Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 142: Chương 142: Chương127: Không cần sự quan tâm của anh




Trước mặt mọi người, Đinh An Nhiên làm cho Mộ Hàn khó chịu khiến cuộc tụ hội tan rã trong không vui. Băng Ngưng vẫn luôn nhìn anh, giống như việc Đinh Như càn rỡ như vậy là do anh dung túng. Nhưng cuối cùng Hạ Vân Tường cũng không đứng lên duy trì nữa, anh ta cũng không còn nhúng tay vào chuyện của Đinh An Nhiên nữa, cô ta tức giận cái gì. Giỏi rồi, động một chút là dám chất vấn ánh mắt nhìn người của anh ta.

Mặc dù ở toilet đã rửa sạch, nhưng vẫn thể che giấu sự nhếch nhác của cô. Lau đi lớp trang điểm lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của Băng Ngưng. Lúc này, nhìn cô suy yếu và nhếch nhác giống như là một sự tố cáo và chỉ trích đối với anh. . . .

Lấy khăn tay ra định giúp cô xoa một chút, nhưng cũng đúng lúc Băng Ngưng quay mặt đi. Diệp Dịch Lỗi cảm thấy có chút lúng túng, bây giờ ngay cả sự quan tâm của anh cô cũng cự tuyệt sao? Băng Ngưng lạnh lùng nhìn Diệp Dịch Lỗi, giờ khắc này ở trong mắt của cô lại không tìm được một chút cảm xúc, giống như người mới vừa sợ đến phát run lên kia không phải là cô.

Diệp Dịch Lỗi có chút hối hận khi không để ý đến cô. Nhưng dù như thế nào anh cũng không ngờ đến chỉ trong chớp mắt, cô liền gặp Điền Mộng Manh. Nghĩ tới vẻ mặt tràn đầy nước mắt của cô, trong lòng anh tràn đầy chua xót, hai chữ ‘phái thai’ kia của Điền Mộng Manh càng như dao đâm tim của anh.

Băng Ngưng vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt rối rắm Diệp Dịch Lỗi, giống như liếc một cái liền đoán ra tâm sự của anh.

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì?” Lúc này ánh mắt của cô lại khiến cho anh cảm giác lo lắng.

“Tôi đang suy nghĩ, nếu tôi dũng cảm giống như chị Mộ Hàn, vậy các người còn có thể ức hiếp tôi như thế không?” Mới vừa nổ máy xe, Diệp Dịch Lỗi liền đạp thắng xe.

Ức hiếp sao? Việc này có phải hơi nghiêm trọng không? Nhìn ánh mắt tràn đầy lạnh lùng của cô gái nhỏ, đột nhiên anh cảm thấy cô trở nên thật xa lạ đến mức chính mình cũng không nhận ra.

“Hẳn là không thể nào!” Băng Ngưng tự hỏi tự đáp, sau đó cười cười. Nếu như cô kiên cường như thế, thì sẽ không có người dám khi dễ cô.

Băng Ngưng tự mình chỉnh lại mái tóc còn ướt, xoay mặt qua dựa vào cửa sổ xe. Tay của Diệp Dịch Lỗi từ từ nắm chặt, đây là cô đang nói cho anh biết, cô đã không cần anh rồi sao!

“Cho dù cô giống với ai, cô cũng chỉ có thể ở đây. Băng Ngưng! Không người nào có thể giúp cô . . . .”

“Không cần nữa!” Băng Ngưng lạnh nhạt nói.

Lưu Duệ Hàng nói đúng, chỉ có mình mới có thể giúp mình, cho nên. . . . Sau này cô không cần người khác giúp đỡ nữa. Cô phải học được sự dũng cảm, giống như Mộ Hàn vậy. . . .

Không cần nữa. . . . Đơn giản ba chữ lại giống như bị vật nặng đánh trúng, Diệp Dịch Lỗi hô hấp khó khăn hồi lâu. Băng Ngưng, Đây là em đang nói cho tôi biết em đã chết tâm rôi sao. . . .

