Ngày hôm sau, trên điện Kim Loan, Hằng Dạ ban bố hai lệnh Thánh chỉ.
Một, quan hàng nhất phẩm Long các Đại học sĩ kiêm Tổng đô đốc quân đội
Đổng Phương bị bãi bỏ chức Tổng đô đốc quân đội. Hai, ban An Bình công
chúa – tức muội muội ruột của Hoàng thượng – cho quan võ mới nhậm chức – Hứa Nghiêm – làm vợ.
Hoàng thượng bãi triều cái là toàn thể triều đường đồng loạt xôn xao.
“Đổng đại nhân, thăng mau mà giáng cũng mau gớm.”
“Phải ha phải ha, cớ sao lại đột ngột thế nhỉ?”
“Nói thì là điều chỉnh quan viên, không phải do thất trách, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy chỉ là mượn cớ cho có.”
“Mà Hứa Nghiêm kia cũng quái thật. Ừ thì công nhận Hứa đại nhân công trạng
hiển nhiên thật đấy, song con trai ông ấy chẳng qua mới chỉ khoe tài một lần trong hội võ, chưa chi đã được công chúa hợp ý vầy rồi ư?”
“Biết đâu đấy, An Bình công chúa từ nhỏ đã thân thiết với Thánh thượng, lại
còn được Tiên hoàng sủng ái, phẩm mạo xuất chúng, hẳn đã rất tâm đầu ý
hợp vị anh hùng trẻ tuổi kia, cho nên đưa lời đề nghị với Hoàng thượng!”
“Nghe cũng có lý đấy, nhưng mà… Cả Hứa Nghiêm lẫn Đổng Phương đều có liên
quan đến một người à nha, chả biết có ẩn khuất gì sau chuyện này không
đây?”
“Ai cơ?”
“Chà, cái ông này, không có đầu óc gì sao?
Thấy bảo… Tối qua ấy, Hứa Nghiêm ôm cậu ta vào Ngự y phòng, sau đó Hoàng thượng cũng đến, không rõ chuyện gì, sáng nay phụ thân cậu ta bị giáng
chức ngay tắp lự, cũng khéo gớm đi à.”
“Đáng tin cậy không đấy? Nhẽ nào cậu ta và Hứa Nghiêm ——”
“Phủi phui cái mồm —— Bộ muốn mất đầu hử? Tôn nghiêm Hoàng thượng dữ lắm, há
lại chịu san sẻ với người khác cơ chớ, khà khà… Nhưng mà, ta tán chuyện
thế thôi, ngài đừng có lan truyền linh tinh ra nhớ!”
“Biết rồi, ta nào có dốt vậy? Công tử của Đổng đại nhân quả tình không hề đơn giản à nha… Chậc chậc!”
…
Sau khi bãi triều, đầu Đổng Phương gần như sắp vỡ tung, những lời thì thào
bàn tán to to nhỏ nhỏ làm ruột gan ông rối bời. Ông vội vàng chạy về
nhà.
“Phu nhân! Phu nhân!” Đổng Phương gọi toáng.
“Chuyện chi vậy cà?” Đổng phu nhân Tiểu Lam bước ra.
“Nàng có biết con trai quý hóa của nàng đã làm sao không! Nó… Ây daaa!” Đổng đại nhân toan nói mà lại ngừng
“Lão gia bị tụt quan chăng, cũng chỉ là bổng lộc không công thôi mà, mắc sao cuống đến độ vậy nhỉ?” Tiểu Lam phản đối ý ông.
“Ta không phải vì quan chức, ta là vì danh dự và an nguy của Đổng gia chúng ta thôi, rành rành rằng mọi hưng suy độ rày nhà ta đều bắt nguồn từ nó! Nó làm cách nào giúp Hoàng thượng vui vẻ, rồi lại làm sao lại đụng chạm khiến Long nhan giận dữ thế kia? Phu nhân, nàng đã ngẫm thử chưa?”
“Thiếp… Sao thiếp có thể tỏ tường được khuất tất chốn quan trường của lão gia chứ?”
