ạc Hàn vì ý tưởng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn của mình mà cảm
thấy thẹn đỏ mặt, Lạc Hàn đem ánh mắt gian nan từ trên người Tử Điệp dời đi, nhắm mắt để cho tâm mình có thể yên tĩnh.
Mà lúc này Tử Điệp lại hoàn toàn không biết Lạc Hàn ở trước mặt nàng
phải giãy giụa cùng tự kiềm chế nhiều như vậy mới có thể không xúc phạm
tới nàng, Tử Điệp trong lúc ngủ mơ xoay người một cái bổ nhào vào trên
người Lạc Hàn, ở trên người Lạc Hàn tìm được một vị trí thoải mái tiếp
tục ngủ.
Lạc Hàn ở đàng kia vẫn không nhúc nhích, Lạc Hàn đầy ngập thâm tình
giờ phút này lại tìm không thấy cách biểu đạt, Tử Điệp !!! ta nên dùng
phương thức gì để chứng minh ta yêu ngươi nhiều như thế, tay Lạc Hàn lưu luyến không rời ma sát khuôn mặt Tử Điệp, Lạc Hàn rốt cục cũng không
khắc chế nỗi chính mình cúi đầu khinh trác chu môi của Tử Điệp, xúc cảm
ôn nhu làm cho Lạc Hàn thâm luyến không thôi, Lạc Hàn tựa hồ cảm thấy
khẽ hôn không thể thỏa mãn chính mình, vì thế toàn bộ thân thể tà sườn
nằm ở bên cạnh Tử Điệp, hai tay nhẹ nhàng đem đầu Tử Điệp nâng lên, đôi
môi thật sâu hôn xuống, nụ hôn quyến luyến không rời.
Tử Điệp đang ngủ đột nhiên cảm thấy không thể hô hấp theo bản năng hé miệng hô hấp, Lạc Hàn nhân cơ hội hàm cái lưỡi đinh hương của Tử Điệp,
Lạc Hàn một lần lại một lần nói cho chính mình không thể đối Tử Điệp như vậy, nhưng đầu óc cũng không chịu hắn khống chế mà cứ tiếp tục hôn, Tử
Điệp theo bản năng vòng tay qua ôm lấy cổ của Lạc Hàn, lúc này Tử Điệp
mở ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ mông lung nhìn Lạc Hàn, ý nghĩ thanh tỉnh
rất nhiều, nhưng Tử Điệp vẫn như cũ không có buông Lạc Hàn ra mà nàng
lại bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, Tử Điệp nghĩ rằng không bằng liền thừa
dịp say rượu đem mình dâng lên, cho dù về sau Lạc Hàn không ở bên người
nhưng có được một đứa nhỏ của hắn cũng tốt.
Tử Điệp không có tư tưởng trói buộc như nữ tử cổ đại, nàng cảm thấy
chỉ cần là nam nhân mình yêu, như vậy cho dù hiến thân cũng cam tâm tình nguyện , không có hối hận gì. Tử Điệp nghĩ được sẽ làm được, nàng thừa dịp Lạc Hàn không có phản ứng liền túm đem Lạc Hàn đẩy ngã vào trên
giường, mà mình vẫn làm bộ như không có thanh tỉnh, ở trong cái động tác lôi kéo chăn phủ gấm từ trước ngực Tử Điệp nhất thời rới xuống trên
lưng, cho dù ở hiện tại Tử Điệp gặp được loại tình huống này cũng sẽ
quát to một tiếng huống chi là khi đó, Tử Điệp đem hai tay đặt ở trước
ngực ngượng ngùng cúi đầu.