********************

Sức khỏe của Diệp Thiệu Kỳ vẫn không ổn định nên hai vợ chồng Diệp Thiệu Quân đều trở về trước, Dương Tư Thần ở lại bên kia chăm sóc. Mặc dù lần này không có chứng cớ trực tiếp chứng minh là Lâm Thanh Âm gây nên, nhưng mà bây giờ mọi người trong nhà cũng đã bắt đầu hoài nghi bà. Việc này làm bà đứng ngồi không yên. Chuyện năm đó Diệp Thiệu Kỳ biết, có phải Đường Sâm cũng biết rõ không? Nếu như Lưu Duệ Hàng và Đường Sâm cùng bắt tay nhau, như vậy. . . . . . Bà tuyệt đối không phải là đối thủ.

Nhanh chóng trở về từ nước ngoài, bọn họ bắt đầu bận rộn ở trong công ty triển khai hoạt động. Tất cả tờ báo lớn nhỏ ở thành phố bắt đầu đưa tin chuyện nhà họ Điền và nhà họ Lâm kết thông gia. Lễ thành hôn này và chuyện công ty hai nhà sắp hợp tác bỗng nhiên trở thành điểm nóng của thành phố C. Khi mọi người đang đợi hôn lễ thịnh thế này thì nó thật sự đến, hơn nữa còn mang đến tin tức chấn động thành phố C . . . .

Theo thông tin của người hiểu rõ tình tình, Điền Mộng Manh là con gái riêng của Điền Tuấn Nam, do ông ta cưỡng hiếp em dâu. Cũng có tin đồn, Điền Mộng Manh là người hoàn toàn không biết giữ gìn đức hạnh, có quan hệ lăng nhăng. Thậm chí ở trong hôn lễ ngày hôm ấy, có phát ra đoan clip. Hình ảnh trong clip không rõ ràng, nhưng lại dài mấy giờ liền, không cắt nối hay biên tập lại, thậm chí không có trải qua bất kỳ phương pháp xử lý nào. Một màn nóng bỏng cũng không bị chất lượng hình ảnh làm ảnh hưởng, mà nhân vật nữ chính trong đấy chính là Điền Mộng Manh, nhìn dáng vẻ đó có thể so với phim A/V. . . .

Nhà họ Lâm cảm thấy đã bị nhục nhã vô cùng, ngay ở trong hôn lễ tuyên bố từ hôn, cũng dừng hợp tác và thu hồi tất cả tiền vốn đã đầu tư vào nhà họ Điền. Công trình đã được nhà họ Điền tiến hành một nửa, bây giờ nhà họ Lâm đột nhiên rút tiền khiến công trình bị buộc phải ngưng hẳn. Vì vậy mà nhà họ Điền bị mắc nợ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị phá sản . . . .

Diệp Dịch Lỗi nhìn thấy tin tức này ở trên báo chí thì cảm thấy rất bất ngờ. Đoạn video đó chỉ có nhà họ Điền và ở trong tay của mình, làm sao có thể sẽ rò rỉ ra ngoài, hơn nữa tại sao lại ở thời điểm mấu chốt. . . . . . Chuyện này đối với nhà họ Điền có bao nhiêu thù hận.

“Giám đốc! Bên ngoài có người tìm.” Văn Tuấn đang nói, một người đàn ông liền lao vào, lảo đảo nghiêng người té quỵ dưới đất.

“Diệp thiếu! Diệp thiếu cầu xin cậu tha thứ tôi đi!” Điền Quân quỳ trên mặt đất dập đầu nói: “Tôi không phải cố ý muốn tổn thương Lạc tiểu thư, cầu xin cậu bỏ qua cho con gái của tôi đi!”

Điền Quân khiến cho Diệp Dịch Lỗi cảm thấy có chút mơ hồ. Anh tiến lên mấy bước đỡ Điền Quân dậy.

“Điền tiên sinh, lời này của ông là có ý gì?” Anh không hiểu nhìn người đàn ông này. Tổn thương Lạc tiểu thư cái gì, Ngưng nhi làm sao?

Điền Quân không ngừng nói xin lỗi, khó khăn nói quá trình ngày hôm đó. Dau đó dập đầu từng cái xuống sàn nhà, một tiếng lại một tiếng nói xin lỗi, đầu cũng chảy máu.

