Chi Hương Như Tô

Chương 37: Chương 37: NGƯỜI CÒN NHỎ NHƯNG LÒNG LẠI LỚN




Thanh Tuế ngồi ngay trên ghế đá trước Vong U Đài trợn mắt há mồm nhìn Đông Thiên Vân, nâng ngón tay lên với Nguyên Hậu, Úc Mộc cũng bị triệu đến giống như nàng,“Ngươi suốt đêm kêu chúng ta tới, chính là bởi vì…… con của ngươi biết nói?!”

Đông Thiên Vân lạnh lùng nhìn nàng ấy, từ tốn nói: “Không đáng chúc mừng sao?”

Thanh Tuế nuốt nước miếng, đây là uy hiếp sao? Bằng không hắn làm sao vừa hỏi vừa sờ Cô Vấn? “Đáng…… đáng giá……” Thanh Tuế gượng cười hai tiếng.

Nguyên Hậu ngồi bên cạnh, an ủi vỗ vỗ cánh tay của nàng ấy,“Người chưa từng làm cha đều như vậy.”

“Ngươi từng làm cha người ta rồi à?” Đuôi mắt Đông Thiên Vân liếc nhìn Thanh Tuế mà hỏi Nguyên Hậu.

Nguyên Hậu nhìn vào mắt Thanh Tuế, vội vàng nói: “Đương nhiên ta chưa từng làm!”

Viêm Cập nhìn Hương Tô, dáng vẻ cực kỳ mong chờ, Kim Trản mím chặt môi, không muốn cười lạnh ra tiếng, Đông Thiên Vân người cha này làm đến mức quá trách nhiệm rồi.

Xích Lâm không nói tiếng nào chỉ ngồi bên cạnh Đông Thiên Vân, sắc mặt không tốt mấy, Úc Mộc liếc nhìn nàng ta, mỉm cười lắc đầu. Xích Lâm cũng nhìn hắn, càng hiểu rõ Úc Mộc, càng cảm thấy hắn ti tiện, nhưng khi hắn làm như vậy rõ ràng trong lòng đã có dự tính nên mỉm cười với nàng để ra hiệu, biết rõ rành rành có lẽ hắn lại sẽ ra mệnh lệnh lạnh lùng với nàng, buồn cười là, nàng vẫn yên lòng, bởi vì hắn lại tìm ra phương pháp giúp nàng giải quyết khốn cảnh.

Đông Thiên Vân đặt Hương Tô lên đùi, chỉ chỉ người đối diện,“Đều nhận ra hết chứ?” Hương Tô gật đầu, Đông Thiên Vân chỉ Kim Trản,“Hắn là ai?” Kỳ thật đối với Hương Tô chàng vẫn chưa nắm chắc, quyết định hỏi nàng người quen thuộc nhất, khích lệ khiến cho nàng xuất sắc.

Hương Tô khinh thường bĩu môi, khuôn mặt rất mập tròn, nhìn thấy giống như đang cười ngây. Trò chơi này cũng rất sỉ nhục chỉ số thông minh của nàng, nhưng mà nhìn thấy gương mặt của chàng hoàn toàn chú ý như vậy, đành phải không cam lòng mà phụ diễn nói: “Kim – Trản” Tiếng trẻ con bập bẹ, còn chưa lên xuống theo âm điệu nhiều, cũng không thể nói năng cho có khí phách chút nào!

Đông Thiên Vân lộ ra nét mặt kiêu ngạo, ngay cả lúc trước có Cô Vấn trong tay cũng chưa từng dương dương tự đắc như vậy, nheo mắt đảo qua tất cả người, rõ ràng đang nói: Nhanh chóng khích lệ con gái của ta!

Mọi người đều có chút nói không nên lời, chỉ có Viêm Cập vô cùng cổ vũ, chỉ vào mình hỏi Hương Tô: “Ta là ai?”

Hương Tô trừng mắt nhìn hắn, muốn không để ý tới, Đông Thiên Vân và Viêm Cập đều lộ ra ánh mắt mong đợi,“Viêm Cập.”

Kim Trản thật sự nhịn không được cười lạnh ra tiếng, lần này quả thật phân không rõ ai ngốc ngếch rồi.

Đông Thiên Vân vẫn nhếch khóe miệng lên, đợi đến lúc Hương Tô thật sự gọi tên Viêm Cập, ngược lại sắc mặt của chàng tối sầm, bế Hương Tô lên cao cho nàng nhìn mình,“Gọi phụ thân!” Chàng trừng mắt nhìn nàng nói.

Hương Tô tức giận nhìn chàng, ngọt ngào ngây thơ nói: “Đông Thiên Vân.”

