Xích Lâm một thân áo đỏ cực kỳ chói mắt đứng bên bờ U Hà không hề có sức sống, giống như đóa hoa mẫu đơn kỳ lạ nở giữa hoang mạc. Hương Tô ở trên đám mây đã nhìn thấy nàng ta từ xa, mãi đến khi hạ xuống phía sau lưng nàng ta, Xích Lâm cũng không xoay người lại, Hương Tô cảm thấy nàng ta đang bắt chước Quân Thượng, không thể không thừa nhận, bắt chước rất tốt.
Gió bên bờ sông thổi phồng ống tay áo rộng của nàng ta, làn váy thêu hoa văn phượng hoàng cũng hơi hơi bay lên, đồ văn màu vàng dưới ánh mặt trời lấp lánh lộng lẫy. Hương Tô thấy sững sờ, bên bờ U Hà mênh mông, bóng lưng Xích Lâm không hề kém cỏi, trầm tĩnh cô độc, giống như đã làm Đế Quân mấy trăm năm vậy, không thể tìm được cô gái bướng bỉnh ngây thơ bị Quân Thượng làm cho tức giận được giậm chân ngày xưa.
“Xích Lâm?” Hương Tô có chút không dám nhìn nhận, thăm dò gọi nàng ta một tiếng.
Lúc này Xích Lâm mới chậm rãi quay người lại, nàng ta đội bộ kim quan ngũ phượng, những chuỗi ngọc trên mũ nhỏ bé mà cân xứng với kim châu từ mỏ phượng rủ xuống, mông lung che nửa khuôn mặt của nàng ta, không những không làm cho ngũ quan mơ hồ, ngược lại càng làm cho hoa văn ngọn lửa giống như con rắn màu đỏ ở giữa khoảng gian mày của nàng ấy càng đoạt lấy lòng người, khóe mắt được kẽ viền màu đỏ, cong lên ở phần đuôi mắt, làm cho đôi đồng tử càng đen láy, ánh mắt càng quyến rũ. Tuy rằng Hương Tô không thích nàng ta, nhưng vẫn thừa nhận dáng vẻ của nàng ta rất đẹp, bây giờ nàng ta mặc trang phục lộng lẫy như vậy, còn đẹp hơn so với trước kia.
“Hắn là ai?” Ánh mắt xinh đẹp rực rỡ của Xích Lâm nhìn Viêm Cập ở phía sau Hương Tô.
Hương Tô quay đầu nhìn hắn, sắc mặt Viêm Cập trắng bệch rõ ràng có chút không chịu nổi linh khí của U Hà, trong lòng đột nhiên có chút vui sướng, rốt cục tên tiểu tử ngang ngược này cũng chịu khổ rồi.
“Ừ…… Hắn…… xem như là đệ tử của ta đi.” Hương Tô không ngờ câu nói đầu tiên của Xích Lâm là hỏi chuyện này, thuận miệng nói lung tung. Một người có bản lĩnh như Viêm Cập, luôn làm cho người ta không cách nào bỏ qua hắn được.
Xích Lâm châm chọc nhếch khóe miệng, lại xoay người nhìn mặt nước mênh mông của U Hà.
Làn môi Viêm Cập hơi động, lời nói phản bác Hương Tô đã đến bên bờ môi. Nét mặt khinh thường của Xích Lâm khiến cho hắn nhíu mày, không cần nhìn cũng biết, nhất định Hương Tô lại ra vẻ không phát hiện thái độ của cô gái áo đỏ kia, vừa rồi ở trên mây hắn phát hiện Hương Tô hoàn toàn bị tư thế của cô gái áo đỏ kia làm cho lặng người. Hương Tô âm thầm khen ngợi nhìn hắn, chẳng những Viêm Cập không vạch trần nàng, xem nàng như trưởng bối, lại còn nói mấy câu nói khiến cho nàng xúc động đến mất hết thể diện trước mặt cô gái áo đỏ kia.