“Diệp thiếu! Tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu . . . .”

Lúc này Diệp Dịch Lỗi đã hoàn toàn không nghe được bất kỳ lời nào nữa. Ông ta nói mình đi tìm Băng Ngưng. . . . Còn nói Dương Tư Thần vì cứu cô mới bị thương. Cho nên, những lời Băng Ngưng nói là thật, cô không có lừa anh. Thân thể có chút run rẩy, lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta một cái, anh túm lấy chìa khóa xe chạy đi. Ngưng nhi, không ngờ anh lại hiểu lầm cô lâu như vậy.

Nhìn Diệp Dịch Lỗi đi ra ngoài, Điền Quân cũng chầm rãi đứng dậy, ánh mắt thoáng qua một nụ cười âm hiểm. Chuyện này bị phơi ra ánh sáng, như vậy nhà họ Điền hoài nghi đầu tiên sẽ là Diệp Dịch Lỗi, ai bảo mày làm những chuyện tuyệt tình như vậy! Diệp Dịch Lỗi, đáng đời mày phải chịu oan ức. Tao sẽ chờ xem mày vói nhà họ Điền tàn sát lẫn nhau. . . . . .

Diệp Dịch Lỗi chạy xe thẳng về nhà họ Diệp, nhưng bên trong cũng không nhìn thấy Băng Ngưng. Trước nay anh chưa bao giờ khẩn trương như vậy, giống như Băng Ngưng sắp biến mất khỏi cuộc sống của anh vậy.

“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi lớn tiếng gọi, lần ượt tìm kiếm từng phòng từng phòng một.

Bùm! Bùm! Bùm! Âm thanh cửa phòng bị đẩy ra từng tiếng, cuối cùng anh chạy đến trước cửa phòng tập múa. Dùng sức đẩy ra, lần này, Cuối cùng trái tim anh cũng nhanh chóng nhẹ nhõm rồi.

Băng Ngưng nằm ở trên sàn nhà. Lúc này ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào. Cô nằm ở dưới ánh mặt trời, bên tai đeo tai nghe, âm thanh tiếng nhạc rất lớn khiến anh đứng ở cửa cũng nghe thấy. Anh chầm chậm tới gần, không muốn làm kinh động đến Băng Ngưng, cô cứ nhắm mắt nằm ở đó như vậy, bên môi hiện lên một nụ cười yên ổn.

Lúc này rốt cuộc anh cũng hiểu rõ câu công bằng kia của Băng Ngưng là có ý gì. Không được tin tưởng mới hiểu được đau khổ, nếu như không phải trải qua, làm sao anh có thể hiểu. . . . . .

Cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, Băng Ngưng liền mở mắt ra. Lúc nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, cô liền ngồi dậy, lấy tai nghe xuống.

Giữ chặt lấy cằm của cô, Diệp Dịch Lỗi liền hôn lên môi cô. Có lẽ là bởi vì tâm tình kích động, môi của anh, thậm chí thân thể cũng có chút run rẩy.

“Thật xin lỗi!” Hôn xong, anh run rẩy nói ở bên tai Băng Ngưng, nhưng nghe nhạc âm lượng cao một thời gian dài nên lúc này Băng Ngưng cũng không nghe được cái gì.

“Thật xin lỗi! Ngưng nhi, anh không nên không tin em. Anh biết rồi, đã biết rồi!”

Băng Ngưng quái dị nhìn Diệp Dịch Lỗi trước mặt, đây là thế nào.

Dáng vẻ Băng Ngưng không chút cử động nhìn Diệp Dịch Lỗi khiến anh đau lòng, chỉ có thể vươn cánh tay ôm lấy cô, ôm cô thật chặt. Thái độ của Băng Ngưng với anh giống như là với người xa lạ. Thái độ của anh, anh vui buồn hay tức giân, giống như cũng không quan trọng với cô. Ngưng nhi! Có phải như Vân Tường nói không, anh tổn thương em quá nhiều rồi . . . .

Băng Ngưng nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi một lúc mới đứng dậy.

“Ngưng nhi!”

