Chỉ Là Hoàng Hậu

Chương 16: Chương 16




Mấy trăm năm sau –

“… Nói đến cây kim đao kia, trải bao đời Hoàng hậu, chỉ duy một Hoàng hậu bệ hạ Từ Đạt mới có thể cầm lấy, nhưng kim đao vốn ẩn chứa sát thần, suốt cả đời bà chỉ thực sự nâng lên ba lượt. Một lần chính là đợt biến cố ở cửa cung Cửu trùng, một lần là khi thám tử Bắc Đường hành thích hoàng đế Đại Ngụy, lần cuối là khi giao chiến cùng Bắc Đường. Bên cạnh bà luôn có tướng quân trẻ tuổi Tần Quỳnh Ngọc, người này đúng là mãnh tướng, đã vì Đại Ngụy mà lập không biết bao nhiêu chiến công, đồng thời lúc chàng ta xuất hiện, buổi thịnh cường của Đại Ngụy xác định tam giác sắt – Đế, Hậu, Tướng, song vương cùng trị, thần tướng mở cõi, thời vua Thiên Đức quả thực không hiếm. Tần Quỳnh Ngọc từng bị người ta chỉ trích vì xuất thân Tây Huyền, nhưng trên đại điện chàng chỉ nói: Hoàng hậu bệ hạ là người ở đâu, chàng ta là người ở đó, dù có ngày Hoàng hậu bệ hạ muốn trở thành dân Nam Lâm, chàng chắc chắn cũng sẽ đi theo. Lập tức Hoàng hậu chỉ cười cười, hỏi chúng thần ‘Vậy, chư khanh bảo Hoàng hậu là người từ đâu đến nào’, từ đó về sau, tuyệt không kẻ nào dám nói năng gì về xuất thân của Tần Quỳnh Ngọc nữa. Các vị, nhìn xem, đây là bức tranh vẽ kim đao, cái đao này ngay cả tướng quân trẻ tuổi Tần Quỳnh Ngọc, cùng với sư phụ chàng ta, Ô Đồng Sinh, cũng không thể nâng nổi đâu.” Người đàn ông trung niên đang kể chuyện có hai chỏm râu trên mặt, để giúp người nghe hình dung rõ cảnh tượng, đặc biệt trải ra cuộn tranh đã chuẩn bị từ trước.

Tòa tửu lâu này có ba tầng, lầu một cực kỳ rộng rãi, lầu hai, ba tạo thành hình cung tròn, nhã khách ngồi ở những bàn xếp cạnh hình cung đó, từ trên cao nhìn xuống vị tiên sinh đang thuật chuyện đời xưa ở lầu một kia.

Trong cuộn tranh quả thực có kim đao, nhưng lại là một cô gái cầm kim đao.

Chuyện mấy trăm năm trước này, người kể cũng kể vô số lần, người nghe cũng chẳng thấy có gì mới lạ, nhưng hiếm khi gặp người ‘chém đinh chặt sắt’ đưa tranh vẽ kim đao ra như thế, ánh mắt đều không kìm được chăm chú vào bức tranh kia.

“Ồ, cô gái này, có phải là Hoàng hậu bệ hạ Từ Đạt?” Có kẻ tò mò hỏi.

“Đúng vậy!” Người đàn ông trung niên cười ha hả. “Trên triều đình, Từ Hoàng hậu còn mạnh mẽ hơn cả Thiên Đức Đế. Nếu Thiên Đức Đế đóng vai phản diện thì Từ Hoàng hậu chính là người đứng phía sau. Người đời cũng gọi Từ Hoàng hậu là Hoàng hậu thép.”

“Trông quả là một mỹ nhân Đại Ngụy chính gốc nha.” Mọi người chụm đầu lại. “Chỉ là màu da hơi đen chút thôi.”

“Đen đến như vậy sao? Đúng là chẳng khác gì than nha, ta nhớ là không đen đến thế mà, dáng vẻ cũng không giống vậy.” Có người nói.

Gã đàn ông trung niên nghe thế, ngẩn người ra, nâng đầu nhìn cô gái trẻ vừa cất tiếng — cô che mặt, nhưng mắt mày thanh tú diễm lệ đầy thanh xuân, khóe mắt hơi nheo, ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặc trang phục của phụ nữ Đại Ngụy, đang đứng trước bức tranh nghiêng đầu ngắm nghía.

Gã nhớ, cô gái trẻ này lúc nãy ngồi ở chiếc bàn phía đông lầu một. Gã uể oải cất lời:

“Cô nương muốn phá vỡ cuộc vui, vậy thì nên dùng diện mạo thực mà gặp người chứ, che mặt để làm gì?”

Cô giương mắt nhìn gã, lạ lùng cười: “Tiên sinh không biết phụ nữ Đại Ngụy bước ra khỏi cửa đều phải che mặt sao?”

Gã trung niên né đi câu này, lại nói tiếp:

“… Bức tranh này là do tổ tiên truyền lại, cô nói Hoàng hậu không giống như thế, có chứng cớ gì không?”

“Có nha, nhà tôi cũng có tranh do tổ tiên truyền lại, có điều diện mạo chả giống vậy đâu, à…” Cô giơ cánh tay ra, để cho gã thấy rõ. “Đâu chừng chỉ đen như thế này thôi.”

Người trong tửu lâu ồ lên, tiểu nhị vội vàng xông tới kéo tay áo của cô xuống, gấp gáp nói:

“Cô nương là thiên kim thâm khuê cơ mà? Ở Đại Ngụy không thể hở hang tùy tiện, nếu không sẽ không gả được cho người nào tốt đâu.”

Cô ờ một tiếng, lại nhìn bức tranh kia. Người không giống, kim đao cũng khác hẳn, tám phần là gã này chỉ vì kiếm sống mà lừa bịp người khác. Cô quay về bàn mình, nghếch mắt đón một ánh nhìn từ tầng hai, nhưng chỉ kịp thấy chủ nhân ánh nhìn đó đã xoay lưng lại.

Có khách quan nói lớn:

“Chuyện của Từ Hoàng hậu nghe đã nhiều, hay là ông kể một chút về Thiên Đức đế Lý Dung Trị đi. Nghe nói ngài một đời anh minh, cả đời chỉ có một Từ Hoàng hậu, một người duy nhất yêu thương không kiềm chế, đúng vậy không?”