Xích Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, bàn tay trong ống tay áo nắm thật chặt thành quyền.

Tim Đông Thiên Vân đập mạnh loạn nhịp một chút, khi cục thịt nhỏ này gọi chàng như vậy, chàng thế nhưng lại nghĩ đến Hương Tô. Búng nhẹ một cái vào trán nàng, lúc mở miệng thì không biết thế nào lại thở dài một hơi trước,“Gọi phụ thân.”

“Đông Thiên Vân.” Hương Tô cũng cố chấp, nàng vẫn rất giãy dụa, nàng có rất nhiều lời, đều không thể nói ra. Nhưng nàng rất sợ nếu bây giờ không nói, sau này sẽ không có cơ hội để nói. Nàng lén lút nhìn Xích Lâm, Xích Lâm cắn chặt hàm răng, đường cong khuôn cằm bởi vì vậy càng trở nên càng rõ nét, nàng ta đang sững sờ nhìn chằm chằm đầu gối mình, Hương Tô lại giống như bị ánh mắt hung ác của nàng ta nhìn thẳng. Nàng đã chết trong tay nàng ta một lần, đối với nàng thật sự có chút khiếp đảm, chính bởi vì nàng hiểu rõ Xích Lâm quyết tâm nhất định phải có Quân Thượng, khiến cho nàng càng cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa.

“Ta……” Nàng ho một tiếng, có lẽ bởi vì khẩn trương, có lẽ là bởi vì cổ họng còn chưa nghe sai khiến, tất cả mọi người đều hứng thú nhìn về hướng nàng, chỉ có Kim Trản lộ ra vẻ mặt lo lắng.“Ta muốn gả cho Đông Thiên Vân!” Nàng đang đứng trên đùi Đông Thiên Vân, tay chân ngắn củn, thịt thịt ngấn ngấn, gương mặt tròn trịa rất nghiêm chỉnh, nhìn qua…… cực kỳ buồn cười. Quả nhiên Thanh Tuế đi đầu, bật cười ra tiếng.

“Đông Thiên Vân, thường ngày ngươi dạy cho con gái của ngươi những thứ gì vậy?” Thanh Tuế cười ha ha không ngừng, cảm giác tức giận mới vừa rồi bị uy hiếp hoàn toàn được giải trừ.

Đông Thiên Vân cũng không ngờ câu hoàn chỉnh đầu tiên của Hương Tô lại là câu nói này, kinh ngạc xong lại có chút tức giận, trừng mắt nhìn Kim Trản, ánh mắt lạnh lùng. Kim Trản cũng lạnh mặt,“Cái này không phải ta dạy !” Trong lòng nha đầu kia nghĩ đến câu nói này lâu rồi, có thể nói ra ngay lập tức ! Bây giờ thì tốt rồi, sự uy hiếp của Xích Lâm lại tăng thêm mấy phần!

Đông Thiên Vân lại oán giận nhìn Viêm Cập, giống như lên án hắn dạy hư đứa nhỏ. Viêm Cập luôn luôn có gan đối đầu với Đông Thiên Vân, lần này lại bất ngờ đỏ mặt, có chút thẹn đỏ mặt cố ý quay đầu nhìn nơi khác. Đông Thiên Vân nheo mắt, quả nhiên là hắn! Không cần nghĩ cũng biết, hắn dạy Hương Tô là…… gả cho hắn! “Chỉ bằng ngươi?” Nhạc phụ tương lai lập tức xem thường cười lạnh, “Kiếp sau đi!”

Viêm Cập vốn dĩ còn đang đỏ mặt, dáng vẻ thiếu niên ngượng ngùng, nghe Đông Thiên Vân khiêu khích lập tức lại xanh mặt, còn muốn trả lời lại mấy câu, bị Nguyên Hậu ra sức tiếng cười cắt ngang.

“Một câu nói khờ khạo của trẻ con, làm cái gì nghiêm túc như vậy?” Nguyên Hậu nghiêm túc trở lại,“Đã quyết định đi cốc Tù Long, cũng nên nghỉ ngơi dưỡng thần cho tốt, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà phân tâm.” Hắn rõ ràng là người không hi vọng mọi chuyện trở nên rắc rối nhất, nếu như đứa bé này ảnh hưởng đến quyết định của Xích Lâm, dù cho Đông Thiên Vân sẽ hận hắn, hắn cũng sẽ đứng về phía Xích Lâm.“Kim Trản, ôm đứa bé này đến chỗ ngươi đi, ngày mai ngươi cũng không cần đi cùng.”

