Chị Kế Của Lọ Lem

Chương 1: Chương 1: Câu chuyện xưa trong hộp âm nhạc




“ Ngươi đem tình yêu của ta biến thành cây”

“Ngươi đem xanh tươi đến cho bốn mùa, vĩnh viễn không già cỗi”“ Ngươi đem vòng nguyệt quế, tượng trưng cho chiến thắng, cho bọn họ vô thượng vinh quang “

“Ngươi đem….” Apollo tiến lên ôm thân cây, lá cây sàn sạt run run, vẻ mặt của anh bi thương vô hạn, “ Một ngàn năm sau, ngươi hãy đem chờ đợi cho ta, đến lúc đó , mong muốn tự do của ngươi cùng tình yêu cố chấp của ta, tất cả đều đi đến kết cục viên mãn “.

Ngón tay thon dài ở trên không trung vẽ nên một đường cong ánh vàng, phảng phất mang theo một nốt âm phù trên khuông nhạc, nhẹ nhàng linh động, tản ra một dải ánh sáng thần kì

Kim quang qua đi, cây biến mất.

……………………………………………………………

Xe ngựa luân phiên chuyên chở các mỹ nhân tiến vào hoàng cung uy nghiêm , xa hoa.

Cho đến khi bọn thị vệ tiến lên mở cửa xe, Sriranda mới nâng tay bước xuống, sóng mắt nhẹ đảo, trước mặt cô là những trang phục đẹp dẽ, y tấn phiêu hương.

Bên cạnh là mẹ cùng chị hai đang khe khẽ nói nhỏ, hưng phấn không thôi.

“ A, mẹ mau nhìn, hoa viên thật đẹp a, thật là nhiều hồ, nhiều cái đèn xinh đẹp nha !”

“ Đúng vậy, hoàng cung quả thực không giống với nhà thường….Nicole con xem, có tên nhóc đang vụng trộm nhìn con kìa…..”

“ Chán ghét, mục tiêu của người ta là vương tử điện hạ nha, trừ bỏ ngài ấy, ai ta cũng chướng mắt”. Nicole một bên nâng quạt che nửa khuôn mặt cười khanh khách, một bên hướng cái người mà cô ta kêu là “ chướng mắt” liếc mắt đưa tình.

” Ai u, tôi nói là ai, kia chẳng phải là Cameron phu nhân sao ?”. Một phu nhân béo mập lôi kéo một cô gái trẻ hướng chỗ các cô đi tới. ” A không, xem trí nhớ của tôi này, hiện tại nên sửa kêu là Nicole phu nhân.”

Sắc mặt Nicole biến đổi, mẹ Lidya của các cô trước khi tái giá chẳng qua chỉ là vợ một hoa tượng của công tước gia Vera. Ở trang viên Vienna Carsar suốt mười lăm năm, làm thuê chịu khổ kiếm sống. Sau đó chồng lại mắc phải bệnh ung thư phổi buông tay ra đi, mất đi trụ cột của gia đình, mẹ con các cô nghĩ rằng cuộc đời sau này sẽ chỉ là khốn cùng. Ai ngờ thời thế vận chuyển, Lidya bằng vào tư sắc hơn người cùng vận may trăm năm khó gặp, cư nhiên bắt được một người đàn ông, mà người này còn là đại phú ông, bị nữ nhân ghen tỵ cũng là điều khó tránh khỏi.

Vị béo phu nhân trước mặt này là phu nhân của tử tước Roth, từng đến thăm hỏi Vera công tước thì gặp qua các cô, còn thực ngạo mạn cố ý đánh đổ trà của Lidya, có thể nói là có chút khúc mắc. Nay bà ta lôi kéo con gái lại đây chủ động chào hỏi chẳng qua chỉ là cố ý khiêu khích.

Sriranda lui về phía sau nửa bước, đem thân mình che giấu ở trong bóng tối. Mà bên kia, Lidya đã nhíu mi hỏi : “ Vị phu nhân này, tôi có quen bà sao?”

Nicole ngốc vù vù nói tiếp : “ Mẹ, bà ta chính là Roth phu nhân a, mẹ không nhớ rõ sao ?”

Lidya lộ ra vẻ mặt cực kì kinh ngạc : “ Roth phu nhân, không có khả năng, bà ta không phải luôn luôn kiêu ngạo mình tuổi trẻ mỹ mạo sao, sao có thể là vị phu nhân trước mặt này….”.Giọng nói khó tin dừng lại đúng chỗ.

Nhất thời Nicole liền hiểu, khanh khách cười nói : “ A mẹ, mẹ cho là mỗi người phụ nữ ai cũng đều giống như mẹ cả sao, Roth phu nhân cũng đã bốn mươi sáu tuổi rồi, hiển lão cũng là việc khó tránh khỏi.”

Hai mẹ con một xướng một đáp, cho đến khi vị tử tước phu nhân kia tức giận khó kìm mới thôi, Sriranda khẽ thở dài trong lòng, xoay người đi đến một góc yên lặng. Đối với khiêu khích của Roth phu nhân cô không lo lắng chút nào, đến nay còn chưa có người nào thông qua đấu võ mồm mà chiếm được chút tiện nghi nào từ mẹ, nhưng đó cũng không có nghĩa là cô lại tiếp tục ở đó nghe, xem hai người đàn bà khoe khoang, nói móc châm chọc lẫn nhau, Thật sự là chuyện nhàm chán nhất trên đời này.

Cô đẩy một góc cửa ra, bên ngoài là ban công hình vòng, đối diện là hoa viên hoàng cung, xa xa có thể thấy một đài phun nước, chính giữa là bức tượng nữ thần ở dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp thánh khiết.

Tháng tư, gió đêm nhẹ nhàng thổi, mang theo một mùi hương hoa thơm ngát. Chẳng qua chỉ cách nhau một cánh cửa lại là hai thế giới khác xa nhau.

Nghe nói Haera vương tử không chỉ anh tuấn vô cùng, hơn nữa mắt cao hơn đỉnh, đến nay còn chưa có một vị công chúa nào lọt vào mắt. Quốc vương không có cách nào khác đành phải phát thiệp mời khắp nơi, hi vọng có thể tìm được một cô gái có thể xứng đôi ở trong đám danh môn, bởi vậy mới có một hồi vũ hội này.

Những cô gái trong cánh cửa kia bị hoàng thất xem như hàng hóa mà còn xem đó là vinh hạnh, thật đúng là buồi cười lại cũng thật đáng buồn.

Sriranda nhìn đài phun nước dưới ánh trăng, chỉ hy vọng đêm vũ hội hôm nay có thể nhanh chóng trôi qua. Cô muốn về nhà tưởng niệm chiếc giường mềm mại.

Đúng lúc này, một đợt tiếng bước chân từ xa đến gần, bên trong còn mang theo âm thanh cười duyên của cô gái : “ Thật vậy chăng, gạt người, tôi mới không tin đâu, trên thế giới sao lại có chuyện thái quá như vậy, khẳng định là anh đang chọc tôi….”

Sriranda trực giác muốn lảng tránh, ai ngờ nửa câu nói sau lại nhắc tới một cái tên : “………Isaac thiếu gia, mọi người đều nói anh là hoa hoa công tử, không có một câu nói thật.”

Isaac ?

Thần kinh của cô lập tức căng thẳng.

