Chỉ Là Vì Thói Quen

Chương 7: Chương 7




Mấy ngày sau nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng, ông trời không ngừng hành hạ, lần lượt phá vỡ kỷ lục nhiệt độ tăng cao của thành phố. Điều đó càng khiến người ta khâm phục tinh thần thể thao của các vận động viên.

Mạc Nhan không thể hiểu nổi sinh viên bây giờ đều quá khỏe mạnh hay là vì cái gì khác, trung đội cô phụ trách đến một người rời khỏi đội ngũ cũng không có. Đến cả các giáo quan, tối qua đã có ba người phải vào bệnh viện truyền nước biển.

Mỗi tối các sinh viên hướng dẫn đều phải họp. Khi mọi người giao lưu kinh nghiệm nói phải đoàn kết với các em khóa dưới là chủ yếu, bây giờ đã thịnh hành kiểu quản lý nhân tính hóa. Mạc Nhan nghe những ý kiến đó đều không thể tiếp thu. Có nhân tính khắc không có uy tín, cô cho là sử dụng sách lược mềm dẻo mà gây áp lực vẫntốt hơn.

Mạc Nhan đưa tay che ánh nắng chói mắt, nghĩ xem có nên thừa lúc mọi người không chú ý tìm một cây nào đó có bóng râm làm biếng. Đang ngó quanh tứ phía, thì bỗng nhìn thấy một người đội ánh nắng chói chang diễm lệ đi tới, lại bước một cách nhàn hạ, hết sức nho nhã. Anh nhìn thấy Mạc Nhan, bước từng bước dài đến chỗ cô:

- Mạc Nhan, tổng trợ lý ở chỗ nào?

Mạc Nhan thở dài đáp:

- Anh hỏi cô Giang à? Cô ấy vừa mới tới. nhưng anh Nghiêm, anh có thể đừng có rảo bước xung quanh đây được không? Sẽ làm cho người ta phát bực đó.

Từ lúc Nghiêm Tiêu xuất hiện ở thao trường, cô đã thấy có người trong đội đưa mắt nhìn anh đầy căm ghét.

Nghiêm Tiêu ừ một tiếng rồi đi ra phía bên ngoài.

Vì thế sự phẫn nộ của dân tình cũng lắng xuống.

Đến lúc đại đội bên kia cũng thấy khó chịu, thì Mạc Nhan không thể quản nhiều việc như thế.

Nhưng chưa được một lúc, Nghiêm Tiêu lại quay lại, không để ý lắm nói:

- Người nhiều quá, khó kiếm, anh cứ ở đây chờ vậy.

Mạc Nhan bực mình nói:

- Sư huynh, anh muốn chờ thì cũng đừng chờ ở đây, em khó khăn lắm mới quản được họ, thật là không dễ dàng chút nào mà.

Nếu đổi lại là cô, vừa phải chịu cái nắng nướng da nướng thịt, vừa chịu áp lực của giáo quan, bỗng nhiên có người tâm trạng thoải mái như thế đứng một bên xem, trong lòng tuyệt đối không thể yên được.

Nghiêm Tiêu viết một câu nhạt nhẽo ở dưới đất:

“Tập quân sự mà, thì là như thế.”

Mạc Nhan tức tối:

- Đó không phải là trọng điểm, được chưa?

Sinh viên hướng dẫn của một đại đội đi qua, cậu ta cũng là sinh viên khoa Tin học, nhiệt tình chào hỏi:

- Anh Nghiêm, sao anh trở lại trường sớm thế?

Nghiêm Tiêu gật gật đầu nói:

- Có chút việc.

Người đó không hỏi nhiều, đưa cho anh một bình nước lạnh:

- Sư huynh, em đi trước đây.

Nghiêm Tiêu cầm bình nước nhựa, trong bình còn một nửa là đá lạnh, cảm nhận được hơi mát của nước.

Mạc Nhan có thể cảm thấy được sự phẫn nộ bừng bừng trong đội. Lúc này đương nhiên nên lấy mềm dẻo làm chính. Cô tới bàn bạc một chút với giáo quan, giáo quan mới thổi còi:

- Nghỉ mười phút, giải tán!

Những sinh viên có được sự giải thoát ngắn ngủi như ong vỡ tổ chạy về khu siêu thị sinh viên, mang theo cái tư thế cần nước, Mạc Nhan cảm thán rằng:

- Thật là kỳ quan…

Cô còn chưa thưởng thức kỳ quan đó bao lâu đã thấy tổng trợ lý với trang phục màu đỏ rất cách mạng bước đến, lập tức chào.

Cô Giang gật đầu với cô, sau đó nói với Nghiêm Tiêu:

- Cậu còn có thủ tục chưa làm xong, đến phòng tôi.

Nghiêm Tiêu đưa bình nước trên tay cho cô rồi đi theo cô Giang.

Mạc Nhan ấn mạnh nút bình, trong bụng nghĩ không biết cô Giang nói “thủ tục” là cái gì?

Vì do tập quân sự nên gần đây bác đầu bếp nhà ăn xào rau mặn không giống với bình thường.

