Tà dương ấm áp của Tây Huyền rọi trên người hắn, tựa như mạ vàng tượng Phật…
“Khụ.” Cô che miệng nở nụ cười.
Lý Dung Trị đang đi đằng trước chợt dừng lại, quay đầu hỏi cô: “Nhị cô nương?”
Cô lại che miệng khụ một tiếng, đáp:
“Có thể do bị Nhị hoàng tử làm hoảng hốt, không cẩn thận nên nhiễm phong
hàn.” Cô bước nhanh đuổi kịp Lý Dung Trị, thật cẩn thận giữ khoảng cách
nửa bước chân. Lại cười: “Nhắc đến người đó, lúc trước cũng nhờ Vương
gia giúp đỡ nhiều lần.”
Lý Dung Trị biểu tình điềm đạm, khẽ cười, nhẹ nhàng trả lời: “Chỉ là việc vặt thôi mà.”
Không, không phải việc vặt. Lý Dung Trị là chất tử Đại Ngụy, đang ở nước khác
tất nhiên phải vô cùng cẩn thận, hắn lại vì cô mà xuất trận.
Nói cho đúng ra, Nhị hoàng tử Tây Huyền không phải quá háo sắc, hắn rất
thích Từ Trực, thậm chí đôi khi còn lấy lòng, nhưng với những cô gái
xinh đẹp khác lại vô cùng tàn nhẫn. Nguyên do là khi hắn còn nhỏ, tiên
đế vốn chính trực lại sủng ái một quý phi ác độc, cuối cùng tuy rằng
sống sót nhưng đối với hắn, các cô gái xinh đẹp đã trở thành tối kỵ,
không thể chịu nổi.
Từ Đạt lại lén ngắm Lý Dung Trị, tưởng tượng một người ôn nhuận như ngọc, trong veo như nước đó làm thế nào nuôi
được vậy? Chẳng lẽ phong thủy của Đại Ngụy tốt hơn Tây Huyền? Nuôi được
hoàng tử tốt bụng vị tha hơn Tây Huyền?
Đại Ngụy có câu: Bụng tể tướng có thể chèo thuyền [1]. Theo cô thấy thì, trong bụng vị hoàng tử
Đại Ngụy Lý Dung Trị này, có thể chèo được tới mấy trăm chiến thuyền hải thuyền lận đó.
Thi đấu vật với Bắc Đường Vương gia, tuy thua
nhưng hắn hoàn toàn không hằn học, cô đứng ngoài xem, nhận thấy hắn đã
cố gắng hết sức. Nếu Lý Dung Trị cố ý thua, cô phải nói, nam nhân này
rất có kỹ xảo giả vờ thua, không khiến người ta thấy hắn không cố sức,
cũng không thấy hắn quá mức xuất sắc.
Cô lại ngắm trường bào hoa lệ của hắn, vật xong cả người sũng sĩnh mồ hôi, Bắc Đường Vương gia Ôn
Vu Ý đã đưa tới áo choàng sạch sẽ. Rõ ràng trường bào hoa văn màu sắc
lòe loẹt là phong cách của Ôn Vu Ý, nhưng mặc trên người Lý Dung Trị
cũng không có gì không đẹp, chỉ là trên áo có hương thơm thoang thoảng,
không hợp lắm với một đại nam nhân như hắn.
Men theo con đường
nhỏ quanh co rời khỏi nơi của các quý tộc, hiện giờ đã vắng người trong
đấu trường, bên đường có binh lính thủ vệ, ra đến đường cái, Lý Dung Trị đột nhiên dừng bước, quay đầu cười với cô:
“Đúng rồi, suốt
đường vừa rồi có binh lính, không trả lại cho cô được.” Hắn lấy từ bên
hông ra cái dây tết đỏ thắm, đưa cho cô. “Vật này có lẽ rất quý giá đối
với Nhị cô nương, nay ‘Nguyên bích quy Triệu’ [2].”
Từ Đạt mắt sáng ngời, hai tay cẩn thận nhận lấy. “Đa tạ Vương gia.”
Lý Dung Trị thấy cô vô cùng quý trọng đồng tâm kết (dây tết tặng người yêu) này, mỉm cười, dịu dàng nói:
“Hóa ra Nhị cô nương rất có hứng thú với dây tết của Đại Ngụy.”
“Hai ngày trước thấy người ta bán chiếc dây này, tò mò nên hỏi mua.” Cô hơi
ngượng ngùng, lấy lại dây tết, lại nhìn hắn thấp giọng hỏi: “Xin hỏi
Vương gia… Dây tết này có thực sự linh nghiệm không?”
Lý Dung Trị ngẩn ra, phân vân nói: “Chuyện này… Ta cũng chưa dùng lần nào…”
“Nghe nói linh nghiệm lắm á.” Lâm Tú đứng cạnh vô cùng vừa lòng khi thấy cô
biết thời biết thế, không tìm mọi cách dúi dây tết cho vương gia nhà
hắn. “Lúc trước, tôi vẫn hay thấy các nha hoàn trong phủ tặng dây tết
cho người yêu, đồng tâm hợp ý, nắm tay đến bạc đầu, không có ngoại lệ.”
Từ Đạt nghe xong thực thỏa mãn, khóe miệng nhếch lên.
“Nhị cô nương đã có người trong lòng?” Lý Dung Trị hỏi.
“Vẫn chưa.” Cô thản nhiên cười đáp: “Nhưng tôi cũng muốn đến tuổi hai mươi, là lúc tìm trai để ngủ.”
Lý Dung Trị xoắn não một trận. Con gái Từ gia ở Tây Huyền hành động cởi
mở, nhưng mà… Tìm trai để ngủ? Mí mắt của hắn không kìm nổi mà run lên.
