Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Chương 7: Chương 7




Ánh nắng chói mắt rọi qua tầng tầng màn trướng lùa vào, Đổng Tuyết Khanh gian nan mở ra hai mắt nặng trịch, đầu đau ong ong.

“Đây là đâu?” Y cả kinh ngồi bật dậy.

“A!” Cảm giác đau đớn sinh ra do thân dưới tiếp xúc với nệm giường làm y vuột ra kêu thành tiếng. Nháy mắt, toàn bộ những gì diễn ra đêm qua tái hiện lại trong óc não, vải giường bên dưới vẫn loang lổ dấu vết tình ái đêm qua được thừa hạnh, lấm tấm vệt dịch thể trắng nhờ khô cạn trên vải bông trắng ngần, vết cào vải giường nhàu nhĩ, bươm mướp, tựa như thân thể chính y.

Bấy giờ Đổng Tuyết Khanh mới nghĩ ra đã là sáng ngày hôm sau, mà y thì đang ngồi trên giường trong tẩm cung Hoàng thượng. Y luống cuống tìm quần áo, phát hiện tất thảy đều bị ném loạn dưới đất, thế nên y bèn khẩn trương đi nhặt.

“Đổng đại nhân, chúng nô tỳ đến hầu hạ, ngài không cần tự mình làm.” Lúc này, có hai cung nữ chạy vào từ bên ngoài, giúp y nhặt nhạnh.

“Không cần, các cô đi ra đi.” Đổng Tuyết Khanh muôn vàn xấu hổ, bản thân đang trần trụi gắng gượng đứng trên sàn nhà, dịch thể ấm áp từ từ trườn xuống dọc cặp đùi thanh tú, đau nhức giữa khe chân làm cho cơ thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào, như vậy thì làm sao có thể nóng nảy với người ta được cơ chứ?

“Đổng đại nhân, trước khi lâm triều, Hoàng thượng đã dặn dò Trần công công tìm người hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho ngài, nếu làm trái, chúng nô tỳ không thể gánh nổi trách nhiệm.” Hai cô cung nữ vội quỳ xuống giải thích.

Cũng phải, các cô ấy phải quét dọn chỗ này mà. Nghĩ thế nên Đổng Tuyết Khanh cũng ngồi xuống, nhanh chóng vận quần áo cung nữ mang cho y rồi muốn lập tức rời khỏi đây.

Hai cung nữ thấy vậy, vội vàng quỳ ngáng trước cửa.

“Hoàng thượng dặn chúng nô tỳ phục vụ Đổng đại nhân, không có dặn để đại nhân đi.”

“Nhưng, ta phải về phòng, đây là tẩm cung Thánh thượng, sao ta có thể ở lại được?” Đổng Tuyết Khanh thắc mắc đầy sợ hãi, cớ sao Hoàng thượng đã thỏa mãn rồi còn chưa chịu thả y đi?

“Nô tỳ chỉ biết phải hầu hạ người ngủ lại tẩm cung Hoàng thượng, những việc khác thì không rõ. Xin Đổng đại nhân đừng làm khó chúng nô tỳ.”

Một cung nữ bắt gặp biểu tình sợ hãi của Đổng Tuyết Khanh, bèn an ủi, “Đổng đại nhân ở lại không sao đâu, Hoàng thượng chưa bao giờ để các nương nương ở lại qua đêm cả, ngài chính là người thứ nhất ——”

“Ra ngoài!” Đổng Tuyết Khanh không thể chịu được nữa, cơn phẫn nộ vô cớ bùng nổ, song đến khi trông thấy hai khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ý sợ sệt, y mới phát giác bản thân mình đã quá thất lễ.

“Ta không đi, các cô cứ ra ngoài đi, ta muốn nghỉ.” Y gắng sức khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường trực.

“Dạ, vâng.” Hai cung nữ nơm nớp sợ chọc giận tân sủng của Hoàng thượng, cuống quýt dọn dẹp gọn gàng, đoạn lui đi.

Đổng Tuyết Khanh ngồi thừ ra trên giường, cảm xúc hỗn độn.

“Nương nương, trong mắt họ, ta là gì chứ? Không, mọi người sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thế nào, thân nhân trong nhà sẽ thế nào, người ngoài sẽ cười chê thế nào đây? Còn cả, Hứa đại ca —— ôi, không!!”

Đổng Tuyết Khanh ôm chặt đầu, lắc nguầy nguậy, không thể, không được phép nhớ đến huynh ấy, không được!

Lần đầu tiên y mong ngóng Hứa Nghiêm đừng bao giờ vào cung cả, đừng nhìn thấy bộ dạng y thế này, sự đày đoạ đau tới thấu xương chưa từng trải qua đánh ngã y suy sụp.

