Y của thời khắc này thật tựa như một đóa sen trắng trải qua ngày hè
mưa gió, có chút ủ rũ mệt lả, song lại tươi mát tinh khôi không gì sánh
được.
Trái tim Hằng Dạ thế là lại rộn lên ‘thình thịch’, vươn tay gạt bớt mớ tóc âm ẩm lòa xòa khỏi mặt y, mãi vẫn không thốt ra lời nào.
“Trẫm không nên bỏ mặc ngươi ở Từ Ninh cung, không có ai để mắt, sức khỏe ngươi lại yếu ớt, trẫm…”
“Hoàng thượng không cần khó xử, khỏi bệnh rồi thần sẽ ra cung. Thần vào cung
sắp được hai năm tròn, đáng nhẽ thời hạn thuế khóa lao dịch đã mãn, từ
quan ra cung không có gì là không ổn.” Đổng Tuyết Khanh nói với vẻ xa
xôi, sự bình thản thể hiện ra đầy chất miễn cưỡng.
“Ái khanh sao
lại nói thế? Quốc gia luôn luôn cần người, ngươi ở lại cung nhậm chức
mới là đúng đắn. Trẫm… sẽ có sắp xếp hết.” Hằng Dạ vội miệng nói, nghĩ
sao mà cho rằng hắn sẽ thả y đi cho được?
Đổng Tuyết Khanh thoáng liếc mắt nhìn vị Hoàng thượng hẵng còn đang đường bệ bộ dáng Cửu Ngũ
Chí Tôn kia một cái, tình ý quyến rũ vô bờ đong đầy trong đôi mắt
phượng, trộm cắn môi dưới nhợt màu, tự bày ra vẻ tha thướt.
Dáng
dấp yêu kiều ấy nhất thời làm Hằng Dạ bừng bừng dục hỏa. Hắn bèn cầm lấy những ngón tay ngọc vừa thon vừa dài đang hâm hấp nóng kia.
“Ái khanh vẫn còn đang sốt nhẹ, không tính nghỉ ngơi à?” Hằng Dạ cực lực kiềm chế ham muốn của mình, thần sắc hơi rầu rĩ.
“Vậy ạ?” Đổng Tuyết Khanh dẫn dắt bàn tay to bản của hắn đặt lên cần cổ mịn nhẵn, “Nóng lắm ạ?”
Đầu ngón tay Hằng Dạ vừa tiếp xúc với da thịt mịn màng kia liền lập tức rơi vào sự cám dỗ trí mạng vô pháp trốn chạy. Hắn vạch tấm áo mỏng của Đổng Tuyết Khanh xuống, mút mát gặm cắn phần cổ trắng nõn như tơ lụa, xuống
đến xương quai xanh khiêu gợi tinh mỹ, rồi xuống tiếp cả đầu ngực đỏ
thắm hơn nhiều so với bình thường nữa.
“Ưm ư… A…” Tiếng rên ngọt
lịm, đứt quãng dật ra khỏi phiến môi anh đào hé mở, hai tay chống ra sau đỡ lấy cơ thể run run gầy yếu, đôi chân ngọc lại khó lòng điều khiển,
tự động vòng quanh lưng hông săn chắc của Hằng Dạ.
Bàn tay Hằng
Dạ mạnh mẽ xé nát tấm áo mỏng manh của đối phương, đoạn nắm lấy mắt cá
chân mảnh khảnh kéo bành ra ngoài, vùng kín xinh đẹp non mềm tức khắc
bại lộ trong luồng không khí man mát.
“Hoàng thượng… Đừng…” Đổng
Tuyết Khanh xấu hổ nhắm chặt mắt lại, nhưng lẽ tất yếu rằng y hiểu,
Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi bôi dầu thơm làm trơn lên thứ đó, Hằng Dạ không chần chờ nhiều, tiến quân thần tốc.
