Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 106: Chương 106: Chương 91: Sẽ hầu hạ cô thật tốt




Băng Ngưng vừa xoay người vừa an ủi mình, hoàn toàn không chú ý tới một chiếc xe màu đen đang đến gần, cửa xe được mở rộng từ trước. Đến lúc đi ngang qua thì cô liền bị kéo mạnh vào trong xe.

“A!” Băng Ngưng thét lên liền bị che miệng lại.

Cô tuyệt vọng nhìn cửa xe khép lại. Nhưng một giây trước khi thuốc gây mê phát huy tác dụng, cô nhìn thấy ở ngoài cửa xe, Điền Mộng Phỉ đứng ở bên người Diệp Dịch Lỗi, khẽ hôn lêm gương mặt của anh . . . .

Anh Dịch Lỗi. Một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống, Băng Ngưng liền mất đi ý thức. . . . . .

“Anh Dịch! Hẹn gặp lại!” Điền Mộng Phỉ không quên vẫy tay tạm biệt.

“Cám ơn em đã đưa tôi đi !”

Trên đường đi bị cô ta bám lấy, Diệp Dịch Lỗi đã thấy phiền rồi. Anh không ngờ xuống xe mà cô ta còn chạy theo.

“Tôi đi trước, em trở về cẩn thận một chút!” Anh nói xong liền xoay người, còn dùng lực chà xát gương mặt mình.

Diệp Dịch Lỗi sải bước đi về phía phòng ăn, bên trong đã không có bất kỳ ai nữa, quà tặng cũng không còn kịp để chọn lựa, lần xin lỗi này thật sự là hỏng bét rồi. Chỉ có điều Ngưng nhi sẽ tha thứ cho anh thôi, vì cô bé chưa bao giờ thật sự giận anh.

“Thật xin lỗi ngài! Chúng tôi đã đóng cửa rồi.” Anh vừa bước vào cửa liền bị ngăn lại.

“Cái gì?” Anh ngạc nhiên nói: “Chính tôi đã đặt trước phòng này, có người đang chờ tôi.”

“Người anh nói là một cô gái rất xinh đẹp phải không?” Về cô gái xinh đẹp an tĩnh này, bọn họ có ấn tượng rất sâu.

“Cô ấy vừa mới đi ra ngoài, cũng đã được hai phút rồi!”

Hai phút ư? Đáng chết! Anh thầm mắng rồi xoay người chạy đuổi theo. Nhìn đường phố hai bên một chút, lúc này xe cô đi lại cũng thưa thớt nhưng đâu có bóng dáng nào của Băng Ngưng. Anh lấy điện thoại di động ra gọi vào sô của Băng Ngưng. Khi nghe thấy âm thanh quen thuộc thì anh có chút mừng rỡ, nhưng lúc quay lại thì không nhìn thấy Băng Ngưng. Lòng bàn tay anh đổ một chút mồ hôi, anh theo tiếng chuông điện thoại đi tới, quả thật nhìn thấy túi xách của Băng Ngưng rơi ở ven đường.

Trong nháy mắt, trái tim anh đau nhói. Túi xách của cô ở đây nhưng người lại không thấy đâu nữa. Giải thích duy nhất chính là, Ngưng nhi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. . . . . .

Tay từ từ nắm chặt, đột nhiên Diệp Dịch Lỗi cảm thấy một chút manh mối cũng không có. Anh vẫn luôn nhìn con đường này từ đầu nhưng không có gì cả. Trong nháy mắt, anh thấy lo lắng, một cảm giác vô lực đang siết chặt lấy anh. Ngưng nhi, đồng ý với anh, em nhất định không thể có chuyện gì xảy ra. Bàn tay Diệp Dịch Lỗi chặt quyền, khi nhìn đến camera giám sát trước cổng nhà hàng, anh vội xoay người chạy vào . . . .

Bánh xe cũ nát vẫn luôn chạy thẳng trên đường, mãi đến khi tới trước một ngôi nhà hoang tàn xập xệ mới dừng lại. Mở cửa ra, bên trong xe là ba gã đàn ông dáng vẻ lưu manh. Nhìn qua thì so với Băng Ngưng, bọn họ không lớn hơn cô mấy tuổi. Nhìn về phía chỗ ngồi của Băng Ngưng, một gã đưa tay nâng cằm cô lên.

