Tử Điệp nằm ở trên giường thật lâu cũng không thể ngủ được, nàng nghĩ đến chuyện ngày mai nên như thế nào mới đi được, phụ thân biết Lạc Hàn
ngày mai muốn đi dịch khu , cho nên không thể cùng phụ thân nói qua
nàng muốn đi gặp Lạc Hàn, như vậy phụ thân khẳng định sẽ không đồng ý
cho mình đi ra ngoài , Tử Điệp cũng biết đây là cái triều đại nam nữ
không kết hôn là không thể tùy tiện gặp mặt , nàng lại có thể thường
xuyên nhìn thấy Lạc Hàn thật sự là phụ thân đối với mình quá mức sủng ái , nhưng là nàng không thể để cho người khác ở sau lưng nói mình là nữ
nhân không đứng đắn, Tử Điệp thay đổi tư thế nằm thoải mái tiếp tục ở
trong óc nghĩ cớ để ngày mai xuất phủ.
Bên ngoài Tiểu Nhị nghe thấy thanh âm Tử Điệp xoay người qua lại biết tiểu thư không có ngủ , Tiểu Nhị rất hiểu Tử Điệp, nàng hiện tại có thể kết luận Tử Điệp không ngủ khẳng định là đang nghĩ ngày mai nên lấy cớ
như thế nào để đi ra ngoài, Tiểu Nhị là có một chút không hiểu được từ
khi Tử Điệp hết bệnh rồi về sau liền không thế nào nguyện ý ngốc ở nhà,
cơ hồ mỗi ngày đều tìm các loại cớ để đi ra ngoài, người cũng so với
trước kia sống thoải mái hơn rất nhiều, nhìn thấy Tử Điệp thay đổi như
vậy Tiểu Nhị trong lòng cao hứng, lại nghe thấy thanh âm Tử Điệp xoay
người , Tiểu Nhị khóe miệng khoái trá hơi hơi vênh lên kiều nói:
“Tiểu thư, người không phải gần đây đang học thêu sao? Ta hôm nay
thấy chỉ thêu đã không có, ngày mai có phải nên đi ra ngoài mua thêm
chút hay không?”
Tử Điệp nghe được lời nói của Tiểu Nhị kích động thiếu chút nữa nhảy
dựng lên, nàng thật thích cái nha đầu thông minh này, nghĩ đến ngày mai
đã có cớ đi ra ngoài , cơn buồn ngủ lại đột nhiên tập kích nàng, trong
miệng thì thào nói với Tiểu Nhị mệt nhọc muốn sớm nghỉ ngơi một chút
liền để cho Tiểu Nhị cũng nhanh đi nghỉ ngơi.
Bầu trời hơi hơi lộ ra một tia ánh sáng, Tử Điệp liền sớm rời khỏi
giường, hôm nay Tử Điệp từ đầu tới đuôi một thân đơn giản, ba ngàn sợi
tóc chỉ đơn giản dùng một cây trâm gài tóc kẹp lấy, không mang trang sức gì, quần áo trắng thuần váy dài xõa xuống, bên hông buộc lại bởi một
cây ti mang hình thức phiền phức, mấy căn dây kết giắt ở trước thắt
lưng, xa xa xem giống như Lăng Ba tiên tử trên thế gian, Tử Điệp không
có cảm thấy với một thân đơn giản này mình sẽ khuynh thành thoát tục như thế bởi vì nàng đang chuẩn bị một chút vật dụng để hôm nay đi dịch
khu, Tử Điệp biết những thứ này không thể quá lộ liễu được, nếu không
phụ thân sẽ không tin tưởng nàng chỉ là đơn giản trên đường mua chỉ thêu ,bị vây bởi lo lắng này Tử Điệp thuận tay mở tủ quần áo ra tìm ra mấy
khối bố vô dụng đem giấu vào áo, nghĩ nghĩ lại từ trong hộp trang sức
tìm ra một khối khăn lụa thanh lịch dùng trâm cài lên tóc, phát hiện mọi thứ đã chuẩn bị không sai biêt lắm thì trời đã muốn sáng rồi.
Vội vàng dùng qua cơm sáng Lam Hoài Thêm cương nghị đi ra gia môn, Tử Điệp liền lấy cớ muốn đi ra ngoài mua chỉ thêu đào thoát khỏi truy vấn
của mẫu thân, Lam mẫu ở phía sau thấy Tử Điệp giống con ngựa hoang thoát cương chạy ra gia môn lắc đầu nói đứa nhỏ này càng lớn càng không có
định tính , ngoài miệng mặc dù phê bình nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra trong mắt nàng là từ ái, xuất môn không bao lâu Tử Điệp liền bỏ rơi mấy kẻ trong nhà bám đuôi, sau đó lập tức hướng quý phủ Lạc Hàn đi đến.
