Ôn luyện cả ngày.
Đáng thương Mạc Nhan chỉ có thể khổ tâm hướng về phía trước. Năm mới vào trường đang quá đỗi vui mừng, bỗng nhiên lại thành ra căng thẳng, u tối mặt mày. Nghiêm Tiêu sớm đã ôn tập xong trước khi thi hai tuần, đặc biệt chờ để đốc thúc cô.
Nghe nói khi ký túc xá nam của họ tập trung đánh bài, người thua sẽ bị dán đầy giấy ở trên đầu, đi lại giữa đường biểu diễn để mọi người xem ba phút.
Mạc Nhan không ngờ rằng anh sẽ dùng chiêu này đối phó với cô, chỉ thấy Nghiêm Tiêu kéo tay của cô, nói một cách dứt khoát:
- Làm sai một câu, thì sẽ viết lên tay ba chữ, đến khi viết đầy lên tay thì viết lên mặt.
Mười một giờ kém mười, Mạc Nhan ngáp ngắn ngáp dài quay về ký túc xá, trên tay đầy những chữ: “Tôi là lợn”.
Bạn cùng phòng Manh Manh thấy thế nói khảng khái:
- Sư huynh Nghiêm nhiệt tình nhỉ, bây giờ mới tha cho cậu.
Mạc Nhan bị chỉnh cho toàn thân đau xót, đến sức lực đuổi cô bạn đi cũng không có rồi, một mạch đi vào phòng vệ sinh:
- Nhanh giúp tớ tính thời gian, cố gắng xong trước khi tắt đèn.
Manh Manh đứng ở ngoài cửa, cách hai phút lại báo thời gian:
- Cách 11 giờ còn 8 phút…6 phút…2 phút, nhanh lên…
11 giờ đúng, Mạc Nhan rời phòng tắm, toàn lầu ký túc xá là một màn đêm tối.
Mạc Nhan mò điện thoại, gửi một tin nhắn khổ sở:
- Sư huynh, anh tha cho em nhé, em cũng không dám nữa…nếu anh không yên tâm thì xóa hết tất cả những văn bản ở trên máy tính của em đi…
Chỉ là, bên trong còn giấu các loại văn khác nữa.
Chưa đầy một phút, trên màn hình điện thoại xuất hiện tin báo: Có một tin nhắn. Mạc Nhan ấn nút xem, chỉ là mấy chữ lạnh lùng: “Sáng mai 6 giờ 15 phút”.
Mạc Nhan trèo lên giường, đắp kín chăn, chưa kịp thương xót và rơi lệ thì đã ngủ mất rồi.
Có người nói, tàn bạo, thật sự là tàn bạo đến tận tâm can, một mặt vừa rơi lệ một mặt lại cảm thấy rất thoải mái.
Mạc Nhan phẫn nộ. Lúc mới nghe câu này, cô còn chưa tự thân cảm nhận, bây giờ thì cô đã có ý muốn đi chết. Chỉ là khí thế của Nghiêm Tiêu quá mạnh, khi bắt đầu cô còn chưa kịp phản kháng, đợi đến lúc cần phản kháng thì đã không còn sức lực bùng phát vũ trụ nhỏ nữa rồi.
Tuần lễ thi cử trôi qua nhanh chóng, chính xác là chỉ có thể dùng một từ “nhanh”. Mạc Nhan nhớ hôm qua mới thi môn đầu tiên mà trong chốc lát đã thi môn cuối cùng rồi.
Thi môn cuối cùng xong, đã có vài môn có kết quả rồi.
Mạc Nhan mở hệ thống sinh viên ra xem, cảm thấy kinh ngạc không thôi, số điểm hoa lệ này là ở đâu ra? Dò hệ thống điểm số còn có thể dựa theo danh sách tự động phân ra thành tích chuyên ngành, cô chọn mục tự động sắp xếp, xem thứ tự sắp xếp theo danh sách, chỉ muốn khóc to.