“ Không có biện pháp, trên đời luôn có một số người không có năng lực lại ghen tị người khác xuất sắc hơn mình, ta đã quen với những chửi bới của bọn họ”.Giọng nói hoa lệ du tai vang lên, mang theo ba phần lười nhát, bảy phần lỗi lạc trời sinh, tựa như âm ngân lướt qua thủy tinh, gợi cảm liêu nhân. “ Nhưng thông minh như Cairo thiểu thư, khẳng định sẽ không tin vào những lời đồn vô căn cứ này, phải không?”

Cô gái nhất thời trở nên lắp bắp, “A, kia, đó là tất nhiên. Trên thực tế tôi thật cao hứng khi nhận được lời mời của ngài, tôi đối với trang viên Vienna Caesar mộ danh đã lâu. Nghe nói nó được xưng là đệ nhất tam đại trang viên đẹp nhất Maya đại lục.”

Trang viên Vienna Caesar

Gió đêm như một bàn tay nhấc lên chiếc khăn che lấp trí nhớ, chuyện xưa trước kia tại trong một chớp mắt này ào ào tuôn đến.

Sriranda không khỏi có chút hoảng hốt, ngay tại lúc cô đang run sợ thì hai người nói chuyện ở phía sau lùm cây cao cao kia cũng xuất hiện trên bãi cỏ ngoài ban công.

Cô gái đi ở phía trước bộ dạng mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình tinh tế, bộ dạng thanh tú. Nhưng mà khi cùng người còn lại xuất hiện thì cô ấy cùng chung quanh mình, tất cả nhất thời đều thành phai nhạt hư vô.

Đó là một thiếu niên vô cùng vô cùng xinh đẹp.

Mi như viễn sơn, mắt sáng như sao, con ngươi là một sắc phỉ thúy thuần khiết, trong linh động lại lộ ra một loại khôn ngoan xinh đẹp. Mà môi hắn rất mỏng, khóe môi hơi hơi kéo về phía bên phải, giương lên một độ cong trêu tức, mang theo mị hoặc ái muội.

Sriranda mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, cô biết anh ta đã hơn mười lăm năm, không ai có thể rõ ràng tính cách ác liệt của anh ta hơn cô. Vị này là con trai độc nhất của Vera công tước – Isaac thiếu gia, là một hoa hoa công tử thủ đoạn cực kì cao minh. Nói dối đối với anh ta mà nói tự nhiên như hô hấp vậy, bề ngoài của anh ta có bao nhiêu đa tình thì bên trong anh ta có bấy nhiêu lạnh lùng ; biểu hiện có bao nhiêu ôn nhu kỳ thật toàn là tàn khốc. Làm cho những cô gái đáng thương này càng bi ai.

“ Hi__” Thiếu niên nhìn thấy cô, nâng bàn tay phải lên thân thiết chào hỏi với cô, trên cổ tay phải của anh có một chiếc khăn lụa thắt hình cánh bướm, đồng sắc với lễ phục dạ hội lại càng tăng thêm nét phong lưu.

Phản ứng đầu tiên của cô là xoay người rời đi.

Thiếu niên ở phía sau cười theo nói : “ Vương tử còn chưa có vào đâu, cô không cần khẩn cấp như vậy.”

Sriranda ở trong lòng thở dài __cô biết chỉ cần gặp anh ta thì sẽ không có chuyện gì tốt, quả nhiên vừa mở miệng đã chèn ép.

Cô gái tên Cairo tò mò hỏi : “ Isaac thiếu gia, anh quen cô ta.”

Isaac nháy nháy mắt, “ Đương nhiên, cô gái may mắn nhất thành Jacob sao có thể không biết đây ?”

“Di ? May mắn nhất?”

Sriranda dừng bước, quay lại lạnh lùng mở miệng : “ Vẫn đáng ghét như vậy, đã lâu không thấy mà anh còn chưa học được phong độ của một thân sĩ nên có hay sao?”

“ Thân sĩ” Isaac giơ khóe môi lên, “ Nếu cô là thục nữ, ta nhất định sẽ thực thân sĩ”. Ngụ ý vẫn là chửi bới cô.

Sriranda bắt đầu hối hận, cô vốn không nên ra đây, hiện tại rời khỏi còn kịp. Ai ngờ cũng tại lúc đó Isaac lại nói thêm : “ Lúc trước ta luôn luôn nghĩ tối nay cô sẽ xuất hiện với bộ dạng gì.”

Cô nhướng mi, chờ đợi câu nói không dễ nghe tiếp theo của anh ta, ai ngờ anh ta mỉm cười, ánh mắt màu xanh biếc lóe ra ánh sáng nhu hòa, không chút che giấu thưởng thức cùng ca ngợi ở bên trong , “ Đêm nay cô thật xinh đẹp, Sriranda.”

Lời nói thật hợp ý người. Chỉ tiếc cho tới bây giờ cô đối với những lời khen tặng luôn miễn dịch, huống chi nó còn xuất ra từ miệng của một đại vương chuyên nói lời hoa mĩ, “ Phải không ? Cảm ơn”

“ Bởi vậy ta nghĩ vương tử sẽ mời cô khiêu vũ đầu tiên.” Thưởng thức trong nháy mắt rút đi chuyển thành chế nhạo.

Sriranda lười biện giải, xoay người, lúc này đây sẽ không lại quay đầu.

Vào trong cung điện, như lời Isaac nói, vương tử còn chưa có xuất hiện, trong đại sảnh xa hoa sáng ngời đều là người, các loại nước hoa xen lẫn vào nhau tạo thành một hương vị quái dị không nói nên lời. Cô cảm thấy có chút đau đầu, mắt thấy một bên đại sảnh có một gian phòng nhỏ dành cho khách nghỉ ngơi liền đi vào.

Trong gian phòng nhỏ bày rất nhiều sô-pha. Cô đem đèn tắt đi, chọn một góc sáng sủa đưa lưng về phía cửa, tà tà nằm xuống, nhu ấn cái trán của mình, mỏi mệt lại thỏa mãn thở dài.

Anh gầy.

Tuy rằng không hiện rõ nhưng trong lòng cô rõ ràng. Y phục đến thân, cơm đến miệng. Những ngày an nhàn sẽ chậm rãi ăn mòn thân thể khỏe mạnh do vất vả cần cù rèn luyện nên. Kết quả nuông chiều từ bé chính là dễ dàng tha thứ giá trị bắt đầu trở nên càng ngày càng thấp.

Tạp âm cùng không khí ngột ngạt làm cho đầu cô phát đau.

Cái vũ hội quỷ này rốt cuộc đến khi nào mới chịu bắt đầu ? Còn cái quỷ vương tử kia sao còn không chịu ra ? Vì sao cô phải tham gia cái loại vũ hội không dinh dưỡng này ? Cùng một đám người nhàm chán cùng nhau tiêu sài phung phí thời gian quý báu.

Một tiếng vang rất nhỏ từ ngoài cửa sổ truyền vào, một phiến của sổ bị người bên ngoài mở ra, một thân ảnh không tiếng động leo vào, rơi xuống đất nhẹ nhàng tựa như con mèo cho thấy không phải lần đầu đi cửa sổ.

Sriranda nằm yên không hề động, mặt không chút thay đổi nhìn vị khách xa lạ xâm nhập vào phòng, ngược lại khi người nọ quay người lại phát hiện cô thì hít một hơi thật sâu. Nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng làm hiện rõ mặt mày tuấn tú xuất sắc cùng với quần áo dơ bẩn không chịu nổi của anh ta.

