Trong cung.
Đêm đã gần canh hai(1), Hằng Dạ hẵng còn nằm xem
tấu chương trên Long án, Đổng Tuyết Khanh bên cạnh giúp hắn chỉnh sửa,
tiện thể pha trà nóng cho hắn để tỉnh táo tinh thần.
“Hoàng thượng, chưa nghỉ ạ?” Trần công công đi vào xin chỉ thị, “Giời đã sang thu, Người đừng vất vả quá.”
“Được rồi, trẫm nghỉ đây.” Hằng Dạ cũng âm ỷ chút chút buồn ngủ rồi.
“Vậy đến nghỉ ngơi tại cung nào ạ?” Trần công công ướm hỏi theo lệ.
“Tẩm cung. Sau này không cần hỏi thế nữa, nếu có thay đổi tự trẫm sẽ dặn
ngươi biết.” Lần đầu tiên Hằng Dạ đề cập vấn đề này trước mặt Đổng Tuyết Khanh, vô hình trung lại thấy lúng túng kỳ lạ.
“À phải, Hoàng
thượng, lão nô nghe tin hôm nay tiểu thư Đổng gia đã chứa chấp, trợ giúp Hứa Nghiêm đào tẩu, bị Ngụy đại nhân bắt quả tang, nhưng cuối cùng Hứa
Nghiêm đã đưa theo Đổng tiểu thư phá vòng vây chạy thoát rồi ạ.” Trần
đại nhân xun xoe bẩm báo tin tức.
“Thế à? Tiểu thư Đổng gia? Cô ta có quan hệ gì với Hứa Nghiêm?” Hằng Dạ tự dưng hứng thú liếc mắt sang Tuyết Khanh một cái.
Đổng Tuyết Khanh cũng thoáng rúng động, song y vẫn ngậm tăm không thốt chữ nào.
“Dạ, Hoàng thượng, hai nhà Hứa Đổng lâu nay tình giao hảo vô cùng khăng
khít, hình như Hứa Nghiêm và Đổng tiểu thư còn sắp thành thân.” Trần
công công tiếp tục đón ý nói hùa.
“Ái chà… Ha ha, Hứa Nghiêm
kháng chỉ đào hôn, hóa ra tại trong lòng đã có ý trung nhân rồi.” Hằng
Dạ phá lên cười váng, hiềm nỗi Đổng Tuyết Khanh đứng cạnh vẫn im re.
“Ái khanh, chúng ta về tẩm cung thôi nào.” Hằng Dạ ôm lấy Đổng Tuyết Khanh bước ra khỏi Cần Chính cung.
Khi trong phòng chỉ còn lặng lẽ lại hai người họ, Hằng Dạ lặng thinh dừng
mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ kia trong bóng nến nhảy nhót, đột
nhiên hắn cảm thấy, con người nằm bên này trở nên có gì đó suy tính phức tạp hơn. So với thiếu niên ngây thơ nhút nhát nửa năm về trước, y của
hiện tại như thể một ao nước xanh biêng biếc, đẹp đến lắng sâu và bí ẩn.
“Hoàng thượng, Người đã xem công văn cả ngày rồi, không mệt ư?” Đổng Tuyết
Khanh lảng tránh ánh mắt nóng bỏng từ hắn, thay Hằng Dạ cởi dây lưng áo.
Nến thổi tắt, sa trướng bắt đầu lung lay, rập rờ.
“A, Hoàng thượng, Người… A…”
“Kêu ra tiếng đi, trẫm sẽ hưng phấn hơn đấy…”
“A, a… Đừng, lớn quá, a a… Hoàng thượng, Người nhẹ thôi…”
“Tiểu Khanh, gọi tên trẫm đi, gọi đi…”
“Ư, Hoàng… Ưm, không không… Hằng Dạ… Hằng Dạ…”
“Nhớ kỹ, chỉ có ngươi mới được gọi trẫm như vậy, cũng chỉ có trẫm mới được
nghe tiếng kêu của ngươi, đã nhớ rõ chưa?… Tiểu Khanh của trẫm… Hộc hộc, ngươi làm trẫm thoải mái lắm, Tiểu Khanh…”
“Hnnn… A… Ưm haaa… Hằng… Dạ… Thần… A… Thần không chịu nổi…”
…
…
Đổng Tuyết Khanh đắm mình bập bềnh trong xoáy vòng bể dục, lênh đênh trôi
nổi, khoái cảm xác thịt khiến y muội mê và ngây ngất, nhưng y vẫn rất
thanh tỉnh nhớ rõ cái tên một người. Ấy là tên của người đã cùng y lớn
lên. Giữa cơn tình ái với Hằng Dạ, y ráng trói buộc khống chế chính
mình, sợ rằng bất chợt sẽ vô thức bật vuột ra tên người kia, nếu thế,
nỗi đau cá thể đặc quánh sẽ mãi mãi không bao giờ lơi lỏng nút trói
buộc.