“A, Tuyết Khanh, ngươi nóng quá, trẫm… Aa, chặt, rất tuyệt…” Hằng Dạ khoan
khoái đến nỗi câu cú lủng củng, hông chuyển động càng lúc càng dồn dập,
giữ lấy vòng eo mảnh mai của đối phương rồi dữ dội đẩy vào nơi sâu nhất.
“Ư… Hoàng thượng… Dạ… Thần… Aaa… Aaaaa…” Đổng Tuyết Khanh đón nhận đau đớn
quấy quện với khoái cảm mỗi một lần thúc sâu vào, nước mắt không nín
được lăn dọc xuống, “Đau quá… Dạ… A… Nhẹ chút thôi…”
Hằng Dạ chỉ
cảm thấy hạ thể được đường hoa nóng hổi của Tuyết Khanh bao vây đến dễ
chịu không tả xiết, cơn kích thích ùn ùn dội vào hạ thể cùng toàn thân,
eo nhỏ trong tay vì thích mà phát run nhè nhẹ, tuyệt thế dung nhan bởi
đau nên lã chã nước mắt. Cả thảy những điều này thật sự thỏa mãn khôn
cùng ham muốn ngược đãi và chiếm hữu của Hằng Dạ, hạ thân do đó càng
thêm kích động và bành trướng, sự va chạm khiến cho khoái cảm cuộn lên
không ngớt.
Không rõ đã trút bao nhiêu lần, Hằng Dạ mới ngừng đòi hỏi, ôm lấy Đổng Tuyết Khanh bấy giờ gần như vô lực thở dốc.
Lúc này hắn mới phát hiện, tiểu mỹ nhân đáng thương rã rời tới nỗi không
thở nổi, hắn vội vàng khua khoắng cung nữ dọn dẹp quần áo và vải trải
giường cho Đổng Tuyết Khanh, lại gọi ngự y đến.
“Y bị sao vậy? Có phải lại sốt dữ hơn rồi không?” Hằng Dạ lo âu han hỏi.
“À dạ —— Đổng đại nhân đỡ sốt rồi ạ, chắc, tại uống thuốc xong thì vã mồ
hôi nhưng mạch đập lại kiệt quệ hết sức, là do lao lực quá độ —— Không
biết ——”
“Vậy còn không mau kê mấy món thuốc bổ khí dưỡng thần
đi!” Hằng Dạ không thèm nể mặt, cắt ngang lời lẽ chẩn bệnh dài dòng, lão này thế mà lại dám đi bẩm báo hắn đã lâm hạnh quá độ người trên giường?
“Dạ, vâng ạ.” Ngự y rụt rè đáp, ngập ngừng một lát mới lại nói, “Thực ra thì, sức khỏe Đổng đại nhân…”
“Nói cứ nói đi, trẫm xá ngươi vô tội.” Hằng Dạ sốt ruột giục.
“Dạ! Mạch Đổng đại nhân cho thấy tim phổi đại nhân không hề nguôi dấu hiệu
bị suy nhược, cứ thế này, chỉ sợ sẽ thành họa không chừng.” Ngự y cẩn
thận lựa chữ, đồng thời lén lút quan sát sắc mặt Hằng Dạ, “Có vẻ là bệnh tật bẩm sinh, dùng thuốc bổ sung cũng khó mà hiệu quả. Quan trọng là…
đại nhân phải để tinh thần nhẹ nhõm, nghỉ ngơi thích hợp, không nên bị…
lao lực quá.”
Mặt Hằng Dạ tiệt không thay đổi, nhưng nỗi đau chấn động xuất phát từ nội tâm vẫn lộ trần từ sâu bên trong đôi mắt anh
tuấn, “Có nghĩa, các ngươi không có biện pháp gì với tật bệnh của y?”
