đau suốt đời cũng không quên được, càng đau thì càng khắc cốt ghi tâm, muốn quên chỉ là một chuyện mơ mộng hão huyền hay không? Lạc Băng Ngưng! Tôi đánh cuộc rằng cô sẽ không quên được tôi . . . . .”

Băng Ngưng không nói, vậy thì thử xem sao . . . . Cô cũng muốn biết mình có thể quên được hay không. . . . .

**************

Về việc Lưu Duệ Hàng bị đánh, cuối cùng cảnh sát kết luận là do đối thủ cạnh tranh trong nghề trả thù. Diệp Thiệu Kỳ rất bất mãn với kết quả này, nhưng do ông cụ đã tán thành nên bà ta cũng không nói gì nữa, chỉ là. . . . . . Cơn tức này đè nén ở trong lòng thì sớm muộn gì cũng sẽ phát ra.

Khi Lưu Duệ Hàng xuất viện, Diệp Triển Bằng tự mình đi đến bệnh viện, tất nhiên là vợ chồng Diệp Thiệu Quân cũng đi cùng để giúp đỡ. Nhưng rất dễ nhận thấy, Diệp Thiệu Kỳ không hề thấy cảm kích, cả đoạn đường đều không nhìn Lâm Thanh Âm một lần nhưng những lời nói của bà ta, tất cả đều là châm chọc. Lâm Thanh Âm lại không phản bác, thậm chí thỉnh thoảng còn nở nụ cười. Đương nhiên Diệp Thiệu Kỳ nhìn ra được chị ta đang diễn trò trước mặt cha mình, nhưng lại tức không nhịn nổi mà nói ra, vì Lưu Duệ Hàng là bảo bối duy nhất của mình.

Băng Ngưng đứng chờ ở trong phòng khách.Thật ra thì thời gian mà Lưu Duệ Hàng và Diệp Thiệu Kỳ không ở nhà, cô mới cảm thấy có thể tự do hô hấp, nhưng mà hiện tại. . . . . . Chẳng lẽ cô lại phải trải qua cuộc sống lo sợ hốt hoảng hay sao?

Mẹ con Diệp Thiệu Kỳ lần lượt đi vào phòng khách, cục diện kia. . . . . . Băng Ngưng cảm thấy giống như hoàng thượng hồi cung.

“Anh họ!” Băng Ngưng tiến lên gọi.

“Ơ! Tiểu Ngưng nhi!” Mặc dù Lưu Duệ Hàng ngồi trên xe lăn, nhưng lại không giảm đi vẻ anh tuấn chút nào, anh ta giơ tay lên siết chặt khuôn mặt của Băng Ngưng nói: “Xinh đẹp hơn rồi.”

Băng Ngưng hơi nhíu mày, lui về phía sau một chút mới nói: “Chúc mừng anh họ xuất viện. Đây là món quà em tặng cho anh.”

“Hả?” Lưu Duệ Hàng nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn khiêu khích Diệp Dịch Lỗi, sau đó dồn sức vào chân sau để đứng lên.

“Chỉ có tiểu Ngưng nhi của chúng ta là tri kỷ.” Anh ta ngoài người dựa sát vào Băng Ngưng rồi nói: “Chúng ta không gặp nhau đã một tháng rồi, anh nằm viện mà em cũng chưa một lần đi thăm anh. Thật sự anh họ rất đau lòng đấy!”

“Duệ Hàng!” Nhìn thấy dáng vẻ trắng trợn này của cháu ngoại khiến ông cụ không khỏi nhíu mày.

“Ông ngoại! Con và em họ Ngưng nhi chỉ là nói chuyện phiếm một chút mà thôi! Dù sao đã lâu rồi không gặp, chẳng qua có chút nhớ em ấy.” Anh ta nói xong liền ôm lấy bả vai Băng Ngưng.

“Ấy! Đừng động!” Thấy Băng Ngưng muốn giãy giụa, Lưu Duệ Hàng mở miệng nói: “Tiểu Ngưng nhi! Anh chính là người bị thương đấy!”

“Đúng vậy! Ngưng nhi! Anh họ cháu thường xuyên nhắc tới cháu đấy!” Diệp Thiệu Kỳ hùa theo.