Ngoài cung bấy giờ.
Đổng Tuyết Nhạn đã thu xếp xong
xuôi, trú tạm tại nhà ông chủ hiệu thuốc, ông chủ lập tức gửi tin về cho Đổng phu nhân. Đổng phu nhân thương con thành ra nóng ruột, mượn cớ mua thuốc rồi chạy đến gian phòng con con Tuyết Nhạn đang ở.
“Mẹ ơi!” Tuyết Nhạn vội nhào vào lòng mẹ, nỗi tủi thân và hoảng sợ mấy ngày qua đều vỡ òa thành những hàng nước mắt.
“Được rồi, được rồi.” Đổng phu nhân cố nén đau lòng lại, trấn an con gái,
“Tam ca con truyền tin từ cung ra, nó nói sẽ để nhà ta từ quan quy ẩn,
có khi nó sẽ đắc tội Hoàng thượng mất, nó không muốn liên lụy đến cả
nhà…”
“Xem ra, mẹ cũng biết chuyện gì đang diễn ra rồi đúng
không? Huynh ấy, huynh ấy đã hủy hoại cả hai nhà Đổng Hứa!” Tuyết Nhạn
tức giận nói.
“Không, con không được phép nói tam ca con như vậy!” Đổng phu nhân nghiêm khắc nạt.
“Sao lại không? Huynh ấy chỉ ích kỷ muốn bám lấy Hứa Nghiêm, chả thèm để ý
—— Úi!” Tuyết Nhạn giật mình che miệng, việc này sẽ quá sức chịu đựng
của mẹ cô mất thôi.
“Mẹ biết hết mà.” Đổng phu nhân đôn hậu xoa
má con gái, “Mẹ còn biết, chia rẽ hai người yêu nhau là hành vi nhẫn tâm bực nhất, lắm lúc, tình cảm con người không cách chi kiểm soát cho
được. Mẹ chỉ mong Tuyết Khanh lẫn con đều được cạnh bên người các con
thích cả đời này. Con… Con đừng ngốc nghếch nữa, Tuyết Khanh còn sớm hơn con cả mười sáu năm, con không thể ——”
“Không! Con chỉ biết
huynh ấy là đồ ngốc liều lĩnh quá đáng, huynh ấy… Mà Hứa Nghiêm cũng…”
Nước mắt Tuyết Nhạn lại không tự chủ được, lã chã tuôn rơi.
“Thế
gian luôn luôn tồn tại những kẻ ngốc như vậy. Tam ca con vì Đổng gia nhà ta mà chịu khổ ải nhiều quá rồi, trái tim nó cũng đang khóc thầm vì
tình cảm thôi.” Đổng phu nhân chùi nước mắt cho Tuyết Nhạn, bình thản
nói tiếp, “Thôi, mẹ đã tả sơ qua tình cảnh các con cho Tuyết Khanh rồi,
nó sẽ liên lạc với con. Chuyện này cha con không biết, ông ấy sẽ không
bao giờ tha thứ cho Tuyết Khanh đâu. Ôi… Mẹ phải về đây… Để mẹ ngắm con
thêm chút nữa nào, chỉ e trong vòng một năm rưỡi tới mẹ chẳng đến thăm
con được nữa, chờ tai ương qua đi…”
“Mẹ…”
Một tuần sau,
Đổng Tuyết Nhạn thập thò đi tới gian miếu đổ xập xệ ở ngoại ô, liền thấy Hứa Nghiêm với điệu bộ ăn mặc hết sức kỳ quái.