Kiệu của phủ chất tử đã đến, Từ Đạt cười mỉm thở dài cáo từ.
Lý Dung Trị đã cho nâng kiệu lên, đang định bước vào, nhìn lại chợt thấy
cô bước đến trước bảng cáo thị của kinh thành nhìn một hồi lâu, rồi xé
xuống.
“Từ Đạt! Cô làm gì vậy? Đó là bảng Hỏa Phượng mà!”
Lý Dung Trị nghe thấy thế, nhìn về phía nam tử cao lớn vừa xuất hiện đầu
hẻm. Nam tử kia, không ai khác chính là Chấp kim ngô Tây Huyền Tần Đại
Vĩnh, ngày thường lưng hùm vai gấu, tướng mạo ngay thẳng, nhìn có vẻ dữ
tợn. Lý Dung Trị đã từng trò chuyện cùng y, là một người không tệ nhưng
đáng tiếc quan niệm chấp pháp lại có chút cổ hủ.
Hắn thấy Từ Đạt nhiệt tình khác thường, cười nói với nam nhân kia:
“Thủ lĩnh, tôi biết là bảng Hỏa Phượng, thì sao chứ? Âm phủ tướng quân đã chuẩn bị trở lại rồi sao?”
“Cũng không phải mà, hóa ra trong mắt huynh tôi lại là một kẻ vô dụng đến
vậy…” Từ Đạt cười không quá để tâm, không thấy nam nhân đứng trước cỗ
kiệu phía sau lưng cô đang đánh giá bọn họ.
“Không không, ta
không có ý đó.” Tần Đại Vĩnh hơi luống cuống tay chân. “Người xé hoàng
bảng, ít nhất phải có trong tay một đội binh mã mới có thể tỷ thí, Từ
Đạt muội… luôn luôn một mình một người, nào có ai…” Chịu vì muội mà bán
mạng?
Lâm Tú đứng bên cạnh Lý Dung Trị nói nhỏ:
“Bảng
Hỏa Phượng này chỉ dùng để tìm ra Âm phủ tướng quân. Vương gia, nghe nói Âm gian tướng quân của Tây Huyền này chuyên lo việc binh đao, đạp dưới
chân là xác người chất đống, sát sinh rất nhiều, không quá tuổi hai mươi lăm đã xuống Âm phủ chịu phán xét. Tôi thực không biết, người Tây Huyền sao lại thích đi tìm chết đến vậy?”
Lý Dung Trị suy nghĩ một
lát, lại nhìn về phía Từ Đạt. Cô đang vỗ vỗ vai Tần Đại Vĩnh, tựa như
bảo y an tâm, bỗng quay người lại, gặp phải trọn vẹn ánh mắt hắn.
Cô nhẹ ngẩn ra, nhoẻn miệng cười, cất bước đi tới. “Vương gia còn có việc gì sao?”
Nét cười này tuy rạng rỡ, nhưng vẫn còn cách xa lắm cái cười nồng nhiệt của cô với Tần Đại Vĩnh, Lý Dung Trị thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng
ngoài miệng vẫn mỉm cười: “Nhị cô nương tính tình lạc quan, có thích hợp với chức Âm phủ tướng quân không?”
Từ Đạt ngượng ngùng cười đáp:
“Vương gia, ngài cứ việc nói thẳng đi, ngài cũng cho rằng tôi không thể vượt
khỏi lời tiên tri về số phận của Viên Đồ đại sư, phải không? Tôi chẳng
qua chỉ là thích náo nhiệt, mở rộng tầm mắt, cũng không phải xé bảng Hỏa Phượng là chắc chắn trở thành Âm phủ tướng quân mà.”
“Bổn vương cho rằng đó không phải là số mệnh, chỉ là lời tiên đoán của Viên Đồ mà
thôi, tiên đoán là để người ta phá vỡ, không phải là để đi theo nó.” Hắn dịu dàng nói.
Từ Đạt nghe vậy, thâm thúy liếc hắn một cái, lại vui vẻ cười nói:
“Vương gia nói đúng, tiên đoán vốn là để cho người phá vỡ, thật ra Viên Đồ đại sư sau khi tiên đoán đã lén an ủi Từ Đạt, người Tây Huyền sống năm mươi sáu mươi năm, lúc giờ chết điểm, sau khi đầu thai là một thân thể phàm
tục khác, nhưng kỳ thực linh hồn vẫn không thay đổi. Nếu đời trước suốt
kiếp mừng vui hoan hỉ, đến kiếp sau nhất định sẽ vui vẻ không tiếc nuối, ông ấy nói đời trước của tôi chính là loại người vui vẻ hạnh phúc đó,
còn đời này, chính là bộ dáng gió thổi bất động, nhàn nhã cho qua, không có cách nào sửa lại rồi, ai bảo đời trước của tôi tốt quá làm chi?”
“Thế thì tốt.” Lý Dung Trị bị giọng điệu của cô làm không nén được nở nụ cười.
Từ Đạt quá sức sầu não đi, cái người này ngay cả khi tươi cười cũng có tác dụng trấn an kẻ khác. Nếu hắn không phải chất tử thì hay rồi, cô sẽ đem thẳng về nhà ngủ. Cô nâng kiệu lên giúp, chuẩn bị đưa hắn đi, lại buồn
bã giùm mình một chút.
Muốn tìm một nam nhân hòa nhã thân thiết như Lý Dung Trị ở Tây Huyền, so với lên trời còn gian nan hơn nhiều!
Cô đang chờ hắn lên kiệu, lại phát hiện hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Vương gia?” Cô biết có điều lạ, cảnh giác xoay người, nhìn theo ánh mắt hắn.