Thiếu niên này thoạt nhìn giống như mới tử trong ngục lăn một vòng trở về !

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không lên tiếng, cuối cùng vẫn là tiếng bước chân ở bên kia cánh cửa đánh vỡ thế giằng co. Thiếu niên dựng thẳng ngón trỏ lên với cô“ Xuy” một tiếng rồi chạy nhanh trốn vào phía sau bức màn nhung thiên nga.

“ Tức chết ta, tức chết ta, tức chết ta….”

Phịch một tiếng, cửa phong nghỉ bị đá văng ra, không cần quay đầu Sriranda cũng biết người đi vào là ai __ Roth phu nhân.

“ Mẹ, vì cái loại người kia mà tức giận không xứng với thân phận của mình….” Thanh âm kiều mị vang lên, hẳn là con gái Waby.

Roth phu nhân đặt mông ngồi xuống sô-pha, hỗn hển nói “ Cái con tiện nhân kia cư nhiên dám ở trước mặt ta kiêu ngạo. Năm đó muốn bưng trà cho ta còn không xứng, nay đắc thế liền dám đối với ta phồng mũi trừng mắt, thực cho rằng con gái của bà ta sẽ được vương tử chọn sao, còn không biết ngôi vị cuối cùng vào tay ai đâu!” Nói xong liền cầm tay Waby “Con gái a, con cũng không được thua kém nha, đợi lát nữa khi vũ hội bắt đầu, ngàn vạn lần đừng thua bởi cái con Nicole kia, nhất định phải làm cho vương tử mời con nhảy điệu đầu tiên !”

Waby có vẻ thực khó xử, “ Nhưng…nhưng Nicole lớn lên quả thực…phong tao a, mẹ xem ngực của cô ta lớn như vậy…”

“ Ngốc muốn chết, con không lấy mấy khỗi bọt biển đệm thêm vào cho ngực cao lên à?”

“ Nhưng mẹ…người ta cũng đã đẹm bốn khối bột biển rồi a, phình tắc ở trong quần áo thực là khó chịu…..”

Sriranda nghe xong dở khóc dở cười, thực không hổ là mẹ con, ai cũng không kém ai.

Mà thiếu niên giấu sau tấm mành kia không có lực khắc chế tốt như cô, khẽ cười ra tiếng.

Sắc mặt Roth phu nhân biến đổi, đứng lên quát “ Ai ? Ai ở bên trong ? Waby, đem đèn thắp lên.”

Ngọn đèn bừng sáng, ánh lên chỗ sô-pha cô ngồi, cô không còn chỗ trốn đi.

Roth phu nhân vừa thấy là cô liền gào lên như sấm “ Tốt, còn có loại người ti bỉ trốn ở chỗ này nghe lắng !”

Sriranda thở dài, “Nói chút đạo lí đi Roth phu nhân, là tôi đến trước ”

“Vậy vì sao mày không lên tiếng? Như vậy còn không phải là nghe lắng. Hừ, thật đúng là có mẹ như thế nào thì con gái cũng như thế đó, mẹ là kẻ bại hoại thì con gái cũng không phải kẻ tốt lành gì !” Lúc trước cùng Lidya đấu võ mồm thất bại, bây giờ sẽ đem tất cả phát tiết lên đứa con thứ hai của bà ta. Roth phu nhân chỉ vào Sriranda mắng liền không dứt.

“ Tao nói cho mày biết, đừng tưởng rằng có vài phần tư sắc là có thể lên làm vị hôn thê của vương tử, vương tử có thân phận gì, mà bọn mày lại có thân phận thế nào ? Mẹ của chúng mày gặp vận cứt chó, thông đồng với lão sắc quỷ Nicole, nhưng cũng đắc ý không được bao lâu đâu. Chờ khi lão sắc quỷ kia chầu trời thì tất cả di sản của ông ta không phải đều thuộc về đứa con thân sinh Cinderella sao? Người ta mới chân chính là danh môn tiểu thư, cùng bọn mày – những kẻ xuất thân ti tiện là con gái của một hoa tượng mà nói là không thể nào giống nhau.’

Waby ở một bên ha ha cười, tiếp lời nói “ Đúng rồi, nghe nói ba cô là vì ung thư phổi mà chết ! Nhưng mà tôi còn nghe qua một phiên bản nói là ba cô vì tức quá mà chết, bởi vì ông ta phát hiện vợ cùng người khác yêu đương vụng trộm, đội nón xanh cho ông ta, a ha ha…!”

Sriranda vẫn lẳng lặng đứng nghe, tùy ý hai người nhục nhã, cho đến khi nghe xong một câu cuối cùng thì đôi mắt mới từ thiển chuyển thâm, đột nhiên thay đổi.

“ Ngực” Cô lạnh lùng mở miệng.

Waby sợ run một chút “ Cái gì ?”

“ Còn nói đến cha tôi một chữ, tôi cam đoan tất cả mọi người trong đại sảnh phía sau cánh cửa kia đều sẽ biết. Buổi tối hôm nay, ngực của Waby tiểu thư là giả, đệm bốn khối bọt biển.”

Waby nhất thời hét lên. Roth phu nhân cũng tức giận đến cả người run run, “ Mày, mày, mày ,…Tốt, mày được lắm! Chúng ta đi”. Nói xong vội vàng lôi kéo con gái rời đi.

Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên. Sriranda ngoái đầu nhìn lại, liền thấy thiếu niên kia đứng bên cửa sổ, vỗ tay mỉm cười với cô nói “ Phản kích thú vị”

Sriranda lười tiếp lời.

Thiếu niên đi đến trước mặt cô còn nói “ Cô tên gì ?”

Anh ta hỏi thật đúng lý hợp tình, thuận ý thánh chương, không biết mình có bao nhiêu đường đột, hơn nữa còn không sử dụng kính ngữ. Sriranda vốn không thể nào cao hứng, lập tức khinh miệt liếc nhìn anh ta một cái, nói : “Vì sao tôi phải nói cho anh.”

Thiếu niên sợ run một lát, nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười. Khi anh ta cười rộ lên, ánh mắt loan loan, có vài phần trẻ con, rất là dễ thân. “ Cô thật thú vị”

“ Cảm ơn”. Xem ra nơi này cũng không thích hợp để ở nữa, không có biện pháp, vẫn nên đi ra ngoài hội họp với mẹ cùng chị hai đi, có lẽ hai người đang tìm cô cũng nên. Nghĩ đến đây cô mới đẩy cửa phòng ra, thẳng đi ra ngoài.

Vương tử còn chưa có xuất hiện, mọi người không có cách nào khiêu vũ chỉ phải tụm ba tụm năm nói chuyện phiếm. Nhưng thật ra bên trong đại điện cũng có rất nhiều cô gái vây quanh nhau thường thường cười duyên làm cho người ta chú ý. Cô thấy mẹ đang đứng một mình, chằng biết Nicole đi đâu, liền đi tới bên người Lidya hỏi : “ Sao lại thế này ? Nicole đi đâu vậy ?”

“Đấy.” Mẹ bĩu môi chỉ về nơi một đám cô gái đang tụ tập, vẻ mặt thực cảm khái, không biết là bi hay là hỉ,“Sát thủ cưa gái, ác ma tình trường đến đây, tâm Nicole liền bay theo.”