Ngự y bắt đầu run cầm cập, song vẫn phải trả lời, ” Thiên Sơn Tuyết Liên là thuốc bổ đích đáng nhất, nhưng chúng chỉ mọc trên chỏm đá các mép vực
không có người sống, mấy năm hiếm có rồi ạ!”
“Trong cung còn bao nhiêu viên Thiên Sơn Tuyết Liên?”
“Còn hơn mười hộp, mỗi ngày dùng một viên thì có thể dùng trong vòng bốn năm năm. Có điều Tây phi, và cả các nương nương sau này có Long chủng nữa,
thuốc bổ cho các nương nương đều cần thứ thuốc này, nói vậy…” Ngự y
trình bày rõ ràng tình trạng hiện tại của cung.
“Nói thế đủ rồi,
Tuyết Liên kể từ nay phải được đặc biệt bảo quản, trừ phi được trẫm ngự
chuẩn, còn lại không được dùng cho đơn thuốc nào nữa. Trẫm thân phong
cho ngươi làm thị lang hái thuốc cung đình, gia phong Thiên Hộ hầu,
chuyên phụ trách thu gom Tuyết Liên. Ngươi lập tức tổ chức nhân mã đến
Thiên Sơn hái thuốc, song song đó chỉ định mỗi ngày đưa một viên Tuyết
Liên đến tẩm cung.” (gia phong = phong cấp thêm chức tước, ruộng đất)
“Vâng, vâng, với cả, Tuyết Liên dùng cùng với sương sớm sẽ công hiệu hơn
nhiều, thần sẽ lệnh cho đệ tử thu thập, đều đặn gửi tới.” Không đâu lại
tự dưng được phong thưởng hậu hĩnh, lão ngự y mừng rối rít, biểu hiện
nhiệt tình.
“Được, ngươi nhớ, chỉ cần Đổng Tuyết Khanh có thể
khỏe mạnh, công lao các ngươi trẫm sẽ tạc dạ! Lui ra đi.” Hằng Dạ ôn hòa lấy vật chất để thu phục ngự y.
Hắn làm vua một nước, sáng nắng
chiều mưa, đánh đâu thắng đó, nhưng người trên giường kia, aiiiii, y
thật sự không giống những kẻ khác mà.
Hằng Dạ một lần nữa trở lại bên giường, ngón trỏ miết qua vành môi nhợt nhạt. Đổng Tuyết Khanh uể
oải mở mắt, chẳng ngờ lại bắt gặp được nỗi xót thương trong mắt Hằng Dạ.
“Vì sao lại nhìn thần như vậy, Hoàng thượng?” Đổng Tuyết Khanh mỉm cười, “Hình như thần đã ngủ lâu lắm.”
“Ngự y nói ngươi suy nhược quá mức rồi, từ hôm nay, ngươi sẽ ở Vị Ương cung, ngày ngày ngự y sẽ đưa thuốc bổ tới, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, trẫm… được nhìn ngươi mỗi ngày là đã đủ vui.” Hằng Dạ cầm lấy bàn tay lạnh
lẽo nọ, điềm đạm khuyên bảo.
“Vậy ngày nào Người cũng sẽ về tẩm
cung ư?” Đổng Tuyết Khanh mỏng manh hỏi với giọng bé con, sự u buồn lưu
chuyển trong cặp mắt tựa thủy ngân đen dư sức khiến những kẻ ý chí sắt
đá nhất cũng phải gật đầu.
Khoảnh khắc này Hằng Dạ mới phát hiện, bản thân mình làm Hoàng thượng trên đầu thiên hạ đã quá thừa lý trí,
quá thừa cứng rắn, thế nhưng đến khi đối mặt với một sủng thần hiền lành như nước, điên đảo chúng sinh độ này, có tàn nhẫn mấy hắn cũng chẳng nỡ để y thương tâm.
“Đương nhiên.” Hắn khống chế khao khát muốn được ôm chầm lấy đối phương, thận trọng gật đầu.
