Chi Hương Như Tô

Chương 21: Chương 21: DẤU CHỨNG GẶP LẠI




Hồ ly nhỏ thong dong tiến tới, Hương Tô và Tiểu Viêm rõ ràng phát hiện lỗ tai và cái đuôi của nó cũng không còn. Là hồ yêu, tu luyện đến mức độ có thể giấu đi đôi tai và cái đuôi thì chí ít vẫn cần tám mươi đến một trăm năm, cho dù bởi vì hấp thụ tinh khí người phàm, cũng không thể đạt tới hiệu quả như vậy.

“Rốt cuộc ai phái ngươi tới?” Tiểu Viêm trầm giọng hỏi, lạnh lùng nhìn chằm chằm hồ ly.

Hồ ly có chút bất ngờ nhướng mày,“Làm sao ngươi biết?”

Tiểu Viêm ‘hừ’ một tiếng, người sai khiến hồ yêu đến không những trợ giúp nó tu luyện, thậm chí còn gột rửa yêu khí trên thân nó, thậm chí bé cũng không cảm giác được. Hơn nữa hồ yêu cũng thoải mái đi qua hàn yêu trận bày bằng máu chó mực, pháp lực mạnh mẽ vượt bậc hơn hẳn hai ngày trước.

Giọng của hồ ly lại không thay đổi, vẫn là một câu nói giọng nam, một câu nói giọng nữ, nó cười hì hì nói chuyện càng cho người sởn tóc gáy,“Ngươi phải chết trên tay ta, cứ xem như là số mệnh kiếp này đi.”

Hương Tô rút chủy thủ ra, tiến lên một bước, Tiểu Viêm bị thương, nên nàng phải bảo vệ bé. “Yêu nghiệt, ngươi phạm phải muôn vàn tội ác, đến lúc nên trả nợ rồi!” Nàng học theo ngữ điệu của Quân Thượng, tuy không giống khí thế, thì cũng giống hình giống dáng. Nàng âm thầm giữ chặt tay Tiểu Viêm, kéo bé ra sau lưng mình, nói thật, hôm nay khi hồ ly bước lên sân khấu với chiêu thức ấy, khiến cho nàng càng cảm thấy việc giành thắng lợi là chuyện rất mong manh.

Hồ ly không bận tâm về bản lĩnh của Hương Tô, cười quyến rũ nhìn chằm chằm nàng,“Tốt lắm, tới đi, ngươi là tế phẩm khiến ta kinh ngạc nhưng lại vui mừng nhất.” Nói xong đôi mắt nghiêm túc lại, Hương Tô thầm nghĩ không xong rồi, xòe quạt ra, che ở trước thân giống như tấm chắn. Hồ ly phi thân lên, móng sắc từ trên không đánh xuống, Tiểu Viêm vung ra một xấp bùa, giống như cái ô che trên đỉnh đầu hai người, hồ ly bị bùa chú ngăn trở, chỉ hung ác chém thẳng xuống trận bùa chú, tạm thời không cách nào đến gần. Tiểu Viêm cắn vào ngón giữa, chuẩn bị thi hành huyết chú, khi hồ ly nhìn thấy thì thần sắc biến đổi, tựa hồ rất nôn nóng, hét lên một tiếng, hiện nguyên hình, móng sắc vung lên, toàn bộ bùa chú hóa thành bụi giấy tung bay trong gió.

Hương Tô giật nảy mình, hồ ly bốn chân, thân hình di động rất nhanh, quả thực không cách nào phán đoán được nó sẽ tấn công từ hướng nào. Chỉ thấy bên cạnh chợt lóe ánh sáng trắng. Tiểu Viêm ở phía sau kêu lên một tiếng, gan mật của Hương Tô đều vỡ nát quay đầu nhìn, hồ ly đã cắn lấy bờ vai của Tiểu Viêm, thực hiện pháp thuật làm cho thân hình to lên, ngậm Tiểu Viêm chạy ra ngoài trấn.

Hương Tô nhanh chóng dùng lụa quấn vào chân sau của nó, hồ ly nhẹ nhàng chạy như bay. Hương Tô gọi tên của Tiểu Viêm, đuổi theo tới ranh giới của kết giới, khó khăn lắm mới dừng bước chân, thiếu chút xông ra. Nàng là tuyệt đối không thể ra khỏi kết giới, hồ ly nhìn thấy nàng dừng lại, tựa hồ biết quyết định của nàng, rất kiêu ngạo buông Tiểu Viêm đã hôn mê xuống bên bờ sông nhỏ cạnh trấn, dường như khiêu khích mà cắn một miếng thịt của bé. Bởi vì đau đớn mà Tiểu Viêm từ trong hôn mê tỉnh lại, kêu thảm thiết một tiếng.