Sriranda liền hiểu : “ Như vậy người ở chính giữa kia là Isaac?” Khó trách mặt các thiếu nữ đều dỏ hồng, hoàn toàn khác với ngày thường rụt rè cao quý, bây giờ lại giống với những kẻ mê trai, càng thật đáng buồn là chị của cô cũng là một trong số đó.

“Con đi kêu chị ấy ra?”

Lidya lắc đầu, vô lực nói : “Quên đi, dù sao Isaac cũng sẽ không coi trọng nó.”

Mẹ là người thực khôn khéo, Sriranda lại lần nữa ý thức được điểm này, dù rằng bên ngoài thấy bà cùng Nicole giống nhau, đều nông cạn hư vinh, nhưng trên thực tế, bà có ý nghĩ cùng tâm cơ mà Nicole không thể sánh kịp, còn có năng lực xem thế sự thấu triệt.

Cũng khó trách bà có thể đem tâm của đại phú ông Nicole nắm chặt, làm cho vị kế phụ kia đối với bà nói gì nghe nấy, sủng ái tận trời.

Lại nói tiếp, kỳ thật mình cùng Nicole đều lây dính ánh sáng từ mẹ, nếu không có mẹ các cô bây giờ có lẽ còn ở tại căn phòng đơn sơ, vì ba bữa ấm no mà chết vì vất vả.

Sriranda thản nhiên nghĩ, có lẽ mình nên học được thấy đủ cùng tạ ơn, mà không phải oán giận cùng khủng hoảng.

Lúc này, không khí chung quanh có chút không thích hợp, cô kinh ngạc ngẩng đầu lại phát hiện rất nhiều người đang nhìn mình, quay người lại, nguyên lai là Isaac đã bỏ lại các thiếu nữ đang vây lấy anh ta, đi thẳng tới chỗ cô.

Người này lại muốn làm gì?

“Hi….” Vẫn rêu rao nâng cánh tay phải lên như vậy, vô cùng thân thiết chào hỏi với cô, khóe môi mỉm cười, giống như thấy người trong lòng,“Cô đi đâu vậy? Ta vẫn tìm mà không thấy cô.”

Nhưng mà, đối với hắn, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không bày ra sắc mặt hoà nhã,“Liên quan gì đến anh ?”

“Vừa rồi cô đi nhanh quá, ta còn chưa có nói xong, bởi vậy cố ý tìm cô để nói xong thôi.” Isaac đứng trước mặt cô, lại phất phất tay với những người đang tò mò ở xung quanh, mọi người ý thức được mình thất thố, vội vàng xoay người tiếp tục làm việc của mình, không còn lộ liễu chính diện nhìn bọn họ chằm chằm nữa.

“Tôi với anh không có gì để nói .”

Isaac tuyệt không sinh khí, cười tủm tỉm nói : “Mặc kệ nói như thế nào thì tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau , tuy rằng cô không nhận ân tình của ta, nhưng ta cảm thấy mình vẫn phải nhắc nhở cô một việc — trên danh nghĩa là vương tử vì tự mình chọn lựa vị hôn thê, nhưng trên thực tế thì người chân chính quyết định cuối cùng vẫn là quốc vương cùng vương hậu. Bởi vậy, thay vì nghĩ đợi lát nữa làm sao để tạo ấn tượng với vương tử, không bằng hiện tại đi tìm vương hậu tán gẫu một chút, bồi dưỡng cảm tình.”

“Những lời anh muốn nói đã nói hết ?”

“Còn có, ta nghĩ nói cho cô, đối với việc tuyển phi của vương thất thì xuất thân là cực kì trọng yếu .”Anh chậm rãi nói, ý vị thâm trường.

Sriranda có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, đang muốn đáp lại anh ta vài câu nói móc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cả người lại ngẩn ra — đó là vẻ mặt mà cô chưa bao giờ thấy qua trên mặt anh– nghiêm túc mà đứng đắn.

Isaac · Vera, danh gọi hoa hoa công tử thành Jacob, tại chớp mắt này giống như bỗng nhiên trở nên thành thục hơn mười tuổi, không còn là một thiếu niên ngả ngớn, mà như một thân sĩ chân chính.

Sriranda động động môi vài cái, trong lúc nhất thời ngược lại không biết nên nói cái gì.

Isaac đem mọi phản ứng của cô đều thu vào mắt, dương môi cười, nhún vai,“Bất quá thế sự đều rất khó nói , cũng không phải hoàn toàn không thể…… A, mới nửa năm không gặp, Nicole thật đúng là càng ngày càng đẹp……”

Sriranda theo tầm mắt của hắn anh đến trên người chị hai, chị hai vẻ mặt khẩn trương nhìn bên này, vẻ mặt câu nệ mà ngượng ngùng, không còn kiêu ngạo và lông bông như ngày thường.

“Chậc chậc …, cùng là chị em mà sao so với một nửa của cô ấy mà cô còn kém xa?” Isaac vô sỉ đem ánh mắt quay lại nhắm ngay cô.

“Đừng đánh chủ ý lên người chị ấy!” Cơ hồ là không kịp nghĩ đã đem những lời này thốt ra . Sriranda thầm kêu một câu không xong, quả nhiên, con mắt xanh biếc nheo lại, biểu tình Isaac trở nên cực kì quỷ dị,“A? Nói xem, vì sao không thể đánh chủ ý lên người cô ấy?”

“Chị của ta là muốn làm Vương phi !”

Isaac bật cười, lông mi chớp chớp, buồn cười nhìn cô.

Sriranda nghiêm mặt, tiếp tục từng chữ từng chữ nói : “Nếu bởi vì anh mà khiến chị ấy không làm được Vương phi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”

Isaac thu hồi tươi cười, lộ ra thần sắc khó xử, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày mới hỏi cô,“Như vậy, nếu là vì cô mà khiến cô ấy không đảm đương nổi chức vị Vương phi kia thì sao? Cô cũng không buông tha cho chính mình sao?”

Sriranda ngẩn ngơ, không quá hiểu ý tứ của anh ta, mà ngay tại lúc đó thì toàn bộ đại sảnh đột nhiên yên tĩnh xuống.

Đám người phía trước đều tản ra hai bên, lộ ra một đường thông đạo màu đỏ, âm nhạc du dương vang lên, hai đội kỵ sĩ hoàng gia mặc chế phục, xếp thành hàng đi ra.

Thanh âm người điều khiển vũ hội vang vọng toàn bộ đại điện : “Vương tử điện hạ — giá lâm –”

Thiếu niên đầu đội kim quan, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người vô hạn tôn quý xuất hiện.

Ánh mắt Sriranda nhất thời mở to — là anh ta!

Cái thiếu niên dơ bản vừa rồi gặp trong phòng nghỉ kia thế nhưng chính là Haera vương tử?!!

A, thượng đế! Thật sự không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Haera đi lên bậc thang, chế phục màu trắng nạm vàng ở dưới ngọn đèn lòe lòe tỏa sáng, vóc dáng của anh không tính là cao, thân hình còn mang theo tinh tế độc hữu của thiếu niên, ngũ quan anh tuấn, khi cười liền lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề.