“Cô! Gần đây cháu bận quá, cho nên. . . . . .” Cô cắn môi.

“Không sao.” Ngoài dự đoán, Diệp Thiệu Kỳ lại không có làm khó cô.

“Cô biết cháu bận rộn, anh họ cháu cũng hiểu được.” Dáng vẻ hòa ái dễ gần của bà ta khiến Băng Ngưng cảm thấy xa lạ, thậm chí cô lo lắng có phải bà ta đang có chủ ý khác hay không.

“Được rồi! Cháu và anh họ tâm sự một chút đi!” Bà ta cười rồi nhắc người làm: “Các người đưa đồ của thiếu gia lên lầu hai đi!”

Lầu hai sao? Mọi người đều cả kinh.

“Nhìn cái gì vậy? Hiện tại trên chân của thiếu gia có thương tích, chẳng lẽ các người muốn nó mang theo thương tích lên xuống lầu ba sao?” Diệp Thiệu Kỳ lườm đám người giúp việc.

“Cha! Chuyện này. . . . . . Không tốt lắm!” Hình như Lâm Thanh Âm có chút lo lắng hỏi.

“Cứ theo Thiệu Kỳ nói mà làm đi!” Diệp Triển Bằng nói: “Lần này Duệ Hàng cũng là vì chuyện của công ty mà xảy ra tai nạn, các người là bề trên thì cũng nên rộng lượng một chút!”

“Cám ơn ông ngoại!” Lưu Duệ Hàng cười khinh bỉ khi nhìn về phía Diệp Dịch Lỗi, bàn tay nắm chặt bả vai của Băng Ngưng nói: “Tiểu Ngưng nhi! Từ nay về sau chúng ta chính là hàng xóm rồi, em cần phải chăm sóc anh họ thật tốt, đúng không?”

Mọi người dần dần tản đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Băng Ngưng bị Lưu Duệ Hàng ôm như vậy thật sự là rất khó chịu, nhất là nhớ tới lời cảnh cáo của Diệp Dịch Lỗi, cô như cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi qua sau lưng.

Bị khiêu khích như vậy, đương nhiên Diệp Dịch Lỗi sẽ không phản ứng chút nào, nhưng mà nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ nhăn nhó giống như bánh bao thật sự làm cho anh vui sướng. Từ trước đến nay, anh chưa từng cảm thấy bộ dạng nhíu mày của cô lại đẹp mắt như vậy.

“Đúng vậy! Bây giờ anh họ là người tàn tật, là em dâu. . . . . . Giúp đỡ anh một chút cũng là việc nên làm.” Diệp Dịch Lỗi cười.

“Các người đưa thiếu gia đi lên thật tốt, nhưng đừng làm ngã anh ấy. Nếu như có cái gì sơ xuất, đừng trách nhà họ Diệp tuyệt tình, đúng không?” Anh nói xong liền đi tới muốn kéo Băng Ngưng ra, nhưng Lưu Duệ Hàng giống như không có ý định muốn buông tay.

“Tàn tật ư?” Lưu Duệ Hàng cười, anh ta nhìn Băng Ngưng một chút rồi nói: “Đối với anh mà nói, miễn là chức năng nào đó không mất đi thì sẽ không coi là tàn tật. Em nói xem có phải không, Ngưng nhi?”

Băng Ngưng nhìn Lưu Duệ Hàng một lúc lâu mới kịp phản ứng. Trong nháy mắt, hai má cô đỏ bừng, muốn lùi lại theo bản năng nhưng lại bị kéo trở về.

“Hả? Em nghe hiểu sao?” Lưu Duệ Hàng cười.

“Làm sao anh lại quên mất, tiểu Ngưng nhi của chúng ta là một cô gái nhỏ.” Anh ta tới sát bên tai Băng Ngưng.

“Tại sao em luôn sợ anh như vậy?” Lưu Duệ Hàng hỏi.

“Tiểu Ngưng nhi! Em nên biết, nếu như anh muốn làm gì thì em đã sớm là người của anh từ nhiều năm trước rồi.” Âm thanh của anh ta rất thấp, chỉ có hai người bon họ nghe thấy.