“Tiểu Viêm!” Ánh mắt căm thù của Hương Tô cũng sắp chảy ra máu rồi, bước chân lại tiến dần đến ranh giới của kết giới, cuối cùng vẫn không bước ra.

Hồ ly cười ‘ha ha’ đến mức quái dị, cắn một nhát trên cổ của Tiểu Viêm, đứa trẻ nhỏ ngay cả kêu cũng không kêu lên được, tay chân run rẩy kịch liệt.

Hương Tô cắn chặt răng, sắc trời đã tối hẳn, chung quanh không hề có dấu chân, chỉ cần ra khỏi kết giới mấy bước thôi, khôi phục công lực pháp khí, trong chốc lát cũng có thể diệt tên yêu nghiệt này, cứu Tiểu Viêm về! Cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm, phi thân vượt qua kết giới, đồng thời vung Trầm Tinh Phiến lên, có lẽ bởi vì nàng phẫn nộ công tâm, pháp lực càng mạnh mẽ, những ngôi sao mang theo ánh chớp nhanh chóng bùng nổ, đánh vào người của hồ ly vang ‘oành’ một tiếng, làm cho nó ngã ra phía sau lộn mấy vòng trên mặt đất. Hương Tô nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị múa quạt lần nữa, hồ ly đột nhiên biến về hình người, khóe miệng nhỏ máu, ngồi liệt ở trên mặt đất quát to một tiếng: “Khoan đã! Ta đang giúp hắn!”

Hương Tô tức giận đến độ quên mất dùng quạt đánh chết nó, thét lên quát hỏi: “Giúp?! Ngươi làm như vậy là giúp đỡ hắn sao?!”

Hồ ly cũng biết sinh mệnh của mình mỏng manh trong sớm tối, hoảng loạn khẩn thiết nói: “Là thật đó ! Tiểu Viêm đang thụ kiếp của tiên gia, làm cho hắn kết thúc kiếp này sớm một chút chính là giúp hắn hoàn kiếp!”

Hương Tô không nghĩ đến nó sẽ nói ra mấy lời này, ngẫm nghĩ bình thường Tiểu Viêm cũng rất khác lạ, nói bé là thần tiên thụ kiếp nên hạ phàm, cũng có thể tin…… Nhưng mà, hai hàng lông mày nàng nhăn lại,“Ta đây mặc kệ, suy cho cùng ngươi tàn hại nhiều người phàm như vậy, đền mạng cũng là phải!” Nói xong cây quạt vung lên, ngôi sao mang theo ánh chớp bay ra như mưa, đánh thẳng về phía hồ ly. Chỉ nghe bùm bụp mấy tiếng, trong nháy mắt xung quanh dậy lên sương khói, Hương Tô sợ hồ ly phản công, lập tức dùng thuật ngự phong thổi tan sương mù, hồ ly cũng đã không thấy tung tích, lên trên mặt đất cũng không có vết máu hay hài cốt gì. Có người cứu nó? Hương Tô cảnh giác nhìn bốn phía, im ắng không hề có dấu vết nào.

“Tô……” Tiểu Viêm thấp giọng gọi nàng, hơi thở đã rất mỏng manh, Hương Tô nhanh chóng thu pháp khí lại, chạy tới ôm nửa người của bé, xem xét thương thế của bé.

“Ta đã không được.” Ngược lại nét mặt của Tiểu Viêm rất nhẹ nhàng, thậm chí ngữ điệu có chút nhẹ nhàng vui mừng,“Đừng buồn.”

Hương Tô rơi nước mắt như mưa, nàng chán ghét cảm giác nhìn thấy bằng hữu chết đi, chung sống với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ liền như vậy thì đã chia lìa……

“Ài, ngốc nghếch.” Sắc mặt Tiểu Viêm càng ngày càng trắng, hô hấp càng dồn dập, mắt không nhìn thấy, vẻ mặt lại càng thêm bình tĩnh,“Điều hồ ly nói là sự thật …… không phải ta chết đi, chỉ là kết thúc một kiếp nữa mà thôi, sẽ nhanh chóng được luân hồi, cũng xem như là chuyện tốt.”

Hương Tô nghe thấy lời hắn nói nhưng không lúc nào ngừng rơi lệ,“Chết chính là chết, lại luân hồi, cũng sẽ không gặp lại nữa.” Cho dù tình cờ gặp lại, cũng là một người hoàn toàn mới, đó có khác gì vĩnh biết đâu.