Nếu không phải vì thành tích học kỳ của Mạc Nhan quá bình thường, cô có được học bổng cũng không thành vấn đề.
Cô lôi điện thoại, chụp ảnh làm chứng.
Nghiêm Tiêu đang bước vào khu Toán học của khoa máy tính.
Khu Toán học của khoa máy tính luôn được sắp xếp mạnh mẽ mà đơn giản.
Chúng không cần sặc sỡ, không cần từ ngữ hoa hòe, chỉ có logic nghiêm ngặt và suy tính chính xác. Tất cả những phát hiện có sức sáng tạo đều được hình thành từ tầng tầng lớp lớp tư duy nghiêm ngặt.
Còn khoa văn học không cần lý tính, chỉ cần nghiêm ngặt cẩn thận, bạn có thể tưởng tượng một cách tự do. Loại tưởng tượng đó là lãng mạn, là bất ngờ, lại có ý vị khác thường.
Anh mập từng viết với tình cảm sâu sắc như thế ở đơn xin chuyển chuyên ngành của mình.
Con người là cần có những tình cảm tùy ý. Còn nhân sinh lại cần không ngừng tìm kiếm những cái khác bản thân mình chưa có ở bạn khác giới.
Giáo viên hành chính bị làm cho hết sức sửng sốt, cuối cùng cũng bật đèn xanh.
Nghiêm Tiêu đúng lúc bước vào phòng làm việc, rồi nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh ấn nút nhận, xem tin nhắn của Mạc Nhan: Anh Tiêu, anh là ngọn đèn soi sáng cuộc đời em.^_^ Kế đó là bức ảnh kết quả thi cử.
Người nào đó thường cái tốt không học mà học cái xấu thì nhanh, học những lời nói hồ đồ, bốc phét của anh mập một cách thành thục.
Nghiêm Tiêu hết cười nổi, rút danh bạ gọi số của anh mập:
- Hôm nay cậu mời cơm, nhớ là tắm rửa sạch sẽ, trả không nổi thì chịu. Tớ và Mạc Nhan sẽ không giúp cậu trả.
Phố sinh viên của đại học Z hết sức phồn hoa, một dãy toàn đều là quán cơm nhỏ, trời nam đất bắc, chua cay mặn ngọt gì cũng có.
Trong đó, được giới sinh viên thích nhất là canh cá.
Bưng lên bàn nhất định là có đủ loại, bên trong có giá đỗ, rau chua, nấm kim chi…, còn có những miếng cá cực mỏng, dưới đáy canh là một màu đỏ, là những quả ớt chính hiệu.
Lúc bắt đầu, khó tránh khỏi có sinh viên không quen ăn cay. Có thể sau khi ăn canh cá này, thì thích ăn cay, không cay không được, nhắc ông chủ: “Đừng cho một ít cay mà phải là cay nhất, càng cay càng tốt”.
Bởi vì là buổi trưa nên sinh viên ra ngoài ăn đặc biệt nhiều, đông chật kín cả một tiệm nhỏ.
Mạc Nhan nhớ là học kỳ này có một giáo viên từng học ở một trường nổi tiếng nào đó bên Mỹ dạy về pháp luật kinh tế, vị giáo viên này mang chất giọng nửa Hồng Kông nửa Đài Loan lên lớp, tùy ý đến mức độ la cà, thậm chí còn thích nói câu: “Mấy cô cậu sinh viên này, làm sao lại thích ăn đồ ở những tiệm bẩn thỉu bênngoài, những tiệm nhỏ ở phố sinh viên đều là thùng rác, mấy cô cậu lại không chê bẩn”.
Mạc Nhan mỗi lần nghe vậy đều nổi da gà.