Mạc Nhan một tay bưng đồ ăn, một tay bưng đồ uống, chầm chậm đến bàn ăn.

Nhà ăn đã qua khoảng thời gian chật cứng, đại khái là huấn luyện quá khổ, hao sức lực, những sinh viên với cái dạ dày đói là rất đáng sợ. Mạc Nhan tới nhà ăn muộn hơn nửa tiếng, sự thật chứng minh, quyết định này là sáng suốt.

Cô vừa ngồi xuống thì thấy Nghiêm Tiêu cũng bưng đồ ăn đi tới, ngồi xuống chỗ đối diện cô.

Mạc Nhan liền nói:

- Anh đến làm thủ tục gì thế?

Nghiêm Tiêu cầm đũa, nói nhỏ:

- Trao đổi sinh viên, chờ vào học rồi đi.

- Trước đây sao không nghe anh nói gì?

- Lúc đó chưa chắc chắn, nói cũng không có ý nghĩa gì.

Mạc Nhan mỉm cười:

- Em còn cho rằng anh làm gì cũng đều rất chắc chắn.

Nghiêm Tiêu giống như có chút lúng túng:

- Làm gì có chuyện đó?

Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà ăn, men theo con đường nhỏ đi chậm rãi. Bởi vì là khu mới, nên cây cối chưa kịp lớn, không có cảnh những cành cây che bóng mát hay che mưa che gió.

Mạc Nhan đến dưới lầu ký túc xá, thì thấy bóng của Âu Lạc, phản ứng đầu tiên là có chuyện bất thường xảy ra. Mỗi năm huấn luyện, ít nhiều cũng có sinh viên thích gây chuyện. năm ngoái khi xử lý một người trong đó, còn chưa tự giác, thường chọn thời cơ tốt để trốn đi, năm nay mới biết làm hướng dẫn có biết bao nhiêu là bực tức.

u Lạc nhìn cô, lại nhìn Nghiêm Tiêu, cười cười gọi:

- Mạc Nhan.

Mấy ngày nay mọi người đều bị nắng đốt cho đen đi, Âu Lạc cũng không ngoại lệ. Mạc Nhan chợt nghĩ đến một câu chuyện cười: Tại sao răng của người da đen lại đặc biệt trắng?

Mạc Nhan liền vội vàng hỏi:

- Có người bị bệnh sao? Trốn ra ngoài à? Đánh nhau với giáo quan à?

Mặt Âu Lạc vốn đen lại càng đen hơn:

- Không phải, hôm lễ bế mạc kỳ huấn luyện cậu có rảnh không?

Mạc Nhan còn đang nghĩ làm sao trả lời vừa không mất phong độ vừa không làm mất mặt đối phương, chỉ nghe Nghiêm Tiêu nói từ từ ở một bên:

- Mạc Nhan, mẹ em bảo, huấn luyện xong phải về nhà ăn cơm gấp.

u Lạc đã đi rồi.

Mạc Nhan không thể không cảm thán nói:

- Anh Tiêu, chuyện cười của anh thật là hết sức nhạt nhẽo.

Cô nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên nói ra một câu:

- Người vừa rồi là mối tình đầu của em đó. Vì học lại một năm nên bây giờ học thua em một khóa, lúc đầu gặp cũng làm em thót tim.

Nghiêm Tiêu hỏi:

- Mối tình đầu thứ mấy?

- Đương nhiên là lần thứ nhất!

Mạc Nhan không để ý nói to, chỉ thấy người bước qua bên cạnh dùng con mắt kỳ lạ nhìn cô, lúc đó mới phát hiện lời của mình rất là nhập nhằng, vội vàng hạ nhỏ giọng nói:

- Ái chà, ngữ văn của anh thật tệ, mối tình đầu còn phân ra là thứ mấy nữa sao?

Đứng dưới ánh mặt trời nói chuyện rất khó chịu, hai người đi một đoạn, tới vườn hoa hứng bóng râm của lầu ký túc xá ngồi nói chuyện.

Nghiêm Tiêu lạnh lùng nói:

- Nói như vậy, là chuyện của em lúc cấp ba?

- Vâng, nhưng bây giờ anh mách với bố mẹ em cũng đã muộn rồi, em sau đó cố gắng thi đậu đại học, thật không biết tốn bao nhiêu thời gian và sức lực.

Lời của Mạc Nhan vừa dứt, thì bị đối phương gõ một cái vào đầu. Nghiêm Tiêu có chút bất lực nói:

- Hình như từ trước đến nay anh chưa kể tội gì với ba mẹ em nhỉ?

Mạc Nhan xoa xoa đầu nói:

- Anh thật là không có chút hài hước.

Cô đan chéo ngón của hai bàn tay, bắt đầu kể:

- Nhưng lúc đó, thường thường chỉ vì một chút việc nhỏ nhặt mà cãi nhau, cãi xong lại làm hòa, thật là cực kỳ ấu trĩ. Sau đó chia tay, cũng rất buồn, bây giờ nhớ lại cảm giác lúc đó, ngoài có chút khó tin ra, cũng không biết dùng từ nào để hình dung nữa.

