Có lẽ nếu bố trí trước mặt Tử Điệp này là do Lạc Hàn vì nàng mà bố
trí khẳng định nàng sẽ kinh hỉ như điên, nhưng giờ phút này mọi thứ
trước mặt đây là do Phong Lạc Hiên vì nàng bố cục tất cả làm cho Tử Điệp trừ bỏ kinh hỉ bên ngoài còn có một loại cảm giác sắp trở thành chim
lồng cá chậu, hoa lệ chim hoàng yến đây là cảm giác đầu tiên mà Tử Điệp
nghĩ đến.
Lầu các to như vậy nhưng không hề giống các đình viện khác tường trúc vây cao cao, mà là dùng một loại vật liệu có tính chất đặc biệt chế
thành ly ba, trên ly ba là hoa tươi nở đầy ngũ thải tân phân * , trong bóng đêm thế nhưng còn có mấy con bướm ở bên hoa dưới ánh trăng khởi vũ, đi vào trong viện, màn che đạm màu tím khẽ xòa xuống phía
trước cửa sổ, trước cửa đặt một viên dạ minh châu quý hiếm đem trong
viện chiếu lên một ánh sáng màu tím mông lung tựa như một bức nhân gian
tiên cảnh, Tử Điệp chậm rãi đi vào trong sương phòng, người hầu trong
sương phòng thuần một sắc áo trắng duyên dáng yêu kiều, trong phòng bố
trí cùng với tưởng tượng trong lòng Tử Điệp cơ hồ không có gì khác biệt, điều này làm cho Tử Điệp có một loại cảm giác bị người đánh cắp suy
nghĩ, Tử Điệp xoay người lại nhìn Phong Lạc Hiên. Phong Lạc Hiên nhẹ
nhàng tiến lên vô hạn say mê nói:
“Tử Điệp ngươi xem vừa lòng chứ, nếu có cái gì không hài lòng cứ việc nói với trẫm, trẫm sẽ cho người lại sửa chữa mãi cho đến khi
ngươi vừa lòng mới thôi” .
“Bố trí không sai, rất có cách điệu, Hoàng Thượng làm sao mà biết ta thích hai loại nhan sắc này” .Tử Điệp cười khẽ hỏi.
Đây là lần đầu tiên Tử Điệp đối mặt Phong Lạc Hiên thản nhiên mà
cười, điều này làm cho Phong Lạc Hiên có chút thụ sủng nhược kinh, ánh
mắt không tha trên mặt Tử Điệp không dời.
“Trẫm đoán rằng bố cục như vậy ngươi sẽ thích , vì thế chiếu
theo trẫm thiết kế mà làm , quả nhiên không có sai, xem ra ngươi thực
thích” Phong Lạc Hiên cười nói.
Giờ phút này trong lòng Phong Lạc Hiên lại đang nói tương lai ngươi
sẽ nữ nhân duy nhất Phong Lạc Hiên ta sủng ái, vì có thể chiếm được nụ
cười này của ngươi thì đây tính là cái gì.
“Hoàng Thượng vì Tử Điệp xem ra rất hao tổn tâm cơ , thần
trước cám ơn Hoàng Thượng yêu mến, bất quá vô công không nhận lộc, đãi
ngộ như vậy thần không dám nhận nổi” Tử Điệp không có một chút uyển chuyển nói.
“Hiện tại nói như vậy hơi sớm, chung quy sẽ có một ngày ngươi tiến vào nơi này ” Phong Lạc Hiên đi đến bên người Tử Điệp nhẹ giọng bên tai nàng nói.
“Nhận được Hoàng Thượng nâng đỡ, chung quy có một ngày ngươi
sẽ minh bạch người ở lại nơi này chỉ là một bộ thân xác thối tha mà thôi” Tử Điệp thản nhiên trả lời.
Lạc Hàn nhìn tất cả bố trí ở nơi này bi ai nháy mắt lan tràn toàn
thân, Tử Điệp khả năng không biết hàm nghĩa sau cái bố trí này, nhưng
Lạc Hàn làm sao có thể không biết, cái này làm sao có thể là đình viện
Tử Điệp tạm ở, rõ ràng là dựa theo cấp bậc quý phi đến cấu tạo bố cục,
Phong Lạc Hiên đem bọn họ mang đến đây đến đơn giản là đang nói cho Lạc
Hàn Tử Điệp sớm muộn gì cũng sẽ là quý phi của ta, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn.
Lạc Hàn nhìn trên mặt Tử Điệp không có một chút sắc thái vui mừng,
lại nhìn thần sắc gần như lấy lòng của Phong Lạc Hiên, trong lòng suy
nghĩ, có lẽ rời khỏi Tử Điệp là bảo hộ tốt nhất đối với nàng, ít nhất
Phong Lạc Hiên yêu nàng cũng không ít gì so với mình, nhưng mà người Tử Điệp yêu cũng không phải Phong Lạc Hiên, như vậy cũng tốt, trên đời ai
dám đối nữ nhân Hoàng Thượng sủng ái nhất bất kính đâu, như vậy cho dù
mình ly khai Tử Điệp có thể an toàn là tốt rồi.
Lạc Hàn đi đến bên người Tử Điệp trước sau như một bình thản, lấy tay nhớ nhung vuốt ve tóc Tử Điệp nói:
“Hoàng huynh bố trí cho ngươi như vậy ngươi vừa lòng không, ta cũng không có tư tưởng như vậy, thật sự là rất xa hoa ” .
“Hoàn hảo, không phải ngươi đưa cho ta, ai cho ta đều không cần” Tử Điệp nói.
“Bố trí như vậy ta không có khả năng cho ngươi đâu, ta nhiều nhất chỉ là cho ngươi thảo ốc bát cửu gian” Lạc Hàn hài hước nói.
“Khai hoang nam dã tế, Thủ chuyết quy viên điền.Phương trạch
thập dư mẫu, Thảo ốc bát cửu gian. Du liễu âm hậu diêm, Đào lý la đường
tiền. Ái ái viễn nhân thôn, Y y khư lý yên. Cẩu phệ thâm hạng trung, Khê minh tang thụ điên. Hồ đình vô trần tạp, Hư thất hữu dư nhàn. Cữu tại
phiên lung lý, Phúc đắc phản tự nhiên. ** ” Tử Điệp đọc diễn cảm, đây là cuộc sống ta nghĩ muốn.
“Tốt cho một câu, Cữu tại phiên lung lý, Phúc đắc phản tự nhiên , Tử Điệp ngươi thích hợp cuộc sống như vậy” Lạc Hàn phụ họa nói.
“Mấy ngày không thấy học vấn Tử Điệp càng ngày càng cao, có thể ở trong cảnh làm ra thủ thi như vậy quả thật không đơn giản” Phong Lạc Hiên nói.
“Hoàng Thượng khích lệ ” Tử Điệp quả thật xấu hổ,
nàng cũng không dám đem thơ của Đào Uyên Minh nói thành do mình làm , Tử Điệp đối vơi tổ tiên luôn mang tình cảm kính sợ.
“Được rồi, không nói nhiều nữa , chúng ta đi vào ngồi chậm
rãi tán gẫu, hôm nay nếu Tử Điệp lấy thi mở đầu, chúng ta không ngại
liền lấy thi uống rượu, đến khi nhất túy phương hưu ***” Phong Lạc Hiên tùy ý nói.
Tử Điệp cùng Lạc Hàn không có lại phản bác cái gì mà đi theo sau Phong Lạc Hiên vào trước sương phòng.