Lạc Hàn vừa thấy bộ dạng này của Tử Điệp nhất thời tỉnh mộng , nhất
thời không có phản ứng gì mà ngây ngốc nhìn Tử Điệp, chiếc cổ cao ngạo
như thiên nga hiện tại cũng chỉ có thể cúi đầu, xương quai xanh khiêu
gợi lộ ra một bức ngọc trụy vẫn cúi đến trước ngực, đầy đặn bộ ngực tựa
hồ đang hướng Lạc Hàn phát ra gọi mời, làn da trong suốt trong sáng khả
ái, mảnh khảnh mảnh mai bằng phẳng bụng… Lạc Hàn trong óc ầm ầm tạc
liệt, chính mình đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì, Lạc Hàn cuống quít nhắm
mắt lại lung tung đem chăn che trên người Tử Điệp lại, tâm thần làm thế
nào cũng không thể yên tĩnh lại, trong đầu tất cả đều là bộ dáng vừa
rồi của Tử Điệp.
Lúc này sắc mặt Tử Điệp hồng thấu như có thể luột được trứng gà, vừa
hồng vừa nóng, thầm mắng mình vừa rồi quá tay, bất quá may mắn Lạc Hàn
không biết hiện tại nàng đang thanh tỉnh, nếu không khẳng định sẽ càng
xấu hổ, nhưng xấu hổ Tử Điệp vẫn không buông tha cho ý nghĩ vừa rồi của
chính mình.
Tử Điệp cố ý nỉ non muốn uống nước, Lạc Hàn nghe Tử Điệp khát nước
liền chạy nhanh đi lấy chén nước cho Tử Điệp, Lạc Hàn lấy nước đên thật
cẩn thận đưa đến trên miệng Tử Điệp, Tử Điệp lại cố ý nhân cơ hội đem
nước phun ở trên quần áo Lạc Hàn thuận thế ngã vào trong lòng Lạc Hàn.
Lạc Hàn một tay bưng cái chén một tay khác không biết nên để ở đâu,
trải qua cả kinh vừa rồi Lạc Hàn cũng không dám lộn xộn nữa, lại càng
không dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Tử Điệp, trong lòng Tử Điệp
giờ phút này cũng phi thường khẩn trương, lần đầu tiên học đi câu dẫn
người không khẩn trương mới là lạ, nhưng mà nửa ngày thấy Lạc Hàn không
hề động tĩnh nàng lại không cam lòng, nghĩ rằng chẳng lẽ ta không có mị
lực như vậy, Tử Điệp không biết là hiện tại Lạc Hàn giãy dụa lại giãy
dụa cùng tử thần.
“Lạc Hàn, nóng…” Tử Điệp vừa nói vừa cố ý đem chăn kéo xuống phía dưới.
Lạc Hàn vội vàng thay Tử Điệp đem chăn kéo lên ngay cả xem cũng chưa
dám xem, Tử Điệp vẫn không thuận theo không buông tha quấn quít lấy Lạc
Hàn không cho hắn nhúc nhích, một đôi tay ở trên người Lạc Hàn không
ngừng du động , cho dù Lạc Hàn kiên định cỡ nào nhưng khi bị chính nữ tử mình yêu câu dẫn như vậy phỏng chừng ai cũng chịu không nổi loại tra
tấn này.
“Tử Điệp đừng lộn xộn…” Lạc Hàn âm giọng có chút khàn khàn nói, trong ánh mắt lại tràn ngập tình dục nhìn Tử Điệp.
Tử Điệp nửa ngày không nhúc nhích, không lâu mở một cặp mắt ngập nước mở to nhìn Lạc Hàn, Lạc Hàn chưa bao giờ gặp qua biểu tình ủy khuất của Tử Điệp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình chỗ nào
đắc tội nàng, chỉ có thể vô tội nhìn Tử Điệp.
Tử Điệp lớn mật đem tay Lạc Hàn tay đến trước ngực mình, Lạc Hàn muốn lùi về sau lại bị Tử Điệp đè lại không thể nhúc nhích.
“Lạc Hàn, ta không đẹp sao?” Tử Điệp hai mắt đẫm lệ hỏi Lạc Hàn.