“Hứa đại ca, sao huynh lại ăn mặc y xì thổ phỉ thế này?” Tuyết Nhạn ngỡ ngàng hỏi.
“Ầy, thì giờ huynh là thổ phỉ mà!” Hứa Nghiêm cười toe, rờ rờ tấm khăn quấn
quanh đầu, “Tóm gọn mà kể, thì té ra chỗ này là nơi tiếp giáp với đội
thổ phỉ lớn đông đảo nhất khu vực, họ thấy huynh thân thủ khá bèn rủ
huynh nhập bọn. Huynh nghĩ chắc cũng còn lâu mới phải đi, hơn nữa nhờ
cách ăn mặc này, mặt mày lại bám bụi, dễ che giấu thân phận hơn lại còn
có thể dò la mọi đường tin tức, thật là thượng sách đấy.”
“Hi hi, huynh biết tận dụng cơ hội thật à nha.” Đổng Tuyết Nhạn cười đến tắc thở vì lối ăn mặc bần hàn thô kệch của hắn.
“Trông quái lắm à, chậc, à đấy, huynh với muội cứ đến mồng năm thì gặp nhau
đi, thường ngày muội đừng lang thang nữa. Với cả… Muội có… Tin gì của
Tuyết Khanh không?” Hứa Nghiêm liền han hỏi.
“Không có!” Nhác
nghe đến cái tên tam ca, Tuyết Nhạn tức khắc ngừng bặt tràng cười, “Hễ
có tin của huynh ấy, muội sẽ tự báo cho huynh.”
“Ừ, giờ huynh dẫn muội đi dạo rừng cây gần đây nhé!” Nhìn ra Tuyết Nhạn gắt gỏng, Hứa Nghiêm bèn dắt bàn tay nhỏ bé của cô đi.
Tuyết Nhạn nắm bàn tay to bản của hắn, chiêm ngưỡng lá rụng xao xác cả khoảng trời thiên nhiên, cô thật mong mỏi xiết bao sẽ được ở bên Hứa ca ca,
sống cùng nhau trọn một đời. Thế mà… Cớ tại sao… Cô lại chậm trễ mất
mười sáu năm cơ chứ?
Quãng thời gian hòa hoãn tạm thời trong cung của Hằng Dạ và Đổng Tuyết Khanh bị vỡ toang bởi một miếng ngọc bội.
Hôm nay, Trần công công chỉ huy các cung nữ quét tước toàn bộ tẩm cung. Lão ta cố tình sai người lau dọn sạch sành sanh gian phòng kề của Đổng
Tuyết Khanh, thế là liền tìm thấy miếng ngọc bội được giấu dưới nệm.
Trên miếng ngọc bội có dạm một chữ ‘Hứa’ nho nhỏ làm lão tao bất ngờ lóe lên mưu kế. Sự sủng ái gần đây Hoàng thượng dành cho Đổng Tuyết Khanh
chỉ có tăng chứ không có giảm, quả tình gây bức bối cho hậu cung phi tần của hắn lẫn Trần công công xưa nay bất hòa với y quá đi mà. Giờ thì,
miếng ngọc bội họ ‘Hứa’ này chẳng phải chính là sự cố hữu hiệu nhất đó
ư?
Thấy bóng Hằng Dạ đầu gối tay ấp cùng Đổng Tuyết Khanh đi thăm thú chùa chiền về, Trần công công ân tình chạy lạch bạch qua, “Hoàng
thượng đã vất vả rồi ạ, phù phù, xin hỏi đây có phải trang sức Hoàng
thượng không ạ? Là do các cung nhân trong lúc dọn dẹp phòng ốc thì nhặt
được.”
“Để ta xem nào, đẹp quá nhỉ…” Hằng Dạ lia hờ mắt qua, bỗng phát hiện sắc mặt Đổng Tuyết Khanh đại biến.
“Hoàng thượng, nó là của thần.” Đổng Tuyết Khanh cuống quýt thưa, gương mặt xinh đẹp giăng kín mây mù.
Hằng Dạ nhòm kỹ, rất nhanh phát hiện ra chữ ‘Hứa’ trên miếng ngọc, tâm tình đang phấn chấn thoắt chốc liền đột biến.
“Kiểu này, trong cung trẫm có cả ngàn cả đống, giữ nó làm gì?” Hằng Dạ khinh miệt đáp ngay miếng ngọc bội xuống đất.