“Mẹ kiếp! Dáng dấp thật là TM xinh đẹp.” Một tên tóc đỏ trong đám lên tiếng cảm thán.

“Ha ha. . . . . . Gấp cái gì, không phải đêm nay còn dài sao? Chờ giao nộp cô ta rồi, không những lấy được tiền, ngay cả cô ta cũng là của chúng ta.” Tên đàn ông cầm đầu nói xong, lúc nhìn Băng Ngưng thì trong ánh mắt của hắn ta như nhuốm đầy dục vọng.

“Mày khẳng định chúng ta làm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?” Một gã không yên lòng hỏi: “Nhìn qua thì có thể thấy thân phận của cô ta có vẻ không đơn giản. . . . . .”

“Mày sợ cái gì hả? Chúng ta đã cầm tiền từ trước rồi!” Tên cầm đầu liếc mắt nói: “Hơn nữa . . . . Một báu vật tuyệt sắc như vậy ở ngay trước mắt, mày cam lòng bỏ qua cho cô ta sao?”

Nghe tên kia nói như vậy, gã đàn ông lắc đầu một cái, liếm đôi môi.

“Lăn lộn nhiều năm như vậy, còn chưa có thử qua hương vị của thiên kim tiểu thư đâu!” Gã cười, đưa tay kéo Băng Ngưng lại rồi vác lên trên vai đi nhanh vào trong ngôi nhà. . . .

Đêm nay rất yên tĩnh, nhưng càng yên tĩnh lại càng có vẻ bất thường. Diệp Dịch Lỗi đang tìm thông tin mình cần qua camera giám sát, anh hận chết bản thân mình. Rõ ràng chiếc xe kia đi qua ngay bên cạnh anh, lúc đó Điền Mộng Phỉ lại dán tới . . . .

“Giám đốc!”

Văn Tuấn nhận được điện thoại đã vội vàng lái xe tới. Chẳng lẽ lòng tốt của mình lại biến thành chuyện xấu sao?

“Anh không phải lo lắng. Theo như thông tin của anh, tôi đã phái người ra ngoài tìm.”

Anh gật đầu một cái, ngồi vào trong xe rồi nói với bạn mình qua điện thoại: “Nam Phong! Tôi mặc kệ bây giờ cậu ở nơi nào, lập tức tỉnh táo cho tôi! Ngưng nhi bị bắt cóc rồi!”

“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Nam Phong kêu to và tiếng rên rỉ mập mờ của phụ nữ.

Đáng lẽ những chuyện như thế, anh có thể tự mình xử lý. Nhưng thời gian Băng Ngưng bị bắt cóc lại trùng hợp như vậy, nhất định là đã được chuẩn bị từ trước. Nếu mục tiêu của bọn chúng là Ngưng nhi thì rất có thể sẽ gây bất lợi với cô, cho nên thêm một giây một phút cũng rất nguy hiểm.

Ngồi ở trong xe, Diệp Dịch Lỗi phát hiện bản thân khẩn trương đến mức giữ vô lăng cũng không vững. Ngưng nhi, em không thể có chuyện gì xảy ra. Mồ hôi theo trán trượt xuống, anh gấp gáp khởi động xe, lúng túng giống như hai năm trước, hệt như ông trời cũng muốn sụp xuống. Xe của anh phóng rất nhanh. bên phía Hạ Vân Tường truyền đến tin tức, dựa vào camera giám sát trên đường phố, chiếc xe kia chưa hề ra khỏi thành phố. Nếu ở trong thành phố thì anh đã có biện pháp. Với thế lực của nhà họ Diệp, muốn tìm người có lẽ không thành vấn đề.

Tốt nhất các ngươi nên quản lý tốt tay của mình. Nếu như dám động vào cô ấy, như vậy tự gánh lấy hậu quả. . . . . . Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng mà trừng mắt nhìn về phía trước.

Băng Ngưng dần dần khôi phục ý thức nhưng trước mắt lại tối đen như mực. Đây là ở đâu? Cô nhẹ nhàng nhúc nhích, lại phát hiện tay bị trói, bên tai trái còn có âm thanh.