“Thế nàng mau mau gọi con trai yêu của nàng về nhà một chuyến đi, hoặc là
thăm hỏi trong cung về nó! Còn nữa, kêu Tuyết Nhạn về sau đừng có sang
bên Hứa gia tìm Hứa Nghiêm nữa, người ta sắp thành phò mã tới nơi rồi,
ta không trêu vào công chúa được đâu! Haiiiii, con gái cũng chẳng có đỡ
đần cho cha mẹ bớt lo được gì hết.” Đổng Phương thở dài thườn thượt,
đoạn phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại Đổng phu nhân lặng im suy nghĩ.
Lúc này, Đổng Tuyết Nhạn đứng ngoài cửa nghe được hết sức rõ ràng, cơn đả
kích cô phải hứng chịu không thua gì cha cô. Cô bèn bặm môi, chạy nhanh
về hướng Hứa phủ.
Đến khi cô xuất hiện được trước mặt Hứa Nghiêm đang múa kiếm, mặt cô đã đầm đìa toàn là nước mắt.
“Trời, muội bị sao vậy? Kẻ nào dám ức hiếp đại tiểu thư chúng ta thế hả?” Hứa Nghiêm gượng gạo nặn ra một nụ cười.
“Huynh vui mừng lắm đấy phải không? Hả tân phò mã!” Đổng Tuyết Nhạn buông lời châm chọc, nước mắt lại rỉ rả tuôn ào ào.
“Huynh á? Không ngờ tin tức truyền nhanh vậy đâu!” Hứa Nghiêm hờ hững dừng mắt trên bảo kiếm trong tay.
“Chuyện tốt lan xa muôn dặm là đương nhiên! Hiện tại huynh ắt đang cười khoái trá lắm, chỉ có muội và tam ca muội buồn thôi.”
“Muội và… Tuyết Khanh, ý muội nghĩa là gì?” Hứa Nghiêm rất lấy làm kinh ngạc, hắn dời chân qua chỗ Tuyết Nhạn, thầm lo phải chăng ai ai cũng biết hết chuyện kia rồi.
“Muội… Dĩ nhiên là muội buồn, huynh chớ có nói
huynh không biết muội đối với huynh… Hứa Nghiêm, huynh quá đáng quá rồi
đấy!” Đổng Tuyết Nhạn càng khóc càng lớn.
“Vì sao tam ca muội… lại buồn, muội nói đi, đừng khóc nữa!” Hứa Nghiêm sốt ruột, tiến lên lắc lắc hai vai Tuyết Nhạn.
“Chẳng vì sao cả, bình thường huynh chơi với muội, không chơi với huynh ấy,
huynh ấy toàn cáu kỉnh. Giờ huynh đi cưới công chúa, có nghĩa cũng sẽ
không còn chơi với huynh ấy nữa, huynh ấy vui vẻ được ư? Muội… Muội cũng thế đó!” Đổng Tuyết Nhạn thút thít, “Muội không thèm khóc vì một người
như huynh đâu! Đồ vô tình vô nghĩa!”
“Thì ra, muội… đúng là non
nớt quá chừng.” Hứa Nghiêm thở phào một hơi nhẹ nhõm, đoạn xoay người
sang chỗ khác, nói với những rặng mây nơi khoảnh trời xa xăm, “Huynh sẽ
không cưới công chúa, huynh sẽ không lấy người mà huynh không yêu, kể
cả… huynh không được phép kề cận cạnh bên người ấy.”
“Muội không
tin huynh dám kháng chỉ!” Đổng Tuyết Nhạn thôi khóc, mắt to mở lớn nhìn
Hứa Nghiêm, “Vả lại, muội cũng không muốn huynh kháng chỉ vì… muội.”
“Cô ngốc này! Huynh… Huynh sẽ không cưới công chúa. Muội đừng buồn nữa, Hứa ca ca đưa muội về nhé.” Hứa Nghiêm bước sang chỗ Tuyết Nhạn, khe khẽ vỗ đầu cô, rầu rĩ bảo.
Vì thế hai người đạp lên gió hờ trở về Đổng phủ, dọc chặng đường chẳng một lời nói nào thốt ra.