Đầu óc gã trung niên kể chuyện vẫn còn ngập tràn da thịt nõn nà trơn mịn vừa rồi kia, nuốt nuốt nước miếng, gắng gượng gọi hồn về, đáp:

“Đúng vậy! Thiên Đức đế Lý Dung Trị không gần nữ sắc, cũng không thích thú sắc đẹp, chỉ duy đối với một việc vô cùng coi trọng, đó là Hoàng hậu sắc lập phải hơn người, liên hệ được quỷ thần, có thể sống lại từ cõi chết, chỉ có thế mới xứng đôi cùng ngài, vừa vặn tao ngộ Từ Hoàng hậu đã trải qua ba lần chết đi sống lại… Một lần ở Tứ phương quán, bà bệnh nặng mà mất, quan tài đã sắp chuyển đi, nghe nói bà đạp vỡ quan tài bước ra, đánh bọn đầu trâu mặt ngựa cút thẳng khỏi Tứ phương quán, kinh động bốn phương. Lần thứ hai, nửa năm sau cái chết vì sụp núi tại huyện Đắc Khánh, bà nhập hồn vào một viên quan để vào triều, nghe được lời thề của Thiên Đức đế chỉ cưới con gái quỷ thần, lúc đó mới tuyên bố bà chính là Từ Đạt hồi sinh, lập tức đăng cơ phượng vị (làm Hoàng hậu). Lần thứ ba… cô nương che mặt, cô muốn nói gì sao?” Gã trung niên thấy góc kia giơ tay lên.

“Xin hỏi… Viên quan kia là đàn ông, Từ Đạt nhập hồn vào người ông ta, sao có thể đăng cơ phượng vị được? Lấy thân thể đàn ông á?” Cô thực rất ngạc nhiên.

“Chuyện này… Nếu bà có thể chết đi sống lại, tức phải có được năng lực quỷ thần, biến viên quan này về hình dạng nguyên gốc của bà cũng không phải chuyện quá khó!”

“Ồ, té ra là rứa…”

“Lần thứ ba, cuộc chiến với Bắc Đường đã tới hồi chiến thắng, bà lại trúng phải tên, ngã ngựa bỏ mình. Lúc quân đội khải hoàn trở về kinh đô, trên đường đi có thần nhân tặng một cô gái, nói là cô ấy có thể chất giống Từ Hoàng hậu, có thể vượt âm phủ trở về dương thế, không bị giới hạn bởi sinh tử trần gian, đúng là bạn đồng hành tốt nhất với Thiên Đức đế Lý Dung Trị.”

Có người ngồi ở khách điếm cất giọng chen vào:

“Việc này ta cũng có nghe. Thiên Đức đế cả đời luôn thích những người như thế, nên nghe xong ngài vô cùng mừng rỡ, muốn cô gái kia vào quan tài nằm một ngày một đêm, đại quân sẽ dừng lại hạ trại để chờ. Cô gái đó bằng lòng, bước vào quan tài, lúc sắp phong quan thì Thiên Đức đế đột nhiên nói: Trẫm là thân kim long, tuyệt đối không chấp nhận chuyện lừa dối, để phòng vạn nhất, đập bỏ quan tài gỗ, thay quan tài đá đi. Lập tức liền phái người đưa cô ta vào trong quan tài đá. Đang lúc phong quan, lại có người đầy mình đỏ máu, từ trong trướng của Thiên Đức đế lảo đảo chạy ra, lớn tiếng quát: Thiên Đức đế đã thích con gái quỷ thần, lại nguyện chỉ cưới một hậu, chính là Từ Đạt! Từ Đạt đã trở về! Bà lập tức gọi người mở quan tài, đấu pháp thuật cùng cô gái kia, đấu đến mù trời mịt đất, cuối cùng cô ta bại trận, Từ Đạt ba lần chết đều hồi sinh lại phục hồi phượng vị. Tội nghiệp Thiên Đức đế cố chấp chỉ cưới con gái quỷ thần, vất vả lắm mới đổi được một cô con gái quỷ thần khác, ai ngờ vẫn là Từ Hoàng hậu, chỉ là ngài không thể bỏ được sở thích kia…”

Cằm của cô gái trẻ ngồi trong góc rớt bịch xuống đất.

Quả nhiên người nhà mình nói chẳng sai, chuyện lưu truyền ở Đại Ngụy so với chuyện truyền lại trong nhà cô khác nhau xa lăng lắc.

Rõ ràng lần thứ ba Từ Hoàng hậu trúng tên ngã khỏi ngựa, Ô Đồng Sinh vốn bảo vệ Hoàng hậu suốt trận đấu lập tức kéo bà rời khỏi chiến trường, mới tránh được kết cuộc bị vó ngựa phanh thây. Lúc ấy Hoàng hậu chỉ bị trúng tên ở vai, căn bản hoàn toàn không nguy cấp đến tính mạng, nhưng Ô Đồng Sinh cùng Thiên Đức đế thấy tên từ hướng của Đại Ngụy bắn ra, hiển nhiên là có kẻ người Đại Ngụy có ý muốn hại bà. Nếu không phải số Từ Đạt may mắn, đột ngột xoay ngựa, thứ mũi tên kia xuyên qua chắc chắn đã là yết hầu.

Thiên Đức đế lập tức phao tin rằng bà đã chết, giấu bà trong trướng để dưỡng thương. Trên đường khải hoàn trở về, có quan viên địa phương giở mánh khóe bịp bợm, Thiên Đức đế cả đời ghét nhất là chuyện sau tin dữ của Từ Hoàng hậu lại có kẻ mưu đồ hậu vị, liền sai người nhét cô gái kia vào quan tài đá, không ngờ sau khi Từ Hoàng hậu tỉnh lại nghe tin, từ trong trướng lao ra ngăn cản, ngã đến cả người bê bết máu, bị người ta tưởng nhầm là vừa từ dưới cửu tuyền đi lên… Lúc cô đọc đến đoạn này thì cười sặc nước, người thời xưa, đúng là mê tín hết chịu nổi.

Cô gái nằm trong quan tài kia sau khi được cứu ra, đấu pháp thuật cái gì, cô ta sắp tắt thở đến nơi, lúc được ra chỉ lập tức khóc lóc quỳ xuống xin tha tội.

Rốt cuộc là chuyện tích tương truyền trong nhà cô là giả, hay là dã sử Đại Ngụy lưu lại có vấn đề?

Cô lại nghe gã trung niên đó nói:

“Không sai không sai, đúng như lời của vị quan khách này, nhưng riêng lần thứ tư… Từ Hoàng hậu đi không trở về. Người Tây Huyền dù sống lâu vẫn kém thọ hơn người Đại Ngụy một chút. Sau khi bà đi, Thiên Đức đế bị âm khí tà ma nhập vào người, đổ bệnh nặng, sau khi tỉnh lại thấy quan tài mất tích, Thiên Đức đế không bi thương gì mà chỉ cười, nói rằng Từ Hoàng hậu vốn là con gái quỷ thần, cả đời chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi, chờ thêm một thời gian nữa bà sẽ từ hoàng tuyền trở về thôi. Ai hay, một lần chờ này tới ba năm, đằng đẵng ba năm không thấy Từ Hoàng hậu trở lại, lúc đó quần thần cùng nhau bẩm tấu, hậu vị không thể bỏ không, nhưng Thiên Đức đế chỉ muốn tìm con gái quỷ thần làm hậu, mà thiên hạ đã không còn một người con gái quỷ thần thứ hai nữa. Từ Hoàng hậu không về, hậu vị không có ai nắm giữ, mãi đến ba năm sau, Thiên Đức đế thoái vị, trở thành Thái thượng hoàng, trưởng tử của ngài và Từ Hoàng hậu lên ngôi tân hoàng, một năm nữa, Thiên Đức đế cũng ra đi theo. Thực đáng tiếc, lão nhân gia ngài trước khi mất vẫn không được một lần gặp lại Từ Hoàng hậu, không biết sau khi Từ Hoàng hậu trở về từ hoàng tuyền, mấy trăm năm nay rốt cuộc là thế nào, tại sao lại nhẫn tâm không nhìn Thiên Đức đế một lần cuối?” Gã thở dài, theo bản năng liếc lại phía cô gái đáng yêu đang nhòe nhoẹt nước mắt kia.