“Thiếp……” Xích Lâm đã mở miệng, giống như đột nhiên xuất thần, Hương Tô nhìn bóng lưng của nàng ta, trong lòng hi vọng nàng ta nói “Ta phải lập gia đình”, “Thiếp đã là Xích Huỳnh Đế Quân.” Hương Tô không trả lời, chung quy vẫn cảm thấy nàng ta đang nói chuyện với Quân Thượng ở dưới đáy sông.“Phụ thân tu luyện quá độ mà tạ thế, rất đột nhiên. ….. Thiếp cũng không ngờ, sớm thành Tư Hỏa Đế Quân như vậy. Thiếp và chàng…… đứng hàng Ngũ Hành Đế Quân giống nhau……” Tiếng nói của nàng ta hạ thấp xuống, có lẽ là khóc.
Trong lòng Hương Tô vừa chua vừa chát, may mắn vừa rồi không ngốc nghếch trả lời Xích Lâm, bằng không nhất định bị Viêm Cập chê cười chết. Xích Lâm nói nàng ta và Quân Thượng đều là Ngũ Hành Đế Quân, bọn họ cùng một cấp bậc với nhau, so sánh, năm mươi năm này nàng đông du tây dạo, tuy có tiến bộ, nhưng lại thua kém quyết tâm của Kim Trản lại không vinh quang bằng Xích Lâm, quả thật là tầm thường tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ…… sau vài năm như vậy, lần đầu tiên Hương Tô nhìn thẳng vào bản chất của chính mình. Đợi Quân Thượng trở về, giữa Xích Huỳnh Đế Quân ánh sáng loá mắt và tiểu hoa tinh tàn tạ mặt mày xám tro…… Còn có thể lựa chọn giống như trước kia không?
Lúc này Xích Lâm lại nhanh chóng xoay người lại, uy nghiêm nhìn nàng, lúc này Hương Tô mới phát hiện tay trái nàng ta cầm một tòa tháp nhỏ tinh xảo lung linh.“Ngươi tìm người gả đi.”
“Hả?” Hương Tô nhướng mày, pháp lực Xích Lâm sẽ không tăng lên tới mức có thể nhìn thấu nội tâm đó chứ? Này không phải là câu mà vừa rồi nàng trông nàng ta nói sao, lúc này nàng ta còn nói ngược lại với nàng .
“Cho dù Đông Thiên Vân trở về, chàng cũng sẽ không chọn ngươi!”
Hương Tô đề phòng nhìn nàng ta, xong rồi, bây giờ Xích Lâm thật ngạo mạn như vậy ! Nàng suy nghĩ thế nào nàng ta đều biết hết.
“Chuyện nhà người ta, cũng không tới phiên ngươi khoa tay múa chân.” Viêm Cập vẫn luôn im lặng đột nhiên nói chen vào như vậy. Bây giờ Hương Tô đã hiểu rất rõ cảm giác của lão đạo lúc ở trên núi Xi Lạc, gặp phải tên “đồ đệ” như vậy thật là kinh tâm động phách a.
“Hử?” Xích Lâm nghe xong, khóe mắt nhíu lại, tựa hồ có chút không vui nhưng lại càng quyến rũ vô cùng, ngay cả Viêm Cập nhìn thấy cũng sửng sốt. Trong lòng Hương Tô thật không biết cảm thấy mùi vị gì, tên tiểu quỷ này mới bao nhiêu tuổi thôi, lại động sắc tâm ! “Thật không? Nhưng ta không nghĩ như vậy.” Xích Lâm nhẹ nhàng lắc lư Hạo Thiên Tháp trên tay, lại lộ ra mấy phần bản sắc của nha đầu hư hỏng năm đó.
“Xích Lâm.” Hương Tô lạnh lùng nhìn nàng ta, so với Xích Lâm một thân kim quan sắc áo đỏ thắm, Hương Tô lại một thân váy áo xanh lục nhàn nhạt hiện ra nét thanh lịch hoàn toàn khác biệt, eo thon thả mảnh mai, mái tóc đen huyền hơi rối, nét đẹp trời sinh lại ẩn hiện dưới lớp trang phục mộc mạc, càng động lòng người. Xích Lâm đẹp, rực rỡ hoa lệ đường hoàng, Hương Tô lại hoàn toàn giống như yêu nghiệt, nhẹ nhàng nhu nhược, chuyên môn mê hoặc lòng người sinh ra ma tâm.“Tuy rằng ta muốn sống để đợi Quân Thượng trở về, nhưng cũng không hề sợ chết.”
