Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 138: Chương 138: Chương123: Mang đến phiền toái cho anh




Diệp Dịch Lỗi siết chặt cổ tay của Băng Ngưng, trong mắt tràn đầy tàn ác.

“Tôi đã cảnh cáo cô, cô quên rồi phải không. . . . . .” Anh nghiến răng, dáng vẻ kia giống như hận không thể nuốt sống Băng Ngưng.

Băng Ngưng khẽ động cổ tay, nhưng ngược lại bị nắm chặt hơn. Cô bình tĩnh nhìn anh. Mà thái độ thờ ơ như vậy của cô không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích với Diệp Dịch Lỗi. Lạc Băng Ngưng, giỏi rồi, cô dám khiêu khích tôi có phải không.

“Cô muốn đi cùng cậu ta?” Diệp Dịch Lỗi cố gắng áp chế cơn giận của mình, nhưng thái độ của Băng Ngưng vaanmx thờ ơ như cũ.

“Thế nào, không phản đối nữa! Lần này còn muốn nguỵ biện sao? Chính tai tôi nghe thấy.” Anh chợt kéo Băng Ngưng vào trong ngực.

“Tôi không phủ nhận.” Băng Ngưng nghiêm mặt nói. Lúc đầu cô không muốn nói ra sớm như vậy, nhưng mà không nghĩ tới lại bị nghe được.

“Ta nghĩ muốn rời khỏi nhà họ Diệp!” Mặc dù biết sẽ không thuận lợi, nhưng nàng cô vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

“Với cậu ta sao?” Diệp Dịch Lỗi nghẹn lời quát: “Lạc Băng Ngưng! Cô không biết thân phận mình là gì sao?”

“Tôi có thân phận gì?” Băng Ngưng không hiểu.

“Thân phận cô là gì tôi còn phải nhắc cho cô sao?” Anh gầm nhẹ: “Cô là vợ chưa cưới của tôi, nhưng bây giờ lại muốn bỏ trốn với người đàn ông khác!” Ánh mắt anh đỏ ngầu, nhưng khi nhìn bộ dáng của anh, Băng Ngưng lại cười ra tiếng.

Vợ chưa cưới sao?

“Cô cười cái gì?” Diệp Dịch Lỗi mất khống chế gào thét.

“Nhưng anh có tư cách gì hỏi tôi như vậy?” Băng Ngưng lạnh lùng nhìn vào mắt anh nói: “Cái hôn ước này có tồn tại hay không, ban đầu đã không quan trọng, anh quên ngày đó rồi sao? Thời điểm đính hôn, anh đưa Điền Mộng Phỉ đi, anh nói tôi như một món hàng, không có tư cách làm vợ chưa cưới của anh. Ở trước mặ tất cả tân khách, anh ném chiếc nhẫn xuống mặt đất, mang tôn nghiêm của tôi giẫm ở dưới chân, hung hăng chà đạp. . . . . .”

“Đủ rồi!” Diệp Dịch Lỗi mất khống chế hô: “Cho nên cô muốn theo Dương Tư Thần rời khỏi nhà họ Diệp! Cho nên cô liền phản bội hôn ước của chúng ta sao?”

“Hôn ước sao? Anh Dịch Lỗi! Tại sao anh muốn tôi giữ gìn cái giao ước nực cười đó?”

Thân thể Diệp Dịch Lỗi cứng đờ, nực cười sao? Cô nói hôn ước của bọn họ nực cười. Trái tim bỗng chốc một hồi co rút đau đớn, suýt nữa thì anh hít thở không thông. Nhưng. . . . . . Trước kia cô không phải nói như vậy, cô nói cô sẽ nhớ kỹ thân phận của mình, nàng nói chính mình sẽ dùng thân phận này yêu anh.

“Cho nên bây giờ cô phủ nhận quan hệ của chúng ta?” Âm thanh của anh có một chút run rẩy.

“Có vấn đề gì sao?” Băng Ngưng hỏi: “Thật ra thì tôi sớm nên đi. Anh Dịch Lỗi! Anh thả tôi đi, có được không?”

“Không thể nào!” Anh lạnh lùng nói:“Nhà họ Diệp nuôi cô lớn. . . .”

