Buổi sáng tại Light Moon........
Một cô gái trong bộ vest màu trắng, đôi giày cao gót đen, đeo chiếc kính râm, mái tóc ngắn xoăn nhẹ, tay cầm chiếc túi của Channel điềm đạm bước vào sảnh chính với khí thế oai phong, lãnh đạm, khí thế ngút trời.
- Chào Mạc tổng. Chào mừng quay lại!
Nhân viên của công ty đứng thành hai hàng dọc ngay ngắn. Dẫn đầu là Thanh Hạ và một số giám đốc quan trọng của công ty.
- Tiểu Nguyệt! Chào mừng cậu quay lại!
Thiên Nguyệt tạm gỡ bỏ thần thái lãnh đạm vừa rồi, nở nụ cười hiền hậu nhanh chân đến ôm chầm lấy Thanh Hạ.
- Tiểu Hạ, mình nhớ cậu quá à. Yêu yêu!
- Yêu tôi thì bà mau trở lại giải quyết công việc đi. Để mình tôi gánh vác hơi lâu rồi đấy.
Thanh Hạ ôm chặt lấy Thiên Nguyệt vừa cười vừa trách yêu cô.
Thiên Nguyệt tạm gác lại cái ôm thân tình với Thanh Hạ cô vui vẻ cười nói với nhân viên trong công ty.
- Thời gian qua đã vất vả cho mọi người rồi. Thành thật Thiên Nguyệt tôi rất cảm ơn mọi người. Để thay cho lời cảm ơn thì tối nay tôi sẽ mời tất cả mọi người một bữa. Quyết định thế nha!
- Hoan hô Mạc tổng.!
- Thôi mọi người đi làm việc đi.
Tất cả mọi người đều hào hứng quay trở lại công việc của mình. Thiên Nguyệt và Thanh Hạ tay trong tay đi lên phòng làm việc.
- Tiểu Nguyệt, chuyện bị vu khống kia thì các đối tác sau khi biết sự thật thì 100% quay lại và ký thêm hợp đồng. Mình còn có thêm được một số đối tác quan trọng và một số nghệ sĩ lớn hợp tác.
- Được rồi! Thời gian qua đã vất vả cho cậu rồi! Muốn mình thưởng cho cái gì nào!
Thiên Nguyệt ghé sát người Thanh Hạ, dụi dụi như con mèo nhỏ.
- Bớt bớt đi bà! Mà giờ tôi mới hỏi nè! Sao tự dưng lại chia tay Minh Khánh vậy? Biết tin mà tôi tức quá trời!
Thiên Nguyệt nghe vậy thu lại nụ cười trên môi, gương mặt dần trở nên ảo não, chứa đầy tâm sự.
- Mình không thể cho anh ấy tình yêu được! Anh ấy xứng đáng được yêu thương!
- Cậu dai thế! Vẫn chưa quên được người kia à?
Thiên Nguyệt im lặng không nói gì. Cô đứng dậy, đi về phía ban công ngắm thành phố A nhộn nhịp này. Rồi quay lại nhìn Thanh Hạ, nụ cười hiền hậu cứ thế nở trên khóe môi của Thiên Nguyệt.
- Giờ tình yêu của mình sẽ dành trọn cho gia đình, các cậu, Light Moon và bản thân mình thôi.
Thanh Hạ thấy vậy có chút gì đó không được bình thường nhưng nếu Thiên Nguyệt thông suốt, sống vui vẻ thì cô cũng lấy làm vui.
- Thôi được rồi. Mình đi làm việc đây, không thể làm biếng như cậu được.
Dứt câu, Thanh Hạ cầm sấp tài liệu, bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại cũng chính là lúc nụ cười trên môi của Thiên Nguyệt tắt hẳn.
- Tiểu Hạ, xin lỗi cậu. Vẫn còn lý do khác mình chưa nói.
Thiên Nguyệt xin lỗi vì cô đang giấu đứa bạn thân từ nhỏ một chuyện lớn như vậy. Cô muốn bí mật đó sẽ chỉ mình cô biết. Cô càng không muốn người thân, bạn thân của mình luôn phải lo lắng cho cô.
...----------------...
Tại Lâm thị.......
Ánh nắng mùa Đông qua tấm cửa kính mà len lỏi ngập tràn trong phòng. Còn có thứ đẹp nhẹ nhàng hơn thứ ánh nắng buổi sáng kia. Chính là nụ cười của Hoàng Triết.
Dạo này anh cười nhiều lắm!
- Gọi bọn tôi tới đây để nhìn cậu cười hả?
Khang Việt cùng Hoàng Đông nhìn mà thấy cạn ngôn. Gọi hai người đến đây nói muốn có chuyện cần nhờ vả nhưng nãy giờ Hoàng Triết chỉ im lặng và ngồi đó cười.
- Anh không nói gì là em về đó. Công việc của em cũng bận không kém anh đâu!
Hoàng Triết nghiêm túc trở lại. Đứng dậy. Chậm rãi bước đến bàn uống nước. Ngồi xuống. Ánh mắt bắt đầu trở nên sắc lạnh, lãnh đạm vô cùng.
Anh chống hai tay ở cằm rồi cất lời. Khang Việt và Hoàng Đông cũng nín thở lắng nghe. Xem ra chuyện này có vẻ khá nghiêm trọng.
- Hai người là hai người tôi rất tin tưởng, coi trọng. Tôi nghĩ trong chuyện này hai người chắc chắn có kinh nghiệm làm việc phong phú. Cho nên.....
- Cậu muốn nói gì thì nói luôn. Cậu đang làm mất thời gian của Khang Việt này đó.
- Mình muốn hai người bày cách cho mình để theo đuổi Tiểu Nguyệt.
Hoàng Triết dứt lời. Cả Khang Việt và Hoàng Đông không ai bảo ai mà ngơ ngác nhìn nhau.
Im lặng.....
Im lặng +2
Im lặng +3
..........
Không gian như đóng băng, thời gian như ngừng lại!
- Mọi người có nghe không vậy. Nếu không giúp được thì về!
Khang Việt vẫn ngơ ngác quay sang hỏi Tiểu Đông
- Cậu có nghe được điều anh vừa nghe không?
- Có anh ạ!
Rồi cũng chẳng ai nhắc ai mà hai người đó cười phá lên.