“Ôi, Hứa công tử, không cần thiết khách sáo với Tiểu Nhạn nhà ta vậy đâu, để tự nó về cũng được mà.” Đổng phu nhân mỉm cười, “Với cả, cháu cũng sắp
làm phò mã rồi, thật không dám phiền cháu.”
“Đổng phu nhân quá
lời rồi ạ, cháu tiện thể muốn hỏi phu nhân một chút, dạo này Tuyết Khanh thế nào?” Hứa Nghiêm nghe ra ý tứ Đổng phu nhân, song vẫn cố dồn dũng
khí dò hỏi.
“Chuyện trong cung, ta cũng giống cháu thôi, chẳng biết tẹo nào, à mà, ngày mai ta sẽ đi thăm nó đấy.” Đổng phu nhân đáp.
“Vậy thì, liệu có thể… gửi đồ cho đệ ấy được không ạ?” Hứa Nghiêm móc ra từ
trong túi áo một miếng ngọc bội giao cho Đổng phu nhân.
“Đây là?…” Quan sát miếng ngọc bội rất mực bình thường trong lòng bàn tay, Đổng phu nhân thắc mắc.
“Dạ, hồi trước khi đệ ấy vào cung có đặt ở tiệm châu báu, tại rằng quá vội
vã, đâm ra dặn dò cháu nhận hộ, cháu nghĩ phu nhân cầm đi cho đệ ấy sẽ
tiện hơn nhiều.” Hứa Nghiêm nói đại một lý do.
“À thế hả, phiền
cháu rồi, hai huynh đệ các cháu…” Đổng phu nhân ngắm nghía miếng ngọc
bội suốt hồi lâu, lại chuyển mắt nhìn Hứa Nghiêm, dường như bà nhớ đến
điều gì đó nhưng lại không khỏi thở dài, “Làm việc cạnh Thánh thượng hết với nhau đấy, lớn cả rồi.”
“Tiểu Nhạn, về phòng đi. Mẹ đi tiễn Hứa công tử.” Đổng phu nhân phân phó xong, liền cùng Hứa Nghiêm đi ra ngoài.
Nửa tháng sau khi Đổng phủ bẩm báo, rốt cuộc cũng được ngự chuẩn tiến cung
thăm thị vệ tùy thân Đổng Tuyết Khanh của Hoàng thượng. Cùng ngày hôm
ấy, Hoàng thái hậu cho triệu kiến cha con Hứa Võ Hứa Nghiêm đến Triều
Phượng điện thương nghị hôn sự giữa Hứa Nghiêm và An Bình công chúa.
Trong Thiên điện thuộc Vị Ương cung.
Đổng phu nhân khoan thai đi vào gian phòng chói lóa lộng lẫy, bất ngờ vì con bà ở nơi đây.
“Mẹ, mẹ đến lâu chưa ạ?” Đổng Tuyết Khanh bước vào từ đằng sau bà.
“Tiểu Tuyết.” Gần năm rồi chưa được gặp con, Đổng phu nhân khó kiềm được xúc động, bước vội tới, nắm tay con trai vuốt ve tỉ mỉ.
Bộ trang phục xám trắng của Đổng Tuyết Khanh có phần tương phản với toàn
gian phòng hoa lệ, mặt y còn trắng hơn cả quần áo, tóc huyền búi cao,
buộc chặt bằng một dải dây bạc, mọi vẻ đều là cách ăn mặc bình thường
dành cho thị quan, chỉ duy có ngũ quan vô vàn vẻ đẹp trung tính lẫn
phong thái hiền hòa như suối trong là làm cho người ta cảm giác được sự
bất phàm từ y.
“Con gầy quá, mặt mày cũng chẳng hồng hào chi cả.” Đổng phu nhân xoa má con, không hiểu do đâu, bà tường tận cảm nhận được con bà không hề vui vẻ, nụ cười mỉm trên mặt y cũng chỉ là gồng mình
giả vờ.