“Tôi biết mình nợ nhà họ Diệp, “ Băng Ngưng gật đầu.

“Nhưng mà tôi có thể từ từ hoàn trả.” Tay của cô từ từ che lỗ tai của mình nói: “Hoặc là, anh nói cho tôi biết trả như nào. Chỉ cần anh nói, tôi đều làm.”

Dáng vẻ Băng Ngưng nghiêm túc, không còn hốt hoảng như trước.

Diệp Dịch Lỗi cứng đờ. Ý của cô là vì cứu anh nên tai cô mới mất thính giác, coi như là trả rồi hả? Tay không nhịn được bắt đầu phát run, chẳng lẽ khi làm việc đó cô cũng đã quyết định rồi sao! Cô bất chấp tất cả cứu anh chỉ vì trả ân tình với nhà họ Diệp, mà không phải vì thương anh. . . .

“Lúc trước, tôi nợ một lần. Bây giờ. . . . . Tôi thiếu chút nữa chết lần đó tạm thời không tính, còn hai lần. Anh Dịch Lỗi muốn tôi làm cái gì? Tôi tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, chỉ cần sau hai lần này anh để tôi tự do.”

“Cô im miệng cho tôi!” Anh giận dữ: “Lạc Băng Ngưng, muốn rời đi nơi này, cô mơ đi. Nhà họ Lạc nuôi cô nhiều năm như vậy, cô cho rằng như vậy là đủ rồi sao?”

“Vậy anh muốn như thế nào thì có thể nói ra.”

Dáng vẻ Băng Ngưng thờ ơ như cũ, giống như cái gì cũng không quan trọng. Nếu như là trước đây, khi anh tức giận cô nhất định sẽ giải thích, bị hiểu lầm cô sẽ có dáng vẻ luống cuống, nhưng bây giờ. . . . Cô không quan tâm. Thậm chí anh càng tức giận thì cô càng bình tĩnh. . . .

“Nếu như anh không nói, vậy. . . . . . Tôi cũng chỉ có thể tự mình đoán.” Đẩy ngón tay của anh ra một chút, nhìn dấu tay màu đỏ in trên cổ tay mình, Băng Ngưng cười chua chát. Nếu như là Tuyết Ngưng, nếu như là Đinh Như, anh có thể dùng sức như vậy sao! Đây chính là sự khác biệt.

“Tại sao?” Băng Ngưng càng tỉnh táo, Diệp Dịch Lỗi càng phát điên: “Tại sao muốn rời đi? Tại sao là cậu ta!”

“Bởi vì tôi chịu đủ rồi!” Băng Ngưng nhẹ giọng đáp: “Ta không cần phải vì sai lầm của người khác mà trả giá.”

Cái gì gọi là sai lầm của người khác?”Cô có ý gì?”

Băng Ngưng thản nhiên nhìn Diệp Dịch Lỗi, có ý gì còn quan trọng sao! Trước kia cũng không nói, bây giờ cô quyết định rời đi, nói ra còn có ý nghĩa gì.

“Tại sao là Dương Tư Thần?” Âm thanh của anh có chút không ổn, chẳng lẽ ngay cả một tên play boy anh cũng không bằng sao?

“Bởi vì. . . . . . Anh ấy coi tôi là người.”

Bởi vì anh ấy coi tôi như người. . . . . . Trong lòng của Diệp Dịch Lỗi chợt trầm xuống.

“Cho nên cô có ý gì, tôi không coi cô là người sao? Ta không có sao!” Anh đỏ mắt, ngực đập kịch liệt.

“Có sao?” Băng Ngưng ném vấn đề ném trở lại phía anh, sau đó cười khẽ: “Lúc nào thì anh đã từng coi tôi như người.”

Có sao? Nghe lời nói của Băng Ngưng, anh bật cười.

“Cho dù không có thì sao? Tôi sẽ không để cô rời đi, tuyệt đối không!” Anh thề giống như quát.

“Cần gì chứ?” Băng Ngưng vô lực hỏi: “Cũng vì hận mà muốn trói tôi ở bên người cả đời sao?”