‘Cạch!’ một tiếng giòn tan, như thể đập thẳng vào tim Đổng Tuyết Khanh. Y luống cuống nhào tới không cần suy nghĩ, nhặt miếng ngọc, vạn phần căng thẳng xem xem nó có bị sứt mẻ gì không.
Thấy miếng ngọc toàn vẹn không bị tổn hao nào, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, dường như nó chính là
món bảo vật quý giá nhất trên đời.
Tất thảy những điều này đều
rơi gọn lỏn vào tầm mắt Hằng Dạ, cơn ghen tuông của hắn bốc lên cực
điểm. Hắn cố nén giận, chìa tay về hướng Đổng Tuyết Khanh đang khuỵu
trên nền đất.
“Cầm qua đây! Đưa trẫm!”
“Không, Hoàng
thượng, đây là vật chí bảo gia truyền nhà thần, Người —— A.” Đổng Tuyết Khanh giấu vội ngọc ra sau lưng, liên tục lùi về đằng sau, còn lắp bắp
chưa hết đã trúng ngay một cái tát của Hằng Dạ.
“Có nghe không
hả, đưa đây! Bằng không…” Hằng Dạ giận đến phẫn uất, vọt một bước lên,
giật lấy miếng ngọc bội khiến kẻ khác thống hận nọ.
“Không, Hoàng thượng, xin đừng, Người sẽ làm vỡ nó mất…” Đổng Tuyết Khanh sống chết
quặp chặt ngọc trong tay, song Hằng Dạ đã dùng sức bóp siết cổ tay mảnh
khảnh của y, cơn đau nhói lên làm tay y bất giác buông lỏng ngọc bội.
Dưới tình thế cấp bách, y bất ngờ cắn tay Hằng Dạ.
“Á à, tiện
nhân!” Hằng Dạ liền thả tay, túm tóc Đổng Tuyết Khanh, ném y ngã nhào
xuống đất, hung hăng đá tới tấp, đến nỗi khóe miệng y đã trào ra dòng
máu đỏ thẫm, vậy mà y vẫn không hề thoái nhượng, gắt gao bảo vệ miếng
ngọc.
“Hoàng thượng, xin Người tha Đổng đại nhân đi, ngài ấy hộc
máu rồi! Cầu xin Người, niệm tình đại nhân đã ngày đêm hầu hạ…” Thị nữ
Viên Viên kề cận với Đổng Tuyết Khanh một bên ôm chân Hằng Dạ, Đổng đại
nhân luôn đối xử với cô rất tử tế, cô sao có thể trơ mắt nhìn y bị Hoàng thượng đá chết.
“Câm mồm!” Hằng Dạ điên cuồng rống tướng lên, đá văng cả Viên Viên ra. Hắn ngồi xổm, trừng mắt nhìn Đổng Tuyết Khanh tóc tai bù xù, khóe miệng rỉ máu mà vẫn quật cường nhìn lại hắn, hắn lạnh
rét mà gằn, “Ngọc của hắn còn quý hơn cả mạng của ngươi, đúng không?”
“Đúng!” Đổng Tuyết Khanh cắn môi, rõ ràng đáp trả.
“Láo xược!” Tuy đã đoán trước được cái đáp án, nhưng Hằng Dạ vẫn điên tiết
tới run bần bật cả người. Hắn đứng phắt lên, cuồng loạn quăng ném tất cả những gì trong phòng có thể quăng ném.
Nào bình hoa, nào giá
nến, ‘leng keng loảng xoảng’ không ngớt, phóng thẳng vào Đổng Tuyết
Khanh. Y đau đớn thu lu về một góc, chịu đựng nỗi sợ hãi bủa vây khi
chằng chịt những tiếng thủy tinh và gốm sứ vỡ liểng xiểng, the thé dội
vang quanh mình. Y cũng không hiểu do đâu bản thân lại có dũng khí bảo
vệ món tín vật hẹn ước này đến vậy, để rồi cực chẳng đã, nảy sinh xung
đột với vị quân vương tàn bạo này.
“Cút, cuốn xéo hết ra ngoài cho ta!!!” Hằng Dạ gào ầm lên, các cung nhân liền lút cút vội vã rời khỏi căn phòng nguy hiểm ấy.