Chờ đến chạng vạng, Trần công công mới ló mặt, dẫn theo một đoàn người hầu, thu dọn cả tẩm cung nguy nga, sau đó bày biện gian phòng trống bên phải phòng ngủ Hoàng thượng một chiếc giường lớn với đầy đủ bình phong màn rèm, vật dụng tráng lệ, sắp xếp xong rồi mới quay qua Đổng Tuyết Khanh, khom mình xuống thưa bẩm, “Hoàng thượng có lời dặn, từ giờ Đổng đại nhân sẽ nghỉ ngơi tại phòng này, đương nhiên, ta lập tức bắt tay vào lựa chọn nơi ở trong cung cho Đổng đại nhân, tạm thời, phiền đại nhân chịu khó một chút. Còn nữa, Hoàng thượng không hy vọng tới lúc hồi cung lại không trông thấy Đổng đại nhân đâu, vậy nên xin ngài đừng đi lung tung.” Trong giọng điệu rõ ràng mang theo ý khinh miệt, sau khi nói hết thì phất tay áo, tính rời đi.

Lúc này, Đổng Tuyết Khanh mới bảo, “Lý do ta phải ở lại nơi này, Trần công công không định giải thích ư?”

Trần tổng quản ngoảnh đầu, cười ngả ngớn, “Chả lẽ Đổng đại nhân còn chưa rõ? Chẳng phải đêm qua Hoàng thượng đã nói cho ngài rồi sao?”

Đổng Tuyết Khanh ngồi nguyên một chỗ cả ngày trời, có không ít thái giám lẫn cung nữ vào vào ra ra, mặt mày ai ai cũng đều mang ý chế giễu càng khiến trái tim y thêm hóa đá, mà hiện thời, ý tứ nhạo báng sâu xa trong lời nói vị tổng quản thái giám này lại giáng mạnh một đòn thẳng thừng vào tôn nghiêm quý tộc của y.

“Lời Trần công công đại diện cho Hoàng thượng đấy chăng? Không có Thánh chỉ, sao ta dễ tin cho được? Ta về phòng, nếu ông thật sự là tâm phúc Hoàng thượng thì hãy thay ta quỳ gối trước Người đi.”

Dứt câu, Đổng Tuyết Khanh đứng dậy bỏ đi.

Trần công công đã chính thức nổi đóa, lão ta nguyên là người hầu Lục hoàng tử, hiện tại đã được thăng làm tổng quản thái giám, ỷ y vô sự tín nhiệm trước nay của Hoàng thượng mà hống hách cực kỳ, mọi quý phi đều tìm cách nịnh nọt lão để đổi lấy Hoàng thượng lâm hạnh. Ấy thế mà thằng lang quan tế đàn vặt vãnh này dám giở giọng đấy với lão, thật sự quá ư là…

Trần công công không cản trở, chỉ vẻn vẹn hời hợt nói tướng về hướng y, “Chớ có tưởng ngủ được với Hoàng thượng là đã dám vênh váo, cái kiểu tự nhận được chuyên sủng đó ta đây gặp miết rồi, chẳng có người nào không quá hai ngày là không bị Hoàng thượng đá xuống giường, huống hồ, còn là một thằng nhãi chứ? Hứ.”

Câu nói cay nghiệt thọc ngoáy thật sâu vào tâm can Đổng Tuyết Khanh, song y vẫn không ngừng bước mà trở nhanh về lại phòng mình.

Tắm rửa xong xuôi, Đổng Tuyết Khanh nhẹ nhàng tự thoa cho mình một ít Kim Sang dược, lành lạnh, dễ chịu quá đỗi, xem ra lần này ngoại trừ chút đau nhức thì không còn bị rách đáng sợ như lần trước nữa. Lần sau?…

Còn có lần sau hay sao? Câu nói Trần công công lại bên tai văng vẳng, Đổng Tuyết Khanh tự dưng cảm thấy xót xa, bản thân mình là cái gì? Thật là trò đùa Hoàng thượng bồng bột hứng khởi? Về sau biết đối mặt với thị phi, thêm thắt bịa đặt trong cung thế nào đây? Bất kể ai trông thấy cũng đều sẽ cười sằng sặc.

“Ra cung!” Ý niệm này chui nhanh vào não, “Ngày mai lập tức từ quan về nhà.”

Đáng buồn thay, Đổng Tuyết Khanh đã chậm một bước.

Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng thượng lại thân chinh đến phòng y ngủ.

“Vạn tuế!” Đổng Tuyết Khanh quỳ rạp tiếp giá, lòng dạ cư nhiên lại phẳng lặng.

“Đổng ái khanh bình thân! Trẫm muốn tự mình đến xem, gian phòng này rốt cuộc có gì hay hớm mà lại làm ngươi không nỡ bỏ ngần vậy.” Hằng Dạ lạnh nhạt, che giấu cơn tức giận tiềm tàng.