“Lạc Băng Ngưng! Tôi đánh cuọợc cô không quên được tôi!”

Anh nói xong, chợt kéo Băng Ngưng vào trong ngực, không báo trước liền hôn lên môi của cô, giống như vũ bão điên cuống cướp lấy. Băng Ngưng hơi cau mày nhưng không có giãy giụa. . . .

Diệp Dịch Lỗi thở gấp gáp, từ từ buông Băng Ngưng ra. Nhìn cô đẩy mình ra, sau đó như không có chuyện gì xảy ra lau chùi miệng mình rồi xoay người. . . .

Anh vẫn sững sờ ở tại chỗ, kinh ngạc đối diện nhìn Băng Ngưng biến mất ở trong tầm mắt của mình. . . . . . Lạc Băng Ngưng, muốn rời đi sao? Cô mơ đi. . . . . . Dương Tư Thần, người của tôi mà cậu cũng dám giành, vậy thì đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ.

Ngoài cửa lớn, Lưu Duệ Hàng ném vật cầm trong tay xuống đất, dẫm nát. Nếu Ngưng nhi nói muốn rời đi, không có chút quyết tâm sao được chứ, không bằng. . . . Anh họ tới giúp em một chút. . . . Nhìn bóng lưng của Diệp Dịch Lỗi, Lưu Duệ Hàng cười khẽ. Em họ, tôi bảo đảm người phụ nữ cậu luôn miệng nói hận nhât, sẽ là người cho cậu đả kích trí mạng nhất . . . .

*****************

Băng Ngưng từ phòng tắm ra ngoài, không nghĩ Diệp Dịch Lỗi lại ngồi ở chỗ đó, cô hô nhỏ một tiếng, sao lại thế này, rõ ràng cô có khóa cửa rồi mà!

“Cô cảm thấy ở nhà họ Diệp, có chỗ nào tôi không vào được?”

Anh ném chùm chìa khóa lên khay trà, sau đó đứng dậy, Băng Ngưng đề phòng lui về phía sau. Từ lúc nào bọn họ bắt đầu trở nên như vậy? Khi anh phủ định quan hệ của bọn họ, khi Băng Ngưng xuất viện sau khi bị thương ở đầu hay mọi thứ đã sớm bắt đầu thay đổi rồi. Chỉ là anh không phát hiện mà thôi. . . . . .

Băng Ngưng cười: “Đây là nhà anh, anh ở chỗ nào cũng không kỳ quái.”

“Cô biết là tốt rồi!” Anh gật đầu đến gần, vươn cánh tay ôm eo của Băng Ngưng nói: “Ngưng nhi! Tôi không muốn làm ra chuyện gì quá đáng, không cần nghĩ rời khỏi, bởi vì. . . . . . Tôi sẽ tuyệt đối không cho phép, trừ phi tôi chết. . . . . .”

Băng Ngưng bình tĩnh nhìn Diệp Dịch Lỗi đang chằm chằm nhìn mình rồi nói: “Anh sẽ không chết, . . . . . . Tôi nhất định phải rời khỏi!”

Nhìn thái độ Băng Ngưng dứt khoát, Diệp Dịch Lỗi bật cười. Rời đi sao? Với người đàn ông khác.

“Anh cười cái gì?”

Nhìn dáng vẻ ung dung như nắm chắc phần thắng của anh kích thích đến Băng Ngưng. Có phải trong lòng anh cho rằng bất luận anh tổn thương, sỉ nhục cô thế nào, cô cũng sẽ không rời đi không? Có phải bản thân nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm khiến cho trong lòng anh nhận định, cô vốn là người không có chủ kiến, có thể mặc cho người khác ức hiếp.

“Tôi cười cô không biết tự lượng sức mình!”

“Vậy nếu như tôi nhất định phải đi thì sao?” Băng Ngưng cất cao giọng.

“Cho dù chết, tôi cũng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, tôi muốn rời khỏi anh!” Khuôn mặt nhỏ của cô vì giận mà đỏ bừng, lớn tiếng gào thét khiến cho đầu của cô có chút choáng váng.