Hương Tô rất bình thản nói ra câu ấy, lại có ý vị thoải mái quyết tuyệt, trái lại khiến cho Xích Lâm hơi hơi nhăn mày, lại một hồi lâu không nói gì nữa. Đột nhiên Hương Tô tỉnh ngộ, kỳ thật Xích Lâm không giỏi miệng lưỡi, chí ít so sánh với Kim Trản, Viêm Cập về miệng lưỡi chanh chua, thì hoàn toàn không thể cùng một cấp bậc.
“Hừ!” Xích Lâm ‘hừ’ lạnh, đây là không biết nói gì nên giở trò ngang ngược? Nàng ta vung tay áo dài màu đỏ có viền hoa văn sắc vàng, Hương Tô đã không còn sợ nàng ta.“Tóm lại, chuyện thế gian, cũng không theo ý nguyện của người! Ngươi…… Sẽ không gặp may như vậy nữa !” Sau khi Xích Lâm giáo huấn xong, gọi Tịnh Vũ, uy phong hơn người mà đi.
“Vừa rồi ngươi nói rất hay.” Viêm Cập đợi bóng dáng của Xích Lâm biến mất hoàn toàn, mới không tình nguyện mà khen Hương Tô một câu.
Nét mặt Hương Tô không đổi,“Nàng ta cầm Hạo Thiên Tháp trong tay, đó là khắc tinh của ta, có cái ấy ta hoàn toàn không phải đối thủ của nàng ta, chỉ có thể kiên quyết nói cho thoải mái vui vẻ một chút.” Chủ yếu là nàng biết Xích Lâm chẳng hề thật lòng muốn giết nàng, với tính cách vội vàng nôn nóng của Xích, nếu muốn thiêu cháy nàng thì còn nói lời de dọa sao? Sớm đã ra tay.
Viêm Cập có vẻ mặt như nuốt phải ruồi nhặng mà nhìn nàng, rất hối hận vì vừa rồi đã khen nàng.
“Tiểu đồ đệ, chúng ta liền ở chỗ này khai sơn lập phái đi.” Đột nhiên tâm trạng của Hương Tô rất xấu, có lẽ là bị Xích Lâm ảnh hưởng, nàng bắt nạt không được Tư Hỏa Đế Quân, còn bắt nạt không được đứa trẻ con người phàm mới tu đạo này sao? Kiếp trước là bởi vì ở trong kết giới pháp lực bị áp chế, nàng mới bị đứa trẻ này đè đầu cưỡi cổ, tình huống bây giờ thì không giống trước !
Viêm Cập cũng không nổi nóng, bình tĩnh nhìn nàng,“Ngươi còn tưởng thật sao?Vừa rồi bất quá chỉ là muốn giữ một chút danh dự cho ngươi trước mặt mỹ nhân kia, xem ra ngươi đảm đương không nổi. Ta thương xót ngươi không đẹp bằng người ta, thân phận không cao sang như người ta, mới cố nhẫn nhịn không vạch trần……”
Cảm xúc yên ổn mấy chục năm qua của Hương Tô trong một ngày này vừa gặp lại Viêm Cập thì nhận lấy một sự khiêu khích to lớn, mấy lần đều thiếu chút nữa thì sụp vỡ. “Có phải ngươi rất vừa ý nàng ta?” Nàng ngang ngược cắt ngang lời Viêm Cập khen ngợi Xích Lâm,“Đừng nằm mơ ! Trong mắt nàng ta, ngươi chính là con kiến!”
Sắc mặt Viêm Cập biến đổi, xoay người gọi trường kiếm, ngự kiếm bỏ đi.
“Này!” Vẻ mặt Hương Tô buồn bã gọi hắn một tiếng, Viêm Cập cũng không quay đầu lại. Nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng nhỏ, Hương Tô cảm thấy hình như mình có chút sợ hãi. Trong khoảng thời gian dài như vậy, chờ đợi Quân Thượng trở về càng lúc càng giống là một cái cớ, kỳ thật nàng chưa hề nói khoác, tuy rằng nàng không cam chịu lòng chết, lại sống rất vô vị. Kim Trản bế quan, Thanh Tuế tỷ tỷ vẫn luôn chấp nhất đi khắp nơi tìm kiếm Mộc Linh thần khí đã thất lạc, Nguyên Hậu Đế Quân cũng rất lâu không có lộ diện, tuy rằng Tiểu Viêm luôn làm cho nàng tức giận, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thậm chí nàng có chút ỷ lại vào hắn, ỷ lại vào tình bạn của hắn. Có lẽ, đã bắt đầu từ lúc ở trấn Hà Loan kiếp trước.
