“Hoàng thượng giá lâm!” Âm thanh thông báo của tiểu thái giám dừng ngang dòng ký ức triền miên.
Đổng Tuyết Khanh nhìn quanh quất cung điện quen thuộc, mới chỉ rời đi một
khoảng thời gian thoáng qua mà ngỡ như đã giật mình bừng tỉnh mấy kiếp.
Có lẽ chính bởi những mảng hồi ức dĩ vãng ấy quá trĩu nặng, quá lênh
láng, đủ để xô bồ biết bao kiếp mộng tàn hoa.
“… Hoàng thượng…”
Đổng Tuyết Khanh nhìn chằm chằm Hằng Dạ đang tiến đến trước mặt, giống
như cố nhân chưa gặp lại đã rất lâu, rất lâu rồi.
Hằng Dạ cũng
yên lặng nhìn con người làm hắn vui, làm hắn khắc khoải. Hắn không thấy
sự sợ hãi hay van cầu nào, thứ duy nhất hắn thấy chỉ là sự mịt mùng
hoang liêu và nỗi tuyệt vọng sâu hun hút.
“… Hoàng thượng… Thần
không chạy được, số phận đã định rồi… Thần đau khổ quá, đau khổ quá…
Người giết thần đi… Thần xin Người…” Đổng Tuyết Khanh đờ đẫn lúng búng,
nước mắt bất thần trượt rơi.
“Trẫm cũng rất mong ngươi có thể
chạy đi, thật đấy. Trẫm không muốn làm ngươi đau lòng nữa, ngươi cũng đã đục khoét trái tim trẫm rồi. Nhưng ngay cả muội muội ruột thịt của
ngươi còn trở mặt với ngươi, bán đứng ngươi không chút lăn tăn, chỉ có
thể nói rằng nó là thiên ý! Trẫm đành thuận theo ý trời.”
Nói
hết, Hằng Dạ xoải bước đến gần Đổng Tuyết Khanh, vươn tay dịu dàng xoa
lên gò má tựa băng ngọc, cái nhìn ngưng tụ, tràn nơi đáy mắt khiến người khó lòng tiếp nhận nổi.
Những ai đang có mặt đều cảm thấy bầu không khí áp lực quá đỗi. Quỳ xuống trước nhất chính là Lưu Tiên.
“Hoàng thượng, Người, nếu xử tử y, chỉ e sẽ có kẻ nghị luận triều đình xử tội theo cảm tính.”
“Theo cảm tính? Thân là tổng trưởng thị vệ mà dám đơn thân trốn khỏi cung
điện, chưa kể lại còn dính líu đến bao che khâm phạm chạy thoát, coi
thường pháp luật, trẫm giết y, kẻ nào dám dị nghị? Ngươi chắc? Hả Lưu
Tiên?” Hằng Dạ bắn mắt về phía hắn, đầy ngộn chất vấn.
“Không ạ! Không ạ! Thần không dám!” Lưu Tiên cúi gằm đầu.
Hằng Dạ cười khẩy, đoạn chuyển mắt sang hướng Tuyết Nhạn. Nhìn kỹ thì, hai
huynh muội bọn họ tương đối nhang nhác giống nhau, nhất là con mắt sáng
lóng lánh khó lường nọ.
Đổng Tuyết Nhạn chưa từng đặt chân vô
cung, chưa từng đối diện với sức uy hiếp quyền lực chốn cung đình bao
giờ, cô cũng chỉ bình tĩnh nhìn lại vị đế vương tập quyền toát đậm mùi
vị hà khắc quanh thân kia thôi. Tự dưng cô nhận ra gương mặt tuấn lãng
ấy lộ ra sự uy nghiêm lẫn tâm cơ tột đỉnh, ấn dúi cho người ta một thứ
cảm giác áp bách kỳ lạ. Cô hối hận quá, cô đã trót kéo cả ca ca lẫn cô
chết trong trong bùn lầy mất rồi.
“Ngươi là muội muội Đổng Tuyết
Khanh đấy à? Ngươi bán đứng y, tại sao? Nghĩ rằng sẽ được trẫm trọng
thưởng chăng?” Hằng Dạ đặt câu hỏi.
“Không, dân nữ ——” Tuyết Nhạn cố dồn dũng khí, hứng lấy ánh mắt Hằng Dạ, “Dân nữ hiện tai ân hận lắm
rồi, tại dân nữ bồng bột, dân nữ chỉ là không muốn để Hứa ca ca ở cùng
huynh ấy thôi, nhưng mà, dân nữ không muốn hại chết huynh ấy, dân nữ cho rằng Người, Người sẽ không gây khó dễ huynh ấy.”