“Thực xin lỗi, ta đã tới chậm.” Bên trong đại điện chỉ còn nghe thấy thanh âm của anh ta, trong sáng ôn nhuận, biểu hiện vô cùng tốt phẩm tính cùng giáo dưỡng,“Vì không thể chậm trễ thêm thời gian của mọi người, ta tuyên bố — vũ hội hiện tại bắt đầu –”

Tiếng trống, đàn dương cầm, đàn violon…… Nhóm nhạc sĩ chờ đợi đã lâu đã sớm vận sức chờ phát động, một khi tuyên bố lập tức diễn tấu.

Mà ở trong tiếng nhạc, Haera vương tử tao nhã bước xuống, ở dưới tầm mắt của mọi người chân thành đi đến trước mặt Sriranda, , cúi người đưa tay mời, thanh âm ôn nhu vô hạn,“Có thể mời cô nhảy một điệu không ? Tiểu thư mỹ lệ.

Xong rồi…… Sriranda nghe thấy thanh âm khóc thét trong lòng, so với đắc tội một vương tử càng không bằng chuyện đắc tội với tất cả các cô gái muốn nhảy điệu thứ nhất với vương tử.

Nhưng mà, nơi này là hoàng cung, vô số ánh mắt đều đang nhìn, cô không có cách cự tuyệt.

Chỉ đành phải cứng ngắc đưa tay giao cho anh ta.

Haera đem đưa cô vào giữa đại điện, đưa tay ra hiệu với dàn nhạc, một tiểu vũ khúc thong thả thanh lịch vang lên, anh ta ôm thắt lưng của cô, dùng một thanh âm thấp chỉ có hai người có thể nghe thấy nói : “Hiện tại có thể nói cho ta biết tên của cô không?”

“Sriranda.”

“Sriranda?” Trong ánh mắt của Haera có thêm chút ẩn ý,“Thì ra…… Cô chính là Sriranda?”

“Hửm ?” Như thế nào? Chẳng lẽ anh ta biết cô?

“A không, ta là nói tên này thực thích hợp với cô.” Haera ca ngợi một câu, lại hỏi cái vấn đề thứ hai,“Cô là con gái của Nicole tiên sinh ?”

Lông mi của cô giật giật một chút, ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt,“Tôi là kế nữ của ông ta.”

“Cô đang tức giận?”

“Không có.”

“Vậy vì sao cô không cười?”

Sriranda lập tức bảy ra cái biểu tình mình đang cười.

Đối nàng sự có lệ rõ ràng của cô Haera cũng không giận, như trước thực tao nhã nói,“Cô thật thú vị.”

“Cám ơn.” Đây là lần thứ ba trong đêm nay hắn dùng hai từ thú vị để hình dung cô, cô nghe thế nào cũng không thể nghe xuôi tai. Thật đúng là không hài lòng.

Một vũ khúc rất nhanh chấm dứt, cô thi lễ với hắn một cái liền trở lại vị trí của mình. Nicole liền tiến đến : “A, Sisi, sao lại thế này? Thế nhưng vương tử điện hạ lại mời em nhảy điệu đầu tiên!”

“Sao em biết?”

Nicole hưng phấn nói : “A, Sisi, em chính là ngôi sao sáng nhất trong buổi tối hôm nay nha, toàn bộ các cô gái trong thành Jacob đều đang ghen tị với em, đương nhiên, trừ bỏ chị là ngoại lệ.”

“Có cái gì tốt mà ghen tị . Vương tử mời em khiêu vũ, cũng không phải là nói thích em.”

“ Nhưng vì sao ngài ấy không mời người khác, lại cố tình mời em ? A Sisi, đừng bởi vì chị mà băn khoăn, em có biết , vương tử cưới em thì chị mới sẽ không ghen tị.”

Sriranda rốt cục cũng biết vì cái gì mà mình vẫn có thể dễ dàng tha thứ tính tình nông cạn cùng hư vinh của Nicole, vô luận như thế nào, chị ấy đối với cô quả thực không tồi. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ chị ấy thích là chị ấy luôn tranh đoạt cùng nguwoif cho bằng được, duy độc đối với thứ của mình là luôn nhường nhịn.

Nghĩ đến đây cô không khỏi nở một nụ cười tự đáy lòng với Nicole.

Lúc này, Haera đang hướng đến người bạn nhảy thứ hai của anh ta.

Cho đến khi Nicole thấy rõ bạn nhảy của hắn là ai khi thì lập tức bỉu miệng, nhào vào trong lòng Lidya : “A, mẹ, vì sao vương tử lại mời cái người quái dị Waby nhảy a!”

Lidya cũng là một bộ không dám tin.

Roth phu nhân vui vẻ khóc, Waby lại kích động nhiều lần dẫm trúng chân Haera.

Mọi người còn lại hoặc kinh ngạc, ghen tị hoặc hâm mộ, phiền muộn, cái biểu tình gì đều có.

Chỉ có Sriranda, ánh mắt lạnh bạc như trước, đối với chuyện này không thèm quan tâm.

Nhưng mà Haera lại đột nhiên xoay qua, nháy mắt tinh nghịch với cô. Còn chưa chờ cô phản ứng lại đây đó là có ý gì thì vương tử đột nhiên xoay tròn, buông lỏng tay Waby ra. Không kịp thu bước nên Waby cứ theo quán tính bay ra như vậy, liên tục vòng vo hai vòng, mới bối rối thất thố dừng lại.

Trong đám người im lặng một giây, sau đó, phộc ra tiếng cười vang.

Waby xấu hổ đứng tại chỗ, không rõ mọi người vì sao bật cười.

Roth phu nhân sắc mặt trắng bệch phất tay ra hiệu với cô ta : “Waby, ngực! Ngực! A, thượng đế……”

Waby chậm nửa nhịp mới cúi đầu nhìn về phía ngực của mình, ở chỗ nút kết nơi ngực không biết khi nào thì bị bung ra , lộ ra cái đệm bọt biển bên trong, càng tệ hơn là lại còn rớt ra một cái.

Cô ta nhất thời hận không thể có một cái động có thể chui vào.

Roth phu nhân vội vàng cởi áo choàng tiến lên bao lấy cô ta, lôi kéo cô ta bước đi.

Haera tuy rằng không cười, nhưng trong ánh mắt màu nước biển xanh thẳm có ý cười không thể che dấu — anh ta cố ý — Sriranda kết luận điểm này.

“Thực xin lỗi, xảy ra chút việc ngoài ý muốn. Nhưng, mời tiếp tục.”Haera ra hiệu với đám nhạc công, giai điệu nhẹ nhàng lại vang lên,anh ta lại lần nữa đi đến trước mặt Sriranda, mỉm cười nói : “Vui không?”

Sriranda mân môi, người này không phải muốn nói, anh ta vì muốn cô vui vẻ mới cố ý làm cho Waby xấu mặt chứ ? Đáng giận, xem cô là loại người nào !

Waby tuy rằng không đáng tha thứ, nhưng ở trước công chúng lại bị làm trò cười cho thiên hạ như vậy, chỉ sợ cả đời đều không ngóc đầu lên được.

Đối với con gái mà nói, danh tiết so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.

Haera quan sát sắc mặt của cô nói : “Ta làm sai sao? Hình như cô còn giận hơn lúc trước ……”

Sriranda do dự, cuối cùng mới trả lời;“Điện hạ, trò đùa dai này náo thật lớn.”