Mọi người đều không để ý lắm. Khi tụ tập ở phố sinh viên ăn uống, thường sẽ thấy có người cầm đũa mà mô phỏng giọng điệu của người nào đó: “Đối diện là thùng rác, cô cậu cũng không chê bẩn, thật đáng ghét…đáng ghét chết mất, đáng ghét…”
Đến cuối học kỳ khi đánh giá điểm cho giáo viên giảng bài, giáo viên đó có điểm thấp nhất từ trước đến nay trong lịch sử. có thể thấy ở trường học, làm mưa làm gió nhất định là sinh viên.
Canh cá nóng hôi hổi được bưng lên bàn.
Anh mập tỉ mỉ ngắm chậu gang đựng đầy canh cá, than rằng: (người TQ gọi canh cá ở quán thường thường là đựng trong những chậu lớn)
- Bi kịch, sao không phải là chậu gốm Thanh Hoa?
Mạc Nhan mở đôi đũa tre nói:
- Mọi người đều ra ngoài ăn vào lúc này, đương nhiên chậu gốm không đủ dùng rồi.
Anh mập gõ gõ vào chậu gang:
- Tớ cảm thấy đây giống như chậu rửa chân ấy…
Đôi đũa rơi vào đầu anh mập, Mạc Nhan phản bác:
- Đó gọi là thực dụng!
Nghiêm Tiêu nghe hai người thảo luận, bỗng cảm thấy mất cả hứng ăn.
Tên mập oán trách than thở rằng:
- Mấy cô học kinh tế, lúc nào cũng thực dụng, không chút lãng mạn…
Mạc Nhan sững sờ, sư huynh mập, anh rõ ràng cũng từng học kinh tế đó. Bất luận là chọn nguyên liệu hay chất lượng cũng đều là vậy. Chỉ là vào năm hai, anh mập tự dưng lại viết đơn xin chuyển chuyên ngành, chuyển từ khoa máy tính sang khoa Trung Văn, việc này lúc đó làm cả trường kinh ngạc, được liệt vào là một trong những câu đố không thể giải của đại học Z.
Mà sau đó trưởng khoa của hai khoa lại đều phê chuẩn, cũng đủ để làm người ta bàn tán.
Anh mập cắn một miếng cá, chú ý tới Mạc Nhan:
- Nghe nói học kỳ này em thi rất tốt, chắc chắn có một suất học bổng rồi, ôn tập rất vất vả nhỉ?
Mạc Nhan dừng lại, liếc trộm Nghiêm Tiêu, chỉ thấy anh vẫn không có chút biểu cảm, bèn nói rằng:
- Đều là công lao của Nghiêm sư huynh … là vất vả một chút…đừng nhắc nữa…
Anh mập cúi đầu ăn, nói một cách hàm hồ:
- Xem ra học hành thật là rất đau đớn…
Mạc Nhan cầm cuốn menu, vui vẻ nói:
- Sư huynh, em cũng không khách sáo với anh nữa, thêm mấy món nữa là ok.
Bữa cơm này toàn là đồ ngon giá rẻ.
Mạc Nhan vui vẻ đi bộ để tiêu hóa sau khi ăn, thuận miệng hỏi Nghiêm Tiêu:
- Anh về nhà luôn à? Chờ chút nữa bố em đến giúp em chuyển đồ, bắt xe khách thuận tiện hơn là đi xe buýt.
Cô và Nghiêm Tiêu đều là sinh viên vùng này.
Chỉ là vị trị địa lý của đại học Z khá hẻo lánh, đường từ ký túc xá đến trạm xe buýt cũng hơi xa chút. Có người còn coi đó là phương thức tốt để vận động gân cốt.
Nghiêm Tiêu đi thẳng một mạch, anh chân dài người cao, bước một bước xấp xỉ gần với Mạc Nhan bước hai bước, nói:
- Không về vội, ngày mốt có khoá học thực tiễn ngắn.
Mạc Nhan nghe anh nói như thế cũng không có gì là bất ngờ, nhìn xa có một bóng người thấp thoáng bước lại. Những cô gái ở độ tuổi này đều xinh đẹp, thanh xuân tràn đầy, hoặc là hoạt bát hoặc là ngại ngùng, còn có chút nho nhã. Nhưng vị trước mắt, đến Mạc Nhan cũng không thể không thốt lên đây đúng là tuyệt đỉnh của tuyệt đỉnh à.
