Một tháng sau…
Hôm nay Khải Phong về muộn, anh vừa tắm xong, đi qua phòng Tiểu Mai, thấy đèn còn sáng liền gõ cửa: “Tiểu Mai, cô chưa ngủ sao?”
-“Tôi đang làm bài tập, anh ngủ trước đi”_Cô trả lời vọng ra
Nhưng Khải Phong không về phòng mà cứ thế mở cửa bước vào.
Tiểu Mai đang ngồi loay hoay với đống sách vở trên bàn, tóc buộc cao, gương mặt xinh đẹp còn đeo thêm cặp kính. Thấy cửa mở cô liền quay ra
nhìn. Khải Phong vừa tắm xong, mái tóc đen vẫn còn ướt và hơi rối. Dù
trên người chỉ là áo phông trơn cùng quần kaki mặc ở nhà, anh vẫn toát
lên vẻ đẹp hết sức nam tính.
Khải Phong đến gần chỗ Tiểu Mai: “Cô bị cận sao?”
“Hả..à..um”_Mai Mai đang ngơ ngẩn, nghe anh hỏi có hơi giật mình:
“Tôi bị cận nhẹ, bình thường hay đeo kính áp tròng nên chắc anh không
biết”
-“Đang làm gì vậy?”
-Tôi viết tiểu luận, sáng mai phải nộp rồi mà chưa xong, tại tuần trước nghỉ nhiều quá nên không kịp làm :((”
-“Còn nhiều không?”
-“Tôi viết ra giấy xong rồi nhưng bây giờ còn phải đánh máy nữa”_Mai Mai mệt mỏi nằm bò ra bàn
-“Không nên thức khuya, nếu mệt thì cô đi ngủ đi, cùng lắm là thi lại thôi”
-“Không được! Tôi không muốn thi lại đâu”_Tiểu Mai lắc đầu_”Khải
Phong, anh pha cho tôi một cốc cà phê được không?”_Cô kéo nhẹ vạt áo
Khải Phong nhờ vả
Anh nhìn cô, gật đầu: “Ngồi chờ một lát”
5 phút sau, Khải Phong bước vào với cốc cà phê sữa nóng trên tay, định gọi Tiểu Mai nhưng cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
-“Gì thế này? Không phải vừa nãy còn quyết tâm lắm sao?”_Anh lắc đầu cười rồi cẩn thận bế Mai Mai lên giường ngủ.
————–
Sáng sớm hôm sau…
Tiểu Mai nghe thấy tiếng chuông báo thức liền nhăn mặt, trùm chăn lên kín đầu hy vọng ngủ thêm được vài phút nữa. Chợt chuông báo thức im
bặt, cô ngạc nhiên không hiểu vì sao cái điện thoại báo thức dai dẳng
hàng ngày của mình hôm nay lại nhanh hết chuông thế. Thôi không sao, như vậy lại càng tốt, cô có thể nằm nán thêm mấy phút trên giường. Bỗng một giọng nói quen thuộc cất lên: “Ngủ thế chưa đủ sao?”
Mai Mai giật mình bỏ chăn ra, phát hiện Khải Phong đang đứng trong
phòng liền hét lên:”Ôi giật cả mình, anh làm gì ở đây thế hả??”
-“Hôm qua cô ngủ luôn trên bàn mà không viết tiểu luận à?”
Tiểu Mai ngây ra mấy giây mới nhớ lại chuyện hôm qua, liền vò đầu: “Ơ sao tôi lại ngủ được cơ chứ T^T mà anh thấy tôi ngủ quên cũng không gọi sao?”
Khải Phong chậm rãi nhấp 1 ngụm caffee:
-“Cả đêm tôi đã đánh máy hết ra cho cô rồi đây này”
Nghe anh nói vậy, mắt Tiểu Mai loé lên vẻ ngạc nhiên: “Anh…anh làm hết rồi??”
Khải Phong không trả lời, xoay laptop về phía Tiểu Mai:”Xem đi”
Mai Mai bật dậy khỏi giường, chạy ra chỗ bàn làm việc:
“sao anh làm được cơ chứ?”
Vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Mai làm Khải Phong bật cười, anh giơ tay xoa đầu cô: “Không nhớ tôi là ai sao?”
Mai Mai lướt qua những trang văn bản kín chữ, gật gật đầu:
-“Nhớ, nhưng tài liệu dày như vậy sao có thể đánh máy hết trong một đêm?”