Băng Ngưng nhìn người đàn ông trước mắt. Anh ta có ý gì? Cô phải cảm tạ anh ta đã giơ cao đánh khẽ sao?

Diệp Dịch Lỗi không nghe được bọn họ nói gì nên anh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng lại vẫn biểu hiện thật bình tĩnh như cũ.

“Được rồi! Anh cũng mệt mỏi rồi nên đi lên nghỉ ngơi trước, nếu như có việc gì. . . . Anh sẽ làm phiền đến em, Ngưng nhi!” Anh ta vừa khiêu khích nhìn Diệp Dịch Lỗi vừa thân mật gọi tên của cô.

Cuối cùng thì sức nặng trên vai cũng rời đi, Băng Ngưng thở phào nhẹ nhõm. Khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Diệp Dịch Lỗi, cô liền cảm thấy kinh ngạc.

Cho dù trong mắt Băng Ngưng lộ ra một chút hoảng sợ cũng khiến cho Diệp Dịch Lỗi khó chịu. Có phải chính mình thật sự làm cho cô ấy sợ như vậy hay không? Tất cả mọi chuyện cô đều nghe theo anh là bởi vì . . . . Cô sợ anh, đúng không?

****************

Trong phòng ngủ, Diệp Thiệu Kỳ sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện của Lưu Duệ Hàng mới đi ra. Rời khỏi nhà họ Diệp, bà ta liền đi thẳng tới khách sạn.

“Tới rồi!”

Pằng! Vừa mới vào cửa, Diệp Thiệu Kỳ liền ném túi xách trong tay lên mặt người đàn ông trước mắt.

“Bảo bối! Sao vậy?” Ông ta cười làm lành, tiến lên ôm lấy bà ta.

“Đừng đụng vào em!” Diệp Thiệu Kỳ đẩy cánh tay của người đàn ông đang làm loạn trên người của bà ta ra.

“Em muốn anh điều tra chuyện kia, anh không tìm ra được thì coi như xong. Ngay cả chuyện của con trai em anh cũng không tìm được gì, vậy mà còn nói coi nó như con trai của mình mà yêu thương.” Trong lời của bà ta có ba phần nũng nịu, bảy phần tức giận: “Anh tránh ra cho em!”

“Thật sự tức giận sao?” Đường Sâm giữ vai của bà ta hỏi.

“Chuyện này đúng là do cạnh tranh trong nghề. Em nghĩ thử xem, cho dù Lâm Thanh Âm ngu xuẩn như thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy!” Ông ta kiên nhẫn phân tích: “Không nên tức giận nữa. Cùng lắm thì anh giúp em trút giận, có được không?”

“Anh nghĩ làm như thế nào?”

Diệp Thiệu Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt. Thật ra thì bản thân bà ta và Diệp Thiệu Quân đối đầu nhau nhiều năm như vậy cũng đã mệt rồi! Nhưng ở trước mặt con trai, bà ta không thể tỏ ra yếu đuối. Đến khi gặp được người đàn ông này, bà ta mới cảm giác có chỗ dựa vào.

“Ừ. . . . . . Làm cái gì trước đây? Đương nhiên là muốn được bồi thường cho em thật tốt.”

Ông ta gấp gáp hôn lên môi của Diệp Thiệu Kỳ. Lần trước gặp mặt vội vàng nên ngay cả ôm bà ta một cái cũng không thể. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bà ta lại luôn ở trong bệnh viện.

Diệp thiệu Kỳ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự nhiệt tình của ông ta.

“Đường Sâm.” Bà ta gọi tên của người đàn ông.

“Anh đây!” Ông ta thở gấp nói: “Thiệu Kỳ! Anh nhớ em muốn chết.”

Đường Sâm nhiệt tình gấp gáp làm cho bà ta tạm thời quên mất những chuyện không vui trong lòng. Lúc này, bà ta chỉ muốn hưởng thụ thất tốt sự sung sướng. . . .

Lúc Đường Sâm đi ra từ phòng tắm thì Diệp Thiệu Kỳ đã tỉnh lại. Ông ta cười, hôn một cái ở trên mặt của bà ta, Diệp Thiệu Kỳ miễn cưỡng vẫn không nhúc nhích. Người đàn ông này khắp mọi mặt mà nói đều rất ưu tú, chỉ không được hoàn mỹ là có chân bị què.