“Chà, thần muốn thăm Tuyết Nhạn, không biết… nó ổn không?” Thấy hiếm khi được dịp tâm tình Hằng Dạ tốt như bây giờ, Đổng Tuyết Khanh liền tận dụng đề nghị, “Nó tốt xấu gì cũng là em gái thần, liệu Hoàng thượng có thể…?”
“Tới giờ trẫm vẫn chưa từng lâm hạnh cô ta, dạo này công việc cũng bề bộn,
không hỏi thăm đến. Ngươi có thể đi thăm thử xem, cô ta ở… Đông cung thì phải.” Bấy giờ Hằng Dạ mới sực nhớ ra là có chuyện đó.
“Vậy thì, Hoàng thượng có thể cho nó ra cung được không ạ, nó vẫn chỉ là một con bé ——”
“Miễn nói nữa, cô ta đã được phong làm tần phi của trẫm rồi, đây không thay
đổi được. Cô ta —— và cả ngươi, đều thuộc về trẫm!” Khẩu khí Hằng Dạ cực kỳ cương quyết. Mơ đi hắn dễ dàng buông tha cho Tuyết Nhạn, bởi lẽ, cả
hai người họ đều liên quan đến Hứa Nghiêm.
Đổng Tuyết Khanh sao mà không rành rẽ ý đồ Hằng Dạ cho được. Y hiểu lúc này thông minh nhất vẫn nên tránh đề tài này đi thì hơn.
“Yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi các ngươi.” Hằng Dạ cắt đứt sự yên lặng,
vuốt lên mái tóc dài mượt của Đổng Tuyết Khanh, đoạn rời khỏi.
Hằng Dạ vừa đi, một đám cung nữ thái giám liền nối đuôi nhau vào, xắn tay
dọn dẹp phòng ốc lộn xộn, Viên Viên cười sướng đứng bên cạnh Đổng Tuyết
Khanh.
“Đổng đại nhân, chải đầu không ạ?” Viên Viên thưa hỏi như thường lệ.
Đổng Tuyết Khanh từ tốn ngồi xuống trước gương đồng, trông vào hình ảnh xinh đẹp của mình trong gương.
“Viên Viên, cô thấy ta thay đổi không?” Y bình thản hỏi.
“Không đâu ạ, đại nhân vẫn rực rỡ đến rung động lòng người như cũ!” Viên Viên cười tủm tỉm trả lời.
Đổng Tuyết Khanh cũng mỉm cười lại, y biết Viên Viên không nịnh bợ y, nhưng
rồi chầm chậm, chầm chậm, người ngoài sẽ đều biết, y đã không còn là
thiếu niên nhược quán ngượng ngập, đơn thuần, không tranh không giành
của những năm tháng xưa kia nữa.
Chỉnh trang xong, Đổng Tuyết
Khanh đi đến Đông cung, đó là một ly cung tiêu điều tột bậc, tuy rằng
kiến trúc đều mới song chỉ cần để ý thoáng qua, cung nữ đều toàn yếu ớt
nua già. Y chậm rãi nhấc chân đi vào gian nhà chính, căn phòng trống
hoác ngay cả gia cụ chỉnh tề cũng thiếu vắng.
Thiếu nữ đang chải đầu ngoái lại, rất chậm, rất chậm, vẻ mặt hiu hắt thật tựa như một bà lão.
“Tuyết Nhạn, tam ca đến thăm muội.” Tiếng giọng Đổng Tuyết Khanh xót ran lên.
“Tam ca… Hu hu hu… Ca ơi!” Tuyết Nhạn đột ngột nhào vào y, khóc rống lên
không khác gì một đứa trẻ con mới sinh, mọi nỗi tủi hổ cả loạt ào ào
chảy theo nước mắt cô gái, thấm ướt ngoại bào tinh xảo của Đổng Tuyết
Khanh, thật khó tưởng nổi trước kia vị thiên kim tiểu thư này vô ưu vô
lự, ngây thơ hồn nhiên đến ngần nào.
