Chỉ Là Vì Thói Quen

Chương 5: Chương 5




Mạc Nhan cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, tay run run gửi đi một hình đầu người đầy đường đen nghi vấn:

- Là anh mập…ồ không, sư huynh đồng tính chuyển giới.

Tiêu sương dạ vũ che mặt, nhẹ nhàng hất tay áo, thẹn thùng nói:

- Đáng ghét, làm sao có thể nói người ta như vậy chứ?

Mạc Nhan một lần nữa phun một ngụm trà sữa ra màn hình máy tính, rút mấy tờ giấy lau lau, cầm điện thoại gọi số của Nghiêm Tiêu:

- Lẽ nào anh mập lại dùng phương pháp đó mê hoặc không biết bao nhiêu người chơi nam.

Giọng của Nghiêm Tiêu nhẹ xuống từ trong điện thoại chầm chậm truyền tới, nghe rõ là vừa nói vừa cười:

- Chính xác là có người thích như vậy.

Mạc Nhan lập tức hiểu ra vấn đề:

- Thì ra anh mập còn có thể mê hoặc nam giới.

Nghiêm Tiêu chỉ cười không nói gì.

Vừa rồi cô kích động mới gọi điện, bây giờ không thấy động tĩnh gì của đầu dây bên kia, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể lắp bắp hỏi:

- Thực tế là mấy anh chơi bao lâu?

- Nửa tháng.

Nghiêm Tiêu hơi dừng lại rồi lặng lẽ đáp.

- Quá nhanh.

Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái im lặng. Đại khái là cô đã hồn lìa khỏi xác rồi, căn bản không thể nói chuyện. Về điểm này mà nói, cô cũng tự khinh bỉ bản thân. Chỉ là thấy cô không nói gì, Nghiêm Tiêu cũng không nói gì.

Trong lòng Mạc Nhan thấy lúng túng, tình trạng thế này tiếp tục thì không phải là lãng phí tiền điện thoại sao?

Cô cất giọng:

- Sư huynh à, hôm nay em quên nộp tiền điện thoại…

Giọng Nghiêm Tiêu nhỏ nhẹ:

- Ừ?

- Thực ra hôm trước đã không đủ rồi..

- Vì vậy?

- Em …phải…cúp…điện thoại rồi!

Nghiêm Tiêu trầm xuống một chút rồi nói nhẹ nhàng:

- Oh, em cúp đi.

Mạc Nhan bỏ điện thoại xuống, bắt đầu nhìn lại màn hình máy tính, chỉ thấy người đánh đàn xinh đẹp đó đã diệt hết tất cả những yêu quái xung quanh, đang trong lúc cười một cách điên cuồng không chú ý đến hình tượng:

- Ha ha ha ha ha ha, anh mập của em rất lợi hại nhé, ha ha ha ha ha!

Mạc Nhan nghĩ, lẽ nào đó gọi là “Hào phóng như gió”…

Thế giới này hỗn loạn rồi…

Cô nói trái với ý mình nghĩ:

- Thật là lợi hại, lợi hại…

- A ha ha ha, không phải sùng bái anh đâu, đó chỉ là một kỷ xảo nhỏ, không đáng cười, không đáng cười!

Mạc Nhan kịp thời cắt đứt lời của anh:

- Nhưng người chơi đàn là anh và đạo sĩ là sư huynh, tên của hai nhân vật này quả là rất tương hợp à.

Anh mập rất đắc ý:

- Cái tên có đầy đủ khí chất cổ điển và nội hàm này đương nhiên là anh đặt rồi. Như Nghiêm Tiêu đến Lý Hạ và Lý Thương Ẩn cũng không phân biệt được, làm sao có thể biết đặt?

Mạc Nhan chống cằm suy nghĩ. Đại khái là Nghiêm Tiêu không phân biệt được giữa Lý Hạ và Lý Thương Ẩn. Chỉ cần anh cảm thấy điều đó không có tác dụng gì với anh thì anh không cần quan tâm. Hầu như từ rất lâu rồi, anh muốn làm gì, muốn có được giải thưởng gì, đều không bỏ lỡ. Lúc lên cấp ba, anh nói thích không khí trường cấp ba trọng điểm nào đó, sau đó anh quả nhiên được tuyển thẳng đến đó. Anh nói, anh chỉ có thể đạt được vị trí thứ hai giải nhảy cao nhảy xa hội khỏe phù đổng của trường, sau đó quả là cũng đạt vị trí thứ hai.