Cằm cô rớt bịch xuống đất.
Cả đường im phăng phắc, rõ ràng có người, nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không biết tự khi nào, giữa ngã tư đường một chiếc xe kéo đang đậu, trên xe
có một mảnh vải đen lớn phủ lên lồng sắt, người kéo xe vắng mặt, mà lồng sắt đang mở…
Một con mãnh hổ đang chầm chậm đi ra.
Dùng từ “mãnh” này, là bởi vì Từ Đạt căn bản chưa thấy qua hổ thật. Mười
chín năm qua cô chỉ quanh quẩn trong kinh thành, chưa bao giờ đi săn
cùng con cháu hoàng tộc, cũng chưa từng xem biểu diễn xiếc hay ảo thuật, chỉ thấy được hổ qua sách vở. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, cô chỉ cảm
thấy đầu rần rần rúng động…
To quá nha!
Bây giờ đấu vật
đã chấm dứt, trên đường cái dân chúng thưa thớt hơn thường ngày, người
người hoảng hồn ngồi bệt xuống đất, không dám động đậy. Các cửa hàng hai bên đường khiếp hãi đi đến rón rén khép cửa lại; những người bán hàng
rong nín thở chui xuống gánh hàng núp kỹ; người qua đường run lẩy bẩy,
có kẻ còn trợn ngược hai mắt ngất đi…
“Kẻ nào làm…” Tần Đại Vĩnh đứng mé xa xa bên kia sắc mặt đại biến, định rút đao ra giết hổ.
“Thủ lĩnh đừng nhúc nhích!” Từ Đạt quát khẽ, ánh mắt vẫn đuổi theo con hổ
đang hiên ngang khí phách dạo chơi trên đường cái. “Lỡ như làm người dân vô tội bị thương thì không ổn… Ủa, là ảo giác của tôi hay sao vậy? Nó
đi tới hướng này hả?”
Lý Dung Trị cười khổ: “Hình như là thế.”
Vậy lại càng không ổn. Đừng nói chỗ này đang có một chất tử Vương gia, nếu
nó vọt đến đường vào đấu trường, bên trong có bao nhiêu hoàng tộc và dân chúng?
Cô lại do dự trong chốc lát, hỏi mà không quay đầu lại: “Thủ lĩnh, huynh đã giết hổ lần nào chưa?”
“… Chưa.” Tần Đại Vĩnh nhìn chằm chằm con hổ đang đi tới, quyết tâm bước đến trước.
Lý Dung Trị nói: “Khi ta còn nhỏ đi săn đã thấy một con nhỏ hơn con này,
lúc đó nó bị thương nặng phát cuồng, phải ba cấm vệ quân đã được huấn
luyện mới bắt được, nhưng hơn mười người bị thương.”
Từ Đạt cảm
khái trong lòng, người tâm ý tương thông với cô thực chẳng ai khác ngoài chất tử Đại Ngụy, hiểu rằng cô muốn giết hổ mà không làm hại đến dân
chúng… Cô theo bản năng nhìn lại Lý Dung Trị, khóe miệng đuôi mắt hắn
vẫn cong cong, dường như cho rằng chẳng có gì cả. Là hắn tươi cười đã
thành thói quen, hay thực tình nghĩ rằng đây là chuyện nhỏ?
“Vương gia… có cách nào bắt con hổ dữ này mà không làm tổn hại đến dân chúng không?” Cô khiêm tốn thỉnh giáo.
Lý Dung Trị suy nghĩ một lát, cười đáp: “Không có.”
“…”
“Khoan nói trên đường cô phải xáp lá cà đánh một trận sống mái với nó, cho dù
cô có cung tên để ngắm bắn từ xa, cũng phải chắc chắn một tên giết chết, nếu không, nhất định sẽ có dân chúng không kịp chạy mà bị vạ lây.”
“…” Từ Đạt sắc mặt suy sụp. Con hổ kia không thèm liếc một cái qua những
người run rẩy ngồi bệt trên đường, ngược lại cứ nhắm hướng này đi thẳng
tới. Nếu cô đứng bất động, để con hổ đi qua luôn, có phải là cách tốt
không?
Lý Dung Trị có chút đăm chiêu, nâng tay áo lên ngửi ngửi.
“Nhị cô nương.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Vương gia có thượng sách?” Cô tràn đầy mong đợi nhìn hắn một cái.
“Ta nhớ, Nam Lâm có một loại mùi hoa rất cuốn hút mãnh thú, giới quý tộc
khi săn bắn thường thích dùng nó, sau đó Nam Lâm có một đạo luật, những
quý tộc phạm trọng tội, mặc quần áo có mùi hoa, bước vào đấu cùng mãnh
thú, nếu thắng được sẽ mặc nhiên trở thành vô tội và được phóng thích.”
Hắn bình tĩnh nói.
Từ Đạt nghe hắn bỗng nhiên “kể chuyện lịch
sử”, thoáng kinh ngạc, lại nhìn người hầu Lâm Tú bên cạnh sắc mặt tái
mét, cô ngẩn ra, qua chóp mũi có mùi hương thoang thoảng… Cô im lặng
nhìn chiếc trường bào hoa lệ hắn đang khoác trên người.
Lý Dung Trị khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Nhị cô nương, có lẽ áo choàng trên người ta đã dẫn dụ mãnh hổ.”
Chiếc áo choàng này là do chất tử Bắc Đường đưa tới, mùi thì đến từ Nam Lâm,
nhưng, nếu không do nhị hoàng tử, Lý Dung Trị sẽ không thể nào đi đấu
vật, làm sao lại thay áo mới? Từ Đạt ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào đôi
mắt vẫn đang chứa đựng nét cười.