“Ồ! Cô tỉnh rồi!”

Nghe thấy tiếng đàn ông, trong lòng của Băng Ngưng chợt trầm xuống. Không biết đây là nơi nào, không biết bọn họ có mấy người, trước mặt tối đen khiến cô có cảm giác ngay cả hít thở cũng không dám. Tựa như hai năm trước, cô cũng bị trói, bị bịt mắt như thế này, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết. . . . . .

“Chậc, chậc, chậc. . . . Đúng là một người đẹp! Ngay cả dảng vẻ sợ hãi cũng mê người như vậy.”

“Các người, các người là ai?”

Băng Ngưng nuốt nước miếng, nhưng vẫn cố giả vờ mạnh mẽ. Không thấy cô, có lẽ mẹ sẽ không biết vì nếu cô không trở về, bà sẽ chỉ nghĩ rằng bọn họ tới căn hộ, mà Diệp Dịch Lỗi. . . . Từ trước đến giờ cũng không chú ý đến cô.

“Chúng tôi. . . .” Ha ha . . . . Gã tóc đỏ cười cười.

“Chúng tôi là người yêu của cô đó!” Gã nói xong thì hai kẻ sau lưng liền bật cười.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tối nay chúng tôi sẽ . . . . . . Ừm, chăm sóc cô thật tốt.” Gã đàn ông nói xong liền tiến lên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của Băng Ngưng, cảm thán: “Chậc, chậc, chậc . . . . Làn da này, đàn bà ngoài kia đúng là không cách nào so bì lại được!”

“Đừng chạm vào tôi!” Băng Ngưng kêu to, dùng sức quay mặt đi, cảm giác trên mặt làm cô cảm thấy buồn nôn. Mùi thuốc lá nồng đậm ở trong hơi thở quanh quẩn thật lâu, khiến cô choáng váng.

“Ơ! Tính khí không nhỏ chút nào !” Gã đàn ông không tức giận mà ngược lại còn hăng hái hơn. Hắn ta vươn tay nắm được cằm của cô, cúi đầu hít một hơi thật sâu, khen ngợi: “Thật là thơm. . . .”

“Buông ra, đừng chạm vào tôi!” Băng Ngưng dùng sức mới thoát ra khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông, động tác giãy giụa khiến cô té xuống từ trên ghế sofa. Cô rên lên một tiếng.

“Sao các người còn đứng yên ở đó?”

Lúc Băng Ngưng nhếch nhác đứng lên, một giọng nữ truyền đến. Âm thanh này cô biết, Điền Mộng Manh! Là cô ta. Trong lúc nhất thời Băng Ngưng cả kinh không nói ra lời. Nếu như là cô ta, như vậy thì mình xong rồi! Chắc chắn Điền Mộng Manh sẽ không cho cô được yên, lần trước ở nhà họ Diệp mẹ đã khiến cho bọn họ rất khó chịu. . . . . .

“Điền Mộng Manh! Cô... Cô không nên làm loạn!” Băng Ngưng sợ đến mức giọng nói phát run.

“Bây giờ mới sợ ư?” Điền Mộng Manh gạt tàn thuốc lá trong tay đứng lên hỏi: “Lần trước không phải còn rất phách lối ư, thế nào? Tiếp tục kêu đi, nói cho tao nghe mày sẽ không bỏ qua cho tao như thế nào?”

Băng Ngưng nghe giọng nói đang tiến lại gần liền ra sức lùi về phía sau, cơ thể vừa đập vào góc tường thì không còn đường để lui. Cô còn không kịp hết hi vọng thì liền nhận một cái tát!

Ba ——

Vì đã dồn sức đánh nên cái tát khiến cho Băng Ngưng ngã thẳng trên mặt đất.

“Có phải rất đau hay không?” Điền Mộng Manh cười.

“Tao cho mày biết, lần trước ba tao đánh tao còn đau hơn như thế này!” Ả nói xong liền bước lên đạp một cước vào trên bụng của Băng Ngưng khiến cô đau đến mức run lên.

“Kêu tiếp đi!” Ả nói xong còn muốn đạp tiếp vào người của Băng Ngưng.