Khải Phong đi ra mở cửa sổ, thản nhiên nói:
-“Tôi gửi qua cho trợ lí Lâm làm cùng mà”
“=_=” thì ra là thế…Nhưng muộn rồi mà anh còn bắt anh ấy làm, tôi thấy hơi áy náy”
-“Trợ lí của tôi làm thêm việc ngoài công ty sẽ được nhận lương xứng
đáng. Thế còn tôi? Tôi thức cả đêm để làm cho cô cũng không có ý nghĩa
gì sao?”_ Khải Phong hậm hực
-“Có mà, tôi cũng rất cảm ơn anh”_Tiểu Mai cười trừ
-“Không cho cảm ơn suông đâu”
-“Được rồi, chiều nay tôi sẽ nấu một bữa thật ngon nhé :)) Bây giờ
mau ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo để đi học nữa”_Vừa nói cô vừa đẩy Khải Phong ra cửa
-“Bữa ăn thôi à? Không phải ngày nào cũng nấu rồi sao?”_Anh cố chặn cửa nán lại
-“Thế anh muốn tôi phải làm gì đây?”_Tiểu Mai thở dài
Khải Phong suy nghĩ vài giây:
-“Tối nay không ăn cơm ở nhà nhé, nhớ thay quần áo trước, tan làm tôi sẽ về đón cô”
Nói xong anh xoa đầu Mai Mai rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài
____________________
Buổi tối, Khải Phong lái xe đưa Tiểu Mai tới một trung tâm thương mại lớn. Vào đến đại sảnh, anh đưa một tay ra ý muốn bảo cô nắm lấy. Tiểu
Mai hơi e dè nhưng cuối cùng vẫn đặt tay mình vào tay anh. Cô líu ríu đi theo sau, bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng.
-“Chúng ta đi đâu vậy?”_Mai Mai hỏi
Khải Phong không trả lời, cuối cùng dắt cô đến trước cửa rạp chiếu
phim. Tiểu Mai ngơ ngác nhìn anh. Không phải là chưa từng đến đây mà là
chưa từng nghĩ anh sẽ dắt cô đến đây. Khải Phong nhìn lên bảng điện tử
lớn giới thiệu phim rồi quay sang nói với Tiểu Mai: “Đừng đây chờ tôi
vào mua vé”.
Mai Mai gật đầu rồi ngoan ngoãn ra ghế ngồi. Cũng lâu rồi cô chưa đi xem phim, dạo này có rất nhiều phim tình cảm lãng mạn được chiếu ngoài rạp, không biết anh chọn phim gì nữa. Một lát sau Khải Phong quay trở lại với vé xem phim cùng một túi bỏng ngô lớn và 2 cốc
coca trên tay. Tiểu Mai đón lấy túi bỏng và 1 cốc coca, đồng thời nhìn
vào cặp vé trên tay Khải Phong: “Anh chọn phim gì thế?”
-“Ngôi nhà ma ám”_Khải Phong thản nhiên trả lời
-“Sao cơ?? Anh chọn phim kinh dị đấy àaa??”_Tiểu Mai trợn to mắt
-“Có gì mà cô hoảng hốt thế? Tôi thấy nhiều đôi cũng xem phim này mà. Hơn nữa đây là xuất chiếu gần nhất nên tôi lấy luôn. Đi vào thôi”_ Nói
xong anh liền kéo tay cô đi
Đèn tắt, cả phòng chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình chiếu phim. Tiểu
Mai bắt đầu cảm thấy căng thẳng, liên tục ăn bỏng ngô, không bù cho Khải Phong ở bên cạnh đang rất hứng thú. Từ ngày lên làm giám đốc, anh chưa
từng có thời gian rảnh rỗi để đi chơi như thế này.
Suốt buổi chiếu, Tiểu Mai sợ hãi ngồi tụt hẳn xuống ghế, hai tay lúc
nào cũng chắn trước mặt. Một đoạn nhạc rùng rợn vang lên khiến cô giật
mình theo phản xạ nắm lấy tay Khải Phong. Anh quay sang nhìn, thấy Tiểu
Mai ngồi sát xuống ghế liền bật cười kéo cô ngồi thẳng dậy.
-“Cô sợ thật sao? Hay mình ra ngoài nhé?”