Hương Tô chán nản gọi mây, quả thật là nàng đã nói ra lời nói làm tổn thương người khác, bởi vì thấy thần thái rực rỡ của Xích Lâm như vậy, trong lòng nàng rối loạn mới nói ra câu nói như vậy với một người luôn luôn kiêu ngạo như Tiểu Viêm. Nàng vội vàng đuổi theo Viêm Cập, tuy rằng đạo thuật Viêm Cập vẫn còn rất bình thường, nhưng cũng chẳng hề gây trở ngại việc hắn xem thường Hương Tô.
“Tiểu Viêm, vừa rồi…… Vừa rồi……” Hương Tô rất kém cỏi, kiếp trước nàng không có pháp thuật mới bị Tiểu Viêm bắt nạt, kiếp này nàng là sư phụ, như thế nào cũng bị kém cỏi như vậy? “Là ta sai.” Nàng không cam lòng nói ra từ kẽ hàm răng nghiến chặt.
Viêm Cập làm như không nhìn thấy, khăn buộc tóc của đạo gia còn bay tới trên mặt Hương Tô, che mờ đôi mắt của nàng.
Hương Tô dụi mắt,“Ta xin lỗi a! Ngươi một kẻ tiểu bối đừng quá phận như vậy!”
Viêm Cập nghe xong mặt trầm xuống thúc giục kiếm bay nhanh hơn, Hương Tô một hồi bay đến bên trái của hắn, một hồi bay sang bên phải của hắn, cơn tức giận khiến cho sắc mặt Viêm Cập trắng bệch, nàng cũng học cách khiêu khích sao.
“Tiểu Viêm.” Hương Tô nhàn nhã đạp trên đụn mây, nghiêng đầu, cười giống như hồ ly,“Nếu ngươi không tức giận, bà bà ta liền dạy ngươi cưỡi mây.” Nhìn sắc mặt này của Viêm Cập, nàng vẫn không dám lại tự xưng là sư phụ, vậy chỉ còn lại thân phận “bà bà” là cao nhất.
Viêm Cập híp mắt nhìn nàng, đột nhiên người hạ xuống mặt đất, Hương Tô đành phải rất không có phong độ của bậc trưởng bối đuổi theo hắn gọi: “Chờ ta một chút.”
Viêm Cập chọn hạ xuống một dòng suối nhỏ giữa núi, sau đó Hương Tô cũng tới đây, mặt mày trở nên có chút đắc ý, xem ra, vẫn muốn học cưỡi mây chứ?
“Ta đói.” Viêm Cập vén đạo bào ngồi xuống, tuổi tác tuy nhỏ, lại tựa hồ rất thành thạo chuyện giở trò.
“Ừ ừ.” Hương Tô thay đổi sắc mặt kiêu ngạo vừa rồi, mờ mịt nhìn chung quanh,“Có cái gì ăn a? Cá nướng?”
“Ừ.” Viêm Cập có vẻ mặt vừa ý gật gật đầu, nhìn Hương Tô giống như ra thánh chỉ cho nàng vậy, lập tức nhặt một nhánh cây biến thành cái vợt, cẩn trọng vợt cá bên bờ suối. Viêm Cập không nói gì mà chỉ nhìn nàng, nàng ngốc này tựa hồ không biết từ chối, nàng không phải khoe khoang rằng mình là trưởng bối sao?
Hương Tô xoay trở cành cây xâu cá nướng thơm ngào ngạt, chọn con lớn một chút đưa cho Viêm Cập. Viêm Cập xé một miếng, nếm thử lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
“Ăn ngon không?” Lúc này Hương Tô thật sự đắc ý, những năm gần đây đi phiêu lãng khắp nơi, nàng còn thực sự luyện được tài nấu ăn.
Dáng vẻ khi ăn của Viêm Cập rất tao nhã lại cũng rất nhanh, Hương Tô ở một bên nhìn, lại nhớ đến hắn lúc ở Hà Loan trấn, dáng vẻ ăn cơm cũng không có gì thay đổi.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Viêm Cập lườm nàng một cái.
