Lúc này Lan Lăng quốc cũng tựa như Thiệu Dương quốc, trong cung là
một mảnh đèn đuốc sáng trưng, nhóm dân chúng bình dân nhóm đã sớm đóng
cửa chui vào ổ chăn nghĩ ngơi, ở Lan Lăng còn một phủ đệ tuy là đã nửa
đêm còn chưa có tắt đèn, đó chính là phủ đệ của Phong Lạc Tiêu, Phong
Lạc Tiêu đứng ở nơi che bóng nhìn không thấy biểu tình trên mặt, nhìn tờ giấy trong tay một lần lại một lần, cuối cùng mới lớn tiếng nói:
“Người tới” !
Vừa mới dứt lời cửa đã bị mở ra, đi vào là một đại hán cao lớn, ở trước mặt Phong Lạc Tiêu cung kính cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh.
Phong Lạc Tiêu đi đến trước mặt đại hán đem tờ giấy đưa cho hắn xem,
đại hán xem xong ánh mắt không rõ cho nên nhìn Phong Lạc Tiêu, không
biết Phong Lạc Tiêu cho hắn xem này tờ giấy là có ý tứ gì, bởi vì hắn
cũng không phát hiện điều gì có giá trị ở bên trong, đi theo bên người
Phong Lạc Tiêu đã lâu, đại hán biết có một số việc bọn hắn không thể
biết, bọn họ chỉ cần nghe theo mệnh lệnh sau đó đi chấp hành là được,
bởi vậy, đại hán cũng không đi hỏi mà nhìn Phong Lạc Tiêu chờ đợi hắn
trả lời.
Phong Lạc Tiêu đến bên cạnh đại hán, sau đó bắt tay đặt ở trên vai đại hán, trầm thấp hỏi:
“A Bưu, ngươi đi theo ta bên đã bao lâu” ?
“Hồi Vương gia, từ khi Vương gia ngài đến Lan Lăng tiểu nhân vẫn đi theo người, tính ra cũng đã bảy tám năm rồi” A Bưu không biết Phong Lạc Tiêu hỏi cái này là có ý tứ gì, chỉ có thể thành thật trả lời.
Cũng đã lâu như vậy , Phong Lạc Tiêu xuất thần nghĩ.
“Theo ta nhiều như vậy năm, biểu hiện của ngươi bổn vương gia vẫn
nhìn trong mắt, ta thưởng thức năng lực của ngươi, ta hiện có một việc
muốn ngươi lập tức đi chấp hành, không biết ngươi có làm được không”
Phong Lạc Tiêu xuất kỳ bất ý (tùy tiện ) nói.
“Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần là Vương gia phân phó ty chức nhất định đi làm” A Bưu nói.
“Tốt, hiện tại ta cho ngươi một cái nhiệm vụ, lập tức lên
đường xuất phát, nhớ kỹ, chuyện này trừ ngươi ra không thể cho bất luận
kẻ nào biết, nếu không hậu quả ngươi cũng đã biết ” Phong Lạc Tiêu lớn tiếng nói.
“Vâng, thuộc hạ đã biết, tuyệt không tiết lộ một chút gì” A Bưu lời thề son sắt nói.
“Tốt, nhớ kỹ những lời ngươi nói, ngươi hiện tại phải
lặng lẽ theo dõi đội ngũ Thiệu Dương xuất phát đến tiền phương, ngươi
không cần quan tâm tất cả mọi chuyện phát sinh, nhiệm vụ chủ yếu của
ngươi là bảo hộ người dẫn đầu đội quân Phong Lạc Hàn, Lạc Hàn là hoàng
đệ của ta, ta sợ trên đường sẽ có người đối hắn gây bất lợi, cho nên ta
đem an toàn của hắn giao cho ngươi , không được có gì sơ xuất, còn có
phải chặt chẽ chú ý có người khác theo dõi hay không, phát hiện tình
huống thăm dò chi tiết, một khi phát hiện tình huống bất lợi ta tay sát
hết, hộ tống hắn an toàn đến chiến trường, tới đó ngươi cũng không cần
phải gấp gáp trở về, giấu mình ở chỗ tối tiếp tục bảo hộ, lộ trình trên
đường quay về ngươi cũng một đường hộ tống, biết không?” Phong Lạc Hiên dặn nói.
“Biết, ta nhất định sẽ kiệt đem hết toàn lực bảo vệ tốt Hàn
Vương gia, quân sư Thiệu Dương ta há có thể có nửa điểm sơ xuất, Vương
gia yên tâm, thuộc hạ nhất định toàn lực bảo hộ” A Bưu bình tĩnh nói.
“Tốt, ngươi trở về chuẩn bị một chút gì cần mang theo, ta sẽ
chuẩn bị cho ngươi một con khoái mã, một hồi nữa gặp nhau ở ngoại thành
năm trăm dặm, chuyện này cũng không thể nói với người nhà ngươi” Phong Lạc Tiêu lại dặn nói.
“Vương gia yên tâm, cái gì ta cũng sẽ không nói, bây giờ ta trở về, một hồi nữa ở nơi hẹn gặp lại” A Bưu nói xong Phong Lạc Tiêu liền cho hắn trở về thu thập mọi thứ.
A Bưu đi rồi, Phong Lạc Hiên đứng ở vẫn đứng nơi đó cúi đầu xem lại
tờ giấy trong tay, Phong Lạc Hiên, hy vọng lần này ngươi chỉ là đơn
thuần cho Lạc Hàn đi chỉ huy đánh giặc mà không có bí mật mang theo ân
oán tư nhân gì, nếu như bị ta phát hiện ngươi ý đồ đối Lạc Hàn bất lợi,
cho dù ngươi là Hoàng Thượng ta cũng tuyệt không tha cho ngươi, ngươi
phải biết rằng vị trí hiện tại của ngươi là Lạc Hàn đưa cho ngươi, Phong Lạc Tiêu ở trong lòng yên lặng nói.