Làm người, luôn không thể việc gì cũng như ý vậy? Nhưng Nghiêm Tiêu lại thế.

Mạc Nhan có lúc cũng nghĩ, nếu có một ngày, khi kế hoạch không kịp với biến số, anh sẽ dự định xử lý thế nào.

Đương nhiên, cô tuyệt đối không phải là hi vọng trong vui mừng và tai họa.

Anh mập lại đắc ý nói:

- Lúc đầu anh đăng ký hai cái tên cao sang, một là người chơi đàn, một là đạo sĩ. Căn bản là muốn chờ chúng lớn một chút, sau đó để chúng kết hôn. Nhưng mới luyện được không bao lâu, anh lại cảm thấy chức danh đạo sĩ này không phải là để chơi, xuất chiêu cũng đứng ở đó ngây ra rất lâu để tạo pose (dáng), khi PK thật ai còn chờ bạn tạo dáng, cái thời gian này cũng đủ để người khác chém vài nhát rồi. Vì vậy anh vứt cái nick này cho Nghiêm Tiêu.

Đối với việc đạo sĩ thích tạo dáng, Mạc Nhan cũng tán đồng:

- Đạo sĩ ra chiêu thực sự là rất chậm, không đủ sức công kích lớn.

Anh mập nói:

- Hơn nữa hai cây đao kỹ thuật của Nghiêm Tiêu, một đao là chém người khác, một đao là kích thích bản thân, anh cũng không yên tâm gả con của nhà anh cho cậu ta, thật là không biết cậu ta làm sao lại được xếp vào bảng anh hùng thiên hạ…

Anh mập còn đang lên giọng khoe khoang, chỉ thấy một đạo đao kiếm từ trên trời đưa xuống, chấn động từ cách ba bước tới người đánh đàn, vết máu tuôn rơi. Tà áo xanh của Túy đạp thanh thu bay phấp phới, rút kiếm, kiếm hoa sáng quắc hết sức xinh đẹp.

Mạc Nhan … họ không phải đang chuẩn bị PK ở cái chỗ quái quỷ này chứ? Nhỡ hai bên đều bị thương, cô chỉ có thể dùng cái chết về tới thành, sự chết chóc của người chơi sẽ khiến mất điểm kinh nghiệm.

Tiêu sương dạ vũ lấy ra Thất huyền cổ cầm:

- Có giỏi thì PK, ai sợ ai?

Người chơi đàn nói xong câu này thì lập tức ngồi xuống nói:

- Tôi quên mang thuốc, chờ tôi chút rồi trả lời.

Mạc Nhan hiểu ra, lập tức đưa máu cho Tiêu sương dạ vũ:

- Các anh đánh thật? Vậy em phải làm gì? Có phải là chờ khi một người chết rồi cứu sống?

Nghiêm Tiêu nói:

- Em đứng sang một bên nhìn.

Mặc mặc khạp thụy ngoan ngoãn lui về một bên, xem hai cao thủ chuyển sang trạng thái PK.

Theo lời của anh mập mà nói, đó là trận chiến giữa những người đàn ông, chết thì chết một cách hoành tráng, đánh không ra gì thì không cần đánh.

Mạc Nhan xem những tuyệt kỷ mà hai bên liên tiếp đưa ra của môn phái mình, đẹp đẽ kỳ diệu đến tuyệt vời, những yêu quái xung quanh vừa chạy đến chưa kịp hoạt động gân cốt đã bị giày xéo một cách vô tình. Chờ đến khi người đánh đàn đàn một khúc ma âm cao, Mặc mặc khạp thụy cũng bị giật mình, hầu như đến phản ứng gì cũng đều không kịp, trên giao diện trò chơi đã nhảy lên câu: Bạn đã rơi vào tình trạng tử vong, hãy kích hoạt để xác định về thành.

Mạc Nhan thấy điểm kinh nghiệm giảm đi, cảm thấy đau lòng vô cùng.