Tuyết Nhạn khóc lâu một hồi
rồi mới nâng lên tầm mắt hoe hoe đỏ, “Tam ca, huynh biết không? Muội sợ
lắm, muội sợ muội sẽ bị nhốt nơi đây cả đời, sẽ không có ai tới thăm
muội, không có ai trò chuyện với muội. Muội rất sợ, cứ thế mà già đi, cứ thế mà hết đời… Hu hu hu…”
“Biết mà, biết mà, chẳng phải huynh
đến thăm muội rồi đấy ư? Muội sẽ không phải ở lãnh cung nữa đâu.” Đổng
Tuyết Khanh nhè nhẹ vỗ đầu cô, mỉm cười an ủi.
Viên Viên lanh lẹ bê nước đến lau sạch nước mắt cho Tuyết Nhạn, hai huynh muội cùng ngồi trên ghế.
“Tam ca, muội xin lỗi… Muội có lỗi với huynh và…” Đổng Tuyết Nhạn nhớ ra sai lầm ngập trời cô đã phạm phải.
“Thôi, Tuyết Nhạn, mọi chuyện đều là quá khứ rồi.” Đổng Tuyết Khanh ngắt lời
cô, “Muội không sai gì cả. Nếu là huynh thì huynh cũng sẽ làm vậy vì
hạnh phúc của huynh thôi. Về sau muội hãy nhớ, trong cung này chỉ toàn
những toan tính lọc lừa, chúng ta là huynh muội ruột thịt, phải đoàn
kết, có thế chúng ta mới không bị vướng vào những dối trá đáng sợ.”
“Hoàng thượng…” Đổng Tuyết Nhạn không thể không nhắc tới vị chủ tể nắm giữ vận mệnh của họ.
“Hoàng thượng sẽ không giận muội đâu, Người sẽ đối tốt với muội. Dĩ nhiên muội phải biết cách lấy lòng Người, trong trường hợp muội được sủng ái ——”
“Không! Tam ca, muội không yêu người ấy đâu, Hứa đại ca ——” Đổng Tuyết Nhạn
kinh ngạc ngẩng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt bình tĩnh của Tuyết Khanh.
Song lời cô định thốt lại bị Tuyết Khanh chặn lại.
“Không được đề cập tới tên Hứa Nghiêm, đặc biệt trước mặt Hoàng thượng!” Đổng
Tuyết Khanh đanh mặt cảnh cáo muội muội, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu
của Tuyết Nhạn rồi, y lại chẳng nỡ, “Giờ muội đã là Tuyết phi của Hoàng
thượng, muội chỉ có thể… yêu Hoàng thượng. Đã lâu huynh cũng không nhận
được tin Hứa Nghiêm, muội đừng nghĩ đến huynh ấy nữa, chỉ tổ hại chết
muội thôi.”
Đổng Tuyết Nhạn cúi gằm đầu, bỗng nhiên cảm thấy con
người trước mặt cô xa lạ quá đỗi. Cô có thể đoán được Đổng Tuyết Khanh
đã đạt được sủng ái từ Hoàng thượng lần thứ hai, nhưng cô cũng tự hỏi,
tình yêu có thể quên đi được à? Thứ tình yêu khắc cốt minh tâm nhường
vậy?
“Được rồi, muội hãy trang điểm ăn mặc thật đẹp, huynh sẽ dẫn muội đến Vị Ương cung. Vài ngày nữa là Trung thu tháng Tám, trong cung
luôn tổ chức hội tiệc. Muội phải để cho toàn thể phi tần, cung nhân đều
biết, sau này cung đình chính là thiên hạ của muội, của huynh!” Đổng
Tuyết Khanh nói rõ ràng xong liền đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
“Ca ca, muội không rõ!” Đổng Tuyết Nhạn ngạc nhiên gọi lại.