“Ha ha ha, ha
ha.” Hằng Dạ cười ngất, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt thâm
trầm, “Không hổ là muội muội y, đến cả sở thích cũng đồng đều nhau như
thế. Có điều, ngươi không hiểu trẫm bằng ca ca ngươi nổi đâu, ngươi nghĩ Hoàng cung của trẫm là nơi cho các ngươi tự do muốn đến thì đến, muốn
đi thì đi đấy à? Đúng là nhóc con ngớ ngẩn!”
“Bay đâu!” Hằng Dạ phát lệnh, đồng thời ra hiệu bằng mắt với Trần công công, “Giải Đổng Tuyết Nhạn đi.”
Tức khắc dăm thị vệ trên điện liền xồ tới, ép Tuyết Nhạn đi.
Đổng Tuyết Khanh bất lực nhìn cảnh này, không khỏi mở miệng cầu khẩn, “Hoàng thượng, Người đừng phạt nó, nó ngu ngơ không biết gì cả đâu.”
“Hờ, ngươi tưởng trẫm sẽ phạt cô ta?” Hằng Dạ phóng mắt về phía Đổng Tuyết
Khanh, bí hiểm cười, “Sao ngươi không tự lo lấy thân ngươi đi nhỉ?”
“Thần chỉ xin được chết, những thứ khác không liên quan gì đến Đổng gia.” Đổng Tuyết Khanh trả lời.
“Nhưng trẫm lại không muốn cho ngươi toại nguyện tẹo nào.” Giọng nói Hằng Dạ
lộ ra ý tứ rét mướt còn hơn cả mùa đông, “Trẫm muốn ngươi sống trong
khuất nhục, kể từ hôm nay, ngươi tiếp tục làm thị vệ của trẫm, ngay lập
tức dọn ra khỏi Vị Ương cung!” Đoạn phẩy tay áo bỏ đi, những người còn
lại cũng dần dà rời đi theo hắn.
Vị Ương cung lạnh cóng vậy là
chỉ còn lại một mình Đổng Tuyết Khanh đơn lẻ. Y hít thở mỗi lúc một khó
nhọc. Một Thánh chỉ bâng quơ hững hờ của Hằng Dạ đã đẩy y rớt xuống vực
sâu trọn đời trọn kiếp không thể siêu sinh. Một khi đã dọn khỏi Vị Ương
cung, đồng nghĩa với thất sủng, y phải ở nguyên trong cung đối mặt với
vô số vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của y, rồi thì bao nhiêu những đàm tiếu
chế nhạo đầy mai mỉa rẻ rúng nữa. Ngày trước, dù y có chọc giận Hằng Dạ, Hằng Dạ vẫn giúp y chừa lại mặt mũi. Còn giờ, hắn tỉnh bơ công bố bàn
dân thiên hạ rằng hắn đã vứt bỏ y rồi, “miệng lưỡi thế gian”, hắn muốn y phải sống trong khuất nhục.
“Đổng đại nhân, về phòng thôi ạ.” Không rõ Viên Viên đã đứng sau lưng y tự chừng nào.
“Về sau ta sẽ không còn ở đây nữa.” Đổng Tuyết Khanh thấp thỏm sợ hãi về tương lai, chùng giọng hốt hoảng.
“Đại nhân…” Viên Viên bỗng thấy ngực sao mà xót xa, sao mà buồn rầu, “Nô tỳ thu dọn áo quần cho đại nhân nhé?”
“Không cần, nơi đây chẳng có gì là của ta cả.” Đổng Tuyết Khanh trấn tĩnh cảm
xúc đôi chút, rồi bảo Viên Viên, “Cô cầm ngọc bội của ta theo là được
rồi.”
Song song lúc này, Hằng Dạ đang đứng ở một nơi khác trong cung, bốn mắt giao nhau với Đổng Tuyết Nhạn.
“Ngươi có chịu làm phi tử của ta không?” Hằng Dạ thình lình hỏi thế.
Đổng Tuyết Nhạn lấy làm kinh ngạc nhìn hắn, rồi cúi thấp đầu không đáp.
“Ngươi không muốn, là vì Hứa Nghiêm.” Hằng Dạ thản nhiên tự cung cấp đáp án.
Đổng Tuyết Nhạn ngẩng phắt đầu, “Lý do là gì chứ, Người luôn bức bách mọi người, xong lại quay qua tranh giành với Hứa Nghiêm!”
“To gan!” Hằng Dạ bị chọc giận, đập cái ‘rầm’ xuống bàn, chiếc bàn bền chắc bằng gỗ hồ đào(1) tức thì xuất hiện vết rạn, sập xuống một nửa.