Nghiêm Tiêu mỉm cười:

- Điều này vốn cần phải tương hợp và khoan dung.

Mạc Nhan kinh ngạc nói:

- Sư huynh hình như rất am hiểu việc này.

Nghiêm Tiêu ừ một tiếng rồi đứng dậy:

- Cũng am hiểu hơn em một chút.

Mạc Nhan cắn răng nói:

- Khi khen bản thân, xin đừng có hạ thấp người khác, cảm ơn.

Nghiêm Tiêu làm xong thủ tục trao đổi sinh viên thì về.

Mạc Nhan lại ở cùng với đại đội sau mấy mấy ngày vất vả, huấn luyện cũng sắp kết thúc. Chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi, mà vẫn xảy ra chuyện.

Nguyên nhân là một sinh viên ngành Vật lý ứng dụng khi học điều lệnh làm biếng bị giáo quan bắt được. Mấy ngày nay trời vốn đã nóng, mùa hè lại thêm oi bức, không biết vì sao sinh viên và giáo quan đó lại xoay thành một đoàn.

Mạc Nhan quay người thấy cảnh mọi người xúm lại xem hai người PK, thật là làm người ta tức giận, chỉ hơi lơ là chút thì có chuyện, đúng là làm người ta tức mà.

Giáo quan dùng từ địa phương chửi mấy câu rồi đi khỏi không thèm quản bọn họ nữa.

Mạc Nhan chỉ có thể đi theo, nói hết lời mới làm cho giáo quan dừng lại, quay đầu lại an ủi đám sinh viên nam đang tức giận. Nếu như trong một trung đội một nửa là nữ sinh thì xác suất đánh nhau với giáo quan chỉ có thể là con số không. Cô nhìn những gương mặt bất trị, cũng tỏ thái độ:

- Mọi người theo tôi, chúng ta khoan không tập nữa.

Cô hỏi bảo vệ mượn chìa khóa dãy nhà giảng đường, mở cửa cầu thang để mọi người vào, thuận tay mở điều hòa.

Phòng học dần dần trở nên mát dịu, cây cối bên ngoài như biết mà kêu ca.

Mạc Nhan đứng ở trên bục im lặng một lúc, chỉ thấy phía dưới đều rất phấn khích, không nghĩ ra câu nào để nói. Đàn ông là động vật hiếu chiến, vì vậy thế giới này mới cần có phụ nữ. Bây giờ cô đúng là phải gánh trách nhiệm.

Cô mở thiết bị phát âm, điều chỉnh một chút micro, nói:

- Huấn luyện chỉ còn hai ngày nữa, nhẫn nại một chút thì qua rồi. Không thể đã chịu được lâu như thế, mà đến hai ngày cuối cùng cũng kiên trì không được chứ?

Không có chút hiệu quả, đến phản ứng cũng không có.

Mạc Nhan nghĩ một chút rồi lại đổi cách nói:

- Giáo quan đánh người trước là không đúng, nhưng ở trong bộ đội họ đều như thế, đó là một cách tư duy. Hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ.

Vẫn không có chút phản ứng.

Mạc Nhan bất lực, chỉ có thể nói:

- Thật ra, vị giáo quan đó không phải là quân nhân có sự huấn luyện chính thống. Ông ấy vốn là người làm việc trong bộ đội, năm nay cũng sắp rời đội. Mọi người bỏ qua chút, không nên tính toán chi ly như thế.

Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa.

Đại khái là chịu ảnh hưởng của Nghiêm Tiêu, gần đây cô nói chuyện càng ngày càng lạnh lùng.

Sau đó là buổi liên hoan. Sau đó là kết thúc.

Sau khi bế mạc huấn luyện, cô Giang lôi Mạc Nhan lại nói:

- Cô thấy em xử lý công việc cũng được, hay là sang năm tiếp tục làm trợ lý nhé?

Mạc Nhan liền vội nói:

- Cô Giang, cơ hội huấn luyện này hay là cứ để cho các em khóa sau…

Cô đã bị “huấn luyện” đến mức bão hòa rồi.

Ánh nắng cuối tháng tám vẫn chói chang như thế. Mạc Nhan ngồi xe bus, khí lạnh ở trong xe tràn ngập. Bên ngoài vẫn là một vùng chói chang, cánh tay đã nổi da gà.

Cô chạy thẳng về nhà, hi vọng có một bữa trưa thịnh soạn, kết quả…

Nghiêm Tiêu đứng ở cửa đối diện tìm chìa khóa, dưới chân là những bao to nhỏ có in chữ của một siêu thị. Anh thấy Mạc Nhan, không để ý lắm nói:

- Oh, mấy ngày trước trường đại học S tổ chức cho giáo viên toàn trường đi Tam Á, bố mẹ em và bố mẹ anh cùng đi rồi, hai ngày sau mới về.

Mạc Nhan bực tực nói:

- Sao anh không nói sớm?

Nếu biết như thế, cô đã ở lại ăn cơm ở căng tin của trường rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.