“Bây giờ còn tức giận sao?” Đường Sâm hỏi.

“Đừng tưởng rằng như vậy là được rồi!” Diệp Thiệu Kỳ lườm ông ta.

“Anh với vợ trước không có con, nếu sau này chúng ta ở chung một chỗ thì Duệ Hàng cũng là con trai của anh. Vì vậy em yên tâm đi, anh sẽ giúp nó.” Đường Sâm bảo đảm.

“Việc em muốn anh điều tra về chuyện nhà họ Lạc thế nào rồi, thật sự không tìm được manh mối gì sao?”

“Năm đó T thị của nhà họ Lạc làm ăn thất bại thảm hại, muốn nói trận hỏa hoạn kia là có người làm cũng không phải là không có khả năng. Nhưng dù sao cũng hơn mười năm rồi, muốn tra ra chân tướng thì có chút khó khăn.” Ông ta vừa nói vừa nhìn Diệp Thiệu Kỳ nhíu mày thì vội vàng cười làm lành nói tiếp: “Được rồi! Anh sẽ tiếp tục điều tra, được không?”

“Được!” Diệp Thiệu Kỳ đứng dậy.

“Lúc này đi sao?” Đường Sâm kéo bà ta hỏi: “Bao giờ lại tới nữa?”

“Chờ em có thời gian.” Diệp Thiệu Kỳ suy nghĩ một chút nói.

“Thật đúng là xem anh như công cụ phát tiết vậy!” Đường Sâm nói ra có chút oán trách.

“Anh nói sai rồi!” Diệp Thiệu Kỳ cười.

“Em mới là công cụ của anh.” Bà ta tiến tới hôn lên mặt của Đường Sâm, nói dụ dỗ: “Ngoan một chút, được không?”

Đường Sâm hài lòng một chút, gật đầu hỏi: “Em nói xem. . . . . . Anh không có vợ, em thì đã mất chồng. Vậy tại sao chúng ta muốn đi gặp nhau lại giống như yêu đương vụng trộm như thế?”

“Bởi vì kích thích.”

Diệp Thiệu Kỳ đi vào nhà thắm, mà Đường Sâm tựa vào giường nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, không biết đang suy nghĩ cái gì. . . . . .

***************

Chủ nhật. Ở trường học không có lớp, Băng Ngưng đang lo lắng không biết làm thế nào để đối mặt với Lưu Duệ Hàng, không nghĩ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi ngồi ở trong phòng khách.

“Anh Dịch Lỗi. . . .” Hai mắt Băng Ngưng tỏa sáng, giống như nhìn thấy cứu tinh.

“Hôm nay thế nào lại nhiệt tình như vậy?” Diệp Dịch Lỗi tranh thủ ngẩng đầu liếc nhìn Băng Ngưng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hôm nay anh định đi làm sao?” Băng Ngưng thử thăm dò hỏi.

“Vậy cô hi vọng tôi không có ở đây?” Cố ý xuyên tạc ý của cô, Diệp Dịch Lỗi lườm cô hỏi.

Mặc dù bị hiểu lầm khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải đối mặt với Lưu Duệ Hàng.

Lưu Duệ Hàng ngồi ăn bữa sáng một mình ở trong phòng ăn. Dĩ nhiên anh ta hiểu rõ ý tứ của Băng Ngưng, chẳng qua cũng không để ý, dù sao nhiều năm qua đã thành thói quen. Thật ra thì có đôi khi Lưu Duệ Hàng cũng không hiểu tại sao cô lại sợ anh ta như vậy, mặc dù mình thường xuyên trêu chọc cô, nhưng suy cho cùng cũng không có làm gì cô.

Cả buổi sáng ba người đều ở đây ‘ai bận việc nấy’. Hình như là qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên ba người bọn họ yên ổn sống chung một chỗ với nhau như vậy. Băng Ngưng tưởng rằng có thể yên bình như vậy, nhưng ai biết lúc xế chiều, đột nhiên Joy xông tới.

