Một ngày này Tử Điệp thực nhu thuận làm sao cũng không đi ra ngoài,
bởi vì Lạc Hàn lo lắng thân thể của nàng nên không cho phép nàng ra
ngoài chỉ có thể ở trong sân tản bộ, Tử Điệp tuy rằng buồn phát hoảng
nhưng vẫn ngốc ở trong sân không muốn làm cho Lạc Hàn thay nàng lo lắng, phía sau quý phủ Ngưu Thái y có một hoa viên, bên trong có nhiều dạng
hoa cỏ còn có một chút thảo dược.
Tử Điệp cảm thấy rất hứng thú với những thảo dược không biết trong
hoa viên này, nàng nghĩ tìm hiểu đặc thù cùng tác dụng của những thảo
dược này đối với mình về sau sẽ có lợi, Tử Điệp biết thân thể chủ nhân
này luôn không tốt, nàng phải hiểu biết nắm giữ càng nhiều phương pháp
trị liệu mới có thể đem chính mình chiếu cố tốt, hoàn toàn đem bệnh căn trị khỏi.
Tử Điệp từ trong thư phòng lấy ra rất nhiều sách thuốc rồi đi vào hoa viên, đối chiếu đặc thù ,phương pháp trị liệu cùng với phối phương ở
trong sách nói, Tử Điệp hào hứng đi phân biệt những thảo dược đó, tuy
rằng chỉ một ngày thời gian Tử Điệp cũng nhận thức đông trùng hạ thảo,
thanh mộc hương, bạch thược dược, đã biết tứ khí ngũ vị cùng phương pháp phối thảo dược thường dùng.
Tử Điệp nhu nhu thắt lưng có chút toan đau xong liền đi chung quanh
một chút, gió nhẹ phất đến thổi loạn tóc đen của Tử Điệp, một thân tố
sắc ở trong hoa viên muôn hồng nghìn tía phá lệ thanh lịch, thanh nhã
giống một đóa bách hợp tinh khiết, từng đợt mùi hoa truyền đến, thiên
lam thủy tú hoa mỹ ( trời xanh, nước trong, hoa đẹp) Tử Điệp bị vẻ đẹp
đơn giản này mê hoặc, chính mình một mình một người giống con bướm khoái hoạt xuyên qua bụi hoa nghe ca khởi vũ, vũ bước nhẹ nhàng, Tử Điệp nhớ
tới khúc vũ Thái tộc ở hiện đại, nhất thời quật khởi ngay tại hoa viên
khởi vũ, tao nhã dáng người, đường cong hoàn mỹ thể hiện đều ở trên
người Tử Điệp tận cùng biểu hiện ra ngoài, thỉnh thoảng có phiến lá cây
từ không trung bay xuống rơi vào chung quanh càng làm cho Tử Điệp thoáng như hoa tiên tử làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lạc Hàn sáng sớm liền cùng Ngưu Thái y đi thăm dò xem bệnh tình dịch
khu có ổn định hay không, Lạc Hàn ôn hòa hướng mỗi người hỏi thăm thân
thể phục hồi thế nào rồi nói cho bọn họ về sau phải chú ý chút chuyện,
đi đến nơi nào Lạc Hàn đều giống một làn xuân phong ấm áp tiến vào trong lòng mỗi người, mọi người đối hắn không có sợ hãi mà là kính yêu, nhóm
thôn dân đều thích tới gần hắn bởi vì ở trên người hắn không có một chút cái gọi là Vương gia khí thế, Lạc Hàn xem mọi việc chiếu cố đều không
sai biệt lắm, lo lắng Tử Điệp một mình một người sẽ buồn liền cùng Ngưu
Thái y phân phó vài câu liền ra roi thúc ngựa chạy trở về.