Haera thấy rốt cục cô cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng thở ra,“Có lẽ đi. Bất quá ta thủy chung cho rằng, những kẻ tùy ý lăng nhục song thân người khác đều phải nhận sự trừng phạt.”

Sriranda run sợ một chút.

“Cô ta nói cha cô như vậy, ta biết, cô thực phẫn nộ.”

Vì cái gì trong ánh mắt của anh ta lại có ôn nhu thương tiếc như vậy?

Vì cái gì trong nụ cười cười của anh ta lại có săn sóc cùng ấm áp ?

Vì cái gì thanh âm, hô hấp của anh at, trong khoảng cách gần như thế này, chẳng những không làm cho cô cảm thấy chán ghét, ngược lại thực an tâm là sao?

Sriranda nhìn chăm chú vào Haera, ánh mắt có khoảnh khắc hoảng hốt.

Âm thanh nói chuyện chung quanh đình chỉ.

Vũ khúc đình chỉ.

Ngay cả tiếng hít thở, cũng không có .

Thật im lặng.

Im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Bùm, bùm. Thật rõ ràng, cô đột nhiên thanh tỉnh.

Sau đó liền phát hiện, ánh mắt Haera đã không còn ở trên người cô.

Anh ta đang nhìn chằm chằm phía sau cô, vẻ mặt thực khiếp sợ.

Đó là một loại dung hợp của mê muội , ngưỡng mộ, kích động, cuồng nhiệt làm thành một thể khiếp sợ.

Có chuyện gì đã xảy ra.

Sriranda nhìn chăm chú vào Haera, ánh mắt có khoảnh khắc hoảng hốt.

Âm thanh nói chuyện chung quanh đình chỉ.

Vũ khúc đình chỉ.

Ngay cả tiếng hít thở, cũng không còn .

Thật im lặng.

Im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Bùm, bùm. Thật rõ ràng, cô đột nhiên thanh tỉnh.

Sau đó liền phát hiện, ánh mắt Haera đã không còn ở trên người cô.

Anh ta đang nhìn chằm chằm phía sau cô, vẻ mặt thực khiếp sợ.

Đó là một loại dung hợp của mê muội , ngưỡng mộ, kích động, cuồng nhiệt làm thành một thể khiếp sợ.

Có chuyện gì đã xảy ra.

Cô cảm thấy thân mình đột nhiên trở nên thực cứng ngắc, phải dùng một lực rất lớn mới có chuyển người xoay qua, nhìn về phía ngọn nguồn làm cho toàn thế giới trở nên yên lặng kia.

Ở nơi cửa điện, một cô gái lẳng lặng đứng ở đó.

Khuynh quốc khuynh thành.

Sriranda quàng nhanh áo choàng, một mình một người rời khỏi hoàng cung.

Không ai lưu ý đến hành động rời đi của cô, ánh mắt mọi người đều bị cô gái trẻ kia hút lấy, thất hồn lạc phách, kinh diễm dị thường.

Đây là lần thứ ba trong buổi tối hôm nay ánh mắt của mọi người đạt tới thống nhất. Lần đầu tiên là khi vương tử xuất hiện, lần thứ hai là khi vương tử mời cô nhảy điệu thứ nhất, còn lần thứ ba chính là khi cô gái kia xuất hiện.

Nếu nói, lần đầu tiên là do thân phận đặc thù của vương tử, lần thứ hai là tò mò, như vậy thì lần thứ ba còn lại này chỉ thuần túy khuất phục trước xinh đẹp.

Đó là một vẻ đẹp hoàn mỹ.

Nhưng mà, không giống như những người khác là Sriranda biết người nọ là ai.

– Cinderella.

Cuối cùng cô ấy vẫn đến đây.

Tuy rằng cô vẫn biết Cinderella xinh đẹp bao nhiêu, chỉ là không dự đoán được cô ấy sẽ xinh đẹp đến nước này, được trang phục phụ trợ, Cinderella xinh đẹp tựa như một viên trân châu bị tro bụi phủ lâu ngày, đột nhiên đánh bóng lại tỏa ra một vầng ánh sáng tuyệt thế.

Cách ăn mặc của cô căn bản không thuộc nhân loại, những thứ đó chỉ có Thiên Thần mới có, nhất định là những bằng hữu chim chóc đã lamg giúp cô ấy. Chất vải bóng loáng như mặt nước, thắt lưng tinh xảo…… Còn có hài.

Đó là một đôi hài dùng thủy tinh tạo hình ra.

Nhưng trên thế giới, tuyệt đối không có loại thủy tinh mềm mại như vậy. Nó được mang ở trên chân của Cinderella, so với ngọc càng phát ra ánh sáng tinh khiết, so với kim cương càng đẹp mắt, so với vũ hài càng tao nhã.

Vì thế một khắc trước vương tử còn ôn tồn đưa tình, thì giây tiếp theo liền chuyển tới trên người cô ấy.

Vì thế mà Sriranda ý thức được, cô không thể không có đường lui.

Một Cinderella như vậy làm cho tất cả các cô gái tồn tại bên cạnh anh ta biến thành một hồi chê cười.

Cô ấy mới là công chúa chân chính, mà các cô, tất cả đều là thôn phụ thô bỉ.

Tháng tư gió hơi hơi lạnh, trên đường một bóng người cũng không có, ánh trăng giống như sa như bay ở trên nóc nhà, thật im lặng. Ồn ào náo động của phàm trần thế tục liền bị ngăn cách ở một bên bởi bức tường cung, để lại thanh tịnh ở nơi này.

Tâm Sriranda cũng vì thế mà trở nên thực bình tĩnh.

thích ngã tư đường chật hẹp này, thích nhưng căn phòng ở thấp bé, những hạ tầng đặc hữu của xã hội này làm cho cảm xúc của cô trở nên phá lệ an bình.

Cô bước chậm trên ngã tư đường không người vắng lặng, giống như trở lại thời thơ ấu, cha nắm tay cô bước chậm trên con đường này. Ông ấy có một đôi tay thô ráp nhưng kiên cố, thực ấm áp, thực ấm áp.

Âm thanh bánh xe ngựa từ rất xa phía sau truyện tới, ban đầu cô không có để ý, nhưng khi xe này tới gần thì lại thả chậm tốc độ đi theo cô.

Cô quay đầu lại liền thấy hai mươi bốn cái chuông.

Chuông bị xuyên ở trên vách xe xếp thành một hàng dài, theo xóc nảy mà nhẹ nhàng rung động, chúng nhất định được tạo nên từ bạc thuần, ở dưới ánh trăng lòe lòe tỏa sáng.

Xa hoa như vậy, độc đáo như vậy. Cách điệu quen thuộc như vậy.

Sriranda dừng lại, đứng nghiêm, nhìn thẳng cửa xe.

Quả nhiên, xa phu thấy cô dừng lại thì cũng lập tức ghìm ngựa, cửa xe mở ra, một thiếu niên tuyệt thế phong lưu nâng cánh tay phải lên về phía cô, trên cổ tay khăn lụa bay nhẹ, anh ta mỉm cười so với gió xuân càng nhu hòa, rất quen thuộc mà ái muội : “Hi….”

Isaac, sao anh ta không ở lại vũ hội mà lại đi theo mình ra ngoài ?

“Có muốn đi nhờ xe của ta không?”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì trang viên Vienna Caesar cùng nhà của tôi không cùng đường.”