“Kiều Kiều! Sao cậu lại tới đây?” Băng Ngưng tiến lên, nhưng cô gái này rõ ràng là không có để ý tới cô mà chạy thẳng đến trước mặt Diệp Dịch Lỗi, giơ tay lên tát anh một cái.

Ba. . . . . . Không chỉ Diệp Dịch Lỗi, ngay cả Lưu Duệ Hàng cũng sợ ngây người. Không thể ngờ có người dám ra tay với Diệp Dịch Lỗi.

“Diệp Dịch Lỗi! Anh thật là đê tiện.” Joy chỉ vào anh mắng to.

“Kiều Kiều!” Phản ứng đầu tiên của Băng Ngưng là nhào tới ôm lấy cô ấy, trời ạ! Con bé này làm cái gì vậy?

“Diệp Dịch Lỗi! Rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không? Vì anh mà Ngưng nhi bị bắt nạt ở trong trường, vậy mà anh lại có thể một câu cũng không thèm lên tiếng.”

Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn Joy, lạnh lùng nói: “Tôi có phải là đàn ông hay không thì cô đi mà hỏi bạn mình ấy!”

Nói xong, anh nhìn về phía Băng Ngưng.

Ách. . . . . . Sắc mặt của Băng Ngưng liền trắng bệch. Tại sao anh có thể nói ra như vậy? Mà nghe lời anh vừa nói càng khiến Joy tức giận, nếu không phải Băng Ngưng giữ chặt, chắc chắn cô ấy lại xông lên rồi.

“Kiều Kiều! Cậu làm sao vậy? Bình tĩnh một chút.” Nếu cô ấy dám tát anh ấy cái thứ hai, Băng Ngưng không thể tin được sẽ xảy ra cái gì.

Không biết Joy nghe được chuyện cô bị bắt nạt trong nhà vệ sinh ở đâu, lúc đó cô ấy liền chạy tới đây, bởi vì trong lòng cô ấy cho rằng chuyện này có liên quan đến Diệp Dịch Lỗi.

“Lạc Băng Ngưng! Cậu có chút tiến bộ hay không hả?” Joy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng to: “Cậu làm sao phải sợ cái loại Tiểu Tam không biết xấu hổ đó hả?”

“Kiều Kiều!” Băng Ngưng che miệng của cô ấy, nói nhỏ: “Đừng nói nữa.”

Ưmh. . . . . . Lúc này Joy đang nổi giận, cô ấy dùng sức hất tay Băng Ngưng ra.

“Tại sao mình không thể nói?” Cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi, mắng: “Nếu không phải ở bên ngoài anh ta lăng nhăng . . . .”

“Kiều Kiều!”

Băng Ngưng sợ hãi. Lúc này, sắc mặt của Diệp Dịch Lỗi đã thay đổi, nhất là khi thấy anh đẩy gọng kính lên mà khóe môi lộ ra mỉm cười khiến Băng Ngưng không cách nào an tâm. Từ trước đến nay, Diệp Dịch Lỗi cũng sẽ không vì đối phương là phụ nữ mà hạ thủ lưu tình với ai.

“Anh Dịch Lỗi! Thật xin lỗi! Kiều Kiều, Kiều Kiều cô ấy không phải cố ý.” Cô che ở trước mặt của Joy cầu xin.

“Ai nói mình không phải cố ý hả? Là mình cố ý đấy!” Joy làm ầm ĩ: “Diệp Dịch Lỗi! Tôi nói cho anh biết, đừng ỷ vào việc Ngưng nhi của chúng tôi yêu anh mà anh có thể ức hiếp cô ấy.”

Trong mắt Diệp Dịch Lỗi hiện lên ý cười, hỏi: “Hả? Cô nói cô ấy yêu tôi sao?”

“Kiều Kiều! Mình cầu xin cậu, đừng nói nữa!” Băng Ngưng bị chọc tức, cô không hiểu tại sao tính tình của cô ấy lại kích động như vậy.

“Rốt cuộc thì anh ta có gì mà cậu phải sợ hả?” Joy giậm chân, nói: “Lạc Băng Ngưng! Nếu mình là cậu, mình đã sớm đánh anh ta rồi !”