Vừa thấy, gã lập tức hoảng hốt. “Cô nương, sao cô lại khóc?”

Cô hoàn hồn, lau nước mắt, xấu hổ né tránh ánh nhìn của đám đông. Hình như từ tầng hai lại có ánh mắt chiếu lại, cô cũng không để ý, chỉ đáp:

“Tiên sinh, mỗi khi tôi nghe người khác nói đến đoạn này, lúc nào cũng rơi nước mắt. Khúc này so với chuyện trong nhà tôi truyền lại không khác biệt bao nhiêu, nhưng tôi luôn luôn cảm thấy không phải như thế. Ở lần thứ tư, Thiên Đức đế đã biết Từ Hoàng hậu đi thật chứ? Chuyện âm khí tà ma nhập vào người, chẳng qua chỉ là mải miết lo lắng cho Từ Hoàng hậu, quan tài mất tích, biết đâu lại là ngài ấy đem giấu vào lăng tẩm, lừa quần thần rằng Từ Hoàng hậu sẽ tự cửu tuyền trở về như trước, là vì tổ huấn của Đại Ngụy bảo rằng hậu vị không thể để trống, ngài chỉ không muốn lập lại hậu phi nữa thôi. Tuy nói rằng ở tuổi ngài ấy đã không tính là trẻ, nhưng bao năm qua các vị đế vương sáu bảy mươi tuổi vẫn nạp phi tử trẻ măng cũng không phải chuyện hiếm, tôi thấy, ngài chỉ là muốn cả đời không phụ vị thê tử Từ Hoàng hậu này thôi. Ba năm sau tân hoàng lên ngôi, không bao lâu nữa thì Thiên Đức đế cũng mất, lúc qua đời ngài cười bảo: chuyến này vui vẻ, gặp lại cố nhân, từ nay táng chung, đời này đã đủ. Lời này, chính là ám chỉ kế hoạch Hoàng hậu nhập vào lăng tẩm trước là do một tay ngài sắp đặt, Từ Hoàng hậu ở trong lăng đang chờ ngài, tôi nghĩ vầy đó.” Chỉ là thương cho Thiên Đức đế thôi. Mỗi lần nghĩ tới cảnh những năm sau khi Từ Hoàng hậu đi rồi, Thiên Đức đế vẫn còn phải giả vờ vui vẻ rằng bà sẽ sớm về mà, trong lòng cô xót đau không dứt, cầm lòng không đặng đến giọt giọt nước mắt rơi.

“Ơ… Cô… Cô gái này thật là… rất đa cảm nha…” Đúng là một cô bé đáng yêu! Phải dụ gạt cô ta mới được, gã trung niên bèn nói: “Có thể cô nói đúng, Đại Ngụy từ khi khai quốc tới nay, trong các đời con cháu sau này cũng chỉ có Thiên Đức đế là vâng theo tổ huấn, khôi phục chế độ song vương của Đại Ngụy. Lúc ấy giữa tứ quốc vốn là cân bằng, nhưng thời kỳ Thiên Đức đế tại vị, Nam Lâm Bắc Đường mất không ít lãnh thổ, chuyện này không thể không kể đến công của Từ Hoàng hậu, Thiên Đức đế dĩ nhiên cũng cực kỳ coi trọng bà. Sau khi Từ Hoàng hậu đi, quần thần tâu lập hậu mới, có thể sẽ tại vị bình thường không khác gì Từ Hoàng hậu, Đại Ngụy song vương, thịnh thế không dứt, nhưng ngài không đồng ý, cho dù có lập hậu khác, cũng không thể được như Từ Hoàng hậu.” Gã lấy lòng thế chắc được rồi nhỉ.

Cô gật đầu, vừa lòng. “Tiên sinh nói rất chính xác.”

Bỗng dưng, từ tầng hai có giọng nam truyền xuống. Hắn nói:

“Loạn lạc ở cửa cung cửu trùng, huynh đệ tàn sát, Thiên Đức đế có thể ghi nhớ giáo huấn, ba đời sau đó cũng không hề xảy đến chuyện tương tự như vậy, cũng có thể coi như là ngài ấy anh minh.”

Cô hướng ánh nhìn lên, đôi mắt của vị chủ nhân giọng nói kia vẫn quay lưng về phía cô. Cô cười đáp: “Đúng vậy. Nếu tôi sống ở mấy trăm năm trước, nhất định phải nói với ngài ấy một câu: Bệ hạ thực anh minh. Tránh được bao nhiêu mạng sống vô tội vì chuyện tranh chấp ngôi vị hoàng đế mà bị vạ lây.”

Chàng trai trẻ tuổi ở lầu hai kia cười nói:

“Nhắc đến biến loạn ở cửa cung cửu trùng, không thể không đề cập đến vị tướng bên cạnh Từ Hoàng hậu, Ô Đồng Sinh. Ông ấy cả đời không nhận một chức quan Đại Ngụy, không ngờ còn sống thọ hơn cả Từ Hoàng hậu. Có người còn nói, Từ Hoàng hậu chỉ có tuổi thọ tương đương người Tây Huyền, chính là chút phúc lành cuối cùng trời cao tặng bà vậy, để bà ra đi sớm một chút, không phải chịu nỗi đau mất Thiên Đức đế. Từ lần thứ tư Từ Hoàng hậu ra đi đó, Ô Đồng Sinh không đi đâu nữa, chỉ tiếp tục ở lại kinh thành, đến đêm Thiên Đức đế về trời, ông ấy cũng biến mất. Theo cách nói của cô nương, ta nghĩ, ông ấy đã phối hợp tác chiến với Thiên Đức đế, giả vờ như Từ Hoàng hậu sẽ sớm trở về, hoàn thành tâm nguyện của nhà vua.”

Mắt cô sáng rực rỡ, rất có thiện cảm nhìn bóng lưng chàng trai kia.

Chàng trai kia lại nói:

“Từ sau khi Ô Đồng Sinh biến mất, từng có tin đồn ông định cư trên núi Ô Lô nằm giữa biên giới Tây Huyền – Đại Ngụy. Ông ấy một đời không kết hôn, những đứa trẻ bên cạnh đều là con nuôi cả. Thiên Đức đế khi qua đời từng hạ chỉ, sau này Ô Đồng Sinh muốn đi đâu, đều không được ngăn cản. Con cháu của Thiên Đức đế hậu biết ơn ông đã hy sinh vì Từ Hoàng hậu, ban lệnh rằng chỗ nhà họ Ô ở núi Ô Lô đó, quan viên ở Ô Lô không được quấy nhiễu người họ Ô, thậm chí bọn họ mặc đồ Tây Huyền hay đồ Đại Ngụy cũng cấm nhúng tay vào, dần dà, Ô gia trở thành chúa tể một phương, không chịu quản thúc của Đại Ngụy.”