Thấy cô rời đi, Diệp Dịch Lỗi kéo cô lại. Nhưng tới khi cô quay đầu lại, anh lại không biết nên nói những gì. Bây giờ nói anh tin cô, có phải là quá muộn hay không. . . . . . Ngưng nhi, anh nên làm như thế nào đây? Chúng ta có phải không quay lại được không . . . .

“Không có chuyện gì thì tôi trở về phòng, có chút mệt.”

Rút tay ra, Băng Ngưng từ từ đi ra ngoài. Nhìn khoảng trống trong lòng bàn tay, Diệp Dịch Lỗi hít sâu một hơi, dường như trái tim có một khoảng trống, lạnh như vậy, đau như vậy. . . .

******************

Buổi tối, khi Lâm Thanh Âm trở về thấy Diệp Dịch Lỗi ở nhà thì không khỏi tức giận.

“Vây giờ là lúc nào rồi, con còn có lòng dạ ở nhà mà ngây người sao?” Bà hô to. Tại sao con trai, chồng đều không có tiền đồ như vậy.

“Công ty không phải có mẹ rồi sao!”

Diệp Dịch Lỗi nhìn mẹ mình. Diệp thiệu kỳ nằm viện, lúc này Lâm Thanh Âm lôi kéo các thành viên hội đồng quản trị trong công ty, ngay cả vị trí phó giám đốc của Lưu Duệ cũng bị người của bà thế chỗ. Đấu vài chục năm, công ty cứ như vậy ‘ tới tay ’, dường như có chút ngoài dự đoán.

“Hiện tại quan trọng hơn chính là công ty. Mẹ nghe nói hôm nay Điền Quân đã đi tìm con.”

“Vâng.” Hắn gật đầu.

“Chuyện ông ta nói không liên quan tới con, Còn nữa, sau này những việc con làm, hi vọng mẹ không cần can thiệp nữa.” Điền Mộng Phỉ, nếu tôi cho cô cơ hội mà cô không cần, vậy thì đừng trách tôi.

“Con không được làm càn!” Lâm Thanh âm nói: “Hiện tại tin tức đã tung ra rồi. Điền Mộng Manh là con của Điền Tuấn Nam, con đừng ngây ngốc khiến cho người ta lợi dụng làm vũ khí cũng không biết.”

“Con đã biết chuyện Điền Mộng Manh là con gái của Điền Tuấn Nam.”

Kể từ khi Điền Tuấn Nam mở miệng đề cập anh chuyện clip, anh cũng đã hoài nghi, mà sự kiện cũng không khó khăn điều tra. Năm đó Điền Quân thiếu chút nữa bệnh chết, cuối cùng mặc dù đã đỡ nhưng cuối cùng lại không có khả năng sinh đẻ. Điền Mộng Manh chính là cái thai mà Tưởng Lam có bầu sinh ra lúc đó.

“Nếu biết con còn im lặng. Chuyện bây giờ bị lộ ra ngoài ánh sáng, nhà họ Điền nghĩ đến đầu tiên chính là con.”

“Nhà họ Điền xong rồi. Sau chuyện này, nhà họ Thang nhất định sẽ không quan tâm đến nhà họ Điền. Bọn họ có thể làm gì nữa?”

“Vậy con có nghĩ tới Đường Sâm.” Bộ dạng Diệp Dịch Lỗi thờ ơ khiến cho bà chỉ muốn cho một cái tát đánh tỉnh anh: “Mẹ và cha con cũng cảm thấy cái người Đường Sâm này không đơn giản. Hiện tại ông ta mặ kệ công ty trong nước, luôn luôn ở nước ngoài với Lưu Duệ hàng chăm sóc Diệp Thiệu Kỳ. Nếu có một ngày Đường Sâm tham gia thì với thực lực của bọn họ, hiện tại Diệp Thị căn bản cũng không phải là đối thủ.”

Lâm Thanh Âm cảm thấy mất bình tĩnh, hiện tại có thể thấy mục đích duy nhất Đường Sâm. Từ trước giờ bà không cảm thấy người này đến gần Diệp Thiệu Kỳ vì tình cảm, xem ra mục đích của hắn là muốn thâu tóm mẹ con bọn họ vào tay. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.