“Điền tiểu thư!” Gã đàn ông dẫn đầu liền giữ Điền Mộng Manh lại nói: “Cô đã đồng ý để chúng tôi định đoạt rồi!”

“Thế nào, anh không nỡ à?” Điền Mộng Manh quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Là tôi sợ cô làm bị thương cô ta, đến lúc đó chúng tôi sẽ không còn hứng nữa.” Gã nhún vai thờ ơ giải thích.

Nghe hắn ta nói như vậy, Điền Mộng Manh nhíu mày, thì ra là như vậy. Cũng tốt! Đối với Lạc Băng Ngưng, nếu đánh cô ta thì cũng chỉ đau ở trên người, làm nhục cô ta mới là sự hành hạ tốt nhất. Nghĩ vậy, Điền Mộng Manh tiến lên, kéo tóc của Băng Ngưng.

“A!” Rất đau, Băng Ngưng khẽ rên, miếng vải bịt mắt cô liền bị kéo xuống. Ánh sáng cũng không rõ ràng vẫn khiến cô thấy chói mắt.

“Lạc Băng Ngưng! Không ngờ có một ngày mày sẽ rơi vào trong tay của tao!” Kéo mái tóc của cô, Điền Mộng Manh hận đến nghiến răng: “Như thế nào, bị tát có cảm giác như thế nào, có phải rất sảng khoái hay không, hả?” Ả nói xong lại tát thêm một cái, trên gương mặt đau rát, Băng Ngưng rơi nước mắt, giọt máu từ trong mũi rơi xuống bộ quần áo màu trắng khiến nó trở nên nổi bật.

Băng Ngưng quật cường nhìn chằm chằm Điền Mộng Manh, trên người tản ra một loại khí thế cao quý bẩm sinh , mặc dù là lần này cô chật vật như vậy cũng không có cách nào che giấu được loại khí chất này, mà hết lần này đến lần khác, điều đó lại khiến cho Điền Mộng Manh hận nhất.

“Quỳ xuống!” Ả bóp lấy cằm của Băng Ngưng.

“Ngày đó nhà họ Diệp ép ba tao quỳ xuống, khi đó tao liền thề, tao muốn mang nỗi nhục nhã của ngày đó trả lại gấp bội cho mày! Quỳ xuống!” Ả mất khống chế quát, rất hận bộ dạng cao ngạo đó của Băng Ngưng.

“Lúc này mà còn lên mặt cái gì, mày cho rằng đây là nhà họ Diệp sao? Quỳ xuống cho tao!” Ả điên cuồng ấn đầu Băng Ngưng.

Băng Ngưng hất mặt sang một bên, không để ý tới Điền Mộng Manh đang nổi điên, mùi nước hoa trên người ả nông nặc khiến cô thấy nhức đầu.

“Đến bây giờ mà mày còn dám bày ra dáng vẻ tiểu thư kiêu ngạo cho tao xem sao?” Điền Mộng Manh giận quá hóa cười nói: “Lạc Băng Ngưng! Hôm nay tao sẽ cho mày biết đăc tội với tao sẽ có kết cục như thế nào.”

Băng Ngưng nhìn thấy trong mắt của Điền Mộng Manh hiện lên sự âm hiểm khiến cô lo lắng: “Điền Mộng Manh! Cô không cần làm loạn.”

“Ha ha. . . . . .” Nghe lời này ả đột nhiên cười lạnh : “Lạc Băng Ngưng! Mày cho rằng bản thân đang ở nơi nào? Nếu tao làm loạn thì mày có thể làm gì tao? Hả? Hiểu rõ tình trạng của mày đi, hiện tại tao muốn giết mày cũng dễ dàng giống như giết chết một con kiến thôi! Chỉ là . . . . Tao sẽ không giết mày, bởi vì. . . . . . Đem sự cao ngạo của mày chà đạp ở dưới chân mới sảng khoái nhất!”

“Cô. . . . Cô không cần làm loạn.” Băng Ngưng cao giọng nói.

“Hôm nay tao chính là muốn làm loạn.” Điền Mộng Manh kéo mái tóc dài của Băng Ngưng xuống rồi nói: “Thấy ba người họ chứ? Lạc tiểu thư, tối nay bọn họ sẽ hầu hạ cô thật tốt. . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.