Tiểu Viêm mỉm cười, gian nan nâng tay, Hương Tô cho rằng bé muốn chạm vào mặt của nàng, cho nên cũng không trốn tránh. Nhưng bé dùng ngón giữa điểm vào giữa ấn đường của nàng, Hương Tô chỉ thấy một trận thấm mát, dùng tay xoa xoa lại không hề thấy khác thường. Nàng nhìn thăm dò Tiểu Viêm đang nằm trong lòng mình, lại phát hiện hai mắt của bé thanh u thâm thúy, không những không có cái nhìn trống rỗng vẩn đục của kẻ sắp chết, thậm chí…… hoàn toàn không phải ánh mắt của một đứa bé.“Đây là Huyền Thiên Trọng Thuỷ của ta, chờ ta hoàn thành xong kiếp số, thì ta sẽ đến tìm nàng.”

Người sắp chết nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, Hương Tô cảm thấy mình lại khóc trời gào đất như vậy có vẻ cực kỳ ngốc nghếch, hít mũi cũng ra vẻ hờ hững nói: “Được đó, nhưng, ta làm thế nào mà nhận ra ngươi? Ta cũng muốn lưu lại ấn ký.” Nói là nói như vậy, nhưng thật ra nàng cũng không biết làm cách nào để lưu lại ấn ký, ngẫm nghĩ, nàng nhịn đau cắn ngón tay một chút, cũng học theo dáng vẻ của Tiểu Viêm điểm lên khoảng gian mày của bé, dùng linh lực đưa vào. Giọt máu rất nể tình, rót vào trán của Tiểu Viêm, biến thành hình dạng một nụ hoa sơn chi nho nhỏ, điểm giữa mi tâm rất là xinh đẹp.“Ngươi yên tâm, đợi Quân Thượng đúc kiếm xong, ta nhất định tìm con hồ ly ấy báo thù rửa hận cho ngươi.” Nàng khàn khàn nói, rốt cuộc vẫn cảm thấy không cam lòng.

Tiểu Viêm càng yếu ớt hơn, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu,“Không cần…… Ta đã biết là ai phái nó tới.”

Hương Tô trợn tròn mắt truy vấn: “Ai?”

Tiểu Viêm ói ra một bún máu, quả thật đã đến lúc cuối cùng, bé nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn chưa biết tên của nàng là gì……”

“Hương Tô.” Nhìn bé dần dần chống đỡ không nổi, tim Hương Tô vẫn đau như bị dao cắt. Tuy rằng bé đã nói rõ ràng như vậy, nhưng ly biệt và cái chết, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể hờ hững đối mặt.

Tiểu Viêm hé miệng cười, thế nhưng cực kỳ đẹp, bé chậm rãi nhắm hai mắt lại,“Ừ, ta nhớ kỹ.”

Hương Tô mang thi thể của Tiểu Viêm về Tô gia, yên lặng nhìn hàng xóm láng giềng vội vàng đến cùng với Tào đại sư khóc lóc cực kỳ bi ai, thương xót thê lương giải quyết công việc tang sự của Tiểu Viêm. Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy người phàm đối mặt với cái chết, coi như là một người bàng quang nhìn bọn họ luân hồi, trong lòng Hương Tô lại cảm thấy buồn bã không nói nên lời. Nàng luôn cười chê cuộc đời người phàm chỉ vội vàng trong mấy chục năm, nhưng bọn họ cũng trải qua vui buồn li hợp, so với một tiên linh luôn khoe khoang là có cuộc sống vĩnh viễn như nàng thì có gì khác biệt? Lại một người thân thiết bỏ đi, thậm chí Hương Tô có chút cảm thấy có tuổi thọ dài mãi chưa hẳn là một chuyện tốt, phải chịu đựng bi thương gấp đôi gấp trăm lần, chẳng trách có người bảo Mộc Linh phải có sở trường quên đi chuyện đã qua, bởi vì bọn luôn là một người nhớ hết tất cả, ký ức về những người bạn thân đã ra đi. Nhưng mà…… Hương Tô thở dài một hơi, khiến cho mình nhẹ nhàng đôi chút, chỉ cần ở cùng Quân Thượng, năm tháng dù dài đằng đẵng, trải qua bao nhiêu nữa, thì cũng không đáng sợ như vậy.

Ở một đỉnh núi hoang cách đó hơn mười dặm, hồ ly nhỏ dập đầu bái lại: “Cảm tạ ơn cứu mạng của điện hạ.”

Nét mặt Úc Mộc lãnh đạm, nhìn nó một hồi, bàn tay giấu sau lưng lúc nắm lúc mở, rõ ràng là đang cân nhắc cái gì đó. Hồ ly nhỏ lẳng lặng nhìn phong thái lỗi lạc của hắn dưới ánh sao, sự yêu mến ngưỡng một tràn ngập trong ánh mắt, nó nhất định không thể nào nghĩ đến, lúc đó tiên nhân tuấn nhã tự phụ này đang lưỡng lự lựa chọn xem giết hay không giết nó.