Gã trung niên kể chuyện kia thấy sức chú ý của mọi người đều đổ cả về thanh niên lầu hai kia, cô nương che mặt cũng rực hai mắt nhìn chăm chăm hắn, gã hơi bực mình, phì một tiếng:

“Ô Đồng Sinh cả đời không kết hôn, đúng là rất kỳ quái. Tục truyền ông ta tướng mạo tuấn nhã, thân hình cao lớn, là nhân tài hạng nhất ở Tây Huyền, ngay cả ở Đại Ngụy cũng ít có người nào có thể so sánh. Cả đời ông ta vì Từ Hoàng hậu mà không kết hôn, không phải là có ý đồ bất chính gì với Từ Hoàng hậu trong đó chớ?”

Cô nghe vậy, tức mình đập bàn.

Chàng trai trẻ tuổi ở lầu hai lại cười đáp:

“Tiên sinh nói sai rồi. Ô Đồng Sinh không phải vì Từ Hoàng hậu mà không kết hôn, ông là vì chính mình mới không kết hôn. Thân gặp đại nạn, không ai giúp đỡ, tâm trí người tuyệt vọng luôn có thiên lệch. Ông lại là hậu nhân của danh môn, tính tình chắc chắn là cao ngạo. Gặp kiếp nạn, chỉ duy một Từ Đạt vươn tay giúp đỡ, ông biết ơn bà, một lòng vì bà, rốt cuộc không có cách nào tin tưởng những người khác, không có cách nào yêu quý bất kỳ ai. E rằng trong mắt ông, ngoại trừ Từ Đạt, tất cả những kẻ trên đời đều đã ruồng rẫy ông ấy. Một khi đã như vậy, xét tính tình ngạo nghễ kia, chắc chắn sẽ không tìm người yêu, cũng không vì việc nối dõi mà lấy vợ. Đáng tiếc, Ô gia một tay ông thành lập, lại bị một tên đệ tử không ra gì hủy hoại mất.”

Khóe mắt gã trung niên giật giật, hoảng hốt: “Công tử đây là có ý gì?”

Có người khách không chịu được, xen vào:

“Chẳng lẽ tiên sinh không nghe nói, gần đây ở kinh đô Đại Ngụy xuất hiện một gã hái hoa tặc ư? Gã này mặc quần áo Tây Huyền, tự xưng là người ở núi Ô Lô, giỏi bỏ thuốc, chuyên xuống tay với các thiếu nữ xinh đẹp, mấy ngày trước còn dám to gan mò đến quậy trong phủ một vị quan. Nghe nói có quan viên triều đình định dâng lời bẩm tấu, muốn diệt sạch mấy tên dân núi ti tiện vô sỉ ở núi Ô Lô nữa.”

Lại có người đòi gã trung niên kia kể chuyện lịch sử, hắn đồng ý, miệng đang huyên thuyên chuyện dã sử hấp dẫn thú vị, mắt lại liếc theo cô gái che mặt đang cầm bọc đồ bước ra khỏi tửu lâu.

Dù không thấy rõ mặt, nhưng chỉ nhìn đôi mắt và thân hình cũng biết cô vô cùng duyên dáng, lại còn mặc y phục Đại Ngụy bằng tơ lụa mỏng mảnh, quả thực là… Gã nhớ lại làn da non mịn trên cánh tay cô, nuốt nuốt nước miếng. Rõ ràng nhất bạch che tam xấu, nhưng màu da kia của cô lại đẹp đến vô cùng.

Gã vô thức hướng mắt lên lầu hai, không rõ tự lúc nào, vị công tử vừa kể chuyện kia đã chuyển chỗ ngồi, dịch đến bên cửa sổ… Không phải là đã nhìn thấy hình bóng của cô nương kia rồi chứ?

* * * *

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, lại nhanh chóng khép lại.

Hắn lập tức giương mắt, tay đã chạm vào thanh chủy thủ trong tay áo.

Trong phòng tối đen như mực, có người đến bên giường, thấp giọng nói:

“Cô đừng sợ, tôi không phải hái hoa tặc, tôi muốn vén màn, đừng kêu.” Dứt lời, vén rèm lên, hỏi: “Đã tỉnh?”

“… Ừ.” Hắn khẽ đáp.

Người đến là nữ, nghe giọng thì rõ là –

Cô cười: “Tỷ tỷ chớ hoảng sợ, cho tôi mượn giường dùng một chút. Chị xích vào tý.” Thấy người trên giường không hề động cựa, cô khéo léo đẩy nhẹ qua một bên, lập tức kéo chăn trên giường qua. “Đừng vội, gian phòng này vốn là tôi đặt, thiên kim đại tiểu thư chị lại đặt một đống tiền lớn hơn, hại chủ quán trả lại bạc của tôi. Chị giành phòng này với tôi để làm gì? Lúc tôi đi ra tửu lâu phát hiện có người rắc chút phấn trên tay áo tôi, làm tôi cả người sặc sụa mùi thơm. Phấn này ở núi Ô Lô vốn dùng để dỗ con nít ngủ, nhưng giờ lại vẩy vào người tôi, tôi nghĩ đi ngẫm lại, hóa ra thuốc hái hoa tặc ở kinh thành dùng chính là thứ này. Mấy người Đại Ngụy các người thật là, ngay cả chút thuốc mê cũng chịu không nổi sao?”

“Thiên kim tiểu thư chốn khuê phòng vốn không bao giờ đụng đến thuốc mê, chịu không nổi là phải.” Hắn đáp.

Cô hả một tiếng, nghiêng qua một bên giường nhìn lại. “Là anh?”

Hắn cười: “Là tôi. Cô nương nên đi nhanh đi, tránh hủy hoại danh tiết của mình.”

Cô chớp mắt mấy cái, cười nói:

“Tôi chẳng sợ. Thứ danh tiết đó tôi không để vào mắt. Sao công tử phải chi một đống tiền đặt gian phòng này?”

“Vì đây là phòng mà cô đặt.” Hắn để ý, cô quả nhiên không hãi không sợ, rất tự nhiên nằm trong chăn.

Cô suy nghĩ một chốc, ơ một tiếng, xoay người lại: “Anh phát hiện tên hái hoa tặc đó nhìn tôi chòng chọc, mới thay thế tôi ở trong gian phòng này?”

Trong bóng tối, cô nhìn không rõ lắm, nhưng có thể cảm giác được hắn đang mỉm cười.

“Buổi chiều công tử nhắc đến chuyện của Ô Đồng Sinh, tôi đã rất có thiện cảm với anh rồi, giờ lại phát hiện cảm tình của tôi với anh như sông Lệ trải dài vô tận vậy.” Cô hi hi cười. Sau khi Thiên Đức đế băng hà, sông Lệ đột ngột chảy xiết. Ai ai cũng nói, năm đó sông Lệ kiệt nước, thảy là để Thiên Đức đế tìm được Từ Hoàng hậu trở về Đại Ngụy, tưởng như là thần thoại, nhưng, cô thực thích thần thoại này.