“Đẹp, trong lòng ta ai cũng không sánh được vẻ đẹp của ngươi” Lạc Hàn thành khẩn đáp.
“Kia… Vì sao không nhân cơ hội… Muốn ta…” Tử Điệp thanh âm càng ngày càng nhỏ, âm cuối cùng nhỏ đến ngay cả chính mình còn nghe không được.
“Tử Điệp… Chúng ta không nên như vậy , như vậy đối với ngươi
không tốt, ngươi đáng giá che chở, chờ ta được không? chờ ta trở lại thú ngươi, ta muốn ngươi đem thời khắc tốt đẹp trong cuộc đời này giữ mãi
trong lòng, chúng ta thẳng thắn thành khẩn đối đãi lẫn nhau” Lạc Hàn gian nan nói.
“Lạc Hàn ngươi không cần đặt gánh nặng gì trong lòng, thật
sự, ta tự nguyện , thân thể này ta chỉ lưu cho ngươi, ai cũng đừng nghĩ
nhúng chàm, ngươi đi dữ nhiều lành ít, ta không muốn có gì tiếc nuối” Tử Điệp mãn nhãn rưng rưng nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ an toàn trở về, biết ngươi đang đợi ta, ta làm sao có thể bỏ ngươi không trở lại đây” Lạc Hàn an ủi Tử Điệp.
Tử Điệp biết khi mình đang ngủ bên tai nghe thấy Phong Lạc Hiên nói
đêm nay là vì Lạc Hàn đưa tiễn , Tử Điệp biết khi trời sáng Lạc Hàn sẽ
thu thập bọc hành lý chuẩn bị đi xa , đêm nay là một buổi tối cuối cùn
bọn hắn ở cùng nhau Tử Điệp không muốn bỏ qua cơ hội này, vì thế, Tử
Điệp không để ý Lạc Hàn phản đối, vẫn như cũ ngượng ngùng từ trên giường ngồi dậy mặc cho chăn lại từ trước ngực chảy xuống, chủ động tới gần
Lạc Hàn rúc vào trong lòng Lạc Hàn chủ động hôn bạc môi của hắn.
“Tử Điệp ngươi không hối hận đã cho ta cơ hội” Lạc Hàn giãy dụa nói.
“Không hối hận” Tử Điệp đơn giản nói.
Nhất thời tất cả lý trí của Lạc Hàn toàn bộ quăng lên chín từng mây,
gắt gao ôm eo nhỏ của Tử Điệp ngã vào trên giường, sa mạn bị Tử Điệp
thuận tay lôi kéo chặn một mảnh cảnh xuân bên trong, Lạc Hàn từ đầu theo thứ tự hôn môi cùng Tử Điệp, Tử Điệp lung tung mở quần áo Lạc Hàn nửa
ngày cũng chưa được, Tử Điệp trong lòng thầm mắng quần áo cổ đại thực
con mẹ nó khó mặc lại khó cởi, Tử Điệp tiếng rên rỉ cùng Lạc Hàn trầm
trọng tiếng hít thở làm cho ánh trăng bên ngoài thẹn thùng tránh sau
tầng mây thật dày, thời khắc mấu chốt Lạc Hàn đột nhiên đứng lên nhìn Tử Điệp nói:
“Tử Điệp, thực xin lỗi, ta không thể đối với ngươi như vậy, chờ ta…” Lạc Hàn giúp Tử Điệp đem chăn đắp lên còn nói thêm:
“Mấy ngày nay ta không ở đây tự chiếu cố bản thân cho tốt, đừng để cho ta lo lắng” Lạc Hàn nói xong đặt trên trán Tử Điệp một nụ hôn thật sâu rồi không chút do dự hướng ra phía ngoài đi đến.
Trên giường Tử Điệp nhìn Lạc Hàn kiên quyết rời đi nước mắt chảy xuống, miệng cắn chặt chăn không cho mình khóc thành tiếng
Lạc Hàn ta nhất định sẽ chờ ngươi trở về…