Giờ này khắc này, thần sắc hắn vẫn tĩnh lặng, mặt mày không chút kinh hoàng luống cuống… Cô thử hỏi:
“Vương gia đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?”
Hắn hơi trầm ngâm, hết sức ân hận lắc đầu.
“Vương gia, cởi áo ngoài đưa cho Lâm Tú!” Lâm Tú đột nhiên nói: “Lâm Tú sẽ dẫn con hổ kia đi chỗ khác, bảo vệ Vương gia và dân chúng chu toàn!”
Từ Đạt thầm giật mình, không khỏi quay đầu nhìn người thiếu niên như cùng
tuổi với mình nọ. Vẻ mặt của hắn quyết không chùn bước, trung can nghĩa
đảm, làm cô thêm vài phần kính trọng. Bỗng nhiên, cô nhớ ai ai cũng bảo
chất tử Đại Ngụy đối xử với kẻ hầu người hạ vô cùng tử tế, làm người ta
cam tâm tình nguyện vì hắn máu chảy đầu rơi… Hôm nay, xem như cô đã được thấy tận mắt.
“Nói bậy.” Lý Dung Trị thản nhiên trách mắng:
“Cậu có bao nhiêu sức lực bổn vương không phải không rõ, còn nữa, đường ở kinh thành cậu không hề biết, muốn bổn vương trơ mắt nhìn cậu chui vào
miệng cọp sao?”
Từ Đạt chột dạ, da đầu hơi run lên.
“Để
tôi!” Tần Đại Vĩnh đứng cách một quãng nghe bọn họ nói chuyện, trầm
giọng nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là Chấp kim ngô Tây Huyền, an nguy của
dân chúng kinh thành nên do tôi phụ trách mới đúng. Xin Vương gia cởi áo ra đưa cho tôi, tôi sẽ dẫn con hổ kia đi chỗ khác, đến lúc đó Từ Đạt hộ tống Vương gia lui về cửa dẫn đến đấu trường, lập tức đóng cửa lại!”
Từ Đạt nhăn mặt.
Lý Dung Trị lộ vẻ phân vân, lại nghe Tần Đại Vĩnh nói: “Vương gia xin đừng lãng phí thời gian, nếu trên người ám hương từ ngoại bào, Vương gia
chạy cũng không thể thoát nổi con hổ, lúc đó sẽ càng phức tạp, dân chúng trên đường đều lâm vào nguy hiểm, mong Vương gia lấy đại cục làm
trọng.”
Lý Dung Trị nghe vậy, lập tức không hề do dự, hết sức nhẹ nhàng cởi áo ra.
Tần Đại Vĩnh ở phía sau hắn, cầm ngoại bào ném tới. Đột nhiên, một bàn tay ngọc mềm mại chặn lại đường ném.
Lý Dung Trị khựng lại, chậm rãi giương mắt, gặp phải một đôi thu thủy sóng sánh lo âu.
“Từ Đạt!” Tần Đại Vĩnh khẽ gọi: “Muội đang làm gì vậy?”
Từ Đạt nén tiếng thở dài, vẫn nhìn Lý Dung Trị, cười khổ: “Thủ lĩnh, xét
về tốc độ chạy, tôi nhanh hơn huynh một chút, vả lại Bắc quân vốn dưới
quyền chỉ huy của huynh, tôi không điều khiển được, nhiệm vụ dụ hổ này
ngoài tôi ra không ai hợp hơn.”
“Nói bậy, mau đưa áo lại cho tôi!”
“Tôi quả thực không điều khiển được Bắc quân. Thủ lĩnh, huynh nghĩ cho kỹ
đi, nếu huynh đi dụ hổ, không có ai tới tương trợ, rồi vô duyên vô cớ hy sinh, vậy thực quá oan uổng… Nếu anh hùng chết trận, còn cho là chết có ý nghĩa, tẩu tử cũng quang vinh, nhưng việc này mà không xử lý ổn,
sẽ…Tẩu tử lại vừa mới sinh cháu, huynh muốn chị ấy một đời u uẩn, một
đời cô độc nuôi con?” Cô thuyết phục, phát hiện ánh mắt Lý Dung Trị vẫn
đặt trên mình không rời.
Cô mỉm với hắn một nụ cười trấn an.
Phía sau không còn tiếng nói, hiển nhiên đã bất đắc dĩ chấp nhận phương
sách của cô, Từ Đạt muốn kéo ngoại bào qua, lại phát hiện hắn vẫn nắm
ngoại bào không thả.
“Vương gia?” Cô lại dùng lực kéo kéo. Hắn muốn có người đi dụ hổ mà? Cô muốn đi dụ, sao hắn vẫn còn siết áo?
“…” Hắn chầm chậm buông tay, ôn nhu nói: “Mùi vào nước sẽ mất. Nhị cô nương trăm ngàn cẩn thận.”
Vào nước sẽ mất? Từ Đạt nghe vậy, trong não lập tức hiện ra bản đồ địa hình kinh thành.
“Sông đào bảo vệ thành!” Cô cùng Tần Đại Vĩnh đồng thanh bật thốt. Trong đầu
cô ngay tức khắc vẽ ra con đường tắt ít người đi nhất. Cô nói: “Tôi kêu
lên một tiếng, Vương gia quay lại đường đến đấu trường, cửa sẽ lập tức
đóng lại; thủ lĩnh đi tập hợp Bắc quân, chờ tôi chỗ sông đào bảo vệ
thành, như vậy được không?”
Tần Đại Vĩnh thuận theo lời cô, đáp: “Được.” Nhìn những vệ binh canh cửa đang run run sợ hãi, y lạnh giọng:
“Vương gia vừa vào, lập tức niêm phong cửa, không cho phép bất cứ ai từ
trong đi ra cho đến khi ta trở về, nghe chưa?”