Hắn cười: “Từ lúc gặp cô nương đến giờ, trừ khi rơi nước mắt vì Thiên Đức đế, hình như lúc nào cô cũng cười cả.”

“Ừ ừ, người nhà của tôi nói tôi có phúc tu luyện từ kiếp trước, hai kiếp đều hoan hỉ.”

“Hai kiếp đều hoan hỉ?”

“Ờ, Đại Ngụy không có cách nói này sao? Nghe nói đời trước vui vẻ, kiếp sau nhất định sẽ luôn luôn mỉm cười. Người nhà tôi nói vận cứt chó đời trước của tôi đã qua rồi, kiếp trước tôi đối xử với người khác tốt lắm, kiếp này mới an lành như vậy.”

Hắn bật cười, cảm thấy cô gái này thực thẳng thắn từ trong ra ngoài, không hề có chút tâm cơ vặn xoắn gì.

Cô lại thở dài:

“Hôm nay công tử bênh vực Ô Đồng Sinh, tôi quả thực rất vui. Ông ấy là tiên tổ tôi, tuy chỉ là trên danh nghĩa, không hề có chút máu mủ, nhưng tôi vẫn rất có cảm tình với ổng. Nếu không phải nhờ ông ấy, Từ Hoàng hậu đảm bảo sẽ không sống đến mệnh tuổi của người Tây Huyền, chắc chắn cũng không tới phiên Thiên Đức đế yêu Từ Hoàng hậu một đời như thế… Công tử, tôi nói chữ yêu này, không sao chứ?”

“Tất nhiên là không sao.” Hắn cười.

“Người Đại Ngụy các anh, nghe nói phần lớn đều không muốn nói chuyện yêu đương?”

“Ừm…”

“Không nói đến cũng tốt. Mỗi khi vừa nghĩ đến Thiên Đức đế che dấu chuyện Từ Hoàng hậu ra đi, còn phải ép lòng mỉm cười, tôi đều nghĩ, tội gì phải thế? Nếu tôi là Từ Hoàng hậu, chỉ mong ngài ấy sống được vui vẻ, cho dù lập hậu lập phi gì cũng được. Công tử, nếu anh là Thiên Đức đế, cũng làm như ngài ấy sao?”

Hắn nghe vậy, trầm ngâm một khoảng, nhẹ giọng trả lời:

“Thiên Đức đế cả đời chỉ có một Hoàng hậu… Nếu tôi chỉ có một người phụ nữ, lại sớm chiều quấn quýt cùng cô ấy hơn mười năm, chưa từng có ai khác, tôi nghĩ cũng không thể tuân theo tổ huấn, mà làm hệt như ngài ấy vậy…Là Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”

(Từng qua biển lớn, không gì nước,

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.

Ly tứ – Nỗi nhớ xa cách, Nguyên Chẩn.

~> Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa.

Vợ trước của Nguyên Chẩn là con gái Kinh triệu doãn họ Vi, tên Huệ Tùng. Khi Huệ Tùng chết, Nguyên Chẩn làm bài thơ này khóc vợ. Lời thơ bóng bẩy nhưng ý tứ rất chân thành – Chẩn ví vợ mình như nước bể thẳm, mây non Vu, đã chung sống với nhau rồi thì trong thiên hạ khó có được người đàn bà nào có thể thay thế, theo daovien.net)

Cô suy tư chốc lát, gật đầu. “Anh nói có lý.”

“Cô nương là hậu nhân của Ô Đồng Sinh, thì phải là người núi Ô Lô, vậy lần này đặc biệt tới là để tóm hái hoa tặc?”

“Không phải vậy, tôi không đặc biệt tới, chỉ là thuận tiện thôi. Tôi đã mười chín, người trong nhà sợ tôi tìm chồng không ra, dẫn mấy người nhà họ Ô đến cho tôi lựa, đều đã trưởng thành cả, bình thường tôi coi như anh em trai, giờ lại muốn làm người chung giường chung gối, tôi bị dọa hết hồn, cắm đầu chạy lẹ khỏi Ô Lô. Muốn tìm đàn ông, tôi tự tìm, chả phải việc gì khó.”

Hắn im phắc một lúc lâu.

“Công tử?”

“Núi Ô Lô… Một vợ nhiều chồng?”

Anh chàng này sợ hoảng rồi? Cô nhếch miệng cười. “Không phải, chỉ có tôi thôi. Ô Đồng Sinh cả đời chỉ kính trọng vị Hoàng hậu da đen Từ Đạt, số tôi thiệt không may, lúc sinh ra màu da hơi sậm, bọn họ lập tức kiên quyết coi tôi như thế hệ thứ hai, mấy người đó rõ ràng đều lớn tuổi hơn tôi, lại gọi tôi là Nhị cô nương hoặc Nhị tỷ hết.”

“Nhị cô nương… Nhị cô nương…” Miệng hắn lầm rầm để nhớ.

Mặt cô đỏ rực, cảm thấy giọng Đại Ngụy của người này không hề khó nghe, hơn nữa chữ Nhị cô nương từ trong miệng hắn kia, thiệt tình là… có chút làm tim cô khó thở. Nếu đêm nay không bắt hái hoa tặc, cô đã thắp nến để nhìn rõ diện mạo anh ta.

Cô cong môi, triệt tiêu ý nghĩ tà ác vừa hiện trong đầu, nói:

“Tóm lại, tôi vừa nghĩ đến việc trên giường tôi là anh với em tôi, da đầu tôi đã tê rần, da đầu bọn họ cũng chẳng khác, cho nên tôi tìm đường chạy mất. Tìm được người tôi vừa ý rồi, bọn họ sẽ không ép tôi nữa.”

“…Cô tìm?”

“Trên đường đến kinh thành, có ba người cũng khá thuận mắt. Trước đó tôi đã hỏi rõ ràng, bọn họ chưa cưới vợ, cũng chưa có người yêu. Giờ tôi đang phân vân một chút, không biết nên tìm ai đến cửa để giới thiệu?”

Đầu tiên, hắn bị “số lượng” làm giật mình, sau đó lại nghe cô giới thiệu, không nhịn được khẽ cười. “Nhị cô nương cho rằng đến cửa giới thiệu, có thể đem người cô yêu về nhà?”

Cô cười đáp:

“Công tử hiểu lầm, đó không phải người tôi yêu. Nhà tôi chỉ mong tôi cả đời thong dong vui vẻ, có thành thân sinh con hay không đều không thành vấn đề. Nhưng trong cuộc đời có rất nhiều lạc thú, mà nam nữ hoan ái lại là lạc thú lớn nhất nhân sinh, tuổi tôi vừa đủ, bọn họ bảo tôi hoan ái một lần.”

“…Nhị cô nương, loại chuyện này nên tìm người cô yêu mới tốt. Nếu không có tình cảm, người con gái sẽ phải chịu thiệt.”