Mai Mai xua tay:
-“Thôi không cần, dù gì cũng được hơn một nửa phim rồi, ra ngoài bây giờ lại làm ảnh hưởng đến mọi người”
Cuối cùng phim cũng hết. Đèn trong rạp bật sáng, mọi người lần lượt
ra về, lúc này Tiểu Mai mới để ý thấy tay Khải Phong toàn những vết “cấu xé” do cô gây ra trong quá trình hoảng loạn. Vậy mà lúc xem phim, anh
chẳng hề kêu ca nửa lời.
-“Anh…có đau không?”_Tiểu Mai lí nhí
– “Tất nhiên là có rồi”
-“Tôi xin lỗi nhé…Mà cũng tại anh chọn phim này ý”_Mai Mai xị mặt
Khải Phong bật cười xoa đầu cô:”Được rồi là tại tôi. Mấy vết xước nhỏ này không thành vấn đề, bây giờ chúng ta đi ăn nhé”
Sau đó, cả 2 dùng bữa tối tại một nhà hàng cao cấp trong trung tâm thương mại.
“Khải Phong, anh đã cảm thấy đỡ ghét tôi phần nào chưa?”_Tiểu Mai khẽ hỏi
Khải Phong hơi nhíu mày:”Cô nói linh tinh gì thế”
-“Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở lễ cưới không? Tôi đã
rất sợ. Vì ánh mắt anh không giống mọi người, rất lạnh lùng, lúc đấy tôi thực sự không hiểu mình đã làm gì sai mà lại khiến anh chán ghét như
vậy”
Tim Khải Phong khẽ nhói. Anh làm thế chỉ vì muốn cô đừng dành tình
cảm cho mình, không ngờ việc này lại khiến Tiểu Mai tổn thương đến vậy.
-“Còn cả hợp đồng hôn nhân của chúng ta nữa, anh không muốn cho tôi
cơ hội nên đáng ra tôi chỉ cần sống như lúc chưa kết hôn là được. Nhưng
thời gian qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Không hiểu sao, khi tôi
tuyệt vọng nhất đều nghĩ: “Khải Phong sẽ tới ngay thôi, không có việc gì là anh ấy không làm được” Thực sự lần nào cũng đều nghĩ tới anh…”
Khải Phong yên lặng nghe tâm sự nhỏ bé của cô. Những lời này, không ngờ lại khiến anh đau lòng đến vậy.
Khải Phong khẽ thở dài:
-“Mai Mai, không phải vì tôi ghét cô đâu. Còn về hợp đồng hôn nhân…”
-“Đừng nói!”_Tiểu Mai vội bịt tai lại_”Đợi khi nào đủ 5 tháng rồi
chúng ta nói đến việc này được không? Bây giờ tôi chưa muốn nghe. Mà
cũng ăn xong rồi, mình đi về thôi”_Tiểu Mai cầm túi xách đứng lên. Không phải là cô không muốn nghe mà là vì cô chưa sẵn sàng. Nếu những lời anh sắp nói không như cô mong đợi thì tim sẽ rất đau…
_________________________
Về tới nhà, Tiểu Mai liền ngồi xuống ghế sofa. Khải Phong vào bếp uống nước, tiện thể mang một cốc ra cho cô.
Anh ngồi xuống cạnh Tiểu Mai. Một tay Khải Phong đặt lên thành ghế
phía sau, tay còn lại đưa cốc nước cho cô. Tư thế thân mật này làm Tiểu
Mai có hơi mất tự nhiên. Cô ngồi lùi ra xa muốn né tránh ánh mắt của
anh, nhưng lại bị Khải Phong nắm cổ tay giữ lại: “Ngồi im đây, tôi không làm gì cô đâu, trừ khi cô đồng ý”_Anh cố tình cúi sát vào cô, nói nhỏ
Tim Tiểu Mai đập dồn dập, cô cầm cốc nước uống một hơi rồi vùng dậy: “Uống xong rồi, tôi đi ngủ đây!”
Bỗng Khải Phong cũng đứng dậy. Anh nâng cằm cô lên rồi đặt xuống môi
Mai Mai một nụ hôn nhẹ nhàng. Động tác vô cùng nhanh gọn khiến cô không
kịp phản ứng. Hai tiếng “Tiểu Mai..” định nói ra của anh cũng theo đó bị nuốt vào miệng hai người. Nụ hôn rất nhẹ nhanh chóng kết thúc. Mai Mai
tròn mắt kinh ngạc nhìn Khải Phong, cặp môi hồng đờ ra không khép lại
được. Anh hơi hắng giọng, lấy cốc nước từ tay cô rồi nói:”Ngủ ngon”
Nhớ cmt và vote cho au nhé
(Còn tiếp)