Đổng Tuyết Nhạn sợ hãi nhìn chiếc bàn, vẫn cố nhỏ giọng cãi bướng, “Người là Hoàng thượng, ai dám phản kháng Thánh chỉ của Người nào? Dân nữ không
dám, tam ca dân nữ cũng không dám nốt.”
Hằng Dạ hồi phục lại vẻ lạnh nhạt, “Nếu đã không dám kháng chỉ thì ngươi sẽ là Tuyết phi của trẫm. Trần công công?”
“Dạ, có lão nô ạ.” Trần công công khúm núm thưa một bên.
“Quy định nơi này là Đông cung, Đổng Tuyết Nhạn là Tuyết phi.” Hằng Dạ vừa
nói, vừa dời chân ra cửa, “Cứ ở đây, rỗi trẫm sẽ đến.”
Khi hắn
vừa thả một chân ra ngoài cánh cửa, như nghĩ ra gì nữa, hắn ngoái đầu mà rằng, “Ngươi nói sai. Trẫm chưa bao giờ để Hứa Nghiêm vào mắt, điều
trẫm hận nhất chính là thái độ không biết điều của Đổng Tuyết Khanh.
Ngươi tốt nhất chớ có đi vào vết xe đổ của y thì hơn!”
Dứt câu, thong thả đi khỏi.
“Tuyết phi nương nương, Hoàng thượng đặc biệt khai ân cho Đổng gia quá đi à,
nương nương hãy tận tình ngơi nghỉ.” Trần công công bóng gió quẳng lại
một câu rồi cũng bỏ đi.
Đủ hiểu cho Đổng Tuyết Nhạn, thì ra cô
cũng giống tam ca cô thôi, không thể bất chấp phụ mẫu, gia tộc, mà lại
chẳng tài nào phản kháng lại đấng quân vương độc tài thống trị đất nước. Cô ập xuống giường, òa khóc nức nở.
Hằng Dạ sau khi rời Đông cung, cứ thế lang thang khắp nội cung rộng lớn, không mục đích cụ thể.
“Hoàng thượng, đã canh ba rồi, có hồi cung nghỉ ngơi không ạ?” Trần công công bèn xin chỉ thị.
“Ừ, lâu rồi trẫm chưa về Vị Ương cung.” Hằng Dạ ngẩng đầu, nhìn lên mặt trăng, ánh sáng bạc nó tỏa ra đêm nay sáng đến quá phận.
“Trăng tròn sáng ghê, nhưng trẫm lại vô pháp giữ được quầng sáng ảo mộng của nó.” Hắn lặng lẽ thở dài một hơi.
Trần công công nhìn vị chủ tử lão ta đã một tay hầu hạ từ tấm bé, nhịn không được liền bật thốt, “Hoàng thượng, thứ cho cựu thần lớn mật, rốt cuộc
Người thích ai?”
“Có điểm nào khác nhau chứ? Sẽ có ai đối tốt với trẫm vì yêu trẫm đây? Ai cũng chỉ tuân lệnh trẫm, đó mà là yêu à?” Hằng Dạ chậm rãi tâm sự những nỗi niềm vốn chôn kín trong trái tim.
“Tây phi có lẽ ngoại lệ đấy ạ, lão nô có thể thấy ——” Lời nói đang nửa chừng của Trần công công tức thời bị Hằng Dạ ngắt ngang.
“Trẫm biết. Buồn rằng nàng ấy trước sau vẫn chỉ là một cống phẩm ngoại tộc, khó có thể trụ vững trong cung.”
“Nhưng mà, nếu Tây phi nương nương sinh hạ Hoàng tử đầu tiên cho Người thì sao ạ?” Trần công công cười cười.
Lập tức Hằng Dạ liền nghiêm túc quay qua nhìn lão, “Ngươi đang nói?”
“Bẩm Thánh thượng, gần đây Tây phi có chút khó ở, lão nô nhận thấy rất có khả năng là ——”
“Thật không? Mau mau truyền ngự y đến chẩn đi.” Hằng Dạ hiếm khi được dịp
rạng rỡ, “Ngươi nhất định càng phải bảo hộ Tây phi tận tình hơn nữa, rõ
chưa?” Hắn chu đáo dặn dò.
“Vâng ạ, Hoàng thượng.” Trần công công chấp thuận mệnh lệnh.
“Được rồi, trẫm mệt, về tẩm cung thôi.” Hằng Dạ uể oải phân phó.