Joy càng nói càng tức. Nhớ tới những chuyện khốn nạn mà anh ta đã làm với Băng Ngưng, cô ấy liền đẩy Băng Ngưng ra xông tới. Nhưng lần này bàn tay của Joy chưa kịp chạm đến Diệp Dịch Lỗi thì cổ tay đã bị anh bắt được.

“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng chạy tới, ôm lấy cánh tay của anh cầu xin: “Đừng làm tổn thương cô ấy, cầu xin anh!”

“Tôi mới không sợ anh!”

Mặc dù Joy có chút sợ, nhưng vẫn chống đối như cũ. Người đàn ông này. . . . . . Thật đúng là đáng sợ.

“Anh Dịch Lỗi! Nhất định là Kiều Kiều không phải cố ý, cầu xin anh buông cô ấy ra đi!” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Dịch Lỗi và bộ dạng quật cường của Joy, Băng Ngưng gấp đến mức không biết làm sao, nói: “Kiều Kiều! Nói xin lỗi anh Dịch Lỗi đi, mau lên!”

“Nằm mơ.” Khuôn mặt quật cường của Joy giương ra.

Lưu Duệ Hàng đứng ở bên cạnh hứng thú nhìn Joy, ha ha. . . . . . Thật là một cô nàng đặc biệt, nghĩ đến việc ngay cả Diệp Dịch Lỗi còn bị một cô nhóc dạy bảo một lần nữa chứ. Chống tay lên bàn, anh ta đứng lên chống gậy bước tới. Nhìn bộ dạng Băng Ngưng vừa vội lại sợ, anh ta chờ cô mở miệng hướng mình cầu cứu, nhưng. . . . . . Nhóc con này lại không thèm nhìn mình.

“Anh Dịch Lỗi!”

Băng Ngưng lo lắng. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, trong lòng Diệp Dịch Lỗi có chút xúc động.

“Em họ! Anh nghĩ hay là thôi đi!” Thấy anh có ý định bỏ qua, Lưu Duệ Hàng liền chọn đúng lúc mà mở miệng.

Băng Ngưng quay đầu lại nhìn anh ta, lúc này anh ta mở miệng thật sự làm người ta lo lắng chuyện có thể càng ngày càng hỏng bét hay không? Nhưng mà trong mắt Joy thì hoàn toàn là một chuyện khác. Từ mấy tháng trước , trong lễ đính hôn khi thấy Lưu Duệ Hàng cứu Băng Ngưng thì anh ta đã ở trong lòng của cô ấy rồi.

“Joy! Hôm nay tôi coi như nể mặt của Ngưng nhi mà không so đo với cô.” Diệp Dịch Lỗi chậm rãi buông tay, Băng Ngưng vội vàng kéo cô ấy đến phía sau mình.

Bị ánh mắt lạnh buốt của Diệp Dịch Lỗi hù dọa, Joy biết hôm nay mình có chút thiếu suy nghĩ, nhưng mà khi nghe những lời này, thật sự khiến cô ấy bị chọc tức.

“Diệp Dịch Lỗi! Đừng cho là tôi sợ anh!” Joy ngẩng đầu nói: “Về sau nếu anh lại bắt nạt Băng Ngưng, tôi sẽ cho anh xem.”

Diệp Dịch Lỗi dửng dưng nhìn bộ dạng Joy uy hiếp mình. A. . . . . . Thật đúng là không đáng yêu, nhưng mà có lẽ suy nghĩa nhìn cô ấy vì Băng Ngưng mà không truy cứu.

“Kiều Kiều! Trở về đi, mình tiễn cậu.”

Băng Ngưng lôi kéo cổ tay Joy. Rốt cuộc nghe được câu Diệp Dịch Lỗi nói không truy cứu, cô nào dám để cho cô ấy ở lại lâu.

“Anh đưa các em đi!” Lưu Duệ Hàng nhìn sang Diệp Dịch Lỗi nói.

“Chào anh! Em là bạn của Ngưng nhi.” Nhìn thấy Lưu Duệ Hàng, lập tức Joy thay đổi dáng vẻ.

“Anh còn nhớ.” Lưu Duệ Hàng cười cười.

Băng Ngưng ở nhà họ Diệp mười một năm cũng chưa từng nhìn thấy anh ta nở nụ cười này. Nhìn dáng vẻ của Joy, đột nhiên Băng Ngưng có chút bận tâm.