“Vậy thì để xem bản lĩnh của cô một chút đi!” Diệp Dịch Lỗi cười nói: “Tôi xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì rời đi. Tôi cũng muốn nhìn một chút, Dương Tư Thần có phải là có bản lĩnh dẫn dẫn cô đi không?”

“Anh muốn làm cái gì?” Nâng trán, Băng Ngưng nhận thấy trong lời nói của anh có ý tứ.

“Tôi đã từng nhắc nhở cô, nếu cô đã không nghe lời, vậy tôi cũng chỉ có thể dùng cách của mình giải quyết.” Anh cười rồi nâng cằm của Băng Ngưng lên nói: “Nếu cậu ta dám giành phụ nữ với tôi, vậy tôi sẽ khiến cho cậu ta phải trả giá đắt!”

“Diệp Dịch Lỗi! Tôi không cho phép anh động đến anh ấy!” Băng Ngưng chợt hô to.

Lúc này cô nhớ tới những lời Điền Quân nói trược kia. Nghĩ đến anh cắt đứt tay chân của những người đó, cô đã cảm thấy không rét mà run. Người đàn ông này quá tàn nhẫn.

“Không cho phép sao?” Diệp Dịch Lỗi nhíu mày cười.

“Tại sao cô không cho phép, cô có tư cách gì không cho phép?” Tay giữ cằm Băng Ngưng từ từ dùng sức, gằn từng tiếng: “Cô lại vì người đàn ông kia gọi thẳng tên của tôi. Chỉ bằng vào một điểm này, tôi đã không bỏ qua cho cậu ta!”

Băng Ngưng, cô lại ở trước mặt của tôi công khai bảo vệ người đàn ông khác. Cô có biết mình có bao nhiêu tàn nhẫn không.

“Diệp Dịch Lỗi! Anh dám. . . .” Băng Ngưng la hét, gắng sức giãy giụa: “Anh thả tôi ra, thả ra!”

“Tôi có cái gì không dám?” Diệp Dịch Lỗi giữ chặt cánh tay cười hỏi: “Nếu như cô cón dám có ý định bỏ đi, có thể thử xem tôi rốt cuộc là dám hay không. . . .”

Băng Ngưng giãy dụa không thoát, ngực đập phập phồng như có như không đụng vào người Diệp Dịch Lỗi.

“Diệp Dịch Lỗi! Anh cho rằng thành phố C là thiên hạ của anh sao?” Băng Ngưng kêu to: “Anh muốn thế nào thì được như thế sao? Có còn pháp luật hay không?”

“Pháp luật sao?” Diệp Dịch Lỗi cười: “Vậy cô nhìn xem thứ đó có thể quản được tôi hay không? Ngưng nhi! Cô phải nhớ kĩ, cho dù tôi làm cái gì, cũng là do cô ép tôi. Nếu như Dương Tư Thần làm sao, cũng là do cô làm hại.”

“Ta không cho phép anh tổn thương anh ấy!” Băng Ngưng dùng sức thoát ra: “Nếu như anh ấy có chuyện gì, Diệp Dịch Lỗi! Tôi hận anh cả đời!”

“Hận tôi cả đời ư?” Diệp Dịch Lỗi hừ lạnh.

“Vậy cô ở trước mặt tôi lo lắng cho người đàn ông khác như thế, cô cũng không sợ tôi sẽ hận cô cả đời sao?” Cánh tay của anh siết chặt lấy Băng Ngưng, giống như muốn chia đôi người cô: “Cô hại chết người tôi thích nhất, cũng không nghĩ tới tôi sẽ hận ngươi cả đời sao?”

“Không phải là anh vẫn luôn hận tôi sao?” Băng Ngưng hô to: “Buông tôi ra!”

“Vậy chúng ta liền căm hận lẫn nhau đi!” Anh đẩy Băng Ngưng lên giường.

“Ngưng nhi! Tốt nhất cô đừng ép tôi, nếu không. . . . . . Tự gánh lấy hậu quả.” Diệp Dịch Lỗi hung dữ nói, lúc này anh chỉ muốn hù dọa Băng Ngưng, muốn cô bỏ ý nghĩ rời đi, nhưng không biết lời nói này thật sự mang đến phiền toái cho anh. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.