“Rồi muội sẽ rõ nhanh thôi. Nhớ, ăn vận càng mỹ miều càng tốt, huynh sẽ sai
người đưa trang sức tới.” Đổng Tuyết Khanh ngoảnh đầu, nhoẻn cười đầy ý
tứ sâu xa.
Trung thu đêm đó, thiên duyên đã giăng sẵn, màn trời
xanh sẫm không gợn một mây đen, vầng trăng tròn vành vạnh dịu dàng treo
mình giữa vòm thinh không, ánh sáng vằng vặc hiền hòa rơi trên các đình
viện cung điện hào hoa lộng lẫy.
Vị Ương cung đỏ chót với những
chiếc đèn ***g đỏ, ánh sáng tươi thắm thuần chất diễm lệ nâng cho một Vị Ương cung hằng tĩnh lặng trở nên mỹ lệ khác thường. Hằng Dạ ngồi tại
ghế trên cao đại điện, bên cạnh là Hoàng thái hậu và Tây phi đang mang
Long chủng, cận thần cùng các Hoàng thân quốc thích phân ra ngồi ở hai
hàng bên, kéo dài hơn mấy chục mễ(1), trên những chiếc bàn dài la liệt
rượu ngon rượu thơm, những thức quả lạ trân quý, đồ ăn tinh mỹ.
Bên dưới đài là ca múa uyển chuyển, gảy đàn xướng thanh, đàn sáo réo rắt.
Các nhóm thần tử và Hoàng thân hồ hởi mời rượu cụng ly, chơi đoán số phạt
rượu(2), Tây phi cũng mỹ mãn cười, chốc chốc lại vuốt ve phần bụng đã
hơi nhô lớn của nàng, riêng chỉ mỗi Hằng Dạ và Hoàng thái hậu cứ phải
gượng ép cười cười cho có lễ mà thôi.
“Hoàng thượng, sao hôm nay không thấy cựu ái của con đâu cả?” Hoàng thái hậu cười hỏi.
“Thái hậu là chỉ?”
“Ấy, con cũng đừng giả hồ đồ thế chứ. Con ôm người ra khỏi Từ Ninh cung của
ai gia mà chẳng thèm báo ai gia lấy một tiếng.” Hoàng thái hậu vứt cho
Tây phi một cái liếc mắt, “Ai gia thấy đứa nhỏ đó khá ngoan ngoãn, chẳng như mấy đứa ngoại tộc nào đó, chả lường nổi bụng dạ mưu mô gì. Ai gia
thật suy nghĩ vì thiên hạ Hán thất thôi.”
Hằng Dạ lặng yên một
lát, hắn nhanh chóng hiểu được lý do Hoàng thái hậu giúp đỡ Đổng Tuyết
Khanh, vô luận thế nào, hắn cảm thấy thật là thoải mái.
“Qua bên hậu phòng mời Đổng đại nhân ra đây.” Hằng Dạ bèn phân phó Trần công công.
“Vâng ạ!” Trần công công đáp.
Tây phi ngồi cạnh vẫn bặt không động thái gì. Từ sau khi Hoàng thượng tự
mình ôm Đổng Tuyết Khanh ốm yếu ra khỏi Từ Ninh cung, chưa có ngày nào
nàng có thể ngủ ngon giấc, song nàng chỉ gán hành động của Hoàng thượng
là do nàng đang có thai trong người, không tiện thị tẩm.
Hiện nay mắt thấy Hoàng thái hậu cũng đứng về phe bên kia rồi, nàng không thể không kinh hãi.
Hồi chốc, Đổng Tuyết Khanh dẫn theo Đổng Tuyết Nhạn cùng dăm ba cung nhân
nữa xuất hiện dưới ánh lửa huy hoàng, trên đại điện bắt đầu ồn ã.
Ngay sau đó, mọi âm thanh đều vắng lặng xuống.