“Vậy ạ, con không sao cả.” Đổng Tuyết Khanh hơi chột dạ
tự sờ sờ lên gò má lạnh lẽo, “Chắc tại công việc trong cung bề bộn quá,
thỉnh thoảng cứ lực bất tòng tâm. Mẹ à, mẹ ngồi đi.”
Đổng Tuyết
Khanh kéo tay Đổng phu nhân ngồi xuống chiếc ghế hồng mộc tinh mỹ, Viên
Viên liền lanh lẹ bưng lên trà thơm thượng hạng.
“Con, sao lại ở tẩm cung Hoàng thượng vậy, đây là Vị Ương cung đúng không?” Đổng phu nhân cất tiếng hỏi.
“Dạ, thị vệ tùy thân là kiểu vậy đó ạ, Hoàng cung rộng mà, có vậy Hoàng
thượng mới có thể sai lệnh bất cứ lúc nào.” Đổng Tuyết Khanh sớm đã nghĩ ra nguyên cớ hợp lý để giải đáp thắc mắc của mẹ.
“Thì… Đáng ra
mẹ không nên hỏi vào, nhưng Đổng gia nhà mình từ khi con vào cung, hết
lên rồi lại xuống, thật sự làm mẹ và cha con bất an không ngớt.” Đổng
phu nhân cẩn thận lựa lời.
“Dạ… Thực ra, con cũng không rõ lắm.
Tâm tư Hoàng thượng cũng lúc lên lúc xuống mà mẹ, thần tử chúng ta sao
có thể rành rẽ suy nghĩ của Người cho được. Nhưng con luôn rất dè chừng
và cẩn trọng trong việc đối nhân xử thế.” Đổng Tuyết Khanh trả lời lấp
lửng, y không rõ tin tức trong cung tới khi truyền ra ngoài cung thì sẽ
là kiểu gì nữa đây.
“Ôi! Gần vua như gần hổ con ạ, mẹ hiểu mà,
con đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi quá. Thực chất… Mẹ chỉ hy vọng các con có thể rạng rỡ vui vẻ làm người là đủ rồi, thăng quan tiến
chức, đâu phải ai cũng ham đâu.” Đổng phu nhân nghe ra Đổng Tuyết Khanh
khó xử, không thể kể đúng sự thật, bà xót xa nhìn ngắm đứa con trẻ
trung, cầm thật chặt đôi bàn tay mát rượi của y, mong rằng nhiệt độ cơ
thể mẫu thân có thể sưởi ấm đôi chút nào đó trái tim băng lạnh của con.
“Mẹ ơi, con…” Đã một năm nay Đổng Tuyết Khanh nào có được cảm thụ sự động
viên thân tình này, vây quanh y chỉ toàn những trò đùa vô tình lẫn nhân
tình ấm lạnh chốn Hoàng cung. Đặc biệt từ sau đêm đó, Hằng Dạ chẳng còn
trở về nơi này lấy nửa bước, đám thái giám cùng cung nữ thì nói năng hắt hủi, vài ba Ngự lâm quân đi theo y xa xa và Viên Viên nữa, không khí
ngày qua ngày phủ ngập ngột ngạt. Và tất nhiên, trước đó không lâu, Trần tổng quản lại quái gở báo tin tức hôn sự giữa Hứa Nghiêm với An Bình
công chúa, càng làm cho tâm tình y nặng nề muôn phần. Hiện tại đối diện
với sự yêu thương của mẹ, y thật khó kiềm nén được mọi tức tưởi và khổ
sở nữa cho nổi.
“Mẹ ơi, nhỡ có ngày con làm liên lụy đến Đổng
gia, xin mẹ và cha hãy tha thứ cho con.” Đổng Tuyết Khanh quỳ gối dưới
chân Đổng phu nhân.
“Tiểu Tuyết, đứng lên đi chứ, mẹ mãi chẳng
bao giờ so bì sang con đâu, mẹ biết nỗi khổ tâm của con mà!” Đổng phu
nhân nắm tay con, lệ rơi lã chã, “Được rồi, chuyện sau này thì để sau
này bàn đi. Của con đây, Hứa Nghiêm nhờ mẹ đưa cho con đó, bảo hồi trước khi vào cung con đặt nó, phải không nào?”
