Chap 8:
Đã gần như một tháng Việt Thần không liên lạc gì với cậu, Tử Khiêm chỉ cầm lấy di động ngắm nghía mãi cũng chán, không muốn bận tâm nữa, dự định của Hạo Tử là cuối tuần này sẽ dưa cậu đi biển hóng gió, thay đổi tâm trạng một chút. Tử Khiêm nghĩ vậy, trong lòng vui vẻ hẳn ra lại chẳng muốn phiền muộn gì một người vốn dĩ không thuộc về mình!
Hạo Tử kể lần này đi sẽ đi cùng hai người bạn của mình, một người tên là Khuê Tâm là một cô gái năng động đáng yêu, làm nhân viên công sở như hai người bọn họ. Người còn lại Hạo Tử bảo để đi rồi biết, hỏi nhiều làm gì, bí mật không thể bật mí làm Tử Khiêm cũng tò mò muốn chết, cậu đây hiện cảm thấy sau khi bị đá cần tìm một đối tượng tốt coi mắt. Chẳng qua là tuần vừa rồi ông nội gọi hỏi thăm, sẵn tiện bảo:
- Tiểu Khiêm, ông già rồi! Con... không ấy mau lấy vợ sinh cháu cho ông bồng.
- Ông nội... chuyện này khó lắm ạ!
- Chẳng phải con nói con có bạn gái rồi sao?
- Dạ...? Tụi con vừa chia tay mất rồi.
- Vô lí, tại sao lại chia tay? Ông không biết, con không lấy được con gái nhà người ta thì ông sẽ tự tìm mối gả con đi.
- Ông nội....iiiiiii
Cuộc điện thoại diễn ra nhanh chóng khi ông nội cúp máy cái rụp, Tử Khiêm cứng họng chưa kịp trả lời thì ông nội nhẫn tâm làm thế, tổn thương thiệt chứ! Lầm lũi thì cậu cũng nghĩ thông, não bộ hoạt động bình thường trở lại, sau cùng là tìm một cô gái mới hẹn hò.
Hạo Tử nói với cậu sau khi hai đứa làm việc xong, thứ sáu đã tới, chiều hôm ấy Hạo Tử cười vui vẻ hiền hòa hết mực, sau cùng rủ rê:
- Tối nay qua nhà tôi đi, sáng mai khỏi mắc công qua đón cậu. Hai người kia cũng sẽ tới nhà tôi ở qua đêm ^^!
- Ừm.. cũng được! Vậy tôi về lấy đồ trước, chút cậu qua đón ha.
- Okay.
Tử Khiêm dừng hai trạm xe bus rồi quay về căn hộ, một chút thoáng chốc nhớ về anh, thế nhưng mau chóng lại lắc đầu liên tục đá văng tư tưởng có hiện hữu hình bóng của Việt Thần ra khỏi đầu. Cậu cần có sự khởi đầu mới, người ta là đàn ông đó, phải lấy vợ là đạo lý làm người, chứ không lẽ đi lấy cậu về làm vợ? Nghe thật phi thường vô lí, không chỗ nào chấp nhận được.
Đang sắp xếp mớ quần áo vào cái balo màu bạc to đùng thì chuông điện thoại reo lên, là Việt Thần. Cậu do dự không biết có nên nghe không, lúc sau chuông tắt mất lúc nào không hay, quay về thực tại tay cậu hơi run run, nhưng con trai không được yếu đuối, phải mạnh mẽ lên. Nói rồi, cậu đút chiếc điện thoại vào túi quần, mang balo chạy thẳng xuống chỗ Hạo Tử đang chờ.
- Làm gì mặt mày tái mét vậy ông tướng?
- Hở? Đâu có...chắc đói ^^!
- Đói hả? Được, bọn mình tối nay sẽ ăn tiệc BBQ ngoài trời.
- Không đợi đi biển rồi tính ?
- Đi biển chủ yếu là ngắm biển, hít thở không khí đồ thôi. Không có thời gian làm tiệc nướng đồ đâu, tại phải về trong ngày mà.
- Ủa? Sao vậy?
- Tự dưng công ty có lệnh mới, thứ bảy đi làm!
- Gì? Không phải chớ? Rõ ràng thứ bảy, chủ nhật mà còn bắt nhân viên đi làm?
- Ừm... Không biết có trục trặc hàng hóa sổ sách gì không mà tự dưng bắt vậy nữa, mà kệ đi! Bọn mình xin nghỉ thứ bảy rồi, chủ nhật sẽ làm công việc bù.
- Tự nhiên... Không biết sao... lệnh của Việt Thần à?
- Không nghe! Chỉ nghe trưởng phòng mới gọi thông báo thôi à.
- Ừ!
Chiếc xe Toyota màu đen của Hạo Tử đi khá tốt, mặc dù không phải xe mới nhưng trông vẫn còn đẹp chán (theo đánh giá của Tử Khiêm là vậy). Căn hộ Hạo Tử thuê ở tầng dưới cùng thế nên bọn họ mới có thể bày tiệc BBQ được, vừa vào nhà cậu hơi ngỡ ngàng khi thấy cách trang trí của cậu bạn mình rất được nha, nhìn bên ngoài bình thường thế mà thiết kế rất tinh tế, bắt mắt. Hạo Tử bước vào trước, từ bếp vẫy tay cậu lại giới thiệu:
- Đây là Khuê Tâm, còn kia là Nhạc Bình.