May mà đau lòng không được bao lâu, anh mập xuất hiện một bên trong tình trạng thiếu máu, quát rằng:

- XXX, lại mất đi một cấp.

Thế giới này lập tức công bằng rồi.

Bọc trong chăn ngủ dưới khí lạnh của điều hòa đến khi ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, đó đã là thói quen của Mạc Nhan rồi. Cũng như thường ngày, cô mò điện thoại ở trên tủ đầu giường rất lâu mới được, trên màn hình hiển thị hai tin nhắn.

Mạc Nhan mở ra xem, bỗng có chút bực bội. Bởi vì một tin nhắn trong đó là người dùng XXXX tôn kính, thuê bao 13XXXXXXXX đã nạp cho thuê bao của bạn XXX tệ, tài khoản hiện nay của bạn là XXXX tệ. Số điện thoại đó chính là số của Nghiêm Tiêu.

Mạc Nhan nhanh chóng viết tin nhắn:

- Anh Tiêu, em chưa nghèo đến nỗi tiền điện thoại cũng không có… hơn nữa hôm qua là nói đùa, anh sao đến cái tính hài hước cơ bản cũng không có thế?

Lâu sau đó, Nghiêm Tiêu mới trả lời:

- Không sao, chờ sau khi vào học em lấy học bổng thì giúp anh nộp tiền điện thoại ba tháng.

Mạc Nhan bỗng chốc cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống hai độ. Thật ra Nghiêm Tiêu không phải là không có tính hài hước, chỉ là chuyện cười của anh tương đối lạnh.

Điều hòa, vẫn là nên mở nhiệt độ cao hơn chút.

Tuy nhiên, mùa hè với ánh mặt trời sáng lạng là để cỏ cây sinh trưởng.

Mạc Nhan thấy ánh nắng bên ngoài chói chang, nghe dự báo thời tiết nói là hai ngày tới lại tăng thêm hai độ nữa, thì dứt khoát ở nhà không ra ngoài.

Game Kiễm vũ bắt đầu vào giai đoạn không ngừng nâng cấp thuộc tính để cân bằng những mâu thuẫn của người chơi, không ít người đã rút lui. Nhưng sau khi Mặc mặc khạp thụy và Túy đạp thanh thu định hôn lễ xong, sự hứng thú của cô với game mạng cũng dần dần tiêu hao đi nhiều, đưa số cho Y Liễn, xóa đi trình tự trò chơi.

Cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn của Mạc Nhan qua đi trong một tháng thì bị một số điện thoại gọi đến làm đảo lộn tất cả. Trước khi cô nghe điện thoại, xem số điện thoại hiển thị là số có mã vùng quen thuộc, muốn hay không muốn cũng phải bấm nút nghe. Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến là một giọng nữ sắc bén dứt khoát:

- Là sinh viên Mạc Nhan phải không? Cô là cô Giang bên viện Lý học.

Trong lòng Mạc Nhan có chút dự cảm không tốt, điện thoại vào lúc này, sợ là vì chuyện đó:

- Dạ, cô Giang, nhưng em ở khoa Kinh tế, không phải viện Lý học…

- Cô biết, nhưng sinh viên bản địa của khoa Lý học không đủ nên cô mới gọi cho em. Mấy ngày này em rảnh chứ?

Cô Giang căn bản không chờ cô trả lời đã nói tiếp:

- Là thế này, hai ngày sau là đợt huấn luyện quân sự cho sinh viên, em không phải là sinh viên bản địa, thì đến để làm nhân viên phụ đạo. Bảy giờ ngày mai đến phòng 1 lầu X để họp mặt, có những hạng mục huấn luyện và sắp xếp cần nói.

Mạc Nhan không kịp phát biểu bất ký ý kiến gì thì đối phương đã nói:

- Như vậy nhé, ngày mai đừng có đến muộn.

Sau đó thì cúp máy một cách nhanh chóng.

Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái phẫn nộ:

- Mình đến một câu cũng không nói được, không đến nỗi như thế chứ.

Đây căn bản là hành vi ép bán ép mua làm rối loạn cơ chế thị trường kinh tế.