Không biết Trần công công đã sàm ngôn những gì với Hoàng thượng, nhưng chắc chắn chẳng phải điều hay ho! Đổng Tuyết Khanh âm thầm suy đoán.

Y ngước mắt, nhìn lên bậc đế vương trẻ tuổi cao hơn y nửa cái đầu, lần đầu tiên y thu gọn vào trong tầm mắt khuôn mặt anh tuấn vỹ ngạn, ăm ắp ngạo khí quân vương kia, thật lòng khó mà tin nổi mấy buổi tối ấy hắn lại cuồng bạo và buông thả như thế.

Hằng Dạ cũng đồng thời ngắm nhìn gương mặt thần tử, thanh lệ rung động lòng người ngần vậy, tinh xảo như được điêu khắc chế tác ngần vậy, da thịt lãnh hơn tuyết, lạnh hơn sương lại lộ ra vẻ thuần trong khôn cùng.

Cặp mắt tròn to đen láy ấy biết bao thăm thẳm và dịu hiền, cứ thế yên tĩnh nhìn mình cứ như ngụ ý y thập phần hờn tủi, xúc động đến cả bậc đế vương lãnh khốc cũng muốn được giang tay, ôm chặt y vào lòng.

“Về tẩm cung trẫm đi, kể từ nay, ngươi là tổng trưởng thị vệ kiêm quan lễ nghi của trẫm, hầu hạ bên người trẫm.”

Nói đoạn, Hằng Dạ xoay lưng đi, bốn thị vệ tức thời vây quanh đằng sau Đổng Tuyết Khanh, ánh mắt cứng ngắc ám thị y hãy mau lẹ đi theo.

Không hề do dự, Đổng Tuyết Khanh nhấc chân bước theo sau Hoàng thượng, y rõ, Thánh thượng tuyệt đối sẽ không khó dễ y. Y hiểu một điều, không thể ai kháng cự được vẻ mặt buồn bã yên lặng kia của y đâu mà.

Tiến vào Vị Ương cung, lia mắt một cái đã bắt gặp Trần công công đang đứng cung kính phục hầu một bên, hơn nữa khi y bởi thất thần mà vấp phải bậc thềm, Trần công công vội vàng chạy tới muốn đỡ, nhanh hơn cả Hoàng thượng đang xoay người định đỡ y.

“Không cần ông!” Đổng Tuyết Khanh không chút khách khí gạt tay Trần công công khỏi, đặt bàn tay bé nhỏ mềm mại lên bàn tay kéo y của Hoàng thượng, phóng một ánh mắt tràn ngập mê hoặc và quyến rũ về phía trước, khơi cho thân dưới Hằng Dạ lập tức vểnh lên. Hắn liền dùng một tay kéo người này vào ***g ngực. Cách vài ba lớp vải, Đổng Tuyết Khanh sờ sờ cảm thấy được thứ đó đang cứng ngóc, cư nhiên lại sâu sắc tự đắc đối với thành quả cố tình tán tỉnh này của mình, y cũng thức thời xoay sang ôm cổ Hoàng thượng, mà ngay chính hắn cũng bị hành động này của y gây bất ngờ.

Hằng Dạ lập tức dịu dàng bế ngang ái khanh hắn lên, xoải chân bước về hướng phòng ngủ.

Nhóm cung nữ thái giám tự giác dừng chân nhịn không được bắt đầu lầm rầm bàn tán.

“Ôi trời trời, Đổng đại nhân kiều mỵ thế cơ, so với mấy ngày hôm trước thì cứ hai người khác biệt ý.”

“Ôi dào, ngài ấy giả bộ yêu kiều trước mặt mi làm gì chứ, nếu không có chút tài lẻ liệu ngài ấy có lọt được vào mắt Hoàng thượng không nào?”

“Tài lẻ? Trên giường hay dưới giường vậy? Haha…”

Duy nhất im lặng chỉ có một Trần công công vừa mới bị mất mặt, lão vừa căm lại vừa ân hận, lão ấy thế mà không phát hiện ra Đổng Tuyết Khanh đâu đơn giản là đèn tiết kiệm dầu(1) chứ, rõ là cậy được sủng ái mà kiêu căng, bản thân lão vẫn nên ít chọc vào thì hơn, lão không tin, y không có lúc thất thế, đến lúc đó thì, hừ…

. / .

Chú thích:

1. “Đèn tiết kiệm (dầu)” ám chỉ những người biết điều, hiền lành, không gây sự. Khi nó đã đi kèm thành cụm “Không phải đèn tiết kiệm (dầu)” ý nói về những kẻ khó chơi, khôn khéo. Cụmtừ này đã lưu hành rộng rãi từ văn học, điện ảnh, kịch và cả ngôn ngữ thường ngày của người dân Tung Của.

Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.