“Vì sao? Vì sao hả? Hết lần này tới lần khác ngươi tuyên bố ngươi yêu hắn,
vì sao??? Ngươi không phải là của trẫm ư???” Hằng Dạ quay sang Đổng
Tuyết Khanh, xé giọng thét lớn.
“Thần là thần tử của Người, trên
triều đường. Thần là tình nhân của Người, nhưng chỉ ở trên giường.” Đổng Tuyết Khanh hồi đáp, thê lương vô tận.
“Vì sao chứ? Chỉ… ở trên
giường thôi? Đấy là cách duy nhất ngươi đi nịnh bợ đàn ông sao? Ngươi
khai đi! Ngươi đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi hả, nói mau!!!” Hằng Dạ
chộp lấy mớ tóc tả tơi kia, bắt y phải nhìn thằng vào mặt mình, phát
điên mà hét.
“Hoàng thượng, thần… có thể làm gì đây? Thần cũng
không muốn phản bội Người, nhưng trái tim đâu thể nói dối. Hoàng thượng, Người hãy thả thần đi thôi. Thần van Người…” Đổng Tuyết Khanh gần như
thất thoát hết sức lực, mảng bụng bị đá đau điếng tưởng chừng chết được, y gắng gượng thì thào nói trọn những câu chữ từ tận tâm can, y không
quên ước định với Hứa Nghiêm, y hy vọng Hằng Dạ sẽ buông tha y bởi quá
thất vọng.
“Ngươi —— mơ —— đi!” Hằng Dạ gào thét, “Trẫm nói rồi, ngươi chỉ thuộc về một mình trẫm!”
Nói dứt, Hằng Dạ kéo lê Đổng Tuyết Khanh yếu ớt nằm rạt trên đất vào buồng
ngủ, kế tiếp chẳng nói chẳng rằng, cứ thế soàn soạt cởi áo.
Tuyết Khanh biết rõ chuyện tiếp theo xảy ra sẽ là gì chứ, vậy nên y giãy giụa muốn đứng dậy, định bụng mở cửa sổ. Y còn nhớ cách chỗ này không xa có
một cái giếng nhỏ, y tính ném miếng ngọc ra đó, miễn không bị Hằng Dạ
bóp vỡ là ổn. Nhưng lấy tốc độ bình thường của Hằng Dạ cũng đủ chế ngự
hành động y lại một cách dễ dàng. Y còn chưa đẩy được cửa ra, đã bị Hằng Dạ túm chặt hai tay từ đằng sau, sau đó giằng lấy cổ tay y, đập bàn tay trái y đang cầm miếng ngọc vào bức tường kiên cố, cứ đập mạnh từng lần
lại từng lần một.
“A…” Đổng Tuyết Khanh đau đến màu môi trắng
bệch, y gồng mình mạnh mẽ, chỉ có điều những ngón tay đã toạc máu dần
dần, càng lúc càng tê liệt. Chót cùng, miếng ngọc bội vương vấy những
vệt máu loang lổ cũng rơi ‘Cạch’ xuống đất, Hằng Dạ bèn nhanh chóng nhặt nó lên.
“Chủ nhân mày nâng niu mày ngần vậy đấy, tiếc quá, ha
ha.” Nói xong, miếng ngọc lập tức nứt toác thành từng miếng nhỏ trong
bàn tay đanh thép của Hằng Dạ, lạch cạch rơi xuống.
Một khắc ấy, Đổng Tuyết Khanh ngồi gục xuống đất.
Cách lát sau, vỡ vạc được hiện thực, y liền lao vào Hằng Dạ, nắm tay thụi
tới khung ngực để trần kia. Hằng Dạ chỉ gọn nhẹ vung tay một cái, y đã
hệt như một cọng lông vũ rớt bẹp xuống giường.
“Tiện nhân! Ngươi
dám đánh trẫm!” Những nắm tay vũ phu giáng không ngừng xuống gương mặt
xinh đẹp, mà đánh thỏa rồi, hắn liền cưỡng bức y chẳng có lấy nửa điểm
khách khí.