Nếu toán học là ác mộng của sinh viên thì huấn luyện quân sự là ác mộng trong ác mộng. Trường đại học Z sắp xếp huấn luyện quân sự sau khi tân sinh viên vào trường một năm, mọi người sớm quen với việc để từ từ qua đi rồi, cần phải ở với những em khóa dưới nhỏ hơn một hai tuổi thì hơi khó.

Ngày hôm sau, Mạc Nhan trong tình trạng ngủ gà ngủ gật đến trường.

Mặt trời vẫn sáng chói như thế, ánh nắng chói mắt, cả thế giới giống như đang biến thành một quả cầu lửa.

Những siêu thị và quán nước giải khát hai bên đường mở cửa sớm, cách một lớp cửa kính nhưng vẫn cảm nhân được hơi lạnh.

Mạc Nhan bước vào phòng học, mấy sinh viên cùng năm bị kêu đến cũng đã có mặt, nhìn bộ dạng tức giận của cô nên hỏi một cách đồng cảm:

- Bạn cũng bị buộc phải đến à?

Mạc Nhan không nói gì chỉ gật đầu.

- Cũng chẳng có cách nào, từ trước đến giờ làm phụ đạo mỗi năm cho sinh viên tập quân sự đều không có ai tự nguyện làm cả.

Mạc Nhan bỗng cảm thấy nếu như có thể lấy một bối cảnh nào đó miêu tả phù hợp với tâm trạng của họ lúc này thì đó chắc chắn là một màn đêm.

Đúng bảy giờ, bên ngoài cửa phòng học là tiếng giày cao gót nện vào nền đá hoa, giáo viên nữ tuổi đã có chút lớn bước vào phòng học, dựa vào dãy bàn đầu:

- Người đã đến đủ rồi? Rất tốt, sau này khi huấn luyện cũng phải như thế, không được đến muộn.

Mạc Nhan nghe giọng nói, nhận ra vị giáo viên nữ trước mặt là người đã gọi điện cho cô ngày hôm qua.

- Năm nay chúng ta huấn luyện tiến hành ở trong trường. Nguyên tắc là trong thời gian huấn luyện sinh viên không được ra khỏi trường. Về điểm này, nhà trường sẽ phái người đến kiểm tra phòng đột xuất. Các bạn là phụ đạo của sinh viên, cần phải giao lưu tốt với các em năm dưới, nếu như đến lúc đó có vấn đề gì xảy ra, sẽ xét trách nhiệm vào từng cá nhân.

Cô Giang dừng lại một chút rồi nhìn một lượt các sinh viên, nói:

- Rõ chưa?

Mạc Nhan thực sự rất bực bội, nếu như có sinh viên nào thật sự trốn ra ngoài, lẽ nào cô phải trực ở đó cả đêm để canh chừng sao? Huống hồ những nơi mà có thể trèo trốn ra ngoài thực sự là rất nhiều, cô tính nếu như phân thành mười người cũng không đủ.

Vì thế những buổi sáng tốt đẹp đã bị mất đi bởi việc huấn luyện quân sự.

Viện Lý học phân thành ba đại đội, mỗi đại đội đều có bốn trung đội, cô được phân về một trong bốn trung đội đó, toàn bộ đều là sinh viên khoa Vật lý ứng dụng.

Mạc Nhan lật đi lật lại bảy tám lần danh sách, muốn tìm ra số sinh viên nữ nhiều hơn, nhưng thất bại.

Dì quản lý ký túc xá sinh viên đưa chìa khóa cho cô:

- Phòng ngủ thứ nhất bên trái ở lầu hai vốn là để cho trưởng lầu ký túc ở, là phòng đơn.

Nhà trường quả là chưa quên chủ nghĩa nhân đạo, ít nhất là vấn đề chỗ ở được đảm bảo.

Mạc Nhan mở cửa phòng, đứng trước gương trong nhà vệ sinh, lúc này mới nhận thức ra một vấn đề nghiêm trọng.

Ở trong gương là một khuôn mặt không có một chút vẻ nghiêm túc gì đáng nói.

Cô dựa vào cái gì để có thể khiến mấy sinh viên nam đó ngoan ngoãn nghe lời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.