“Dạ… Vâng. Huynh ấy… có chuyển lời gì nữa không ạ?” Đổng Tuyết Khanh trông thấy miếng ngọc bội, vội vàng bật thốt.
“Con có gì muốn hỏi nó à?” Đổng phu nhân hỏi.
“Không không… Con chỉ hỏi vậy thôi ạ.” Đổng Tuyết Khanh lập tức che giấu, “Mà, nhà mình vẫn khỏe chứ mẹ?”
“Khỏe cả, nhưng mà Tiểu Nhạn… Nó luôn dành tình cảm cho Hứa Nghiêm, thôi,
không nói nữa. Người ta sắp là nhà phò mã rồi.” Đổng phu nhân nói đến
đây thì che đậy cảm xúc.
“Con bé hẵng còn nhỏ lắm, nó sẽ quên nhanh thôi, mẹ đừng lo nghĩ nhiều quá.”
“Phải phải, ơ, con cũng không còn nhỏ, có người thích chưa hả?” Đổng phu nhân bất chợt hỏi vậy.
“Có thì sao ạ, tạo hóa trêu ngươi, con và người ấy không thể ở bên nhau
được.” Đổng Tuyết Khanh đứng lên khỏi ghế, phóng mắt ra những phiến lá
vàng la đà ngoài khung cửa sổ, điềm đạm đáp.
“Con không muốn nói
thì mẹ cũng không hỏi nữa. Thế nhưng… Có rất nhiều chuyện, người không
thể toại nguyện, cũng không thể gò bó.” Đổng phu nhân cũng đứng dậy, nói đầy sâu xa.
“Mẹ à… Mẹ…” Đổng Tuyết Khanh không đủ can đảm để truy hỏi tận cùng, y thừa hiểu mẹ y vốn dĩ đặc biệt thông minh.
“Mẹ phải về đây, đã cam đoan với công công là chỉ gặp có nửa ngày thôi. Con ——” Đổng phu nhân lại vươn tay ve vuốt khuôn mặt Tuyết Khanh, “Hãy tự
giữ mình nghe chưa, nhớ lời mẹ dặn. Nhé?”
Đổng Tuyết Khanh cầm tay mẹ, nhè nhẹ gật đầu, nước mắt vô thức tràn ra khỏi hốc mắt.
Đổng phu nhân không đành lòng nhìn con buồn, dứt khoát quay đầu, bước chân
nhanh vội bỏ đi. Bà nhận ra miếng ngọc bội kia. Hứa phu nhân là kim lan
chi giao(1) với bà, tất yếu bà đã từng thấy tín vật đính ước của Hứa phu nhân. Bà hẵng còn nhớ rõ, Hứa phu nhân có khoe miếng ngọc bội này do
Hứa tướng quân mua sau khi cưới bà ấy về, năm ấy Hứa Võ mới chỉ là một
phó đội trưởng nho nhỏ. Về sau Hứa gia đạt được vinh hoa phú quý, Hứa
phu nhân vẫn nâng niu nó tựa báu vật vô giá. Bà dặn nhất định phải giữ
nó cho vợ Hứa Nghiêm, vì miếng ngọc bội này tích trữ những tình cảm quý
báu nhất cõi đời. Bây giờ, Hứa Nghiêm lại trao nó cho Tiểu Tuyết đã cùng hắn lớn lên, thanh mai trúc mã của hắn, một thằng bé, mà lời ăn tiếng
nói Tiểu Tuyết ngốc nghếch của bà giấu sao được sự nhung nhớ và quan tâm dành cho Hứa Nghiêm, thân làm mẹ, bà sao có thể không rõ?
“Tiểu Tuyết, hãy giống muội muội con, bỏ quên quá khứ đi thôi.” Đáy lòng Đổng phu nhân âm thầm cầu nguyện.
. / .
Chú thích:
1. Kim lan chi giao: dễ hiểu là tình nghĩa kết giao làm huynh đệ, tỷ muội
thân thiết sau khi gặp nhau và tâm đầu ý hợp với nhau (kim so với vững
chắc, lan so với hương thơm).
15
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