Động sau mềm mại bất thình lình bị mở giãn, máu rấm
rứt nhỏ giọt, cặp đùi lẫn tấm lưng trắng muốt đều hằn thẫm những vết
tích hoặc tím hoặc đỏ, thế nhưng Đổng Tuyết Khanh chẳng còn khóc nữa
rồi. Y lặng ngắt nằm yên dưới cơ thể cường tráng của Hằng Dạ, mặc sức
hắn chà đạp và giày xéo, tựa như thân xác đang đổ máu kia hoàn toàn
không phải của y.
Hằng Dạ bạt mạng đòi hỏi, nhưng dù hắn có cố
đến mấy cũng không tài nào bức ra được những tiếng rên rỉ cầu xin tha
thứ từ tên nghịch thần bên dưới hắn, hắn dụng đến các loại tư thế hòng
bỡn cợt y, dùng cách thức tiến vào sâu nhất để chiếm cứ y, ấy thế mà
ngoại trừ một con búp bê vải nín câm và chết lặng, hắn chả hề đoạt được
điều gì cả.
Sau cuối, Hằng Dạ cũng chưa đạt tới cao trào, hắn rút khỏi thân thể dằng dịt những vết thương dọc ngang hẵng còn duy trì
trạng thái tỉnh táo, rời khỏi phòng.
“Hoàng thượng, Người… Đây là…” Đứng chờ ngoài điện suốt cả buổi, đám Trần công công lúc này mới tiến lên nghênh tiếp.
“Không có gì, ta có tí việc riêng với Đổng thị vệ. Sau này không cho phép y
xuất cung!” Hằng Dạ thản nhiên phân phó, hắn thèm vào nổi giận vì một
tên nịnh thần không chịu nghe lời chứ?
“Dạ, dạ.” Trần công công
khoái chí lắm, cúi mọp người xuống, lại hỏi, “Tối nay có tiệc thết đãi
sứ giả Tây Cương(2), xin hỏi Người có đi không ạ?”
“Không đi mà được à? Nghe nói, chúng còn đem theo cả đệ nhất mỹ nữ Tây Cương đến góp vui nữa.” Hằng Dạ thư thái nói.
“Đúng ạ, đúng ạ, lại nghe đâu, mỹ nữ kia…” Trần công công nhỏ nhỏ to to, cứ thế cùng Hằng Dạ cất bước ra ngoài cung điện.
Thấy đám người họ đi khuất rồi, Viên Viên mới vội vội vàng vàng chạy vào
phòng ngủ, trong phòng trơ trọi một Đổng Tuyết Khanh đang quỳ trên đất,
áo quần tơi tả, ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ ngọc bội trong tay, giọt
nước mắt trong veo hòa lẫn với máu tươi rướm tràn nơi khóe miệng, rơi rỏ trên sàn nhà xanh ngọc, đọng thành vũng nước nho nhỏ.
“Đại nhân, ngài…” Viên Viên lấy làm xót xa, đỡ Tuyết Khanh dậy.
“Viên Viên, cô nói xem, phải chăng ta đã quá vô dụng, đến cả món đồ huynh ấy
tặng ta, ta cũng bất lực gìn giữ, ta thực kém cỏi quá đi mất, có đúng
không?” Y đột ngột níu chặt tay Viên Viên, hỏi.
“Đại nhân, tay ngài kìa!” Bắt gặp những ngón tay đầm đìa máu ướt, Viên Viên hoảng loạn la to.
“Không đau, không đau chút nào, thật đấy…” Đổng Tuyết Khanh sẽ sàng thì thầm,
“Trái tim đã tan nát, sao có thể cảm thấy đau đây?” Lời vừa hết, trước
mắt cũng tối sầm, y rơi vào mê man chẳng còn hay biết gì nữa…
Triều Lạc cung buổi đêm nay sáng trưng ánh lửa, đàn sáo dập dìu.
“Tham kiến bệ hạ! Tây Cương quốc chủ chúng thần đã đặc biệt cử tiểu nhân gửi
lời thăm hỏi nồng hậu nhất dành cho Hoàng thượng Đại Hán. Từ sau lần ký
hiệp ước đợt trước, bệ hạ thật giữ hẹn, không hề tiến vào nội thành quốc gia chúng thần, đồng thời thủ binh ngoại thành cũng hết sức quy củ và
tuân thủ quốc pháp quốc gia chúng thần, bảo vệ thương lữ trao đổi hữu
nghị giữa hai quốc gia, tộc Hung Nô(3) không dám mon men nửa bước, quốc
gia chúng thần vô cùng biết ơn… Nay xin dâng lên các đặc sản và dụng cụ
vàng đồng để bày tỏ lòng thành kính, kính mong bệ hạ vui lòng nhận cho
ạ!” Sứ giả Tây Cương kính cẩn khum lưng, chúc tụng theo thủ tục.