“Dạ!”
Từ
Đạt ngó con hổ, nuốt nước miếng, rất muốn có thêm thật nhiều thời gian
để nói lời trăn trối, nhưng lại sợ càng lúc chân sẽ càng nhũn ra.
Cô giơ tay lên, tấm áo tung bay, nhanh chóng mặc vào, hét lớn một tiếng: “Đi!”. Tay áo phất phơ, xoay người sải bước chạy.
Khóe mắt cô liếc qua người hầu bên cạnh Lý Dung Trị đang kéo tay áo hắn,
chạy vào đường dẫn đến cửa. Cô cố gắng khua khoắng thật mạnh để con hổ
chú ý, ống tay áo giũ phần phật, mùi hương nhanh chóng tản ra, cô nén
tiếng hét, liều mạng chạy nhanh tới trước.
Thủ lĩnh, Từ Đạt phải nhờ ngài cứu mạng rồi!
Vẳng đến tai tiếng cửa khép lại, cô không khỏi thở dài một hơi, nhưng ngay
lập tức lại hít thật sâu, nhanh chóng chạy vào một ngõ nhỏ.
Lúc
đầu, mấy nhà trên phố còn để cửa mở, nghe cô hét to hổ đến đấy, vội vàng sập hết cửa lại, vài người đi đường lập tức leo lên cây trốn, thế nên
cô chạy hết con phố mà ngay cả một người cũng không có, hoàn toàn không!
Cô không dám lãng phí thời gian quay đầu nhìn thử, cũng biết con hổ kia đang bám sát phía sau.
Tại sao cô vẫn chưa gục ngã? Tại sao cô vẫn chưa bị cắn chết? Mỗi một lần
chớp mắt, cô đều nghĩ ngay lập tức thôi mình sẽ chui vào bụng con hổ,
nào biết vẫn còn có thể giữ được cái mạng chó đến bây giờ! Thấy mình dám chạy thi với đầu trâu mặt ngựa mà cô thực muốn nhỏ cho mình ít nước mắt xót xa thương cảm.
Ba cô con gái Từ gia, trưởng nữ Từ Trực đã
sớm tiến cung trở thành nữ học sĩ duy nhất Tây Huyền, năm nay triều đình treo bảng Hỏa Phượng, mở cho Từ Hồi một con đường thuận tiện nhất, ai
ai cũng biết kẻ cuối cùng lấy được bảng Hỏa Phượng chỉ có thể là Từ Hồi
đã được Viên Đồ đại sư tiên đoán mà thôi, trận thử sức này chẳng qua là
để kéo kỳ nhân dị sĩ về dưới trướng của Từ Hồi.
Còn cô thì sao?
Chưa làm nên sự nghiệp gì đã bị hổ cắn chết, cô vĩnh viễn chỉ là một
người con gái Từ gia, cả đời không có gì đặc biệt, trên bia mộ chắc chỉ
trơ trọi hai chữ Từ Đạt, hàng năm chỉ có thủ lĩnh nhớ đến để dâng hương…
Cô cười cay đắng, không biết có phải là may mắn hay không, ít nhất có một
kẻ chân thành dâng hương cho cô mỗi năm, vậy cũng không phải là thinh
lặng biến mất chẳng để lại gì trên đời.
Sông đào bảo vệ thành đã ngay trước mặt, nhưng hai chân cô đã mềm nhũn, dưới chân đã có hơi hướm chùn lại.
Vài lần cô cảm giác được đầu trâu mặt ngựa phía sau đã tiến sát, lông tơ
đều dựng đứng cả lên, trong lòng tự hỏi: tại sao cô vẫn chưa đầu rơi máu chảy? Tại sao cô vẫn còn hì hục thở…
Cô đang mơ hồ muốn bỏ cuộc, chợt thấy cung thủ đã ở sau tường thành.
“Từ Đạt, không được! Gần quá!” Tần Đại Vĩnh hét lớn: “Nó ở ngay phía sau
muội, gần quá, muội sẽ dễ bị trúng tên… Nhảy xuống sông! Nhảy xuống
sông!”
Cô vừa nghe tiếng thủ lĩnh, trong lòng mừng như điên, kìm lại một hơi, dùng toàn lực lao thẳng đến sông đào bảo vệ thành.
Đến mép sông, cô không nhảy, để người lao thẳng vào nước. Khoảnh khắc rơi
xuống nước, cô quay người lại, thân hình con hổ đang lao tới cản mất
phần lớn nắng chiếu vào mắt, Từ Đạt mới biết được nó lớn đến chừng nào,
cô nhiều lần thoát chết, quả thực ngay cả bản thân cô cũng khó mà tin
được.
Vút vút phập phập, hơn mười mũi tên dài xuyên thấu thân thể con vật khổng lồ.
Động tác cô liền mạch lưu loát, vốn định khi vào nước sẽ nhanh chóng bơi
lên, nhưng cô chợt nghĩ, lỡ nó không chết mà chỉ bị thương, vậy chẳng
phải uổng công hay sao? Vì thế, cô rút trường đao bên người ra, lúc con
hổ đang thoi thóp rơi xuống nước, đem hết toàn lực đâm nó, vĩnh tuyệt
hậu hoạn.
Lập tức, cô tâm thần buông lỏng, trước mắt chỉ còn một màu đen, mất đi ý thức.
…
Từ Đạt cười toe toét.
Thật cẩn thận, cô vuốt ve phượng hoàng bào được ngự ban.
Đây là chiếc áo lần đầu tiên cô được vua ban suốt mười chín năm qua đó!