Isaac giảo hoạt nháy mắt với cô,“Ta có nói phải về trang viên Vienna Caesar sao?” Anh nhìn giày của cô một cái rồi nói,“Lên xe đi, tuy rằng tản bộ đối với việc duy trì dáng vóc rất có ích, nhưng với đôi giày của cô hôm nay chỉ sợ không thể chiun được loại vận động như vậy.”

Đúng vậy, vì vũ hội mà cô mang một đôi giày cao gót, vì đi lâu mà chân của cô cũng đang bắt đầu kháng nghị.

Vì thế cô leo lên xe.

Thùng xe rộng mở thoải mái, nhất là tháp xe, vừa ngồi xuống liền làm cho cả người thoải mái, không nghĩ lại đứng lên.

Sriranda thả lỏng tứ chi, nhắm mắt lại.

“Vì sao lại rời khỏi vũ hội?” Cô nghe thấy Isaac hỏi như vậy.

“Chẳng phải anh cũng như thế ?”

“Thật đáng tiếc, cô vốn đã thành công khiến cho vương tử chú ý, nếu không phải sau đó cô gái kia xuất hiện thì……”

Sriranda mở to mắt,“Isaac thiếu gia.”

Isaac ngẩn ra, cô rất ít khi xưng hô với anh như vậy. Bình thường, cô chỉ ở dưới hai loại tình huống mới có thể gọi anh như thế, một là tâm tình vô cùng tốt, hai là tâm tình cực kém. Mà biểu tình giờ phút này của cô thấy thế nào cũng không giống như tâm tình tốt.

“Nếu anh mời tôi lên xe chỉ là vì muốn tiện để nói móc tôi, như vậy hiện tại xin cho tôi xuống xe.”

“Nói móc? A không, không, ta chỉ là xuất phát từ thiện tâm muốn giúp cô phân tích……” Hiển nhiên ánh mắt của Sriranda càng thêm lạnh băng, anh ngậm miệng, nhún vai,“ok, ta không nói nữa.”

Tính hắn thức thời. Sriranda đem cửa kính xe mở ra, bầu trời trong lành đầy sao, một vòng trăng tròn treo giữa không trung. Cô lấy tay chống má nhìn chăm chú vào ánh trăng kia, trong con ngươi nổi lên mê mang khó hiểu.

Isaac yên lặng nhìn cô, ánh trăng chiếu lên đường cong sườn mặt hoàn mỹ, cô có ánh mắt độc đáo mà anh chưa từng thấy qua ở trên người khác, đó là một ánh mắt sáng ngời, lãnh ngạo lại quật cường.

Váy dài của cô hình thức đơn giản mà mới lạ, thưởng thức thực không tầm thường. Trên ngón trỏ tay trái đeo một chiếc nhẫn đính ngọc sô phia, ngoài ra không còn trang sức gì khác, nhưng mà chiếc nhẫn kia chọn lựa thật thỏa đáng, nó đem mái tóc đen mượt cùng làn da trắng nõn phụ trợ đến mức tận cùng.

Isaac bỗng nhiên có chút cảm khái,“Mũ nhà Sibi, lễ phục theo yêu cầu của Venus, còn có trang sức làm bằng thủ công của anh em nhà Uy Lỗ…… Sriranda, hiện tại cô thoạt nhìn như một tiểu thư quý tộc chân chính.”

Sriranda khẳng định anh ta không có gì hay để nói, nên liền mắt điếc tai ngơ ngồi yên.

Isaac thấp giọng chậm rãi nói : “Cũng sẽ không lại vì muốn một con búp bê vải mà tìm kiếm quần áo cũ người khác vứt bỏ khắp nơi.”

Chuyện cũ trong một khắc này như tia chớp hiện về –

Cô từng rất muốn một con búp bê vải.

Bởi vì không có tiền cho nên mới tìm những chiếc quần áo cũ của nhóm nữ bộc ngày thường vứt bỏ vụng trộm từ trong thùng rác kiểm trở về, giặt rửa rồi cắt may, cứ như vậy đông một mảnh tây một mảnh hợp lại mà thành, cơ hồ đã dùng thời gian nửa năm mới làm ra con búp bê vải thứ nhất trong cuộc đời.

Cô đến bây giờ còn có thể nhớ rõ bộ dáng của nó : Mũ màu đỏ, đó là dùng bức màn nhung thiên nga cũ bị thay mới làm nên; áo trắng sơmi, đó là váy lót cũ của quản gia phu nhân; ngực màu vàng nhạt, không biết là khăn tay của ai ném xuống; Còn có áo khoác bụi màu lam, váy màu xanh lá mạ, cùng với đai lưng màu đen……

Cô còn cắt tóc của mình để làm chút tóc giả cho búp bê.

Tuy rằng không đẹp như tưởng tượng, vải dệt lại khác nhau, nhưng bằng vào thủ công xuất sắc con búp bê vải kia vẫn rất khá. Trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, cô đến chỗ nào cũng đều mang theo nó, một tấc không rời.

Cô nhớ rõ mình có bao nhiêu yêu nó, cũng nhớ rõ kết cục cuối cùng của nó.

Thiếu gia tôn quý thấy con búp bê vải kia liền đoạt lấy, cười ha ha;“Trời ạ, trên thế giới này cư nhiên lại có con búp bê vải khó coi như vậy ! Mọi người mau đến đây mà xem này.”

Cô xông lên muốn lấy về nhưng lại bị vài đứa bé trai ngăn lại, đem cô đẩy ngã trên mặt đất.

“Là mày ?” Bị phá hư tâm tình tiểu thiếu gia nhạo báng nói,“Quả nhiên, chủ nhân là người quái dị thì búp bê cũng không thể nào dễ nhìn.”

“Trả lại cho tôi!”

“Không trả, không trả, sẽ không trả.” Đứa bé trai cầm lấy một chân của búp bê ở trong phòng gọi tới gọi lui, những đứa bé trai khác cũng đều đi theo ồn ào, sau đó trong một lúc bất cẩn, chân búp bê trơn tuột khỏi tay hắn bay thẳng vào lò sưởi trong tường.

Đó là mùa đông, lò sưởi trong tường thực nóng. Vải dệt gặp lửa thì ngay lập tức thiêu đốt .

Tất cả các đứa nhỏ đều sững sờ.

Cô hét lên một tiếng chạy lao qua muốn cứu búp bê vải kia, nhưng nó cháy thật sự quá nhanh, cuối cùng cô chỉ kịp cứu trở về một cái đầu.

Chiếc mũ màu đỏ lệch qua, mặt búp bê bị lửa xém một bên. Cô gắt gao ôm cái đầu kia, nước ở trong hốc mắt đảo quanh lại chết sống cũng không chịu chảy xuống.

Những đứa bé trai hoảng, lập tức giải tán. Người khởi xướng cũng ý thức được mình đã làm một việc quá đáng cỡ nào, nhăn nhó đến gần cô vài bước, ấp a ấp úng nói : “Cái kia…… Dù sao búp bê này cũng khó coi như vậy, cháy thì cháy đi. Ta cho cô con tốt hơn, cô muốn bộ dáng gì ?”

Cô bỗng dưng ngoái đầu nhìn lại, trừng mắt hung dữ nhìn cậu.