Hằng Dạ cũng chỉ đơn giản cười mỉm mà nghe, hắn khó khăn lắm mới tìm được
khoảng thời gian hở để hỏi, “Thế đệ nhất vũ nương các ngươi đâu rồi? Mau gọi đến giúp vui cho quân thần chúng ta đi.”
Thế là, một dàn các thiếu nữ uyển chuyển điệu múa khiến cho bầy quần thần hăng hái reo hò.
Sau vũ điệu gió nổi mưa rào của chốn ngoại biên cương, cô gái múa chính khe khẽ thở hổn hển đứng trước mặt bệ hạ.
“Chu choa, đẹp quá chừng!”
“Đúng đúng, phổng phao quá, không giống kiểu mỹ nữ nhà Hán chúng ta…”
…
Cô gái có da thịt trắng nõn nà và ngũ quan rõ rệt xuất sắc, công thêm dáng dấp yểu điệu động lòng người đã nhanh chóng thu nhận ồ ạt sự cảm thán
của quần thần, ngay cả Hằng Dạ bấy lâu luôn tự phụ đã ôm bao la là mỹ nữ cũng phải mê mẩn nhìn nàng một hồi.
“Nơi thổ địa cằn cỗi các ngươi mà cũng có một giai nhân kiều diễm độ này, thật là hiếm đó!” Hằng Dạ bình luận.
“Hì hì, đa tạ bệ hạ ngợi khen.” Sứ giả Tây Cương thấy vũ nương bản thổ lọt
vào mắt xanh Hoàng thượng, thành thử hân hoan vạn phần, “Cô gái này là
vũ nữ do cung đình quốc gia chúng thần chọn lựa và đào tạo từ nhỏ, vậy
mà được bệ hạ yêu thích. Nếu bệ hạ không chê thô kệch, xin hãy nhận lấy
điệu múa mới nãy nàng ấy đã biểu diễn vì Người, gạt bỏ muộn phiền đi!”
“Nàng tên là gì?” Hằng Dạ chuyển mắt về phía vũ nương, cười hỏi.
“Dạ, nô tỳ tên Viên Khanh Khanh ạ!” Cô gái e lệ trả lời.
“Khanh Khanh?” Mặt Hằng Dạ liền nhăn nhíu lại, thoáng chút đăm chiêu, “Trẫm
đổi tên cho nàng, thành Viên Tây, kể từ giờ nàng là Tây phi của trẫm.”
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Đồng loạt cả sứ giả lẫn Tây phi đều cùng quỳ xuống tạ ơn.
Nhạc khúc lần thứ hai lại cất lên rộn rã, các đại thần đua nhau nâng chén chúc mừng Hằng Dạ.
Thế nhưng đâu đó vẫn lén la lén lút những lời thảo luận sau lưng hắn.
“Khanh Khanh, bộ không hay à? Có phải đụng chạm vào tên húy Đổng đại nhân không ta? Khì khì!”
“Kể cũng lạ. Mấy yến tiệc dạng này, thông thường Đổng Tuyết Khanh chắc chắn sẽ có mặt, tối nay sao lại không thấy cậu ta đâu nhỉ?”
“Hay là mệt mỏi quá độ rồi? Ha ha, vừa hay Hoàng thượng tìm được một người bổ khuyết…”
“Ngươi nói xem, so sánh giữa Tây phi và Đổng Tuyết Khanh thì ai đẹp hơn?”
“Chẹp… Nam với nữ thì giống nhau sao được chớ? Có điều…”
“Có điều làm sao?”
“Có điều, ta thấy mỵ thái Đổng đại nhân khó có đối thủ lắm. Thỉnh thoảng cậu ta mặt mày lạnh tanh, hấp dẫn thì thôi rồi…”
“Ấy tiểu tử? Người của Hoàng thượng mà ngươi cũng dám nhăm nhe?”