Cô chúm chím cười, đi đến trước gương đồng mặc thử phượng hoàng bào vừa
được thưởng. Sắc áo đen như mực, lấy chỉ kim tuyến đặc biệt thêu hình
phượng hoàng, lúc đi tựa như phượng hoàng đang vỗ cánh bay lượn giữa
trời đêm, vạt áo dài phủ trên đất một thước [3], đi lại thực không tiện, nhưng rõ ràng vinh dự vô cùng.
Trong các thức nhà vua Tây Huyền ban thưởng, phượng hoàng bào là vật danh giá nhất, áo của các quan
viên, vạt áo càng dài công lao càng lớn. Từ Trực đã có áo bốn thước, phụ thân mười thước, trường bào ba mươi thước là hoàng đế khai quốc ban cho tổ tiên Từ gia, chỉ duy một người.
Cô cười khúc khích, xoay
người một vòng, đạp lên tà áo, loạng choạng một bước vội vàng đứng vững
lại. Không biết năm đó vị tổ tiên ấy làm sao mặc được phượng hoàng bào
ba mươi thước để dự đại lễ hằng năm, cô nghĩ ngợi, tưởng tượng, lại rúc
rích cười.
Sau khi cất kỹ trường bào được ngự ban, thực hiếm thấy, căn nhà nhỏ của cô có người tới thăm.
“Thủ lĩnh!”
Từ phủ ở kinh thành tọa lạc tại một nơi khác, từ khi cô trở thành Phượng
Vũ Lệnh đã thuê một căn nhà nhỏ, bình thường rất ít về phủ. Tình cảm
giữa cô và người trong gia đình không thân thiết, ngay cả khi cô được
ban trường bào một thước, phụ thân cô cũng chẳng vui mừng gì nhiều, ngay cả thăm hỏi cũng không. Cũng phải, chỉ mới một thước mà. Trong triều
đình bảy phần quan viên đều có áo bào một thước trở lên. Chỉ là cô hơi
kinh ngạc không hiểu tại sao hôm nay thủ lĩnh lại đến tìm cô.
Cô nhớ rõ tẩu tử không hề thích cô, lúc trước cô nhiễm phong hàn ở nhà mấy ngày, thủ lĩnh có đến thăm một lần đã là rất rất giỏi, lần này cô nghỉ
hẳn nửa tháng, y lại đến lần thứ hai.
Một nô tỳ dâng lên trà nóng, Tần Đại Vĩnh kỳ quái nhìn tỳ nữ kia rời đi rồi quay lại hỏi:
“Từ Đạt, muội mua người hầu lúc nào vậy?” Y nhớ rõ trong nhà chỉ có một bà vú già thôi mà.
Cô sờ sờ mũi, mỉm cười ngồi xuống. “Là Vương gia Đại Ngụy nói tôi có ân
với anh ta, nên chọn một tỳ nữ trong phủ chất tử đưa đến giúp tôi chăm
sóc vết thương.”
“Vết thương của muội? Vết thương ở đâu ra?” Y
nhíu mày. Hôm đó lúc y đích thân nhảy xuống sông vớt cô lên, cả người cô bê bết máu, làm y sợ tới mức nghĩ rằng cung tiễn bắt sai đích, sau khi
đưa cô về nhà mới phát hiện máu đó đều là của con hổ.
“Bởi vì
không có thương thế gì nên mới muốn tìm người đến giúp. Mấy ngày nay tôi bảo vú già về quê nghỉ ngơi rồi.” Từ Đạt cười nói: “Cũng không sao, chỉ là đổi người chăm tôi dăm bữa thôi.”
Tần Đại Vĩnh trầm ngâm
trong chốc lát, gật đầu đồng ý, nhưng không khỏi có chút cảm giác bị
theo dõi. Từ Đạt không tổn hại gì, vốn là chuyện tốt, nhưng con hổ này
lai lịch không rõ, không thể điều tra được là ai đã để nó vào thành, nếu cấp trên biết Từ Đạt không có một chút thương tổn, chưa biết chừng lại
nghĩ Từ Đạt vì ham lập công mà diễn kịch – ngày đó Lý Dung Trị không
biết vô tình hay cố ý nhắc nhở, y mới không bẩm báo lên trên.
“Mới vừa rồi lúc ta tới, nghe người bán hàng đầu ngõ nói, mấy hôm nay Vương gia Đại Ngụy thường xuyên lui tới?”
“Đúng vậy. Anh ta nói tôi có ân với ảnh thôi.” Từ Đạt lơ đãng đáp.
“Hôm ấy anh ta tới rất nhanh, khi ấy muội còn hôn mê, ảnh biết được muội
không hề bị thương, trên mặt có chút sửng sốt.” Đúng vậy, ngay cả y cũng sững sờ, sao lại có thể? Một người dưới móng vuốt của hổ mà một chút
thương tổn cũng không có.
“Hả? Thủ lĩnh, huynh vừa nói gì?” Từ Đạt cười, vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc được ngự ban trường bào một thước.
“Lúc anh ta đến, thường nói gì với muội? Làm những chuyện gì?”
Từ Đạt ngẩn ra, nhìn vào mắt y.
Tần Đại Vĩnh vội vàng nói: “Không phải ta nghĩ ngợi gì, chỉ là thấy hơi kỳ
lạ. Không chỉ chất tử Đại Ngụy, ngay cả chất tử Bắc Đường đều thăm viếng thường xuyên, Từ Đạt, muội có giao tình rất tốt với bọn họ?”
Từ Đạt suy nghĩ, thẳng thắn trả lời: “Cũng chỉ là qua lại mà thôi. Tôi
nghĩ, bình thường tôi quản lý chuyện trong phủ chất tử, cho nên bọn họ
cũng biết điều đối xử, đi thăm tôi cho phải lễ đó mà.”