Tuyết Nhạn đứng cạnh Đổng Tuyết Khanh khiến toàn thể những ai có mặt ở đây cũng phải kinh diễm tột độ.
Bộ đồ gấm hoa hồng viền những tơ vàng mảnh, đầu đeo trâm cài hình phượng
hoàng bay chín tầng mây, trang điểm trên mặt khéo léo nền nã, dưới ánh
sáng nhu hòa tuôn chảy khắp cung đình, lớp da thịt càng hồng hào mịn
màng tựa trân châu, có lẽ chỉ là đang tỏ ra trưởng thành và long trọng
nhưng lại vừa dịp phụ trợ gấp bội cho nhan sắc tươi trẻ xinh xắn đang
vào độ dậy thì cùng dáng người mê hoặc khiến người mơ màng ân ẩn sau bộ
quần áo tha thướt kia.
“Úi cha, ai thế, tiểu mỹ nhân xinh xẻo quá đi.” Hoàng thái hậu sững sờ, bật hỏi.
Đổng Tuyết Nhạn trang nhã quỳ lạy hết sức tự nhiên, “Thần thiếp là Tuyết phi mới tân phong của Hoàng thượng, là ấu nữ của Thái tử giám đương nhiệm
Đổng Phương, xin được ra mắt Hoàng thái hậu và Hoàng thượng.”
Hoàng thái hậu liền vỡ vạc, thôi ngạc nhiên mà quay sang cười lạnh với Hằng
Dạ, “Quả tình là một dòng dõi tinh anh, đến muội muội cũng là trang hồng nhan khuynh quốc.”
Hằng Dạ khẽ mỉm cười, nhìn kỹ hơn, mặt mày
Đổng Tuyết Nhạn cũng có phần tương tự ca ca cô, thơm ngát lộng lẫy với
hoa cỏ từ đầu đến chân. Trong khi đó, Đổng Tuyết Khanh bên cạnh lại cố
tình chỉ mặc một bộ đồ lụa lam thẫm, đai lưng, phát quan đều một màu
xanh ngọc nhờ nhờ, gương mặt trong suốt trắng nõn không dặm son phấn,
khuôn cằm đầy đặn giờ phút này đã hơi gầy đi, nhưng đôi con ngươi không
cần thêm bất cứ trang điểm nào cũng vẫn mê ly sâu xa khôn cùng, bất cứ
ai sơ sảy chạm phải nó đều sẽ bị giam nhốt, tựu trung lại thì quá sức mờ nhạt so với muội muội diễm lệ rực rỡ.
“Tuyết phi, hôm nay trẫm
mới phát hiện, nàng đúng là xinh đẹp không ngờ đó.” Hằng Dạ cười khen,
“Bay đâu, ban thưởng cho Đổng ái khanh. Còn Tuyết phi, nàng lên đây ngồi cạnh trẫm nào.”
“Hoàng thượng, ai gia mệt rồi, về cung trước
đây, các ngươi cứ thong thả vui vẻ.” Hoàng thái hậu tự giác lui xuống.
Bà ta tính đi tìm Như phi, bàn bạc cặn kẽ về sự phát triển thế cục.
Đổng Tuyết Nhạn nép vào bên người Hằng Dạ. Ca múa mới nãy tạm dừng lại tiếp
tục linh đình trở lại, Hằng Dạ ôm phi tần mới mà hả hê no say, trong khi sắc mặt Tây phi thì đã xám ngoét.
. /.
Chú thích:
1. Mễ
mét đó, nhưng chả biết Trung Quốc cổ người ta gọi mét là gì, chỉ biết thời
cổ (tính cả châu Âu) thì nó còn được gọi là công xích hoặc mễ đột, nên
dịch nguyên là mễ =_=
2. Chơi đoán số phạt rượu
Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số mà người
kia giơ, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người
đều nói sai thì hoà.