“Ta cũng muốn đi!” Bàn tay nhỏ mập mạp của Hương Tô víu chặt rìa bàn đá, đôi chân mập béo đạp đạp trên đùi Đông Thiên Vân, vô cùng kiên quyết nói với Nguyên Hậu. Kỳ thật nàng hiểu rất rõ dụng ý của Nguyên Hậu, nhưng khi ấy nghe Xích Lâm thổ lộ với Quân Thượng, nàng thật không thể lại khoanh tay chịu chết. Chân tướng không thể nói, vậy thay đổi thân phận tranh thủ lấy lòng Quân Thượng cũng không được sao?

Nguyên Hậu nhìn nàng một hồi,“Ngươi mở miệng nói chuyện…… cũng thật đúng lúc.” Hắn nhướng mày,“Trẻ con không thể đi! Nơi nguy hiểm, chúng ta thân mình còn lo chưa xong, không có cách nào lại chăm sóc thêm một phiền toái.” Khi nói lời này hắn chẳng hề trông cậy Hương Tô có thể nghe hiểu, hắn hi vọng Đông Thiên Vân có thể hiểu rõ ràng.

Phiền toái? Hương Tô hít mũi, bị từ này làm tổn thương sâu sắc, đích xác, nàng là phiền toái của Quân Thượng……

“Con bé muốn đi thì đi, ta mang con bé đi là được rồi.” Nét mặt Đông Thiên Vân trầm tĩnh như nước, một câu tuyên bố là quyết định mà không để mọi người thương lượng. Hai chữ “phiền toái” kia cũng chọc giận chàng, Nguyên Hậu nói như vậy với cục thịt nhỏ, cho dù bé không hiểu, chàng cũng thức giận thay cho bé.

“Đông Thiên Vân!” Cuối cùng Xích Lâm nhịn không được nữa, “Ngày mai đến chỗ địa yêu là một chuyện vô cùng mạo hiểm, chàng còn mang theo đứa bé không phải–”

Úc Mộc kéo Xích Lâm một cái, mỉm cười cắt đứt lời nói của nàng ta,“Đông Thiên Vân, ngày mai nếu có chuyện ngoài ý muốn, ngươi là cứu tinh của chúng ta, mang theo con bé, phân tâm, cả chúng ta đều tăng thêm một phần nguy hiểm. Hơn nữa, ngươi cũng không thể để cho đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy mạo hiểm.”

Đông Thiên Vân nhìn hắn khẽ cười lạnh: “Các ngươi chỉ cần tự chú ý tốt bản thân mình thì ổn rồi, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, ta bảo vệ cho các ngươi chu đáo là được rồi!”

Nói đến đây, Đông Thiên Vân phất tay áo bỏ đi, mọi người cũng không khuyên chàng nữa.

Thanh Tuế vẫn rất trầm mặc, Nguyên Hậu nhìn nàng ấy đi theo Viêm Cập ra phía sau điện, cũng không gọi nàng ấy lại, có lẽ, để cho nàng ấy đối mặt với hiện thực ngược lại là chuyện tốt. Chỉ là…… vào hôm nay, thời cơ chẳng hề tốt lắm.

Hương Tô nắm chặt vạt áo của Đông Thiên Vân, chàng đi rất nhanh, nàng cảm giác hai tai như nổi gió. Nàng biết Đông Thiên Vân đang tức giận, cũng không biết vì sao chàng giận dữ như vậy.

Trở lại tẩm điện, rễ hoa bảo mẫu dẫn nàng đi tắm rửa, lại cho nàng uống nước hoa ép, sắp xếp những việc lặt vặt của nàng, bế nàng trở về bên cạnh Đông Thiên Vân. Chàng đang tỉ mỉ lau chùi Cô Vấn dưới ánh đèn, Hương Tô ngồi ở trên giường nhìn, trong lòng cũng không khỏi lạnh run, Đông Thiên Vân nheo mắt lau kiếm như vậy, áp lực uy hiếp khủng khiếp còn lớn hơn so với lúc chàng rút kiếm ra.

Hương Tô đợi hơn nửa ngày, chàng còn đang lau kiếm, vừa lau vừa suy nghĩ. Nếu không bảo chàng nghỉ ngơi, có phải chàng sẽ lau kiếm đến lúc hừng đông không? Tuy rằng chàng đã đồng ý ngày mai mang nàng theo, nhưng xét thấy từ đầu đến cuối chàng vẫn luôn có tính xấu, nàng thật sự vẫn không thể tin tưởng chàng. Nhấc mông rời khỏi giường, Hương Tô đi thử mấy bước, nước ép hoa Cửu U thật sự là thứ tốt, sau khi uống tốc độ lớn lên thật sự cực kỳ nhanh.