Cô ha ha cười:

“Hóa ra công tử vẫn là người Đại Ngụy, không thích nói chuyện yêu đương. Không sao cả, anh cho rằng tôi chịu thiệt, thật ra tôi chỉ muốn hưởng thụ, không tính là thiệt thòi. Còn như yêu hay không, tôi còn chưa nếm trải, nếu cứ canh cánh trong lòng, tìm sai người trao tình cảm, mãi không vui vẻ được, không phải đau khổ cả đời?” Nói đến đây, cô mềm giọng. “Thiên Đức đế làm tôi nghĩ mà sợ, thích một người, cuối cùng còn phải ép lòng giấu chuyện sống chết của người ấy, đau khổ đến chừng nào, thôi thà không yêu còn vui hơn.”

“…Sao cô lại biết ngài ấy đau khổ? Đời người dài ngắn khác nhau, dù sao cũng phải có người đi trước. Cũng có thể, ngài ấy cam tâm tình nguyện để Từ Hoàng hậu đi trước để tránh cho bà nỗi đau phải đưa tiễn ngài ấy, ngài cam tâm tình nguyện xếp đặt hết thảy, lại không ai phát hiện Từ Đạt đã chết, có lẽ vì vậy ngài mà cảm thấy mừng vui.”

“Phải… Công tử nói thực có lý…” Cô xoa xoa mũi, tránh nước mắt lại rơi xuống. Hình như gặp được người yêu cũng không dễ, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có người thích cô. Tuy vị công tử rất tốt này chưa nói gì, nhưng suốt đường đến kinh, cô đều thấy mọi người cho rằng ý tưởng của cô rất kinh thế hãi tục.

Cũng bởi vậy, cô mới phát hiện té ra không phải cô kỳ lạ, mà là cách mọi người ở Ô Lô dạy dỗ cô mới kỳ lạ. Thế cũng tốt, người trong nhà cô không muốn đụng, nhưng người ngoài cũng không thể yêu cô, thôi thì, cô tìm tình một đêm vậy.

Đột nhiên, cửa kêu cạch một tiếng. Cô lập tức cảnh giác.

Chàng trai bên cạnh khẽ kéo ống tay áo của cô, cô hơi ngạc nhiên, ngay sau đó lại nghe hắn nhẹ giọng nói sát tai:

“Nhị cô nương, thất lễ.”

Hắn bay qua trên người cô, chuyển đến phía ngoài giường. Cô bị ép xích vào trong, trừng lớn mắt nhìn hình dáng mơ hồ trong bóng tối kia.

Hắn đang làm gì?

Hắn không xoay đầu lại, nhẹ nhàng phủ chăn lên mặt cô.

Cô chớp mắt mấy cái. Hắn là đang… bảo vệ cô?

Rèm giường bị xốc lên. “Người đẹp ơi…”

Cô náu trong chăn, rút chủy thủ từ trong giày ra.

“Ta vừa nhớ đến làn da mịn màng của nàng, lòng nóng như lửa, một giây cũng không dứt… Ai đó?”

Hắn kề chủy thủ vào cổ tên hái hoa tặc, chậm rãi bước xuống giường, ép gã đến chỗ sáng.

“Tiên sinh, ông ở kinh thành kể chuyện bao nhiêu tháng như vậy, còn dùng hết thủ đoạn, rõ ràng là gọi người tới bắt ông đó.”

“Ngươi… Ngươi là…”

“Còn có ta nữa!” Cô xoay người ngồi dậy, cười nói: “Tiên sinh kể chuyện đã đến phòng của người ta, đúng lúc lắm, ta muốn quyết toán sổ sách với ngươi, ngươi đến núi Ô Lô trộm thuốc mê, giả mạo người họ Ô, chuyện này phải tính thế nào mới trả lại được thanh danh cho bọn ta đây hả?”

“Ngươi… các ngươi cùng chung một giường, là đã…” Giọng điệu kia hối tiếc không tả nổi, chỉ hận mình không đến sớm một khắc.

Cô mặt nhăn mày nhíu, nghe thấy dâm tà đầy rẫy trong lời gã, xuống giường, đứng sau công tử kia hỏi:

“Ngươi trộm thuốc của ai? Hay là có ai đưa cho ngươi? Mau nói rõ!”

“Nếu ta nói thật, cô nương có đồng ý để ta chạm vào người không?”

Cô còn chưa kịp đổ quạu, chợt nghe hắn á đau một tiếng, hai lỗ mũi ròng ròng máu rỏ, lại nghe tiếng công tử kia nhạt giọng: “Chết cũng không chịu hối cải, còn muốn mạo phạm Nhị cô nương?”

“Nhị cô nương? Cô là Nhị cô nương!” Hán tử trung niên kia bật thốt lên. “Ta đã gặp cô rồi! Hóa ra cô lại xinh đẹp mỹ miều như vậy, dung mạo cô rõ ràng là người Tây Huyền –”

Cô cảm thấy giọng của tên hái hoa tặc này khi hét lớn hơi quen tai, nhíu mày nhớ lại, tức khắc hiểu ra. Mấy tháng trước, người nhà cô nhặt được một người bị trọng thương, nhưng tên đó chỉ khoảng hai, ba mươi tuổi, không lâu sau y rời đi. Cô chỉ nhớ gã đó từng đứng từ xa nhìn mình, hét to cái gì đó, cô còn nghĩ có phải do mình xấu quá nên làm hắn sợ mất vía bỏ chạy hay không.

Té ra tên này đã trộm thuốc mê trong nhà, lại giả trang làm trung niên, khiến người ta không tra rõ y từ đâu đến.

Cô cảm giác không khí có chuyển động khác thường, rõ ràng là âm thanh rất nhẹ khi người trong nhà cho con nít thuốc mê.

“Cẩn thận!” Cô kêu, kéo công tử đang ở trước mặt qua chỗ khác, che cho hắn khỏi dính thuốc.

Bột thuốc văng đầy mặt cô.

“Vẩy thuốc cũng phải có kỹ thuật, ngươi đổ hết lên mặt ta, bịt kín hai lỗ mũi, ta nghẹt thở chết mất thì ngươi còn làm hái hoa tặc cái nỗi gì?”

Công tử ở phía sau che miệng khụ một tiếng.

Gã hái hoa tặc còn chưa kịp cất lời, cô lại nói:

“Kỹ xảo thế nào, ta dạy cho ngươi vậy.” Tay áo cô vung lên, gã lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

“Nhị cô nương thật là lợi hại…”

“Ế, đừng tới đây, cái này là Ba bước là ngất. Dùng cho người lớn…” Cô hấp tấp quay lại cản không cho hắn đi tới, thuốc này dù nín thở cũng bị hôn mê, á á… Á… Miệng cô há ra một nửa, xoay lại quá nhanh, miệng túi trong tay áo chưa buộc kỹ, thuốc mê bên trong văng đầy người hắn.