Hình ảnh trong trí nhớ dừng ở cặp mắt nén hỏa giận kia, sau đó, lượn vòng về tới hiện tại.

Mà cái tên đầu sỏ gây nên kia chính là Isaac.

Anh ta còn mặt mũi nhắc lại chuyện này?

Isaac cười cười, buông tay nói : “ Trí nhớ của con người thực khó có thể tin, thế nhưng ta còn nhớ rõ chuyện kia, từng cái chi tiết đều thực rõ ràng, tựa như vừa mới phát sinh ngày hôm qua. Nhưng mà, nếu bởi vậy mà cô chán ghét ta, như vậy ta bồi thường cho cô con búp bê vải khác được không?”

Sriranda trừng mắt nhìn hắn, đông cứng trả lời : “Cám ơn, hiện tại tôi đã không còn thích búp bê vải .”

“Ta biết, hiện tại cô chỉ thích châu báu.”

Đúng vậy, hiện tại cô chỉ thích châu báu. Bởi vì châu báu theo mỗi góc độ đều là cực kì sang quý , nó nhỏ hơn tiền, nhưng giá trị so với tiền càng cao hơn.

Bởi vậy không khỏi lại nghĩ tới lần mà Nicole tiên sinh trước khi đi chợ từng hỏi qua ba người con gái muốn cái gì, Nicole muốn quần áo xinh đẹp, đó chỉ là hư vinh nhất thời; Cinderella muốn nhánh cây, đó là duyên phận khó lường; Chỉ có cô, muốn châu báu, vừa thực tế lại lợi ích

Cô đã trở nên đáng sợ cỡ nào.

May mắn cha đã ra đi.

Nếu không khi thấy bộ dạng hiện tại của cô không biết sẽ thương tâm thất vọng bao nhiêu.

Ông là tín đồ gầy yếu của Cơ Đốc Giáo, cả đời chưa bao giờ làm chuyện gì thẹn tâm, rõ ràng mình cũng chẳng phải là người có tiền gì còn thường xuyên quyên tiền giúp trẻ em ở cô nhi viện.

Vì sao mình cùng Nicole lại không có nửa điểm giống ông?

Sriranda nghĩ không rõ.

Chú ý tới chút mềm mại trong mắt cô, Isaac nhân cơ hội nói : “ Sắp tới là đến mùa hoa sen mở đẹp nhất . Trong hoa viên Nicole có hoa sen không?”

Sriranda lắc đầu.

Đó là thú vui mà sinh tiền cha yêu nhất .

Ông tự tay vì trang viên Vienna Caesar trồng một khu vườn hoa sen rộng lớn, sắc đỏ thẩm, màu đỏ chanh, thuần trắng sắc, màu xanh nhạt…… Mỗi khi đến tháng năm, liền nở ra vô cùng rực rỡ sáng lạn. Trong đó còn có một đóa hoa đỏ tươi, nhụy hoa màu trắng, cha nói đóa hoa đó gọi là minerva, ý tứ chỉ nữ thần trí tuệ, rất giống cô……

Sau khi bước vào trang viên Nicole cô không còn thấy vườn hoa trăm sắc ấy. Cũng không phải không có cách trồng, mà là trong tiềm thức của cô cảm thấy hoa kia là thuộc về cha ,để loại hoa tượng trưng cho cha tiến vào nhà Nicole là châm chọc cỡ nào.

“Như vậy……” Isaac cẩn thận lựa chọn tìm từ, vẻ mặt cẩn thận,“Có muốn đến thăm Vienna Caesar một chút hay không?”

Thấy cô giật mình, anh lại làm như không để ý nói,“Trở nên nổi bật liền quên nguồn cội cũng không tốt. Mặc kệ nói như thế nào thì nơi đó cũng được xem là cố hương của cô.”

Sriranda không thể xác định,“Anh…… Là đang mời tôi đến trang viên Vienna Caesar sao?”

“Sai rồi, hẳn là nói như vầy, là Isaac thiếu gia tôn quý cho cô cơ hội đến thăm Vienna Caesar.” Hắn cố ý bày ra sắc mặt bức người cao ngạo, nhưng trong đôi mắt tất cả đều là ý cười.

Sriranda có chút do dự.

Cô bị anh gợi lên tưởng niệm, bỗng nhiên rất muốn đến xem căn phòng ở mà cô từng sống qua, còn có khu vườn hoa sen kia.

“Ngẫm lại xem, rất thú vị không phải sao? Cô quần áo đẹp đẽ, thân phận khác hoàn toàn với trước kia. Trước kia, người khác tùy ý phái sử, hiện tại lại nịnh bợ cô; những người trước kia cùng nhau làm việc với cô, hiện tại hầu hạ cô; những người trước kia bạc đãi cô, hiện tại sợ hãi cô…… Trở thành một nữ vương kiêu ngạo, chẳng lẽ thế này còn không thể thỏa mãn tâm hư vinh ác liệt của cô sao?”

Đôi mắt Sriranda từ nhạt chuyển đậm, lại từ đậm chuyển sang nhạt, cuối cùng tà liếc Isaac một cái, người đàn ông này là có bản lĩnh dụ dỗ làm cho ngươi không thể cự tuyệt, rõ ràng ngươi thấy khóe môi của anh ta hiện lên ý cười xấu xa, biết anh ta có mưu đồ khác, nhưng vẫn muốn rơi vào trong cạm bẫy mà anh ta giăng sẵn.

Nhưng mà, nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.

Cô rất muốn đi, nhưng không có nghĩa là cô nhất định phải đi.

Tốc độ xe ngựa chậm lại, đã đến nhà Nicole.

Bảo vệ cửa xuyên thấu qua kính xe thấy cô, vội vàng mở cửa sắt ra cho vào, vài nữ bộc vội vàng từ trong phòng ra nghênh đón, đứng ở trên bậc thang cúi đầu, còn có vài nam bộc khỏe mạnh tới mở cửa xe, phù Sriranda xuống xe.

Isaac mỉm cười nhìn tất cả, gọi to : “Về đề nghị của ta, cô không ngại suy nghĩ thử.”

Sriranda cởi áo choàng xuống đưa cho nữ bộc, cũng không quay đầu lại đi vào bên trong.

Phía sau truyền đến một câu cuối cùng của anh : “Nếu cô nghĩ thông suốt , vô luận khi nào, chỉ cần phái người truyền tin đến hẻm 139 phố Wall, ta sẽ ở Vienna Caesar đợi đại giá……”

Sriranda mạnh mẽ đem chút động tâm áp chế, đi vào phòng khách, một bên lấy mũ xuống một bên hỏi : “Có thấy tam tiểu thư không?”

“A? Tam tiểu thư chẳng lẽ không phải đã đi ngủ rồi sao?”

Cô nhấc váy đi đến căn phòng nhỏ trong nhà bếp, từ khi các cô tiến vào, mẹ liền đem Cinderella đuổi tới nơi này, mở cửa ra, Cinderella quả nhiên không có ở bên trong.

“Nhị tiểu thư tìm tam tiểu thư có việc?” Nữ bộc theo sát phía sau cô, phát hiện tam tiểu thư không có ở trong phòng, sợ cô truy cứu,cực kì bất an.

Sriranda khép cửa lại, cong cong khóe môi, xả ra chút cười lạnh ý vị thâm tường nói : “Không. Không có việc gì. Không cần nói với nó là ta đã đi tìm nó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.