“Ờ… nhưng muội đừng lún quá sâu đó.” Tần Đại Vĩnh đột nhiên nói.
Cô chớp chớp mắt.
“Hai vị Vương gia chất tử dáng vẻ xuất chúng, Lý Dung Trị phẩm tính như
ngọc, Ôn Vu Ý đẹp tựa thiên nhân, bọn họ nếu là hoàng tử Tây Huyền, chắc hoàng tử của chúng ta không thể sánh kịp. Muội…” Tần Đại Vĩnh tạm dừng
trong chốc lát, nói tiếp: “Nghe nói Vương gia Bắc Đường rất say mê Thanh Phong đầu bảng Túy Tâm lâu, trong phủ cũng có hơn mười phu nhân rồi…
Tóm lại, bọn họ dù sớm hay muộn đều phải về quốc gia của mình, người Từ
gia há có thể đi với người ngoại quốc, muội còn không mau tìm tiểu quan
đi.”
Từ Đạt rề rà uống trà, khóe môi cười nhẹ, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy. Tôi cũng đang có ý định này.”
Tần Đại Vĩnh ngẩn ra, cười to:
“Tẩu tử của muội nghĩ đúng thật nha! Nàng ấy bảo ta khuyên muội tìm tiểu
quan sớm một chút, nhỡ sau này có bệnh tật gì cũng có người chăm sóc,
không nghĩ muội cũng có ý này rồi.”
Từ Đạt cười rạng rỡ, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy. Tôi nghĩ, không bằng đêm nay đi luôn.”
“Đêm nay?”
Cô gật gật đầu. “Tôi nghĩ, tôi đã xé bảng Hỏa Phượng, nếu may mắn, nói
không chừng đến hai lăm tuổi đã oanh oanh liệt liệt quy tiên, phải lo
tìm tiểu quan trước mới được.”
Tần Đại Vĩnh khẽ nhíu mày. Từ gia là ngoại lệ duy nhất Tây Huyền, con gái Từ gia nếu không thành thân, có thể quang minh chính đại đến kỹ viện để tìm tiểu quan, từng có một nữ
tử Từ gia khi về già đã mua một tiểu quan làm kẻ bầu bạn sớm tối; Cũng
từng có kẻ gia thế trong sạch đàng hoàng tự nguyện hiến thân, thề hầu hạ đến trọn đời không cần danh phận.
Nhưng bây giờ Từ Đạt muốn tìm người làm bạn, điều kiện thực rất giới hạn. Y đã âm thầm hỏi thăm giúp
cô, vài người thủ hạ xuất sắc đều từ chối. Những người này quả là trăm
miệng một lời, mơ hồ cho thấy không muốn cưới vợ bị kỳ thị, sau này ở
trong quân doanh sẽ không tốt.
“Muội định bảo… sẽ tìm tiểu quan
để thành thân? Tiểu quan để chăm sóc muội hay ngủ qua đêm thì có thể,
nhưng thành thân là chuyện trọng đại…” Thực không ra thể thống gì, không ra thể thống gì.
“Có thành thân hay không không quan trọng,
miễn tôi thấy thích là tốt rồi. Tôi đã chuẩn bị sớm rồi, trùng hợp sao
huynh cũng nói vậy, tối nay tôi phải đến Túy Tâm lâu đã, thủ lĩnh về nhớ chuyển lời bảo tẩu tử đừng lo lắng cho tôi.” Cô thâm thúy nói.
“Tối nay á…”
Cô nhướng mày cười. “Có sao không?”
“Không sao hết… Đúng rồi, nhớ tìm tên tiểu quan nào trong sạch một chút, có
thể hiểu được muội. Nếu gặp Vương gia Bắc Đường ở Túy Tâm Lâu, nhớ né
hắn xa ra một chút, ta thà để muội tìm một lúc mấy tên tiểu quan cũng
không thể tới gần hắn.”
Từ Đạt đang uống nước, suýt nữa phun hết ra. “Thủ lĩnh ơi, một người là đủ rồi, không cần vài người đâu. Tôi đâu có khỏe như vậy.”
Tần Đại Vĩnh cười to nói: “Phải phải. Ta còn
muốn khuyên muội, tìm tiểu quan nào gia thế trong sạch, ngây thơ đơn
thuần, sau này muội có trở thành Âm phủ tướng quân bất hạnh chết sớm
thật… phải bắt hắn thủ tiết vì muội ít nhất vài năm mới được.”
Chuyện xa lắc xa lơ như vậy cũng tính tới, Từ Đạt cười nói: “Thủ lĩnh, huynh rất tin tưởng tôi nha.”
“Ta biết muội luôn muốn gầy dựng đại nghiệp.” Tần Đại Vĩnh thở dài đáp:
“Bởi vì không thể kháng cự vinh quang, cho nên biết rõ Âm phủ tướng quân chỉ có thể sống đến hai mươi lăm, muội vẫn muốn thử sức một trận. Người có thể chết, đầu có thể rơi, nhưng công danh không ai không muốn, đây
đúng là lòng kiêu ngạo ghi xương khắc cốt của người Tây Huyền, ta cũng
vậy thôi.”
Từ Đạt nhìn y kỳ lạ.
