Tiểu Như mệnh lệnh một đám người lúc này cũng vừa tới biên cương,
phong trần mệt mỏi tới nơi người người đều giống khất cái xin cơm, mắt
thấy nơi đại quân đóng trại cách mấy dăm lại không thể đi vào, bởi vì
không có tìm được lý do.
“Mọi người nói xem, chúng ta rốt cuộc làm sao đây, ngồi chờ cũng không phải biện pháp” một người trong đó hỏi.
“Đúng vậy, dăm ba bữa còn có thể, thời gian quá dài chỉ sợ đồ ăn cũng không có biện pháp giải quyết, trước mắt nơi này không có một
ngọn cỏ ngay cả con mồi đều không có” có một người phụ họa nói.
“Mọi người không cần gấp, trước mắt chúng ta cứ ở nơi này,
mấy người ở lại, còn lại vài người chia nhau đi từng nơi xem xét, nhìn
xem có thể có cơ hội gì tiến vào được không, mấy người chúng ta không
cần cứ tụ tập cùng một chỗ, phải tách ra như vậy mới không khiến người
khác chú ý, bảo hộ Vương gia, hiện tại chúng ta an bài mọi thứ cho tốt
rồi từ một nơi bí mật gần đó quan sát động tĩnh” một người rất có khí thế lãnh đạo nói.
“Tốt, đề nghị này không sai, hiện tại chia nhau hành động tìm biện pháp” .
Đoàn người trừ bỏ vài người lưu lại, vài người khác chỉ chớp mắt đã biến mất trên vùng nguyên dã.
Mà so với bọn hắn trễ vài canh giờ tiểu Như lúc này cũng vừa tới biên cương, bất quá cũng không phải cùng một con đường với bọn họ, tiểu Như
một thân nam trang, trừ bỏ có chút thấp bé cũng không ai nhìn ra nàng là nữ tử.
Tiểu Như một người tiến vào trong quân doanh thực dễ dàng, tiểu Như
đã sớm nghĩ biện pháp để tiến vào, chỉ cần đi vào là có thể nhân cơ hội
tiếp cận Vương gia.
Lạc Hàn đang cùng Lưu tướng quân thảo luận chi tiết chiến sự, một sĩ binh vội vàng tiến lên bẩm báo:
“Bẩm Vương gia, có một người té xỉu ở trước quân trướng không xa” .
Lưu tướng quân cùng Lạc Hàn hai mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, Lạc Hàn mới nói:
“Lưu tướng quân cùng đi tìm hiểu tình huống, chú ý cảnh giác, để ngừa gian trá” .
“Được, thần đi xem, chú ý bảo vệ tốt Vương gia” Lưu tướng quân nói xong cùng binh lính rời đi.
Chỉ thấy cách đó không xa một nam tử quần áo tả tơi dáng người kiều nhỏ choáng váng té trên mặt đất.
Lưu tướng quân thật cẩn thận đi qua, đứng ở cách đó không xa hô:
“Tiểu huynh đệ…” .
Người té trên mặt đất vẫn không có một chút động tĩnh, giống như là đã chết.
Lưu tướng quân đi qua, cảnh giác đem người này lật qua, Lưu tướng
quân nhìn thấy cũng chấn động, chỉ thấy người tới sắc mặt tái nhợt như
tuyết, một thân quần áo đã rách nát không ngăn được gió lạnh xâm nhập,
môi khô nứt.
“Người tới, nhanh đem người này nâng trở về, nhanh đi kêu quân y đi vào sau nội trướng” Lưu tướng quân vừa nói vừa cùng mọi người đem người này nâng lên hướng vào trong quân doanh.
Người này đúng là tiểu Như, vì để có thể tiến vào quân doanh, tiểu
Như cố ý vài ngày không ăn cái gì, còn uống thuốc làm thân thể suy yếu,
vì thế thành bộ dạng hiện tại, hành tẩu đến cách quân trướng không xa,
tiểu Như cố ý phá hư chính mình, thế nên mới có một màn xuất hiện như
hôm nay.
Lưu tướng quân xử lý xong việc liền hướng Lạc Hàn hội báo.
“Không có việc gì đi” Lạc Hàn hỏi.
“Không có việc gì, thần quan sát qua, quả thật là té xỉu ,
còn giống như bệnh không nhẹ, về phần vì sao choáng váng ở bên ngoài
trướng, thần nghĩ để người tỉnh lại hỏi cũng không muộn” Lưu tướng quân trả lời.
“Chỉ cần không phải là người nằm vùng thì không có việc gì,
bất quá vẫn không nên khinh thường, cảnh giác chút, quan sát vài ngày
xem” Lạc Hàn nói.
“Như vậy ấn theo lời Vương gia nói đi làm” Lưu tướng quân nói.
Mà mặt khác một đám người kia cũng nghĩ biện pháp tiến vào trong quân doanh, người đi ra tìm hiểu nhận được một tin tức, ở phụ cận vài trấn
trên đang chiêu binh nhập ngũ, chuyện này đối với bọn họ mà nói là cơ
hội tốt không thể bỏ qua, vì thế bọn họ đều hướng đến vài trấn phụ cận
trên để xin được nhập ngũ.
Giữa đêm khuya sâu kín Tiểu Như mới tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm ở trong quân trướng, trong lòng trầm tĩnh lại, biết mình đã thành công .
Thời gian còn lại chính là tìm cơ hội tiếp
cận Vương gia, sau đó chiếm được hảo cảm, có thể làm tùy tùng, như vậy
là có thể tùy thời tùy chỗ bảo hộ Vương gia.