“Vớ vẩn, mỗi lần ngươi nói chuyện với y, cái bộ dạng thèm thuồng của ngươi còn tưởng ta không nhận ra hả?”
“Ây dà, nói thì là thế, cái mùi vị y tỏa ra thật quá sức tưởng tượng! Chả
trách đàn ông cũng còn phải động tâm vì y nữa. Hứa Nghiêm chẳng phải một ví dụ đấy à?”
“Ha ha, ta đồng ý, ta đồng ý…”
Rã tiệc, Trần công công dìu Hằng Dạ đến Thê Hà cung mới được chuẩn bị cho Tây phi.
Giữa mành rèm đỏ sậm, Hằng Dạ ôm siết vị phi tử mới nạp của hắn.
“Tiểu Khanh… Hôm nay trẫm uống nhiều quá… Đầu váng lắm…” Hằng Dạ khe khẽ lào thào.
“Hoàng thượng, Người say rồi, Người đã sửa tên Khanh Khanh cho thần thiếp rồi
mà? Giờ thần thiếp là Tây phi.” Tây phi nhè nhẹ xoa trán thay Hằng Dạ,
mở lời đính chính. Nàng cảm thấy nàng thật may mắn quá đỗi, gặp được vị
đế vương trẻ trung tuấn lãng nhường vậy, chưa kể Người còn đối xử vô
cùng tốt với nàng.
“Đúng, không được nhắc đến y, Tiểu Khanh, đồ tiện nhân!” Hằng Dạ nửa tỉnh nửa mơ, ú ớ la lối.
“Tiểu Khanh? Không phải thiếp…” Tây phi có phần khó hiểu, song không dám hỏi.
“Tây… phi, chúng ta đi ngủ thôi.” Hằng Dạ đè cô gái xinh đẹp xuống…
. / .
Chú thích:
1. Canh hai: giờ Hợi, 21h – 23h.
2. Tây Cương: chỉ bộ phận lãnh thổ thuộc biên cương phía Tây.
3. Hung Nô là các bộ lạc du cư ở khu vực Trung Á, nói chung sinh sống ở
khu vực thuộc Mông Cổ ngày nay. Từ thế kỷ 3 TCN họ đã kiểm soát một đế
chế rộng lớn trên thảo nguyên, kéo dài về phía tây tới khu vực Kavkaz
(Caucasus). Các hoạt động của họ diễn ra chủ yếu tại các khu vực thuộc
miền Nam Siberi, miền tây Mãn Châu và các tỉnh, khu tự trị ngày nay của
Trung Quốc là Nội Mông Cổ, Cam Túc và Tân Cương. Các tài liệu lịch sử
rất cổ của người Trung Quốc (có lẽ là truyền thuyết) cho rằng người Hung Nô là các hậu duệ của con trai của vua Kiệt – vị vua cuối cùng của nhà
Hạ – triều đại đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, mà các dấu vết còn lại của họ được người Trung Quốc thời Xuân Thu Chiến Quốc cho là người của
nước Kỷ. Tuy nhiên, do các khác biệt và xung đột nội bộ nên người Hung
Nô đã chạy lên phía bắc và tây bắc.
Quan hệ giữa người Hán và người Hung Nô rất phức tạp và bao gồm các xung đột quân sự, các trao
đổi cống phẩm và thương mại, cũng như các thỏa ước về hôn nhân.
Đa số thông tin về người Hung Nô chỉ có được từ các sử liệu Trung Quốc,
nên không có cách nào để khôi phục lại các phần quan trọng nhất của
tiếng Hung Nô. Chỉ có một ít các tên gọi và tước vị của họ có được từ
các bản dịch ra tiếng Trung.
Theo các sử liệu Trung Quốc như Sử ký, Hán thư thì đến thời Đông Hán, người Hung Nô bị phân ra thành hai bộ phận cơ bản là:
Nam Hung Nô: Sau bị Hán hóa.
Bắc Hung Nô: Di dời về phương Tây vào khoảng thế kỷ 4, có lẽ trở thành người Hung (Huns).
Ngoài ra còn một bộ phận nữa gọi là Tây Hung Nô, nhưng gần như không có thông tin gì về nhóm này.
19
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