Tóc dài, da trắng, đúng là đẹp mọi nơi mọi lúc, trang điểm kiểu cổ điển.
Từng có người thảo luận trong BBS (mạng tập thể) của trường, phong cách học tập của đại học Z thật quá nghiêm ngặt, tài nguyên thiếu thốn, tài nguyên bồi bổ cho hai con mắt lại càng tuyệt chủng. Một vị sư huynh của trường này còn viết trong một bài luận dài, nói là sự tồn tại của những nữ thạc sỹ, nữ tiến sỹ, phó tiến sỹ là do họ không tìm được bến đỗ nên quay lại lao đầu vào giới học thuật, đó là một sự bi ai của nữ giới.
Từng có nhiều lúc, Mạc Nhan cảm thấy đại khái đúng là như vậy, nhưng khi nhìn thấy nữ giáo viên hướng dẫn của mình cô mới cảm thấy đó mới là nói không có căn cứ.
Vị giáo viên hướng dẫn đó, học vị cao, thu nhập cao, xinh đẹp dịu dàng, có xe có nhà, thiếu thốn duy nhất là không chồng. Lúc cô ấy nói về chuyên ngành của mình thì tràn đầy tình yêu nghề nghiệp của bản thân. Không phải không cần mà là đã có sự bồi đắp khác, đã thấy đầy đủ và thỏa mãn.
Nữ sinh thời nay đã không còn là vật phẩm phụ thuộc của nam sinh. Tuy không đạt được sự bình đẳng hoàn toàn, nhưng ít ra cũng đã có tiến triển.
Bóng dáng yểu điệu bước tới trước mặt rồi dừng lại. Quý Nhiễm Nhã nhìn Nghiêm Tiêu, nói nhỏ:
- Tý nữa em đến tìm anh.
Nghiêm Tiêu gật đầu, đi lướt qua cô ấy.
Anh mập ghen tỵ đỏ con mắt, chỉ nói:
- Cậu làm quen với hoa khôi từ khi nào vậy, sao không nói với anh em một tiếng!
Nghiêm Tiêu nhún vai:
- Có một lần cô ấy gọi tớ, tớ lúc đó căn bản là không nhận ra cô ấy.
Mạc Nhan thở dài. Cô chút nữa là tưởng tượng ra hoàn cảnh đó. Quý Nhiễm Nhã là phó chủ tịch của hội sinh viên trường, lại là hoa khôi, toàn trường không ai là không biết cô ấy. Cô tưởng là Nghiêm Tiêu nhất định sẽ nhận ra mình, vì thế mới dừng lại chào hỏi, kết quả Nghiêm Tiêu chỉ có hỏi cô ấy có một câu:
- Bạn là ai?
Anh mập lại được một phen ghen đến đỏ mắt:
- Hoa khôi là nữ thần của toàn thể sinh viên nam khoa văn học chúng tớ đó.
Mạc Nhan đến trước lầu ký túc xá, chào hỏi xong thì chạy biến.
Nơi có phụ nữ là có tám chuyện.
Cô bước vào phòng, câu đầu tiên là:
- Tớ đã được chứng kiến một cuộc gian tình!
Ba cô gái còn lại lập tức ló mặt ra, hỏi lao nhao:
- Gian tình gì? Gian tình ở đâu? Gian tình của ai với ai?
Sau khi nghe ngắn gọn câu chuyện xong, Manh Manh nói:
- Nói mới nhớ, tối qua tớ còn gặp chị Quý với anh Nghiêm đứng nói chuyện với nhau ở siêu thị đó.
- Hình như hai ngày trước họ còn mượn sách ở thư viện cùng nhau.
- Í í í……
…… ……
Tất cả các con mắt đều sáng lên rút ra kết luận cuối cùng: Một cặp mới của trường sắp xuất hiện.