Đông Thiên Vân suy nghĩ đến mức rất nhập thần, cũng không phát hiện Hương Tô xuống giường, cảm thấy đầu gối ngưa ngứa, cúi đầu nhìn, đứa bé nho nhỏ tròn tròn đang tựa vào đùi mà mở to cặp mắt trong veo long lanh ngước nhìn chàng.

Chàng không nhịn được, đặt Cô Vấn xuống, bế nàng lên, xoa xoa mái tóc mềm mại còn hơi ngắn của nàng,“Ngày mai phải nghe lời, không được phép chọc phiền toái.”

Hương Tô khẽ gật đầu, có thể đi thì tốt rồi.

“Dẫn con đi thăm Hương Tô có được không.” Đông Thiên Vân bế bé lên, trái lại chàng chẳng hề cảm thấy đi cốc Tù Long là chuyện gì lớn lắm, chỉ là đêm nay lại đặc biệt muốn nhìn thấy nàng.

“Không được!” Cục thịt nhỏ trong lòng cất lên giọng nói thanh thúy.

Đông Thiên Vân nhất thời không nói nên lời, nhìn Hương Tô lòng trong, cảm thấy nàng nói chuyện được chưa hẳn là chuyện tốt.

“Vậy con ở lại, ta đi một mình.” Chàng xoay người giả vờ đặt bé xuống trên giường, kỳ thật chẳng qua chỉ muốn dọa bé, không biết từ khi nào, chàng đã quen với sự quấn quýt của bé, không nhẫn tâm để bé lại một mình ở bất cứ nơi nào.

Miệng Hương Tô vừa mở, chảy ra hai hàng nước mắt thương tâm. Đông Thiên Vân bất đắc dĩ nhìn nàng, đứa bé này rất biết cách khóc, dáng vẻ nhỏ bé ấy nhìn đến khiến cho người ta thật sự mềm lòng.“Ài……” Chàng nhịn không được thở dài, muốn nói ‘được rồi, không đi’, kết quả bị một làn môi nhỏ nhỏ, cực kỳ mềm mại hôn lên môi mình, lời nói lập tức đứt nghẹn ở trong cổ họng.

Miệng rất nhỏ, lúc hôn không vừa một nửa miệng của chàng, Hương Tô ôm đường nét ưu mỹ của cổ chàng,“Quên nàng ta đi! Sau này…… ta và chàng ở cùng nhau!” Nàng quyết định nghiêm túc thổ lộ, Xích Lâm con chó dữ còn ở phía sau, đừng trách nàng đánh đòn phủ đầu!

Đông Thiên Vân thoáng quay đầu sang chỗ khác, xoay người ném nàng lên giường, mông Hương Tô rơi xuống giường nên hơi đau. Nàng oán tức giận nhìn Đông Thiên Vân, đây là phản ứng gì? Ném chết nàng diệt khẩu sao? Nhìn thấy trên mặt chàng nhàn nhạt đỏ ửng, Hương Tô đột nhiên cười toe toét vui vẻ, có phải là…… chàng thẹn thùng.

Một lát sau Đông Thiên Vân đã ổn định lại, lạnh mặt đi đến trước giường, ngồi xuống, uy phong lẫm lẫm nhìn xuống vẻ mặt cười ngọt ngào của cục thịt nhỏ,“Ta là phụ thân của con, sao này không thể làm như vậy.”

Hương Tô đều muốn nhảy dựng lên, ngay cả mẹ còn chưa có, chàng tính làm cha cái gì a!

“Không phải cha!” Nàng tức giận đến nói năng không đầu không đuôi.

Đông Thiên Vân nhíu nhíu mày, xoay người đi, lúc này Hương Tô mới biết, chàng thật sự muốn đi, nàng kéo không kịp.

Không ngờ chủ động thổ lộ, thế nhưng là cục diện thất bại như vậy, Hương Tô ngồi ở trên giường ngay cả khóc nàng cũng chẳng có tâm trạng.

“Ngươi không nên nóng vội, hắn còn chưa quên được ‘Hương Tô’, mà ngươi, trong mắt hắn dù sao vẫn là người không quen biết.” Kim Trản chầm chậm từ sân sau đi đến, rõ ràng hắn đã nghe lén hết, Mộc Sâm Chi Khí thật sự là pháp bảo để nghe lén, Hương Tô nhìn hắn một cái, ngay cả nói trả lại cho hắn mấy lời cay nghiệt cũng chẳng có sức lực.