Cho tới bây giờ Lạc Hàn vẫn mâu thuẫn , hắn thực không nghĩ để cho Tử Điệp bồi mình đi vào địa phương nguy hiểm như vậy lại không nghĩ thấy
ánh mắt thất vọng của Tử Điệp, Lạc Hàn thật sâu biết ngày đó gặp Tử Điệp mình vốn không có dũng khi cự tuyệt yêu cầu của nàng, vẫn nghĩ đến bản
thân mình là thanh tâm quả dục , nhưng là cho đến khi gặp Tử Điệp Lạc
Hàn lần đầu tiên biết nguyên lai mình cũng như bao người thường, Tử Điệp thản nhiên một câu “ngươi như thế nào ưu thương như thế” liền từ nay về sau bước vào trong lòng hắn, trong lòng trừ bỏ Tử Điệp không chứa bất
luận kẻ nào, cả đêm không nghỉ ngơi tốt làm cho khuôn mặt Lạc Hàn nguyên bản tái nhợt càng thêm không có huyết sắc, hắn suy nghĩ qua nên đánh
đuổi ý niệm đi dịch khu trong đầu Tử Điệp như thế nào, cho dù là một
chút nguy hiểm Lạc Hàn cũng không muốn cho Tử Điệp đi vào, Lạc Hàn nói
cho người dưới nếu Tử Diệp đến đây không cần đến thông báo, để cho nàng
trực tiếp tiến vào.
Tử Điệp vào cửa liền thấy Lạc Hàn đối mặt tường ngẩn người, giờ phút
này Lạc Hàn có vẻ càng thêm lạc tịch, ngực Tử Điệp không khỏi đau đớn.
Lẳng lặng đến phía sau Lạc Hàn nhìn bóng dáng quen thuộc suy nghĩ đến
tột cùng trong lòng hắn có bao nhiêu bi thương, ở trước mặt nàng rất ít
khi nhìn thấy Lạc Hàn hoàn toàn toát ra loại ưu thương này, có lẽ ở thời điểm không người hắn mới có thể hoàn toàn để cho ưu thương lan tràn,
điều chỉnh tốt tâm tình của mình Tử Điệp ra vẻ cười khẽ nói:
“Nghĩ cái gì mà nghĩ nhập thần như vậy, ngươi làm sao mà biết ngươi như vậy lại có thể hấp dẫn ta?”
Lạc Hàn xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt mình nhớ thương, thản
nhiên ý cười trong mắt đã che đi ưu thương, trong lòng Lạc Hàn ấm áp
biết bộ dạng này làm cho Tử Điệp lo lắng , Lạc Hàn lấy cánh tay vòng ôm
Tử Điệp, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Điệp thì thào nói muốn ôm ngươi , sau đó đầu tựa vào trên vai Tử Điệp , trong khoảnh khắc ai cũng không nói
gì, Tử Điệp tùy ý Lạc Hàn ôm, cảm thụ ấm áp theo cánh tay truyền đến.
Lạc Hàn nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc Tử Điệp, qua một lúc lâu giống như mới hạ quyết tâm chậm rãi nói: “Tử Điệp, chuyện này ta nghĩ đã lâu vẫn
là quyết định không thể mang ngươi đi, rất nguy hiểm , nếu ngươi có cái
gì không hay xảy ra ta không có cách nào cùng cha ngươi nói công đạo
càng không thể tha thứ chính mình, nghe lời ta, ngoan ngoãn ở nhà chờ
tin tức của ta, ta sẽ bình yên vô sự trở lại bên cạnh ngươi, yên tâm đi, ta trở về còn muốn thú ngươi, sẽ không để cho mình có sơ xuất ” .
“Ta nói rồi ta sẽ không để ngươi bỏ rơi ta, vô luận chuyện gì chúng
ta cùng nhau chia sẻ , ta sẽ không để cho ngươi đi mạo hiểm như vậy, còn nữa đến lúc đó chúng ta còn có thể ứng chiếu, gặp được vấn đề chúng ta
còn có thể thương lượng, còn có một chuyện không nói cho ngươi, kỳ thật
ta biết một chút y học , đều là trước kia không có việc gì liền vụng
trộm xem , ta nghĩ đi dịch khu còn có một nguyên nhân chính là ta nghĩ
tự mình đi nhìn xem rốt cuộc là lây bệnh như thế nào , yên tâm , không
có sự đồng ý của ngươi ta sẽ không xằng bậy ” Tử Điệp cúi đầu rầu rĩ trả lời.
“Được, lần này theo ý ngươi, đến đó về sau hết thảy phải nghe ta,
không có sự cho phép của ta không được xằng bậy, aiiiii, ngươi rốt cuộc
còn có cái bí mật gì mà ta không biết nữa ” Lạc Hàn bất đắc dĩ khẽ cười nói.
“Nhiều lắm a, còn thiệt nhiều thứ ta không có phát huy ra, về sau cho ngươi đại khai mắt giới, chờ chuyện này hoàn thành ta sẽ nói cho ngươi
một bí mật nga” Tử Điệp cười khẽ đáp.
Lạc Hàn nhìn Tử Điệp thản nhiên nở nụ cười, ánh mắt giống một vòng
trăng rằm đẹp mặt, hai người nhìn nhau một lúc lâu mới nhớ tới mọi thứ
còn không có chuẩn bị tốt liền luống cuống tay chân về phía sau viện thu thập mọi thứ, nhìn thân ảnh bọn họ mọi người trong phủ tươi cười vui
mừng bởi vì bọn họ rất ít nhìn thấy Lạc Hàn giống như hôm nay mỉm cười
vui vẻ như vậy, bọn họ trong lòng hy vọng Tử Điệp có thể thay đổi Lạc
Hàn.