Thời điểm Hằng Dạ trở lại Vị Ương cung, gian phòng kề tẩm phòng hắn đã thiếu vắng một bóng người. Hắn bước vào gian phòng bày biện đơn sơ nọ, gương
cổ đời Tần, lược cổ nạm ngọc thời Chiến Quốc, và cả thanh kiếm ngắn đồn
rằng xưa kia Tiệm Ly(2) đã từng dùng, thứ nào thứ nấy vẫn vẹn nguyên tại vị trí quen thuộc, chỉ duy nhất thiếu niên ngồi bên cửa sổ uống trà,
đọc sách, giờ đã nơi nao.
“Hoàng thượng.” Cung nữ Viên Viên đi tới, “Nên ngủ thôi ạ.”
“Y đi rồi à?” Tiếng giọng cất ra của Hằng Dạ ấy vậy mà phảng phất sự yếu ớt, “Y có nói gì không?”
“Đổng đại nhân nói, ở đây không có đồ gì là của đại nhân cả.” Viên Viên dửng dưng trả lời.
“Hừ, y đã bao giờ thuộc về nơi đây chứ?” Hằng Dạ ép buộc cơn giận dữ trào
lên hòng át bạt đi sự mềm lòng chớp nhoáng, “Y chỉ muốn làm thần tử của
trẫm thôi mà, có muốn làm phi tử của trẫm đâu. Trẫm đã thành toàn giúp y rồi đấy!” Hết lời, liền vén màn quay đi.
. / .
Chú thích:
1. Gỗ hồ đào:
Chất gỗ khá cứng, mật độ sấy khí khô là khoảng 0.85g/cm³. Gỗ hồ đào có mép
gỗ màu trắng đục, tâm gỗ có màu từ nâu nhạt đến màu socola, đôi khi có
màu tím và có vân dọc sẫm màu, vân rất nhỏ và suôn. Xẻ dọc gỗ sẽ cho vân dọc rất rõ nét và đẹp. Xẻ ngang có vân sơn thuỷ và vân chữ V ngược với
vẻ đẹp tự nhiên, hình thành những hình thù trang trí vô cùng đẹp mắt.
2. Tiệm Ly:
tức Cao Tiệm Ly, người nước Yên, một nước chư hầu ở Trung Quốc thời Chiến
Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một nghệ sĩ gảy đàn trúc và là bạn của thích khách Kinh Kha (thích khách ám sát Tần Thủy Hoàng bằng thanh
kiếm do Từ Phu Nhân rèn như đã chú thích ở chap 16 ý :”D).
2/3 rồi :”D
Chặng đường dịch bộ này càng ngày càng khó, những chương 2x sẽ là những
chương đỉnh điểm của bế tắc và thứ tình yêu tàn khốc của những kẻ ngốc
nghếch mà cứ gắng gỏi quật cường lẫn nhau. Mỗi một lần đọc lại là một
lần mình dại ra, nỗi đau chẳng hề vơi đi mà càng thêm chất đống, mỗi một lần đọc lại là cái nỗi đau ấy lại dâng lên một tầng. Nhiều lúc, hoài
nghi rằng bản thân không biết có thể dịch qua nổi những đoạn đó không,
vì đớn đau quá, đến nỗi sợ là con chữ dịch sẽ chẳng cách nào bật ra
được. Nhưng thôi, đã xác định ngay từ đầu, mình dịch bộ này vì một con
người có tên Đổng Tuyết Khanh, dịch để chứng minh rằng Thiên tử Đại Hán
Hằng Dạ CÓ yêu, yêu rất sâu đậm Đổng Tuyết Khanh. Nói rằng phút cuối câu chuyện là ngồn ngộn những câu hỏi hẵng còn bỏ ngỏ, nhưng câu hỏi to lớn nhất với mình vẫn luôn là: Hằng Dạ, chí ít hắn cũng đã rất yêu Tuyết
Khanh, thậm chí là yêu trong tuyệt vọng, có phải không? Mình cảm tính
lắm, mình không muốn đếm xỉa với những mưu toan và tranh đấu ác độc,
cùng với mối quan hệ của những nhân vật khác, mình chỉ quan tâm đến tình yêu giữa Hằng Dạ và Đổng Tuyết Khanh, rằng cuộc đời này của Tuyết
Khanh dù chát ngắt, nhưng người cậu yêu cũng đã từng dành một tình yêu
như thế cho cậu.
Đến phút cuối, sẽ luôn vì bóng hồng nhan ấy để
lấy động lực đi hết con đường nghiệt duyên kiếp này của cậu ấy, để mong
mỏi rằng một kiếp sau tự do với trái tim không vướng bận sẽ đến với cậu. Cậu xứng đáng với mơ ước ấy.
Tuyết Khanh à, cậu sẽ còn phải khóc thầm bao nhiêu lần nữa đây?