“Trong thời gian tới ngươi nhất định không thể rời khỏi Đông Thiên Vân, Xích Lâm đối với ngươi, chưa chắc là không động đến sát tâm. Vừa rồi ta nhìn thấy nàng ta và Úc Mộc thần thần bí bí không biết đang nói cái gì, sợ bị bọn họ nhìn thấu nên không dám tới gần.”

Hương Tô lại trợn mắt nhìn hắn, không dám nghe lén cuộc nói chuyện của Úc Mộc và Xích Lâm, lại cực kỳ thoải mái đến nghe lén nàng và Đông Thiên Vân! Vừa rồi, một màn bẽ mặt như vậy, đều bị hắn nhìn thấy hết!

“Trước mắt, ngươi vẫn nên chuyên tâm lớn lên đi.” Kim Trản lắc đầu nhìn thân thể tròn trịa của Hương Tô,“Đông Thiên Vân thích, tuyệt đối không phải dáng vẻ như vậy của ngươi.”

“Nhưng chàng còn bảo ta gọi chàng là cha!” Là nàng không muốn đợi sao? Lửa cháy đến nơi, đợi không được nha!

“Bọn họ còn bảo ngươi gọi ta là mẹ nữa đó.” Kim Trản ‘hừ’ lạnh, cuối cùng cũng phát giận.

Hương Tô nhìn hắn một cái, khóe miệng giật giật, Kim Trản đối với danh xưng ‘mẹ’ này chất chứa oán hận rất sâu.

“Cho dù là cái gì, trước hết ngươi chết cũng phải bám chặt Đông Thiên Vân, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất. Hơn nữa…… Ngươi theo sát đến mức một tấc cũng không rời, hắn có thể làm gì?”

Hương Tô há miệng, thật muốn nói cho Kim Trản biết, lúc hắn cười như vậy thật sự rất gian trá.

Hương Tô mệt mỏi gục gục đầu, kiên trì đợi Đông Thiên Vân trở về, nghĩ đến chàng lại đi nhìn Hương Tô giả, trong lòng vừa chua vừa đắng, rốt cuộc khi nào mới có thể nói ra chân tướng với chàng?

“Thế nào còn chưa ngủ?” Đông Thiên Vân trở về trong im lặng.

Hương Tô chớp chớp mắt, từng giọt từng giọt nước mắt lớn chảy xuống, Đông Thiên Vấn vốn dĩ đang muốn suy nghĩ biện pháp né tránh nàng nhưng khi nhìn thấy thì lập tức chỉ còn lại đau lòng. Giúp nàng lau nước mắt,“Được rồi, ngủ đi.” Chàng vỗ vỗ đầu của nàng.

Hương Tô đảo tròn con ngươi, xem ra thẳng thắng tranh đoạt không được, chỉ có thể khéo léo mà giành giật. Trong thoáng chốc nàng nhào vào trong lòng Đông Thiên Vân,“Rất đáng sợ! Một mình rất đáng sợ!”

Quả nhiên là chiêu hay, giống như lúc Đông Thiên Vân nói đến sự cô đơn khiến cho trái tim nàng như bị đao cắt, nàng nói sợ hãi bị bỏ lại một mình cũng đánh trúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng chàng.

Nét mặt của Đông Thiên Vân nhu hòa bế nàng lên, lắc lư, dỗ dành nói: “Được rồi, có ta, sau này…… sau này sẽ không để con một mình nữa.”

Lòng Hương Tô đau xót, vốn là giả khóc, lúc này lại khóc thật. Lần trước chàng cũng cam đoan với nàng cả một đời vẫn ở cùng nhau, kết quả quăng lại một mình nàng suốt năm mươi năm, bây giờ trong cục diện như thế này.

“Sao còn khóc?” Đông Thiên Vân ngồi xuống, ôm nàng đối diện với mình.

Hương Tô cảm thấy giờ phút này cho dù còn rất nhiều lời muốn nói, cũng không muốn nói, chỉ mềm mại rúc vào trong lòng chàng, có lẽ là nàng rất tham lam, bất kể là thân phận gì cũng tốt, nàng trở lại bên cạnh chàng, nóng lòng nhất thời có lẽ thật sự sẽ hại đến chàng.

Đông Thiên Vân cảm thấy cục thịt nhỏ mềm mại lẳng lặng tựa vào nơi gần sát trái tim của chàng, khiến cho chàng cũng nảy sinh một cảm giác thỏa mãn mà tâm an, chàng nâng tay xoa xoa tóc của bé, bất kể tương lai thế nào, bây giờ có con bé ở bên cạnh…… thì tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.