Cô gái tên Khuê Tâm dáng người nhỏ cỡ 1m55, nhìn rất vừa mắt, không đẹp nhưng mang đến cảm giác dễ chịu cho người nhìn vì thoạt trông cô vô cùng thân thiện, đáng yêu. Nhạc Bình thì ngược lại, cô khá cao, mắt mũi miệng sinh ra đã có kết cấu hài hòa đến lạ, mắt to, mũi cao, miệng trái tim lại đỏ tựa như máu. Một cô gái có thể nói là sắc sảo, xinh đẹp, Tử Khiêm ngượng ngùng gãi đầu chào hai cô gái, sau đó quay lại trừng mắt với Hạo Tử trách móc:
- Đưa hai tiểu thư này đến đây với chúng ta là có ý gì?
- Ý gì? Là bạn của tôi nha, à quên Khuê Tâm là bạn gái tôi. Còn Nhạc Bình, chính là người tôi muốn cậu thử qua lại ^^!
- Cái gì?
- Được không?
- Thôi...
- Thôi cái *beep* đi qua chào hỏi người ta đi, làm đàn ông dùm cái đi ông! =='
Tử Khiêm cười gượng sang hỏi hai nàng:
- Có gì cần giúp không? Tôi sẽ giúp cho ha :“>
- Không có gì đâu, anh cứ ngồi với anh Hạo Tử chơi đi ạ, bọn em tự làm được rồi ^^!
Khuê Tâm cười rõ tươi, nói với cậu. Nhạc Bình vẫn im tĩnh, không đáp gì nhìn cậu cười rồi lại quay sang nhặt rau tiếp, Tử Khiêm đành ra ngoài nướng thịt cùng Hạo Tử, sau đó cùng cậu ta trò chuyện phiếm. Đến tối, cả bốn người ngồi xung quanh với thịt nướng, rau củ cùng vài két bia, Hạo Tử tiên phong uống một ngụm bia, sau đó khoác vai Khuê Tâm rồi dùng ngón trỏ chỉ Tử Khiêm cùng Nhạc Bình nói:
- Em xem! Hai người bọn họ cũng xứng đôi đúng không?
- Aigoo~ Chắc chắn rồi ạ! Vừa nhìn bọn họ chính là cặp trời sinh ^^
Tử Khiêm ngượng đến chin mặt, vội nốc một cốc bia rồi lầm bầm:
- Đừng có mà nói nhăng, nói cuội.
- Haha! Lão tử đây không hề nha, cậu thấy Nhạc Bình được thì tới đi
Nhạc Bình vẫn im lặng, cô chỉ nhìn về phía Tử Khiêm, khuôn mặt thoáng đỏ. Sau đó cất lời với cậu:
- Tôi là Nhạc Bình, hiện là dịch thuật viên cho công ty BB. Rất vui được làm quen với anh :“)
Hai tai cậu bắt đầu đỏ ửng lên, sau đó bắt tay cô cười ngượng đáp:
- Tôi là Tử Khiêm, là nhân viên văn phòng nhưng cũng đảm nhiệm cả công việc dịch thuật. Hy vọng cô giúp đỡ tôi ^^!
- Dạ... được thôi!
Bọn họ làm quen xong rồi cũng chỉ đơn giản nói với nhau được bao nhiêu ấy, sau lại cùng nhau ăn thịt nướng, uống bia rất nhiều, nửa tỉnh nửa mê chuông điện thoại của Tử Khiêm lại reo lên, cậu sờ soạng túi quần túm lấy nhóc điện thoại, giọng è è khó chịu nói:
- Quái gì cứ gọi ông hoài vậy? Chán sống à?
- Em uống bia à?
- Ai đó? Ừ... đấy tôi đi uống, anh cản tôi à? Haha
- Đang... ở... đâu...?
Việt Thần gần như tức giận đến bốc khói, gằn từng chữ hỏi cậu.
- Ở đâu thì mặc tôi? Liên quan anh à?
- Nói!
- Không thích, tôi đây sẽ có bạn gái mới nhé! Anh biến khỏi cuộc đời tôi đi.
- Em...
Tay anh giận run người, thuận thế ném chiếc điện thoại vỡ tan tành, sau đó trấn an bản thân gọi người điều tra số điện thoại của cậu nhận tín hiệu từ đâu, 30 phút sau anh có mặt tại nhà Hạo Tử. Bản thân chỉ cần cậu nói thêm tiếng nói liền bốc lửa thiêu đốt cậu chết, nói chung là cả ba người trong nhà say rồi riêng Nhạc Bình không say, cô nhìn ra cửa thấy Việt Thần, sau lại hỏi:
- Anh cần tìm ai?
- Bạn trai.
- Ở đây chỉ có Hạo Tử với Tử Khiêm là con trai.
- Tránh ra
- Anh... nè nè đừng có đụng vào Tử Khiêm, cậu ấy mới vừa ngủ được một
- Ăn nói hàm hồ, mau tránh ra không tôi không khách sáo đâu.
Nhạc Bình uất nghẹn, cậu bạn trai mới quen của cậu tự dưng lại bị một anh đẹp trai vô tình cướp mất, còn ra thể thống gì nữa, định bụng gọi 2 người kia giúp cô giữ Tử Khiêm lại thì quên mất họ ngủ lăn quay như chết. Bọn cô còn phải đi biển vào ngày mai, như thế nào Tử Khiêm lại bị khinh đi thế kia? Không thể nào chịu được nữa T_T !! “Anh Tử Khiêm....”
Việt Thần ném cậu vào hàng ghế sau, mùi bia rượu nồng nặc làm anh còn muốn ói hơn cậu, khó khăn dùm áo khoác mình đắp lên người cậu rồi rồ ga chiếc sport đi mất, bỏ lại Nhạc Bình uất ức không chịu được (tuii xin lỗi cô bánh bèo, tui ca ngợi cô như ngôn tình rồi giờ tui phải phủ như vậy nè :“(( thông cảm tui nha bánh bèo )