Hai hàng lông mày của Úc Mộc hơi nhướng lên, rốt cục đã quyết định chủ ý, tuy rằng tiểu hồ ly này hèn mọn vô danh, nhưng cũng là đứa con nhỏ nhất của hồ vương, nếu giết nó diệt khẩu sẽ rước lấy sự truy xét vướng víu của Hồ tộc, ngược lại sẽ gây trở ngại kế hoạch. Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng dặn bảo, sự nhã nhặn nói không nên lời: “Chuyện hôm nay, đừng nhắc lại, nhất là người mà ngươi tình cờ gặp.”

Hồ ly gật đầu,“Hồ Thần biết.”

“Công lao của ngươi, ta sẽ đề cập trước mặt Hỏa Quân, ngày sau lúc Thủy Quân về phủ, cũng sẽ khen thưởng cho ngươi.”

Hồ Thần nghe vậy, cảm kích nhìn hắn nói: “Ân tình mà điện hạ đối với Hồ Thần…… “

Úc Mộc có chút không kiên nhẫn được nữa, ra vẻ thân thiết cắt ngang lời nó,“Trước đây ngươi cầu ta trợ ngươi đột phá cửa ải khó khăn trong việc tu luyện, đã suy nghĩ kĩ là muốn làm nam hay làm nữ chưa?”

Hồ Thần cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhẹ cất tiếng: “Nghĩ kĩ rồi. ….. Ta muốn trở thành nữ tử.”

Úc Mộc ‘ừ’ một tiếng, vận khởi linh lực đưa vào kinh mạch của Hồ Thần, Hồ Thần cố nén đau đớn, chỉ trong chốc lát sau thân hình đã biến thành một cô gái lả lướt hoạt bát, ngũ quan cũng biến thành đường nét của một thiếu nữ.

“Được rồi.” Úc Mộc mỉm cười có lệ về phía nàng ta, xoay người muốn gọi mây rời đi.

Hồ Thần suy yếu ngồi ở trên mặt đất, thấy hắn muốn đi, không hề chú ý hình tượng kéo lấy vạt áo của hắn,“Điện hạ, Hồ Thần nguyện hầu hạ bên cạnh điện hạ…… “

Úc Mộc chất chứa đầy tâm sự, chẳng thèm ngó tới thỉnh cầu của Hồ Thần, nhưng hắn lại mỉm cười ôn hòa, hơi xoay người nâng cằm của nàng ta lên, bàn tay kia lại âm thầm rút vạt áo đang bị nắm trong tay của Hồ Thần. Hắn nhìn vào mắt của nàng ta, ôn nhu nói: “Tiểu hồ ly, cố gắng rèn luyện cho tốt, sau này học thành khả năng Thiên Diện Biến Hóa của hồ tộc các ngươi, lại tới bên cạnh ta…… Như vậy ta cũng không cần lo lắng nàng ở trong cung ta sẽ bị bắt nạt, đây cũng là vì tốt cho nàng.”

Hồ Thần hoàn toàn bị hắn mê hoặc, si ngốc ngưỡng vọng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thần sắc mê ly nói: “Ừ.”

Úc Mộc khen ngợi hôn lên má nàng ta, thừa dịp nàng ta thất thần thì xoay người gọi mây mà đi, nét mặt trở nên lãnh đạm mà khinh thường. Hắn bất quá chỉ tìm đại một Tiểu Hỏa Linh để sai khiến, không ngờ lại là con của hồ vương, vốn là có chút hối hận, nàng ta còn có suy nghĩ xằng bậy như vậy.

Úc Mộc nhíu mày, chẳng thèm nghĩ đến tiểu hồ ly kia nữa. Căn bản chỉ là muốn bày tỏ một chút ân huệ với Thanh Trạch, không ngờ lại để hắn nhìn lén được chỗ ẩn thân của Hương Tô, có lẽ, đây là cơ hội mà trời ban cho hắn, trừ khử Đông Thiên Vân là nguyện vọng mà phụ hoàng giấu kín trong lòng mấy trăm năm qua, nếu như hắn có thể hoàn thành chuyện đó mà không để lại chút dấu vết nào, thì việc có được vị trí thái tử chẳng lẽ không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Bay thẳng đến núi Linh Trạch, sau khi trải qua sự kiện phóng kiếm và lấy kiếm, núi Linh Trạch sớm đã hóa thành một tòa núi chết, không còn sự sống, trong Tam Hoàn chỉ có vài người biết chuyện Đông Thiên Vân phong ấn Tỉ Luyện trong lòng núi Linh Trạch.

Úc Mộc che dấu thần thức, sợ bị Tỉ Luyện phát hiện thân phận, sau đó mới chậm rãi hạ xuống đỉnh núi, biến thành một giọng nói già nua hỏi: “Tỉ Luyện, ngươi có muốn thoát khỏi vây khốn, rửa sạch nỗi ô nhục trước kia không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.