“…”

Cô biết hắn chịu không thấu, ôm lấy hắn đúng lúc hắn lảo đảo lui lại phía sau. Mặt cô hồng ửng, buồn bực nói: “Thực xin lỗi, tôi quên mất anh không phải người nhà tôi, người Đại Ngụy vốn yếu đuối…”

“Cô nương đang cười nhạo tôi?” Hắn nói nhẹ hẫng, cố sức chống đỡ, từ từ chuyển sức nặng dựa sang người cô. Thân mình cô cao hơn một chút so với phụ nữ Đại Ngụy, hình như có chút… đầy đặn, quả thật giống như người Tây Huyền mà tên hái hoa tặc nói. Lúc cô nửa ôm nửa dìu hắn đến ngồi xuống cạnh giường, hắn vờ như không biết tứ chi hai người đụng chạm sát nút, thậm chí còn bất cẩn đụng vào chỗ mềm mại của cô.

“Thực xin lỗi…” Cô ảo não, cẩn thận dìu hắn tựa vào cột giường, xoay người rót nước. “Tôi sơ sót quá, công tử giúp tôi như thế, tôi lại hại người một nhà. Công tử, thuốc này hơi nặng với các anh, nhưng muốn giải cũng đơn giản lắm, chỉ cần uống một chén nước, thân thể lập tức có thể hoạt động bình thường trở lại.”

Tay cô nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, sờ tới sờ lui, đụng đến miệng hắn, cẩn thận nghiêng chén cho hắn uống nước. Thuận tay vén mái tóc thật dài của hắn lên, chờ hắn uống cạn nước, cô cười:

“Được rồi, uống thuốc giải xong, không sao nữa.”

“…Nhị cô nương muốn trừng phạt hắn như thế nào?”

Cô hơi kinh ngạc thấy hắn vẫn còn có thể nói chuyện rõ ràng hữu lý như thế, không khỏi kính trọng thêm vài phần.

“…Nhị cô nương?”

Cô nghĩ ngợi một chốc. “Vốn nên đưa hắn đến quan phủ, nhưng tôi thực có chút không tiện…”

“Để tôi đi cho.”

Cô cười: “Đa tạ đa tạ.”

Cô thấy hắn không nói nữa, đoán rằng hắn đang nhắm mắt khôi phục tinh lực. Cô nhấc ghế đến ngồi trước mặt hắn, hai tay khoanh trước ngực, tạm thời đóng vai trò thần giữ cửa, bảo vệ hắn chu toàn.

Mãi đến khi chân trời đã ửng chút sáng, trog phòng vẫn còn tối đen, cô nghĩ nghĩ, lấy từ trong bao quần áo ra bộ Thâm y Tây Huyền. Cô xoay lưng lại hắn, quay mặt vào góc, rút thắt lưng ra.

“…Nhị cô nương, cô đang làm gì?”

Cô hơi kinh ngạc một chút. “Anh tỉnh rồi hả?”

“Nhị cô nương muốn thay quần áo?”

Cô ờ, thẳng thắn nói: “Tôi xưa giờ không thích trang phục nữ của Đại Ngụy, hơn nữa trên áo đã dính bột thuốc, ra đường không khéo sẽ làm người khác trúng phải, vậy thì là lỗi của tôi. Thế nên tôi nhân bóng tối thay quần áo, trời sáng rời đi cũng dễ hơn.”

“…Tôi có thể nhắm mắt để bảo vệ trong sạch của cô, nhưng, cô tốt hơn nên thay trên giường đi. Thả rèm giường xuống, tôi ngồi bên ngoài, không quay đầu lại là được.”

Quả là chính nhân quân tử nha, cô cười: “Tốt.” Cô trèo lên giường, theo lời buông rèm xuống, nhanh chóng cởi quần áo, mặc vào váy Thâm y của mình.

Lúc cô đi ra, sắc trời bên ngoài càng sáng hơn một chút, cô nhìn hắn đang ngồi ở đầu giường, mặc dù vẫn còn tối, nhưng quần áo hắn đã lờ mờ thấy được.

Cô nuốt nuốt nước miếng.

“Nhị cô nương?” Hắn quay đầu nhìn cô.

Cô mỉm cười: “Công tử họ gì?”

“Tại hạ họ Tiền.”

“Tiền? Họ thực hay!” Cô xuống giường, dọn dẹp bao túi, đi đến trước mặt hắn, nói: “Đêm nay đa tạ Tiền công tử, từ biệt lần này, cũng không biết có cơ hội gặp lại hay không…” Ngẫm lại thực có chút nuối tiếc.

“Nhị cô nương ở tại núi Ô Lô, đúng không?”

Lời này của hắn nhuốm mùi sâu xa khó hiểu, cô đáp: “Tôi ở tại núi Ô Lô, nhưng trước mắt chưa thể về được. Tuy mấy anh em tôi thả tôi đi ra, nhưng không phải tất cả đều đồng ý cho tôi đi, trước khi bọn họ tìm ra tôi, tôi phải hoan ái một lần mới được, đáng tiếc…” Đáng tiếc cái gì? Cô có chút không muốn, có chút tiếc hận, nghe theo bản năng réo gọi, khẽ cúi đầu chạm vào môi hắn.

Hết đụng lại chạm, cô liếm liếm môi, hơi chưa đã thèm, không kìm được muốn hôn sâu, nhưng miệng hắn khép chặt, cô không thể phá cửa mà vào, đành phải thở dài. Người ta không thích cô, nếu cô cứ tiếp tục cưỡng ép, ngoại hiệu của cô có thể sửa thành hái hoa tặc được rồi. Cô ngượng nghịu nói: “Hóa ra hôn người khác lại có cảm giác như thế. Tiền công tử cứ coi như bị chó con cắn một miếng, trời sáng là quên mau thôi.”

“…Bị chó con cắn một miếng?” Hắn nói khẽ.

Cô lấy từ bên hông ra một chiếc túi nhỏ, đặt vào tay hắn. “Đây là thuốc mê Ba bước là ngất của núi Ô Lô, tôi đưa cho anh. Tôi chắc anh là chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như hạng hái hoa tặc, nếu không, vừa rồi anh đã coi tôi như hoa mà hái từ lâu rồi.”

Hắn thầm bật cười, nhìn chằm chằm gương mặt trẻ thơ đang nghiêm túc giảng giải kia.

Lờ mờ không rõ, nhưng đã mơ hồ thấy được hình dáng thân thể mềm mại, trên mặt chỗ nào cũng dính đầy bột trắng, thực nhìn không ra cô có phải mỹ nhân hay không.

Hắn thấy lông mi cô cũng dính bột, tay hơi giật giật, cuối cùng vẫn kềm lại động tác của mình.

Cô không phát hiện ra, nhìn hắn một cái, dịu dàng nói:

“Cáo từ, Tiền công tử.” Lưu luyến không rời, nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần, đẩy cửa bước ra.

Chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng ngựa dưới lầu, có người lên ngựa rời đi.

Hắn cúi mắt, chỉ chốc lát, thân thể rốt cuộc đã có thể tự do hoạt động. Hắn lập tức đứng dậy. Vốn nên điệu tên hái hoa tặc này đến nha môn, nhưng trước tiên hắn phải nhìn lại chiếc giường tối hôm qua hai người đã nằm chung cái đã.