Hương Tô hiểu rõ nghi ngờ của hắn, với hắn mà nói nàng chỉ là người xa lạ mới quen biết chỉ có một ngày, lại không biết kiếp trước bọn họ có nhiều ký ức như vậy.
“Khẩu quyết cưỡi mây đâu?” Hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi, không giống như thỉnh giáo, ngược lại sư phụ lại giống như là thí sinh dự thi.
Hương Tô nén giận nói cho hắn nghe, kinh hỉ nhìn hắn lập tức thành công gọi được một đám mây nhò. Nếu bàn về thiên tư, quả thật Tiểu Viêm không giống như người thường. Về bí ẩn của hắn, tuy rằng Hương Tô hiếu kỳ, nhưng không có ý muốn đi tìm tòi nghiên cứu, đối với nàng mà nói, trong quá khứ hắn là ai cũng không quan trọng, quan trọng là lúc này hắn còn chưa nhớ ra nàng trong kiếp trước. Bất kể là người hay là tiên, chỉ có trước mắt mới là chân thật , quá khứ trôi qua cũng tốt, chẳng qua cũng chỉ là ký ức. Có lúc khi nàng nghỉ qua đêm ở một nơi hoang vu, nằm trên bãi cỏ lạnh buốt, nhìn bầu trời sao mênh mông khôn cùng cảm thấy vô cùng cô đơn sầu khổ, nàng từng nghĩ, nếu như không gặp Đế Quân tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trên lưng Côn Bằng, lúc này nàng có lẽ vẫn là một tiểu Mộc Linh vô tri khờ dại, cần cù theo đuổi những chuyện nhỏ bé cũng cảm thấy thỏa mãn, kỳ thật cũng không có gì không tốt.
“Có phải ngươi thiếu ta cái gì không?” Viêm Cập vừa lòng vẫy mây đi, không cảm kích liếc nhìn Hương Tô đang trầm tư.
“Hả?” Hương Tô bừng tỉnh, nhìn thấy diện mạo kiêu ngạo của hắn, lòng âm thầm nói quả thật là kiếp trước thiếu nợ hắn. Bởi vì sự do dự của nàng, mới hại hắn chết sớm, chỉ là tuyệt đối không thể nói cho hắn biết, bằng không hắn sẽ càng quá phận!
“Trời sắp tối, ta mệt mỏi rồi.” Viêm Cập thiếu gia lại nói.
“À, ta nhóm lửa lớn một chút.” Hương Tô thêm củi.
“Ta một người phàm, làm thế nào có thể ngủ nơi hoang vu thôn dã giống như các ngươi?” Viêm Cập thiếu gia mãnh liệt bất mãn.
“Vậy thì vào thành đi.” Hương Tô chấp nhận số phận nói, lúc này hắn mới nhớ mình là người phàm rồi sao.
Lúc trên đám mây chầm chậm bay, Viêm Cập hiền lành vỗ vỗ đầu Hương Tô chỉ tới bờ vai hắn,“ Cảm giác làm chủ nợ thật không tệ.”
Hương Tô tức giận hất tay hắn xuống, khiển trách nói: “Đừng không biết lớn nhỏ!” Nàng cũng có chút hoài nghi có phải hắn không nhớ ra cái gì hay không.
Sắc trời đã tối bọn họ mới thừa dịp trời tối thu đụn mây, cũng không biết đây là tòa thành lớn nào, Viêm Cập chọn nơi ngủ trọ là một quán trọ lớn nhất, nhìn hắn đi lên phòng, Hương Tô cũng cảm thấy mình rất thảm thương,“Ngủ ngon nha.” Nàng bất giác dặn bảo một câu.
Nằm ở gian phòng sát bên phòng Viêm Cập, với tu vi bây giờ của nàng đã có thể nghe thấy rất rõ ràng hô hấp vững vàng của hắn.
Đối với hắn như vậy, có lẽ thật sự là thiếu nợ kiếp trước, lại có lẽ…… Hương Tô cảm thấy khóe mắt như bị phỏng, trái tim cũng đau nhói. Rất nhiều lần thoáng qua, nàng nhớ đến Quân Thượng cùng mình lúc trước, chẳng qua là…… Nàng rưng rưng lệ cười khổ, nàng có đã báo đáp nhiều hơn so với Viêm Cập rồi.