“Em có thể cầu xin anh chăm sóc Ngưng nhi được không?” Vẻ mặt Joy chờ mong nói: “Ngưng nhi quá thiện lương, bị ức hiếp chỉ biết chịu đựng thôi.”

“Yên tâm đi! Anh sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” Lưu Duệ Hàng đồng ý, ánh mắt như có như không nhìn qua Băng Ngưng.

“Cám ơn anh!”

Joy lập tức vui vẻ. Sau đó quay đầu lại trợn mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi một cái, cảnh cáo: “Nếu để cho tôi biết anh bắt nạt Ngưng nhi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Bà cô, xem như mình cầu xin cậu, đi thôi!”

Băng Ngưng cảm nhận đầu mũi đổ mồ hôi. Trước nay chỉ có Diệp Dịch Lỗi uy hiếp người khác, làm sao có chuyện anh ta sẽ cho người khác uy hiếp mình chứ. Băng Ngưng dắt Joy đi ra ngoài, không nghĩ Lưu Duệ Hàng lại cũng theo đi ra.

“Anh cho người đưa em về!” Lưu Duệ Hàng nhìn về phía Joy lộ ra nụ cười mê người.

“Không cần, không cần!” Joy xấu hổ khoát khoát tay.

Thật là hối hận muốn chết! Nếu sớm biết Lưu Duệ Hàng cũng ở nhà, vậy mình sẽ không xông vào như vậy rồi! Diệp Dịch Lỗi, đều tại anh ta làm hại.

Nhìn hai má Joy ửng đỏ và dáng vẻ dịu dàng khi ở cùng với Lưu Duệ Hàng càng khiến Băng Ngưng thêm lo lắng.

“Kiều Kiều! Trở về đi thôi, về sau không có việc gì không nên tới đây, nhớ chưa?”

Joy nhìn Băng Ngưng, không hiểu cô gái này muốn nói cái gì.

“Được rồi! Mình đi xe buýt về là được rồi! Anh . . . . Ừ. . . . . .”

“Em có thể gọi tên anh. Nếu không để ý có thể theo Ngưng nhi gọi anh.”

“Được ạ! Hẹn gặp lại.” Joy đỏ mặt chạy đi, Băng Ngưng nhìn cô ấy biến mất mới xoay mặt nhìn Lưu Duệ Hàng bên cạnh.

“Anh họ!” Lần đầu tiên Băng Ngưng nghiêm túc như vậy mà nhìn anh ta nói: “Em lớn lên ở nhà họ Diệp. Dù bị anh bắt nạt, em cũng không chống lại vì em chấp nhận. Nhưng mà Joy. . . . . Cô ấy là người bạn quan trọng nhất. Em sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ức hiếp cô ấy.”

“Hả?” Lưu Duệ Hàng nhíu mày, Băng Ngưng vậy mà lại khiêu chiến với anh.

“Ngưng nhi! Em đang uy hiếp anh sao?”

Người đàn ông nguy hiểm đang lại gần.

“Không phải uy hiếp, coi như. . . . . . Là thỉnh cầu.” Cô nghiêm túc nói: “Em cầu xin anh, không nên động đến Kiều Kiều.”

Nhìn bộ dáng này của Băng Ngưng , Lưu Duệ Hàng cảm thấy không thú vị. Anh ta nghĩ cho dù mình muốn dạng phụ nữ gì mà chẳng được.

“Vậy anh đồng ý với em sẽ không đi trêu chọc cô ấy, nhưng mà . . . . Tiểu Ngưng nhi! Nếu chính cô ấy đưa tới cửa, anh cũng không thể từ chối.”

“Em sẽ ngăn cản cô ấy.” Băng Ngưng nghiêm túc nói rồi xoay người đi vào. Giải quyết chuyện này rồi, còn có. . . . . . Diệp Dịch Lỗi. Anh cứ để bị đánh như vậy, không biết. . . . . . Sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Mang tâm trạng lo lắng không yên đi vào nhà, quả nhiên lúc này sắc mặt Diệp Dịch Lỗi xanh mét đang lườm cô . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.