Trong đống chăn vẫn còn hơi ấm đang bừa bộn trên giường có một vật bắt lấy mắt hắn. Nhặt lên, là đồng tâm kết Đại Ngụy đã không còn phổ biến từ lâu.

Hắn kề vào mũi ngửi, trên kết có mùi hương cô còn lưu lại, hiển nhiên kết này là của cô, hơn nữa đã mang trên người khá lâu. Gương mặt hắn cất chứa một nét cười, cất giữ nó thật cẩn thận, lại đi đến bên cửa sổ nhìn xuống ngã tư phía xa.

Trời đã sáng rõ, nhìn không sót một thứ gì.

Thốt nhiên, cuối phố có người giục ngựa lao đến.

Hắn nhìn không rời mắt.

Người cưỡi ngựa kia mặc Thâm y Tây Huyền tối màu, tay áo rộng phất phới bay, eo lưng thon nhỏ. Cô vừa ngẩng mặt, một cơn gió lạnh chợt thốc đến, thổi hơn nửa mái tóc dài lòa xòa che khuất khuôn mặt, nhưng không giấu nổi đôi mắt lóng lánh sáng như ngọc đầy linh lợi kia.

Cô thấy được bên cửa sổ có người, thoạt đầu khẽ giật mình, sau thấy rõ khuôn mặt của hắn, ngây ngẩn đôi chút.

“Tiền công tử?”

Miệng hắn khẽ cong lên, cất cao giọng đáp: “Đúng vậy.”

Cô lẩm bẩm vài tiếng, hắn không nghe được, nhưng vẫn thấy khẩu hình kia: Hóa ra còn dễ nhìn hơn ba người trước nữa, phiền quá nha, phải sắp xếp thứ tự thế nào mới ổn đây?

Hắn mỉm cười.

Cô lại ngẩng đầu nhìn hắn, cười hỏi:

“Không biết trong nhà Tiền công tử đã có thê thiếp hay chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Trong lòng đã có người thương hay chưa?”

“Chưa hề.”

“Tốt lắm! Nhà tôi ở núi Ô Lô, giờ tôi tạm thời chưa thể trở về, sẽ thuê một ngôi nhà ở ngoại ô, nếu công tử đối với tôi có…”

Nói còn chưa xong, chợt nghe có người hô: “Nhị cô nương!”

“Tiểu Nhị! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!”

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Chết người! Là người ở núi Ô Lô, hơn nữa còn là một mớ huynh trưởng đệ đệ đuổi theo đòi bắt cô. Chắc là vừa nãy cô nói quá lớn, mới phát hiện ra kinh thành cô trốn.

Cô khẽ cắn môi, đá mạnh bụng ngựa, quay đầu lại nhìn hắn một cái, hét to:

“Công tử có duyên sẽ gặp lại! Tôi tên là Ô Đạt Sinh! Tôi sẽ quay lại tìm anh, mấy tháng này anh không được có người yêu khác, tôi coi anh là người quan trọng nhất, những kẻ khác tôi có thể không cần…” Bóng dáng kia đã khuất biến ở đầu đường.

Hắn nghe, cười nheo mắt, biết thừa cô đã không nghe thấy nữa, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:

“Không sao, cô không đến tìm tôi, tôi đi tìm cô là được.”

Kết thúc

Năm Thiên Đức –

Nửa canh giờ đêm nguyên đán này, luôn luôn chỉ có hai người bọn họ.

Tuy rằng những năm gần đây, thời gian hai người quấn quýt đã tăng đột biến, nhưng thói quen nửa canh giờ ngày mồng một này hắn vẫn tiếp tục giữ.

Từ Đạt ngồi trên trường tháp, để mặc cho người đàn ông đang gối lên đầu cô khép hờ mắt, thoải mái nghỉ ngơi.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lý Dung Trị cũng không hé mi, cười hỏi.

Hai tay cô nhẹ phủ lên mắt hắn, đáp:

“Từ Đạt đang nghĩ, vị thị vệ đeo đao bên cạnh chàng kia, hai ngày trước vừa nói cho thiếp biết, chàng từng vẽ dung mạo thiếp năm ba mươi tuổi?”

“…”

“Cậu ta còn giao hòm đó cho thiếp, thiếp mở ra xem rồi. Năm nay thiếp đúng ba mươi, là tuổi phụ nữ Đại Ngụy như sói như hổ, tuy rằng năng lực như sói như hổ này trước mặt bệ hạ chỉ có thể chắp tay chào thua. Bệ hạ, người thấy Từ Đạt người vẽ có giống với thiếp bây giờ không?” Cô dịu dàng hỏi.

Hắn kéo tay cô xuống, mở đôi ngươi đen láy ra bình tĩnh nhìn cô, cười trả lời:

“Người thật đẹp hơn.”

“À… Dung Trị.”

“Hửm?” Hắn khép mắt định ngủ tiếp thêm một lát, nhẹ nhàng kéo tay cô. Nghĩ thử xem năm nay có lý do gì để ngăn không cho cô đi xa vì chính sự.

Ra khỏi kinh thành, sẽ dễ dàng rời khỏi tầm tay của hắn, hắn luôn sợ… luôn sợ chuyện ở huyện Đắc Khánh sẽ xảy đến một lần nữa.

Từ Đạt cười nói: “Thiếp vừa nhớ ra, Đông Hồi từng nói, suốt đời chỉ có thể gặp thiếp hai lần, một lần là ở huyện Đắc Khánh, lần còn lại là…” Còn lại là khi cô chết già, lúc đó cô không hiểu tạo sao lúc cô chết già cũng tìm đến cô? Nay nghĩ tới, thuật âm dương của Đông Quy rất giỏi! Chắc là đến để giúp cô lựa chọn.

“Đông Quy? Sao?”

Cô khẽ khàng vuốt chân mày hắn, cười nói:

“Dung Trị, thiếp đã từng nói với chàng, chỉ mong kiếp sau tái sinh ở một chỗ không có người nào của kiếp này, bình lặng trôi qua một đời như vậy. Nhưng bây giờ, thiếp lại nghĩ, kiếp sau cũng có thể gặp chàng thì tốt biết mấy, chỉ cần có chàng là được. Đến lúc đó, thiếp muốn xin Đông tiên sinh sau khi thiếp chết đi, sẽ giúp thiếp kiếp sau có thể đến chỗ của chàng.”

Trí óc hắn đông lại, không hề dịch động.

“Dung Trị, cả đời này là thiếp chiều ý chàng. Kiếp sau, chàng liệu mà kiếm cách để chiều thiếp đi.”

“…Được.” Hắn lại khẽ đáp thêm một lần: “Được.”

Cánh tay ôm cô khẽ siết, hắn khép mắt lại, hàng mi thật dài run rẩy, khàn giọng nói:

“Kiếp sau, ta chỉ toàn tâm toàn ý yêu nàng, không có thiên hạ nhà họ Lý, chỉ có nàng cùng ta.”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.