Tần Đại Vĩnh cười nhẹ:
“Ta đã sắp bốn mươi, muội cũng biết quan chế của Tây Huyền rồi đó. Từ
khi Thánh Thượng đăng cơ, ở kinh đô có thêm vài tên giáo úy, bọn chúng
tuy danh nghĩa là dưới quyền ta, nhưng, kỳ thật đã phân tán hoàn toàn
thực quyền của ta, ta bây giờ danh lớn quyền nhỏ rồi. Đại tẩu của muội
luôn lấy làm tiếc, nếu ta sinh ra sớm hơn vài mươi năm, quyền lực có thể đã rất lớn. Con mới sinh, nàng bảo ta phải làm được chuyện đại sự gì
đó, khiến Hoàng Thượng nhận ra được năng lực của ta, ít nhất, phải tốt
hơn so với bây giờ.”
“Thủ lĩnh, huynh muốn làm đại sự gì?” Trong lòng cô thấy hơi khác thường.
Tần Đại Vĩnh đắc ý cười đáp: “Vài ngày nữa muội sẽ biết.”
Từ Đạt đang muốn truy vấn, đột nhiên Tần Đại Vĩnh vỗ vai cô vài cái thật
mạnh. “Nếu thật có kết quả, ta nhất định sẽ nói cho muội. Vả lại, muội
tìm tiểu quan xong, hai ngày nữa qua tìm ta, ta muốn tổ chức một bữa
tiệc nhỏ, để đứa bé nhận muội làm mẹ đỡ đầu, sau này muội có đi nó cũng
có thể thay muội chăm sóc gia đình.”
“…” Cô còn chưa có đi mà,
biết không hả? Có khi, thực cảm thấy thủ lĩnh ăn nói thẳng tuột quá sức. Người ruột để ngoài da như vậy ở chốn quan trường không hợp lắm thì
phải.
Tần Đại Vĩnh lại tán gẫu cùng cô một lúc, mãi đến khi y
rời đi, Từ Đạt vẫn không thể cạy miệng ra là rốt cuộc y muốn làm cái đại sự gì. Tây Huyền hiện nay, có cái đại sự gì thích hợp để y làm cơ chứ?
Y luôn cố ý nói lảng sang chuyện khác, đến phút cuối, cô chỉ hỏi được một câu: “Đêm nay thủ lĩnh đi đâu?”
Y hăng hái cười nói:
“Chính là làm cái đại sự đó đó. Muội đừng hỏi ta làm ở đâu nhé, cứ chờ thành
công rồi đến chúc mừng ta thôi.” Y không nói, vốn là Tam hoàng tử bí mật mưu phản, Nhị hoàng tử muốn y tìm Phượng Vũ Lệnh Từ Đạt cùng vài tên
thuộc hạ có năng lực đến giúp đỡ, nhưng đêm nay Từ Đạt muốn đến tiểu
quan quán, y cũng không muốn ngăn lại; hơn nữa, nhiều ngày nay Từ Đạt và chất tử Vương gia có hơi gần gũi, lỡ như không cẩn thận tin tức phong
thanh truyền ra ngoài thì thực không tốt.
Y tin tưởng Từ Đạt, y
chỉ sợ Từ Đạt bị lừa. Lại nhớ tới lời thê tử, có chuyện gì nguy nan thì
phải nêu gương cho binh sĩ, đến lúc có công lao thì chiếu cố cho cấp
dưới, chẳng phải rất tốt hay sao? Đúng vậy, ngày ấy Từ Đạt thay y dụ hổ, tuy là biện pháp tốt nhất trong tình thế cấp bách đó, nhưng y vẫn luôn
canh cánh trong lòng, bảo vệ thuộc hạ vốn là việc y nên làm nha!
Y chợt phân vân, lại thấy cô tỳ nữ kia bận rộn suốt sân trong nhà ngoài,
nhìn như đang làm việc, nhưng có trời biết chất tử Đại Ngụy đưa một
người đến cạnh Từ Đạt nhằm mục đích gì?
Vì thế, trong lòng y thầm quyết định, chờ xong việc sẽ lại đến tìm cô chúc mừng.
Y lại chuyện phiếm vài câu, khiến Từ Đạt tưởng y thực chỉ đơn giản đến
thăm cô mà thôi. Vẻ mặt cô mừng rỡ, rõ ràng số người tới thăm cô ít đến
đáng thương. Nhớ tới gia thế của cô cùng nhân tài bất thành… Y thở dài,
trước khi đi lại dặn dò:
“Muội phải nhớ, tìm một tiểu quan trong sạch mang về nhà, không cần dính líu gì đến chất tử nước khác, tương
lai bọn họ đều phải về quốc gia của mình. Người Tây Huyền nên chết trên
đất Tây Huyền, một khi rời Tây Huyền đi, lúc về đến nhà không biết là
bao năm sau nữa.”
Từ Đạt nghe vậy, lòng chợt mềm ra. Cô làm sao
không biết, trên đời này người người tiếp cận cô đều có mục đích, chỉ có vị thủ lĩnh không chút tâm cơ đã thân thiết hai năm này mới có thể thật tình chân ý quan tâm đến cô.
Cô vô thức xoa chiếc dây tết cộm lên bên hông, trịnh trọng trả lời:
“Được, tôi nhớ rõ, chắc chắn sẽ tìm tiểu quan người Tây Huyền mà.”
[1]: Tể tướng đỗ lý hảo xanh thuyền (宰相肚裏好撐船 – có thể chèo thuyền trong bụng tể tướng), là một vế của câu “Trán tướng quân có thể phi ngựa, bụng tể
tướng có thể chèo thuyền”, ý nói người lãnh đạo phải có lòng dạ rộng
lượng, khoáng đạt, biết tha thứ.
[2]: “Nguyên bích quy Triệu” –
原璧归赵 (hay “Hoàn bích quy Triệu”): một điển tích, chỉ việc đem đồ vật
nguyên vẹn về trả lại cho chủ cũ.
[3]: Thước: đơn vị đo độ dài cũ, tương đương 1/3 mét.