Hôm đó mọi người tham gia chúc thọ Thái Hậu đều nhớ kỹ những biểu hiện kinh người của Tử Điệp, cơ hồ chỉ trong một ngày từ các phố lớn
ngõ nhỏ đều lưu truyền chuyện Tử Điệp vì nước làm vẻ vang đánh bại người nước khác, mà Lam phủ cũng bị truyền tụng thổi phồng lên, mỗi người đều nói Lam Thừa tướng văn võ song toàn nên nữ nhi cũng đầy đủ tài mạo,
người khác không biết Tử Điệp có tài hoa như vậy ngay cả Lam Hoài Thêm
đến nay còn chưa tin nữ nhi của mình có năng lực đó, hắn không rõ nữ nhi trước kia đều là ốm đau ở trên giường không có khả năng biết vũ đạo của nước khác, hắn nhớ rõ chưa từng mời sư phó cho Tử Điệp, Tử Điệp cho hắn ngoài ý muốn quá lớn, hắn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không ổn lại nói không
nên lời rốt cuộc là chỗ nào.
Tử Điệp ngồi trong khuê phòng của mình, hai tay nâng má trầm tư , nàng biết biểu hiện của mình khẳng định đã khiến cho người nhà hoài
nghi, một người nằm lâu ở trên giường bỗng nhiên có một ngày có thể
khiêu vũ đạo của nước khác ,nói ra ai cũng không tin, Tử Điệp vắt hết óc cũng nghĩ không ra cái biện pháp nào có thể dễ dàng lừa gạt bọn họ,
không khỏi sinh khí hai tay chụp đầu của mình.
Quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, Tử Điệp đứng lên đẩy cửa đi
ra, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc, đứng dưới ánh trăng mờ ảo ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời đêm, ” Mỗi phùng giai tiết bội tư thân (1)” Tử Điệp giờ phút này thật nhớ người nhà của mình, không biết ba mẹ hiện tại thế nào , bọn họ có chịu nỗi đả kích đã mất đi con gái hay không,
nếu có một ngày mình trở về có thể buông hết thảy ở nơi này sao, đi trở
về cũng có nghĩa là duyên phận của mình cùng Lạc Hàn sẽ kết thúc, nghĩ
đến đây trong lòng Tử Điệp đau đớn khó nhịn, khó có thể lưỡng toàn! Lệ
nháy mắt trào lên đáy mắt, nhìn ánh trăng lẳng lặng xuất thần.
Lam Hoài Thêm buổi tối cũng không ngủ được liền đi ra ngoài hóng gió một chút, ngẩng đầu liền thấy Tử Điệp một người đứng nhìn bầu trời đêm
ngẩn người, đứng ở đàng kia vẫn không nhúc nhích, bả vai run run cả
người toát ra một nỗi ưu thương, Lam Hoài Thêm không dám tùy tiện đi
qua, chỉ có thể đứng ở cách đó không xa nhìn Tử Điệp, chỉ thấy Tử Điệp
cúi đầu hai tay tạo thành chữ thập, miệng thì mặc niệm cái gì, mặc niệm
xong rồi ngồi dưới đất, đầu vùi thật sâu vào khuỷu tay của mình, giống
như đứa bé bị vứt bỏ điềm đạm đáng yêu, Lam Hoài Thêm có chút đăm chiêu
nhìn Tử Điệp một hồi liền xoay người rời đi, không bao lâu lại quay trở
lại, trong tay còn cầm thêm một chiếc áo khoát, cầm áo hướng Tử Điệp đi
đến.
Tử Điệp đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, bỗng nhiên cảm thấy có người tới gần, quay đầu lại nhìn thấy Lam Hoài Thêm.
“Cha, đã trễ thế này người sao còn không có nghỉ ngơi” Tử Điệp kinh ngạc nhìn Lam Hoài Thêm.
“Người già không còn ngủ lâu như vậy, tỉnh một chút nên đi ra đây,
nhìn thấy ngươi ở đây nên tới đây , buổi tối trời lạnh như thế sao không mặc thêm quần áo , để như vậy sẽ làm thân mình lạnh lẽo,không tốt,
ngươi ! nha đầu kia tuyệt không làm cho người ta bớt lo” Lam Hoài Thêm
nhìn Tử Điệp nói.
“Nữ nhi thân thể tốt hơn nhiều, làm cho phụ thân lo lắng ” .
“Có phải có tâm sự gì hay không a, bằng không đã hơn nửa đêm rồi một người lại ngồi đây phát ngốc cái gì” ?
“Không có tâm sự gì, cha, người ngủ không yên có phải vì những
biểu hiện của ta khi chúc thọ Thái Hậu mà nghĩ mãi không thông hay
không” ?
“Ha ha, nữ nhi trưởng thành sẽ có những bí mật không muốn cha mẹ biết, cha sẽ không ép hỏi ngươi, cha vì ngươi mà hãnh diện” .
“Cám ơn cha, không phải Tử Điệp không muốn cho người cùng nương
biết, chỉ là ta cũng không biết nói như thế nào, chờ có một ngày ta suy
nghĩ cẩn thận sẽ nói cho cha cùng nương” .
“Ân, ta sẽ chờ Tử Điệp tự mình nói cho ta biết, trời không còn sớm mau nhanh về nghỉ ngơi đi” .
“Ân, vậy cha cũng sớm một chút nghỉ tạm đi thôi” .
“Được” .
Nhìn Tử Điệp hướng khuê phòng mình đi Lam Hoài Thêm lại lâm vào trầm tư, hắn thực chờ mong đáp án công bố ngày nào đó.
Tử Điệp khẽ mở cửa phòng ra nhìn thấy Tiểu Nhị còn không có nghỉ ngơi, hai tay chống cằm còn ánh mắt đã nhắm lại ngủ say, trong lòng Tử
Điệp lại cảm động, vội vàng lấy tay gọi nhẹ Tiểu Nhị lập tức kinh tỉnh
lại.
“Tiểu Nhị cũng đã mệt mỏi cả ngày mau nhanh về nghỉ ngơi đi, về sau
nếu ta đi ra ngoài không cần chờ ta trễ như vậy” Tử Điệp phân phó Tiểu
Nhị.
“Như vậy sao được, ta phải hầu hạ tiểu thư nghỉ ngơi, sao có thể đi ngủ ” Tiểu Nhị tranh cãi nói.
“Tốt lắm, không cần cãi, đêm nay không cần, nhìn ngươi mệt mỏi như vậy nhanh về nghỉ ngơi đi” .
“Kia tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm một chút” .
“Đi thôi” .
“Ak, đúng rồi tiểu thư, ngày mai có hội chùa, ngươi nếu ở nhà buồn quá Tiểu Nhị liền cùng người đi dạo” .
“Thật sự, thật tốt quá, chúng ta mau đi nghĩ ngơi như vậy ngày mai mới có tinh lực để đi chơi” .
“Được ạ” .
Tiểu Nhị đi rồi Tử Điệp cũng chạy nhanh đi rửa mặt sau đó cũng
leo lên giường nghỉ ngơi, mệt mỏi một ngày Tử Điệp rất nhanh tiến vào
mộng đẹp, chính là đang ngủ mày cũng chau lại.