Lạc Hàn trở lại quý phủ không thấy Tử Điệp ở trong phòng, người trong phủ nói cho hắn thấy Lam tiểu thư đi về phía sau hoa viên , Lạc Hàn vội vàng đi ra sau hoa viên, mà lúc này Tử Điệp một người đùa bất diệc nhạc hồ, tiếng cười vui thường thường theo môi tràn ra, Lạc Hàn đi vào sau
hoa viên liền nhìn đến cảnh này chỉ biết sẽ không quên một màn, trong
biển hoa, tiểu điệp chỉ có khởi vũ, một vị thân tố sắc tuyệt mỹ nữ tử ở
bên bụi hoa tận tình chìm đắm vào kỹ thuật nhảy của mình, ba ngàn tóc
đen tùy ý rơi trên vai, cố định chỉ bằng một cái trâm cài màu ngà theo
giai nhân vũ động mà trái phải đong đưa, gió lặng lẽ thổi tới làm sợi
tóc bay lên, váy quấn vũ động, lúc này giai nhân nghịch ngợm vươn tay để một con bướm lặng yên dừng ở trên đầu ngón tay, Lạc Hàn cảm khái, thật
sự là một bức tranh linh động, Lạc Hàn đứng ở đàng kia một cử động nhỏ
cũng không dám, hắn sợ sẽ đánh vỡ giây phút khó được tốt đẹp này, ánh
mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tử Điệp chỉ sợ trong nháy mắt người sẽ không
thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau Lạc Hàn liền chuẩn bị xe ngựa tốt, vì sợ Tử
Điệp ở trên đường nghỉ ngơi không tốt hắn liền bảo xa phu chuẩn bị một
cái chăn thật dày phủ ở chỗ ngồi, đơn giản dùng qua cơm xong bọn người
Lạc Hàn đã an vị trong xe ngựa hướng kinh thành chạy tới, khí sắc Tử
Điệp so với ngày hôm qua thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt đã có chút ửng hồng, Lạc Hàn thế này mới yên tâm xuống, nếu Tử Điệp vẫn là bộ dạng của ngày hôm qua hắn thật không biết nên như thế nào hướng
Lam phủ nói rõ ràng, không nói đến bị bệnh chỉ với việc Tử Điệp vụng
trộm chuồn ra đi theo hắn cùng đi dịch khu sẽ không cách nào nói rõ, Lạc Hàn tuy rằng biết người Lam phủ sẽ không nói hắn cái gì cho dù có câu
oán hận cũng sẽ giấu ở trong lòng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Lạc
Hàn vẫn có chút băn khoăn, may mắn Tử Điệp bệnh lần này không có gì trở
ngại.
Lạc Hàn đem Tử Điệp kéo vào trong ngực, chỉ có như vậy Lạc Hàn mới có thể chân thật cảm nhận được Tử Điệp tồn tại, Lạc Hàn nghĩ tới kinh
thành đưa Tử Điệp về trong nhà nên như thế nào hướng Lam Thừa tướng giải thích chuyện này, nói vậy hiện tại bọn họ hẳn là thực lo lắng tình
trạng của Tử Điệp.
“Tử Điệp, một hồi nũa về nhà nếu cha ngươi hỏi ngươi, ngươi cái gì
cũng đừng nói để ta đến giải thích là được rồi” Lạc Hàn ôn nhu đối Tử
Điệp nói.
“Không có việc gì , cha ta rất sủng ta sẽ không nỡ đánh ta mắng ,
nhiều nhất chính là càu nhàu vài câu, ta nghe là được” Tử Điệp nói.
“Phỏng chừng hiện tại người nhà ngươi khẳng định đều lo lắng chờ, đều do ta không thể khuyên được ngươi!” Lạc Hàn nói.
“Nói cái gì vậy, là ta cứng rắn bám vào ngươi được không ? ta không phải đã an toàn đã trở lại rồi thôi !!!” Tử Điệp đáp.
“Tử Điệp, thân thể ngươi không tốt, về sau nên chiếu cố chính mình
thật tốt, làm cho chính mình khỏe mạnh chút, ta sẽ tìm khắp thiên hạ
lang trung có thể trị khỏi bệnh của ngươi” Lạc Hàn kiên quyết nói.
Tử Điệp ghé vào trong lòng Lạc Hàn cái gì cũng không có nói, nàng
biết chỉ cần là Lạc Hàn nói ra liền nhất định sẽ làm được, Lạc Hàn không biết hiện tại trong lòng Tử Điệp suy nghĩ cái gì, Tử Điệp ở trong lòng
yên lặng nói ‘ nếu đây là thiên ý cho dù không thể chữa khỏi có thể sẽ
ngã vào trong lòng ngươi cũng biết chừng ’.