Khách điếm rất lạnh, chỉ có ít ỏi vài người, Tử Điệp vẫn đi vào, tất
cả ánh mắt mọi người xoát một cái đều tập trung trên người nàng, Tử Điệp xem nhẹ tiến đến quầy tiền.
“Tiểu nhị, còn phòng trống không, bổn cô nương muốn phòng tốt nhất” Tử Điệp lạnh lùng nói.
Tiểu nhị từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, bối rối gật đầu, cung kính nói, có, có…
Tử Điệp hai lời chưa nói xoay người hướng trên lầu đi lên, xem nhẹ từng đạo ánh mắt làm cho người ta bất an.
“Đại gia ta vào Nam ra Bắc còn không có gặp qua con nhóc nào đẹp như vậy” một người trong khách điếm nói.
“Đúng vậy, thật sự là con nhóc làm cho người ta phải suy nghĩ xấu sa a, cũng không biết kẻ nào sẽ có phúc khí tốt như vậy, đến tiêu
thụ a, thật sự là hoa mẫu đơn hạ phàm, thành quỷ cũng phong lưu” tên còn lại phụ họa nói.
Nói xong làm cho mọi người quanh đó ồn ào cười to.
Nhưng cũng chỉ cười cười, ai cũng không dám tùy tiện tiến đến.
Tử Điệp lẳng lặng ngồi ở bên giường chậm rãi nhớ lại, thế nhưng trong đầu tất cả đều là bóng dáng Lạc Hàn, nghĩ đến Lạc Hàn bị thương mà mình lại không ở bên cạnh chăm sóc, trong lòng từng đợt đau đớn.
Có lẽ đã lâu không có thả lỏng mình như vậy, Tử Điệp trong khoảnh khắc liền ngủ say.
Bầu trời mênh mông sáng lên một tầng bụi nhợt nhạt.
Tử Điệp đã sớm đứng dậy rửa mặt chải đầu, xoay người trong nháy mắt
từ nữ tử kinh diễm đã lột xác thành một nam nhân tướng mạo anh tuấn cũng không kém phần nho nhã.
Đi ra khách sạn, một hồi khói bụi, người đã sớm biến mất ở cuối chân trời.
Một trận ho khan kịch liệt, Lạc Hàn vội vàng lấy ra một khối khăn tay che miệng, một đóa hoa huyết yêu diễm nở rộ ở trên khăn tay trắng
thuần, ẩn ẩn trong mùi thơm ngát lại bí mật mang theo nhè nhẹ mùi máu
tươi.
Mỏi mệt tựa vào trên tường, sắc mặt tái nhợt khô vàng, như là bệnh nhân hấp hối.
Tiểu Như đứng phía sau Lạc Hàn, nhìn bộ dạng Lạc Hàn, tâm cũng đi
theo từng đợt ho khan không ngừng run run , ánh mắt lo lắng nhìn Lạc
Hàn.
Cảm giác được ánh mắt tiểu Như luôn luôn đặt trên người mình, Lạc Hàn cảm thấy ấm áp.
“Tiểu Như, đi làm việc của ngươi đi, không cần canh giữ ở đây, không có việc gì “ Lạc Hàn suy yếu nói.
“Nô tỳ không đi, nô tỳ nhất định phải thay tiểu thư bảo
vệ Vương gia , Vương gia yên tâm, nô tỳ chỉ đứng ở chỗ này, sẽ không
quấy rầy ngài nghỉ ngơi “ tiểu Như vội vàng nói.
“ làm khó ngươi” .
“Là việc nô tỳ phải làm “Tiểu Như thụ sủng nhược kinh nói.
“Tiểu Như, nếu có một ngày ta mất đi, thay ta bảo vệ tốt tiểu thư nhà ngươi” Lạc Hàn thấp giọng lẩm bẩm nói.
Tiểu Như không nói gì, nước mắt lại mau chóng rơi xuống, răng gắt gao cắn môi không cho phát ra thanh âm.
Trong mắt lơ đãng chảy ra ưu thương mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ tan nát cõi lòng.
Lạc Hàn biết thân thể mình vẫn không tốt, vì không muốn Tử Điệp lo
lắng, hắn cố ý ngụy trang chính mình, nhưng lần trúng độc này đã làm cho thân thể hắn luôn suy yếu lại họa vô đơn chí.
Lạc Hàn có bí mật không ai biết, đó là hy vọng có một ngày hắn vừa
cảm giác tỉnh lại, Tử Điệp sẽ đứng bên cạnh hắn, cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện, có lẽ ngay cả Lạc Hàn cũng không biết hắn đã yêu Tử
Điệp sâu như vậy, sâu đến cốt tủy, sâu đến tận máu…
Tử Điệp cởi ngựa không ngừng nghĩ hướng đến nơi Lạc Hàn, Lạc Hàn tựa
hồ có cảm ứng, mỏi mệt nhắm mắt lại, trong mộng, hắn thấy Tử Điệp cưỡi
một con khoái mã đang chạy tới bên hắn.